[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 2 - Lệ Kim

Quyển 1 - Chương 1-1: Part 1



Tuyên Hoài Phong đi dạo trong tiểu viện, ngửi hương hoa hòe thơm ngát trong nắng sớm, chậm rãi bước đi.

Đi một hồi, bỗng nhiên giật mình dừng bước.

Không khỏi bật cười.

Thật là, thói quen mỗi ngày rời giường liền đi tới phòng của Bạch Tuyết Lam, nhưng hiện tại Bạch Tuyết Lam đang ngủ say trong phòng của mình, vậy mình còn đi hướng này làm gì?

Hôm nay tổng thự cũng không đưa văn kiện tới, không cần phải xử lý công vụ.

Y chọn con đường đá bên cạnh cây cầu nhỏ, vừa thưởng thức phong cảnh sáng sớm, vừa đi tới nhà ăn. Đến trước nhà ăn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng của Trương Nhung chào hỏi từ rất xa. “Tuyên sĩ quan, ngài thức dậy sớm thế.”

Tuyên Hoài Phong dừng bước, gật đầu với hắn.

Trương Nhung nhanh chóng theo kịp, cười hỏi: “Ngài tới ăn điểm tâm sao?”

“Đúng.” Tuyên Hoài Phong hỏi: “Anh cũng chưa ăn sao?”

Trương Nhung cười ha hả: “Xem ngài nói kìa, tôi chỉ là người hầu thôi, làm sao dám tới nhà ăn để ăn cơm? Cho dù có muốn ăn thì cũng phải ăn dưới nhà bếp. Tôi tới đây là lấy điểm tâm cho khách thôi, tốt xấu gì thì người ta cũng là khách được mời tới cửa, tổng trưởng không rảnh tiếp đón, nhưng đám người hầu chúng tôi cũng không thể không rảnh mà, ngài nói đúng không?”

Tuyên Hoài Phong thấy hắn nháy mắt với mình nên cũng biết đối tượng được nói tới là ai, kinh ngạc hỏi: “Hắn còn chưa đi sao?”

Trương Nhung nói: “Không đâu. Hắn vẫn ngồi trong phòng tổng trưởng hết cả một buổi tối, tôi thấy tổng trưởng không lên tiếng thì hắn cũng không dám chưa nói lời nào đã rời đi, nếu chọc cho tổng trưởng tức giận, vậy thì chén cơm của hắn sau này có rắc rối rồi.”

Tuyên Hoài Phong âm thầm áy náy, vội vàng nói: “Để người ta chờ suốt một đêm không ngủ như vậy là không nên, tôi tới gặp hắn, mời hắn về trước vậy.”

Xoay người bước lên thềm đá, bỗng nhiên cảm thấy không ổn.

Bạch Vân Phi là người có thân phận khó nói, Bạch Tuyết Lam lại đem người ta để trong phòng một đêm mà chẳng quan tâm, hiện tại, mới sáng sớm mình đã tới mời người ta ra về… rất giống hành vi “tranh sủng”.

(YY: =)))))))))))) a thật là ku te quá đi a ơi *nhào tới nựng*

Lam ca: *ôm Phong ra sau lưng* cái tay định làm j đấy? *lườm*

YY: *ôm mặt mếu*)

Hơn nữa, bạch Vân Phi cũng là người quen biết với Lâm Kỳ Tuấn. Tuyên Hoài Phong nghĩ tới chuyện sau này Bạch Vân Phi gặp được Lâm Kỳ Tuấn, không biết hắn sẽ nói như thế nào về việc này, trong lòng có chút chột dạ cùng kiêng kỵ.

Tuyên Hoài Phong suy nghĩ một hồi, xoay người gọi Trương Nhung lại: “Phiền anh giúp tôi đi một chuyến. Sau khi đem điểm tâm tới cho Bạch lão bản thì nói với hắn một tiếng xin lỗi, nói là tối qua tổng trưởng nhận được công vụ khẩn cấp cần phải xử lý nên mới để hắn đợi một đêm. Bởi vì công việc ở tổng thự vẫn chưa xong nên hôm nay đành phải mời hắn về trước, đợi đến khi xử lý xong mọi chuyện thì tổng trưởng sẽ tới xin lỗi hắn sau.”

Y nói một câu, Trương Nhung lập tức trả lời “vâng”.

Tuyên Hoài Phong nói xong vẫn thấy Trương Nhung đứng bất động, phất tay nói: “Đi đi thôi, đừng để người ta đợi lâu.”

Trương Nhung biết y không hiểu phương diện này, vẻ tươi cười trên mặt có chút ái muội, thấp giọng nói: “Tuyên sĩ quan, nên xuất cho người ta bao nhiêu? Ngai nói số lượng thì tôi mới có thể tới phòng thu chi để lĩnh tiền nha.”

Lúc này Tuyên Hoài Phong mới hiểu.

Nhưng trước kia, khi y vẫn còn ở nhà của mình, thỉnh thoảng cha và thủ hạ của ông cũng tới lễ đường, phần lớn đều ở bên ngoài, rất ít khi gọi tới nhà chính. Huống hồ, cho dù gọi vào nhà chính thì cũng không phải do Tuyên Hoài Phong phụ trách tiền thù lao, ai biết phải cấp bao nhiêu cơ chứ?

(Lễ đường: là cách gọi khác của kỹ viện ngày xưa. Hiện tại chỉ là nơi biểu diễn xiếc, hí kịch,… nơi bán mình của đào kép hoặc kỹ nữ.)

Tuyên Hoài Phong do dự, hỏi ý Trương Nhung: “Một đêm nên cấp bao nhiêu?”

Trương Nhung nói: “Cái này cũng không rõ lắm, bình thường đều xem ý của tổng trưởng. Tổng trưởng nói bao nhiêu thì phòng thu chi đưa tới bấy nhiêu. Ít thì hai mươi, ba mươi, nhiều nhất là hai trăm, có đôi khi tổng trưởng vui vẻ sẽ cho tới bốn trăm, năm trăm.”

Hắn vừa nói xong, Tuyên Hoài Phong đã có quyết định: “Vị này là một diễn viên nổi tiếng, người ta lại ở đây qua đêm, nếu đưa ít thì người ta lại nói tổng trưởng hẹp hòi. Theo tôi thấy, dù thế nào cũng nên cấp khoảng ba, bốn trăm đồng.”

Không hiểu sao, bỗng nhiên Tuyên Hoài Phong có chút mất tự nhiên, lắc đầu: “Tối hôm qua tổng trưởng cũng không ở phòng kia, không có chuyện gì với hắn cả, bỗng nhiên đưa cho người ta nhiều như vậy lại có chút giấu đầu lòi đuôi. Đối với thanh danh của tổng trưởng không tốt, mà đối với thanh danh của Bạch lão bản cũng không hay.”

Trương Nhung dùng ánh mắt cổ quái nhìn về phía y, hạ giọng: “Ngài nói lời này… thật sự là… hắc hắc… đã là đào hát thì còn gì thanh danh? Hắn cũng đâu chỉ tới một mình dinh thự của chúng ta, chẳng lẽ tới những dinh thự khác cũng ngồi trong phòng không? Đã sớm không còn trong sạch nữa rồi. Ở kỹ viện có luật, mặc kệ có việc trên giường hay không, chỉ cần đưa người ta vào phòng qua đêm thì đều phải tính tiền.”

Tuy Tuyên Hoài Phong biết hắn nói Bạch Vân Phi nhưng không hiểu sao bản thân lại có chút khó chịu.

Bỗng nhiên nhớ tới “dinh thự của người khác.” … Đương nhiên Lâm gia cũng là một trong số đó.

Ngón tay thon dài khẽ run rẩy.

Y không muốn gã người hầu tinh ranh này nhận ra điều gì khác thường trên mặt mình, lập tức bày ra vẻ mặt bình tĩnh, gật đầu nói: “Được, vậy cứ làm theo lời anh nói đi. Đến phòng thu chi lấy năm trăm đồng cho người ta. Dù sao người ta cũng đợi cả một buổi tối, nói chuyện phải khách khí một chút. Đúng rồi, kêu thêm một chiếc xe kéo để đưa hắn về.”

Ra lệnh rõ ràng, kêu Trương Nhung đi làm, lúc này y mới tới phòng khách.

Eo và chân đều có chút khó chịu, hơn nữa, khi ngồi trên chiếc ghế lạnh lẽo, nơi tư mật kia lại có chút đè ép, cảm giác là lạ, khiến cho người ta ăn mà không có chút khẩu vị.

Tuyên Hoài Phong miễn cưỡng uống xong một bát cháo trắng, lập tức đứng dậy.

Đến thư phòng đi một vòng, gọi điện thoại tới tổng thự hỏi một chút, phỏng chừng hôm nay cũng không có công việc nào quan trọng.

Gần đây y cũng không nhàn nhã gì cho cam, hôm qua lại dung túng Bạch Tuyết Lam một đêm, không biết thân thể có gì không thích ứng hay không, nơi tư mật kia giống như vướng mắc gì đó.

Không muốn ngồi, đứng lại càng không thoải mái, đúng là đứng ngồi không yên mà.

(Phi Vũ: Ra cái câu “đứng ngồi không yên” nó diễn tả trạng thái này nha. *xoa cằm* làm bộ suy tư*)

Đi tới vườn hoa phía sau tiểu viện, hưởng thụ ánh nắng ấm áp, thong thả cất bước, nhìn một vườn hoa ngập sắc.

Cảm thấy thời gian không cũng không sai biệt lắm mới chậm rãi trở về phòng.

Trở về phòng, vừa bước tới giường lại thấy Bạch Tuyết Lam đang dang tay dang chân thành hình chữ đại (大), ngủ ngon lành. Tướng ngủ của hắn không tốt lắm, người thì năm úp sấp, cánh tay gắt gao ôm lấy gối như đang ôm bảo bối, chăn cũng bị đá sang bên cạnh, chỉ còn lại một góc vẫn vắt lên eo.

Hai chân tuyệt đối không mất tự nhiên mà chuyển hướng, vô cùng kiêu ngạo. (?)

Bả vai lộ ra ngoài tới tám chín phần.

Tuyên Hoài Phong nhìn làn da mỏng manh bọc lấy cơ thể rắn chắc của hắn, không khỏi nhớ tới sức lực như không bao giờ dùng hết hồi đêm qua, mặt thoáng đỏ lên.

Cùng là người đi du học rồi về nước, cũng không biết Bạch Tuyết Lam luyện tập thân thể cân đối rắn chắc như vậy từ đâu, chẳng lẽ hắn học quyền anh của người nước ngoài?

Cũng không chắc.

Người học quyền anh thì cơ bắp nổi lên khắp cơ thể, một đám người như gấu hoang, chẳng giống bộ dạng vừa rắn chắc vừa xinh đẹp của Bạch Tuyết Lam.

Tuyên Hoài Phong ngạc nhiên, bỗng nhiên bật cười.

“Tại sao mình lại nổi hứng bình phẩm như thế này?”

Tự giễu lắc đầu, cúi người, đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy một góc chăn, cẩn thận kéo lên bả vai đang lộ ra của Bạch Tuyết Lam.

Đang muốn thu tay, trên cổ tay bỗng nhiên bị nắm lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.