[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt Ngọc

Quyển 3 - Chương 26-1: Part 1



Ô tô chạy tới khách sạn Hoa Hạ, Tuyên Hoài Phong vừa bước lên bậc thang, một người phục vụ đã nhanh chóng chạy tới tiếp đón.

Chắc hắn hắn đã nhận được tiền boa của Lâm Kỳ Tuấn, cười đến đặc biệt ngọt ngào, mở miệng: “Cuối cùng Tuyên sĩ quan cũng tới rồi.” Nhanh chóng dẫn Tuyên Hoài Phong tới một khu ghế lô thượng hạng trên tầng ba.

Nhóm vệ binh đi theo hôm nay không giống lần trước, cũng không biết có phải do việc mấy vệ binh lần trước bị đánh hay không, Tuyên Hoài Phong bảo bọn họ chờ ở ngoài, bọn họ lại ngoan ngoãn cúi người “vâng.” một tiếng, sau đó thực sự đứng gác ngoài cửa.

Lâm Kỳ Tuấn ngồi một mình trong khu ghế lô, chờ đợi đến khi trái tim lạnh như băng mới thấy cửa mở ra, Tuyên Hoài Phong đi vào, hắn lập tức vừa mừng vừa lo đứng lên, nói: “Anh cứ nghĩ phải chờ em tới tận tối cơ, công việc của em xong rồi sao?”

Lịch sự như một quý ông, hắn giúp Tuyên Hoài Phong kéo ghế, mời y ngồi xuống.

Tuyên Hoài Phong áy náy nói: “Anh đang bệnh, sao lại để anh chăm sóc em như vậy được? Em cảm thấy rất áy náy.”

Lầm Kỳ Tuấn cười nói: “Đều do anh tự nguyện, em áy náy làm gì?”

Hắn không muốn ngồi đối diện, cách một chiếc bàn. Đợi Tuyên Hoài Phong ngồi xuống, hắn lập tức chọn chiếc ghế bên trái y, cũng ngồi xuống.

Tuyên Hoài Phong nhìn đồng hồ đã qua mười hai giờ từ lâu, nhưng trên bàn vẫn trống không, biết Lâm Kỳ Tuấn chịu đói đợi mình tới lại cảm thấy áy náy, nói với hắn: “Anh chờ lâu như vậy, sao không gọi món gì đó mà ăn trước? Người bị bệnh không được phép để đói bụng. Cũng may, hôm nay em mang theo một chút tiền lương, bữa cơm hôm nay em mời anh!”

Cầm lấy thực đơn, y hỏi Lâm Kỳ Tuấn muốn ăn món gì.

Lâm Kỳ Tuấn lấy thực đơn trên tay y xuống, cười nói: “Em trở nên khách khí với anh như vậy từ khi nào vậy? Càng lúc càng xa lạ.”

Chậm rãi đưa mặt tới gần.

Tuyên Hoài Phong âm thầm hoảng hốt, vội vàng cầm thực đơn, ánh mắt nhìn chằm chằm lên những hàng chữ trên đó: “Anh muốn em chịu đói cùng với anh sao? Mặc kệ muốn nói cái gì, hiện tại chúng ta nên gọi đồ ăn, sau đó chậm rãi nói chuyện cũng không muộn.”

(Phi Vũ: *tung bông*đốt pháo* Tín hiệu đáng mừng nha.)

(YY: có tín hiệu j đâu *ngó ngó*)

Y càng trốn tránh, trong lòng Lâm Kỳ Tuấn càng cảm thấy không thoải mái.

Đưa một tay ấn tờ thực đơn lên mặt bàn, tới gần hơn, buồn bã hỏi: “Không muốn gặp anh thì không cần tới là được. Tại sao đã đến đây rồi còn trốn tránh anh? Anh cũng biết, cảm giác nhớ nhung trong lòng em không lớn bằng nỗi nhớ anh dành cho em. Anh phải tốn không biết bao nhiêu công sức mới có thể ra ngoài trong ngày hôm nay, em thì tốt rồi, nhàn nhã, cơ hồ muốn bỏ rơi anh ở đây.”

Tuyên Hoài Phong cũng không hiểu tại sao bản thân lại đánh mất tính nhẫn nại như vậy.

Nếu là trước kia, Lâm Kỳ Tuấn mang theo ngữ điệu hờn dỗi lại vô cùng thân thiết như vậy thì trong lòng mình đã sớm mềm nhũn, ngọt ngào, cùng hắn tâm sự thật lâu.

Hiện tại, nghe những lời này lại cảm thấy chán ngấy, không kiềm chế được suy nghĩ, hắn ở chốn vui chơi kia đã lâu, bắt đầu học những lời nói sặc mùi son phấn.

Tuyên Hoài Phong nghiêng đầu, thản nhiên nói: “Em không cố ý, hôm nay định ra ngoài thì lại gặp đúng lúc tổng trưởng bị bệnh.”

Lâm Kỳ Tuấn lập tức nói: “Tổng trưởng? Tổng trưởng nào? Mới không gặp một thời gian mà em và hắn đã thân thiết tới mức này rồi.”

Tuyên Hoài Phong không nén được vẻ tức giận trên mặt, nghĩ tới chuyện Lâm Kỳ Tuấn sinh bệnh nên vô cớ hờn dỗi cũng là chuyện bình thường, chịu đựng nói: “Dù sao em cũng là sĩ quan phụ tá của hắn, không gọi hắn là tổng trưởng thì gọi như thế nào? Chẳng lẽ mỗi lần chúng ta gặp mặt đều phải cãi nhau vì hắn hay sao? Như thế này là có ý gì?”

Lâm Kỳ Tuấn trầm ngâm.

Từ khi mười ba, mười bốn tuổi, bộ dạng của Tuyên Hoài Phong đã vô cùng xinh đẹp, lại vô cùng thân thiết với hắn. Bởi vì là đồng hương, hơn nữa còn là bạn học nên cùng ăn, cùng ngồi là chuyện thường ngày. Chỉ là, Tuyên Hoài Phong luôn đối xử nhẹ nhàng với hắn, trong lòng hắn tự nhiên hưởng thụ phần tình cảm này, cũng đáp trả lại tình cảm của y.

Thường xuyên qua lại khó tránh khỏi việc tập mãi thành thòi quen.

Tục ngữ nói, ở trong phòng hoa lan quá lâu sẽ không ngửi thấy mùi hương này.*

(Quá quen thuộc nên không nhận ra)

Nói thế nào thì Tuyên Hoài Phong cũng là báu vật hiếm có trên đời.

Không ngờ, Tuyên Hoài Phong mới vào hải quan tổng thự được mấy tháng mà thái độ của y đối với hắn cư nhiên lại biến đổi như nghiêng trời lệch đất. Lâm Kỳ Tuấn nhìn ánh mắt của Tuyên Hoài Phong, ánh mắt ấy cũng đã biến đổi.

Lâm Kỳ Tuấn vừa trầm mặc vừa âm thầm quan sát Tuyên Hoài Phong. Mọi người đều nói, con trai tới tuổi mười sáu, mười bảy là thời điểm đáng yêu, xinh đẹp nhất, nhưng hắn lại cảm thấy như vậy vẫn quá ngây ngô. Giống như Tuyên Hoài Phong vậy, đã qua tuổi hai mươi, vừa lịch lãm lại vừa anh khí (khí chất anh hùng), vẻ ngoài tiếp nhận hết những ưu điểm cha mẹ y để lại, những đường cong trên gương mặt vừa mềm mại lại vừa cứng rắn, không thừa không thiếu, quả thực rất khó kiếm được người nào như vậy.

Hắn cẩn thận nhìn ngắm một lúc, tinh tế nhìn đuôi mắt ẩn chứa vài phần phong tình như có như không của y, vừa nhìn vừa âm thầm thở dài một tiếng.

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Khó có dịp gặp nhau ăn một bữa cơm, vì sao anh cứ thở vắn than dài như vậy? Không khí thế này thì ăn cũng chẳng ngon lành gì.”

Lâm Kỳ Tuấn ngồi yên lặng một hồi lâu, thấp giọng hỏi: “Anh hỏi em một chuyện, nể tình quen biết mấy năm nay, em đừng giấu diếm anh. Em và Bạch Tuyết Lam cũng là loại tình cảm bạn bè này sao?”

Hắn bỗng nhiên hỏi tới vấn đề này, Tuyên Hoài Phong hoàn toàn bất ngờ, cả người chấn động.

Sắc mặt biến trắng như tờ giấy, ngẩng đầu, hai mắt trừng Lâm Kỳ Tuấn, ánh mắt như mặt hồ bị khuấy động, từng vòng từng vòng gợn sóng chấn động không ngừng.

Lâm Kỳ Tuấn đã sớm đoán được một chút, âm mưu của Bạch Tuyết Lam rất rõ ràng, hắn cũng không phải người mù.

Nhưng Tuyên Hoài Phong là một người đàn ông, loại sự tình này không nên hỏi rõ. Thứ hai, hiện tại Bạch Tuyết Lam vừa vặn đạt được một vị trí quan trọng, hơn nữa hắn cũng là một người đặc biệt kiên cường, lợi hại.

Phá vỡ thế cục này, ai cũng không có lợi.

Nhưng lúc này đây, hắn thực sự nhịn không được nên mới hỏi rõ. Không cần Tuyên Hoài Phong trả lời, chỉ cần nhìn phản ứng của y là hắn biết ván đã đóng thuyền.

Lâm Kỳ Tuấn lại tỏ ra ung dung hơn trước, than thở nói: “Anh vốn không muốn hỏi, sợ rằng những điều anh nghĩ lại là sự thật, chẳng những khiến em khó xử, sau này chúng ta lại càng khó ở bên nhau. Chỉ là..anh luôn tin tưởng vào tình yêu vững vàng của em, không nghĩ rằng…Cũng khó trách, Bạch Tuyết Lam vừa có địa vị, vừa có tiền tài, quả thật khiến người ta khó có thể cự tuyệt. Nếu hắn thật sự đối xử tốt với em, vậy thì anh sẽ bỏ cuộc, chúc hai người bạc đầu giai lão.”

Những lời này đâm thẳng vào trái tim của Tuyên Hoài Phong.

Tuyên Hoài Phong nghiến răng nói: “Anh nghe cho kỹ, những lời vô liêm sỉ anh vừa thốt ra là có ý gì? Bạch Tuyết Lam đối xử tốt với em hay không thì liên quan gì tới anh? Em và hắn sao có thể bạc đầu giai lão?”

Lâm Kỳ Tuấn âm thầm vui vẻ, cầm tay y nói: “Nếu em đã nói như vậy, tức là trong lòng em vẫn còn có anh?”

Vấn đề xấu hổ nhất của Tuyên Hoài Phong lại bị bày ra trước mặt người yêu, cả người phát lạnh, tâm lí chán nản, không muốn nghĩ tới những việc khác nữa, tức giận nói: “Có anh thì sao? Không có anh thì như thế nào? Nói thẳng ra, em cũng chẳng muốn giấu diếm làm gì. Mấy ngày nay, mỗi lần nhớ anh là em đều cảm thấy có lỗi với anh, nếu tiếp tục giấu diếm thì em lại càng không có tư cách. Cuối cùng, đau dài không bằng đau ngắn, tới lúc này cũng nên phân chia ranh giới rõ ràng!”

Vừa nói vừa muốn rút tay về.

Lâm Kỳ Tuấn đương nhiên không chịu buông tay.

Trên đời này, mỗi người đàn ông đều có suy nghĩ muốn chiếm đoạt tình yêu.

Đã đạt được thứ gì trong lòng bàn tay thì sẽ cảm thấy tự phụ.

Nếu có người đến cướp, tất nhiên phải tranh đoạt tới mức ngươi sống ta chết mới thôi.

Huống chi, mấy năm nay Tuyên Hoài Phong đều thuộc về hắn, chỉ còn chờ hắn tới hái quả.

Lâm Kỳ Tuấn cầm lấy tay y, nói: “Giữa anh và em đã sớm không có ranh giới gì nữa rồi. Nếu em không thay lòng đổi dạ để ở bên Bạch Tuyết Lam, vì sao em lại muốn rời xa anh?”

Tuyên Hoài Phong chỉ cảm thấy trên mặt nóng như phát sốt, đầu óc choáng váng nặng nề như uống cạn hai chai Vodka, quật cường nói: “Mặc kệ trái tim có thay đổi hay không, dù sao chuyện đó cũng đã xảy ra. Đôi chân mình đã lấm bùn mà vẫn cố gắng quấn lấy anh thì chuyện gì sẽ xảy ra? Chẳng bằng đừng hại người khác nữa, anh nên sớm buông em ra, nhanh chóng tìm được hạnh phúc của mình. Chờ tới khi anh tìm được rồi, em cũng sẽ chúc phúc cho anh.”

Y vừa nói vừa không kìm được mà nghĩ tới đêm hôm đó ở Niên trạch.

Nếu là Lâm Kỳ Tuấn, chỉ cần hắn nói ra thì sự tình còn có thể vãn hồi. Như vậy, dù y cùng Bạch Tuyết Lam có quan hệ da thịt, nhưng y và Lâm Kỳ Tuấn cũng có.

Lâm Kỳ Tuấn sợ y nhất thời kích động như vậy sẽ bỏ đi, vươn tay ôm y vào lòng, vội vàng nói: “Em cũng quá thành kiến rồi. Bây giờ là thời đại mới, cho dù là phụ nữ cũng có thể tự do ly hôn, tái hôn, huống chi em còn là đàn ông? Hơn nữa, dựa vào những lời em vừa nói, anh biết em không tình nguyện cùng Bạch Tuyết Lam. Thân mật cơ thể sao so được với việc trái tim chúng ta luôn ở bên nhau?”

Tuyên Hoài Phong vừa nghe những lời này cũng lập tức hiểu ra, đêm đó ở Niên trạch, thân thể của y đã giao cho người khác.

Trái tim giống như đã chết.

Nghĩ đến việc mình tự cho rằng bản thân vô cùng thanh cao, kết quả biến thành một thứ mục nát, luôn bị đàn ông tùy tiện đùa giỡn. Việc này hoàn toàn không thể trách người khác, chỉ có thể trách chính mình ngu xuẩn, sa đọa.

Y thở hổn hển mấy hơi, chậm rãi đẩy Lâm Kỳ Tuấn ra, lạnh lùng nói: “ Theo như những lời anh nói, anh tuyết đối không để ý tới việc thân thể không sạch sẽ của em?”

Lâm Kỳ Tuấn than nhẹ một tiếng.

Trong lòng hắn đương nhiên cũng thất vọng.

Nhưng mọi việc đã xảy ra như vậy cũng không thể trách ai được.

Ngày đó, hắn cũng từng cố gắng, muốn đưa Tuyên Hoài Phong tới hiệu buôn đồ tây làm việc.

Nhưng Bạch Tuyết Lam là tổng trưởng cục hải quan, hắn muốn đưa Tuyên Hoài Phong vào dinh thự Bạch gia, Lâm Kỳ Tuấn có biện pháp gì chống lại?

Bạch Tuyết Lam dùng thủ đoạn chiếm lấy thân thể Tuyên Hoài Phong, hắn có biện pháp gì chống lại?

Quan hệ giữa hắn và Tuyên Hoài Phong không thể lộ ra ngoài, hơn nữa, hắn cũng chẳng dám công khai chống lại hải quan tổng thự.

Một chút hy vọng còn sót lại chính là việc hắn luôn nghĩ rằng: tình cảm Tuyên Hoài Phong dành cho mình sẽ vĩnh viễn không thay đổi.

Lâm Kỳ Tuấn cũng thích nghe hí khúc.

Mỹ nhân bị giam cầm trong cung cấm, sống một cuộc sống cẩm y ngọc thực (ăn sung mặc sướng) lại luôn lấy nước mắt rửa mặt, nhớ nhung người yêu ở ngoài cung. Loại kịch bản như vậy thực sự rất lãng mạn, lãng mạn đến động lòng người.

Nếu Tuyên Hoài Phong cũng mang tâm tư sâu nặng như vậy đối với hắn, hắn cam tâm tình nguyện chấp nhận.

Nói không chừng còn có thể hưởng thụ mỹ nhân hiếm có trên thể gian này.

Nhưng là, nếu Tuyên Hoài Phong bỗng nhiên thay đổi tình cảm, theo đuổi kẻ có tiền tài danh vọng lớn hơn mình, chuyện này sẽ khiến người ta càng thêm đau khổ, chán ghét.

Cảm giác không cam tâm hướng thẳng lên cổ họng Lâm Kỳ Tuấn, nhìn ánh mắt của Tuyên Hoài Phong, dịu dàng nói: “Chỉ cần em vẫn là Hoài Phong luôn kiên trì với tình yêu của mình, mặc kệ việc gì đã xảy ra cũng không khiến em trở nên dơ bẩn.”

Tuyên Hoài Phong không ngờ hắn lại khoan hồng độ lượng, tình cảm chân thành sâu sắc như vậy, nhất thời run rẩy, khẽ buông mí mắt.

Lâm Kỳ Tuấn nói: “Em gặp phải việc này cũng chẳng dễ chịu gì. Nếu anh trách cứ em thì anh cũng không còn là con người nữa. Chỉ cần tình cảm của chúng ta không thay đổi, không ai có thể làm gì chúng ta được.”

Nói xong, lập tức nắm tay, chậm rãi tiến lại gần.

Tuyên Hoài Phong vốn đang cắn môi dưới, muốn để hắn khoát lên vai, nhưng nhìn đầu ngón tay kia sắp đụng tới quần áo của mình, không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu như bị người ta níu kéo, lập tức tránh qua một bên.

Buồn bã một hồi mới nói: “Cảm ơn tình cảm của anh. Chỉ là em…..”

Nói một nửa liền ngừng lại.

Lâm Kỳ Tuấn nhẫn nại hỏi: “Chỉ là cái gì?”

“…Tuy suy nghĩ của anh rất tốt đẹp, chỉ là thực tế… để thực hiện được điều đó lại là việc vô cùng khó khăn.” Tuyên Hoài Phong nói: “Thân thể và linh hồn không thể dễ dàng tách rời như mọi người vẫn nghĩ đâu. Loại cảm giác linh hồn và thân thể không đồng nhất như vậy, đến em còn không chịu đựng được, tại sao còn phải tiếp tục liên lụy tới anh? Nếu anh coi trọng em, sau này không ngại thì coi em như một người bạn tốt, anh sớm đi tìm người mới của mình, có như vậy thì trong lòng em cũng vơi đi một chút áy náy.”

Trước kia, trong lòng y luôn tràn đầy cảm giác muốn dâng hiến cho Lâm Kỳ Tuấn, Lâm Kỳ Tuấn cảm thấy có cũng được mà không có cũng không sao, muốn tìm cảm giác lãng mạn thì tìm người có khí chất cao quý như Tuyên Hoài Phong, nhưng muốn tiếp xúc thân thể thì chỉ cần tốn chút tiền mua đào hát là được thỏa mãn. Chạm vào con trai của gia đình có danh tiếng cũng giống như chọc tới con gái gia đình giàu có, sẽ mang tới vô số phiền toái.

Tuy nhiên, hiện tại Tuyên Hoài Phong bắt đầu lộ ra một chút kháng cự lại bất ngờ khiến khẩu vị của Lâm Kỳ Tuấn quay trở lại.

Quả nhiên, ăn không được mới là thứ tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.