[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 2 - Lệ Kim

Quyển 1 - Chương 6



Tại khu ghế lô trong nhà hàng Kinh Hoa, Triển tư lệnh nhìn Tuyên Hoài Phong mang theo vệ binh, dẫn Bạch Vân Phi đi ra ngoài, lại đóng cửa phòng một lần nữa, tiếp tục ôm mỹ nhân oanh oanh yến yến, uống rượu phè phỡn.

Tiểu Ngân Nhi dán ngực lên người Triển tư lệnh, dụ Triển tư lệnh uống rượu: “A di đà phật, Bạch lão bản đã về rồi, ngài cũng không thể không để ý tới tôi nha.”

Triển tư lệnh lấy tay vỗ lên mông cô, mỉm cười: “Cút mẹ nó đi, cái gì mà Bạch lão bản, đều là loại con hát bán mông cho người khác thôi. Chẳng biết cái thế giới này ra sao nữa, đám thanh niên bây giờ lại thích cái lũ nam không ra nam, nữ không ra nữ này.”

Nói xong, đưa mắt trừng sang đứa cháu ruột của hắn: “Tiểu tử, đã gọi hồn về chưa đấy? Thúc của cháu quan tâm đến sở thích này của cháu mới gọi cái tên họ Bạch kia tới, mệt cái tên thỏ con này, vừa nhìn thấy tên tiểu tử Tuyên gia kia đã trợn cả mắt lên. Mẹ nó! Đã làm quân trưởng rồi mà còn không có tiền đồ như vậy sao?”

Mọi người chung quanh thấy hắn mắng chửi thô thiển, lập tức khuyên giải: “Tư lệnh, Triển quân trưởng là người tuổi trẻ tài cao, ngài mắng ít vài câu đi. Bằng không mặt mũi Triển quân trưởng biết để đi đâu?”

“Bạch Vân Phi là một tên đào kép thôi, Triển quân trưởng chướng mắt là lẽ đương nhiên. Triển quân trưởng là người có khẩu vị cao mà.”

Triển tư lệnh cười mắng: “Cút bà bọn bay đi, ai cho phép bọn bay nói tốt cho nó. Lão tử thích chửi thì chửi, nói nó là thỏ thì là thỏ, xen vào làm quái gì. Tuy khẩu vị thằng cháu này của lão tử có chút quái, nhưng biết cách làm việc. Lần trước ở Lôi huyện còn dám phanh phui hai khu căn cứ của Lôi lão hổ, ha ha! Vét sạch sẽ toàn bộ số thuốc phiện Lôi lão hổ cất giữ.”

Mọi người vội vàng nịnh bợ: “Chậc chậc, lợi hại, lợi hại.”

“Triển quân trưởng làm việc có năng lực như vậy cũng do Triển tư lệnh biết cách dạy dỗ, là kế thừa dòng máu của ngài.”

Mấy cô gái ở đây còn đang thắc mắc, tại sao vị quân trưởng này lại không vui đùa với mình, vừa nghe như vậy đã biết hắn thích đàn ông, vậy nên bọn họ lại càng cố gắng làm nũng với Triển tư lệnh.

Triển tư lệnh ăn uống no đủ, bàn tay sờ loạn trên ngực cùng mông mấy cô nàng kia, bỗng nhiên hứng trí, móc đống bạc trắng vứt lên trên mặt bàn, thét to: “Không bàn công việc nữa! Nào! Đánh bạc! Không cần tiền mặt, bản tư lệnh dùng bạc trắng! Phụ nữ không cần dùng tới bạc trắng làm gì, thua thì cởi một lớp áo. Cởi hết thì bản tư lệnh có thưởng!”

Mười gã ngồi đây thì có tới chín gã là dân cờ bạc, hơn nữa cũng chẳng thiếu tiền, lập tức sắn tay áo nhập cuộc.

Đầu năm nay, tiền mặt không bằng tiền tây dương, mấy cô gái thấy tiền mặt cũng chẳng có phản ứng lớn, nhưng thấy mấy đồng bạc trắng kia lại như vớ được ngọc ngà châu báu, nghe nói có thưởng thì chỉ muốn thua để cởi quần áo. Ánh mắt tỏa sáng thế kia nhưng miệng vẫn làm bộ thẹn thùng mắng lại, xoay eo, nũng nịu nói không cần.

Triển Lộ Chiêu lại hoàn toàn không có hứng thú, chỉ uống rượu, chẳng thèm liếc mắt người nào đến một cái. Tuyên Hoài Mân, sĩ quan phụ tá của hắn cũng vì hắn mà rót từng chén rượu.

Uống mấy chén, trên bàn đã loạn hết cả lên, quả thực không thể chịu nổi.

Triển Lộ Chiêu nhướn mày, đặt chén xuống, đứng lên: “Tư lệnh, tôi về trước.”

Người khác còn muốn giữ hắn lại, Triển tư lệnh nói: “Không cần phải giữ hắn lại, hắn không thích bài bạc, thích đi đâu thì đi. Con rùa nhỏ, tám phần là đi tìm thỏ trắng rồi. Này, nói cho cậu biết, tổng trưởng cục hải quan là người một nhà với tổng lý đấy, chúng ta mới đến, chưa làm được gì to tát thì đừng có chọc vào tên họ Tuyên kia. Còn nhiều thời gian, lúc tắt đèn thì nam nữ cũng như nhau hết, cởi hết quần áo rồi tìm một chỗ cắm vào, lại chẳng cùng một dạng chắc….”

Triển Lộ Chiêu không đợi hắn nói xong đã dẫn sĩ quan phụ tá cùng hai tên vệ binh ra ngoài, sớm không còn bóng dáng.

Tuy Triển tư lệnh mới tới nơi này nhưng đã sớm phái người mua một tòa nhà lớn trong nội thành. Một năm nay đã kiếm được tám, chín vạn, lại phát hành công trái địa phương, quả thực buôn bán lãi quá nhiều, vung tiền như nước, tòa nhà kia chẳng những to lớn, mà bố trí bên trong cũng vô cùng xa hoa.

Bởi vì hắn làm tư lệnh nên cũng đắc tội không ít người, bên ngoài cứ cách vài bước lại có một vệ binh đứng gác, tay ghìm chặt súng, đứng nghiêm.

Triển Lộ Chiêu trở về phòng mình, đặt mông ngồi xuống ghế dựa, không nói một tiếng.

Tuyên Hoài Mân rót cho hắn một chén trà giải rượu: “Quân trưởng, ngài uống một ngụm trà, bớt giận đi.”

Triển Lộ Chiêu nhíu mày, ngầng đầu lạnh lùng nhìn hắn: “Ánh mắt nào của cậu thấy tôi tức giận?”

Tuyên Hoài Mân vẫn trưng bộ dạng cười hì hì, nói: “Được, ngài không tức giận. Tôi mang nước tới cho ngài rửa mặt.”

Triển Lộ Chiêu tức giận, lạnh lùng nói: “Tôi không rửa.”

Tuyên Hoài Mân nói: “Ngài không rửa thì tôi rửa vậy.”

Bưng một chậu nước lạnh tới tới, thoa dầu thơm, tỉ mỉ cọ rửa, lại dùng khăn mặt nhẹ nhàng lau, lấy một chiếc bình thủy tinh vô cùng tinh xảo trong ngăn kéo ra. Bên trong là kem dưỡng da được chuyển từ Mĩ, là thứ quý hiếm.

Hắn dùng đầu ngón tay quét một ít, soi gương, thoa lên mặt.

Triển Lộ Chiêu lạnh lùng nhìn, nói với hắn: “Cậu đừng phí công nữa, có thoa thêm một trăm bình cũng vẫn là khuôn mặt đấy thôi, có thể nở hoa hay sao?”

Tuyên Hoài Mân quay đầu lại, cười nói: “Lọ kem dưỡng da này là tôi dùng tiền của ngài mua, cũng vì tốt cho ngài thôi. Ngài muốn lúc hôn lên mặt tôi sẽ cảm thấy nó mịn màng hay là thô ráp?”

Triển Lộ Chiêu nhíu mày nói: “Đừng có nói mấy lời ghê tởm đấy, thao cậu thì thao cậu thôi, lúc đó cứ mở chân lớn ra là được, ai để ý mặt cậu mịn hay không mịn. Cho dù khuôn mặt có đẹp hơn nữa thì cũng giống người mẹ xuất thân từ kỹ viện của cậu thôi, đều là hạng đê tiện cả.”

Sắc mặt Tuyên Hoài Mân trầm xuống, muốn mắng ngược trở lại, nhưng cách một lát, hắn cắn răng, tức giận nói: “Có người có mẹ là tiểu thư khuê các, cả người đều toát khí chất cao quý đấy. Chỉ là quá đáng tiếc, ngài đeo dính bên người cha tôi nửa năm, lúc nào cũng tìm cơ hội xuất hiện trước mặt người ta, vậy mà lúc này người ta cũng chẳng nhớ được bộ dạng của ngài ra sao.”

Vừa dứt lời, “ba’ một tiếng, trên mặt đã trúng một cái tát.

Lọ kem dưỡng da trên tay cũng rơi xuống mặt đất, vỡ nát.

Tuyên Hoài Mân bị đánh đến nổ đom đóm mắt. Triển Lộ Chiêu vẫn chưa hết giận, đẩy ngực hắn, đem hắn ném lên trên giường.

Túm áo sơ mi của hắn, tay dùng sức ‘xuy’ một cái đã xé nát vải dệt.

Lại cởi quần của Tuyên Hoài Mân.

Chỉ chốc lát sau hắn đã khiến Tuyên Hoài Mân trần như nhộng.

Triển Lộ Chiêu đen mặt, cởi chiếc dây lưng ba nhánh trên người xuống, quất loạn trên cơ thể Tuyên Hoài Mân, vừa đánh vừa hung tợn nói: “Người ta không nhớ rõ bộ dạng của lão tử? Lão tử cho cậu nhớ rõ hình dạng của dây lưng ra sao!”

Mỗi nhát quất lại khiến lưng Tuyên Hoài Mân xuất hiện một đường lằn đỏ chói.

Tuyên Hoài Mân bị quất đến lăn loạn trên giường, cắn răng không lên tiếng, nhưng cổ họng lại phát ra thanh âm ‘ô ô’ đau đớn.

Triển Lộ Chiêu đánh xuống một trận, cơn tức cũng giảm xuống.

Cùi đầu nhìn Tuyên Hoài Mân, thân thể trần trụi vương đầy những vệt roi xanh tím. Hắn vươn tay, bắt Tuyên Hoài Mân lộ mặt ra, lau sạch kem dưỡng da trên mặt cậu, vừa ẩm ướt lại vương thêm một chút hương thơm.

Khuôn mặt này đáng yêu nhất vẫn là lúc đẫm nước mắt, khóe mi lộ vẻ quật cường lại có vài phần giống người anh cùng cha khác mẹ.

Triển Lộ Chiêu thấy vậy, hạ thân nóng lên, cười nói: “Cậu đúng là thiếu đòn roi mà. Dây lưng ăn đủ rồi, bây giờ nếm thử côn th*t này đi.”

Tự cởi quần, mở chân Tuyên Hoài Mân sang hai bên, tiến thẳng vào.

Thân thể Tuyên Hoài Mân chấn động, ngửa cổ ra sau, âm thanh kêu đau tựa tiếng mèo nhỏ.

Triển Lộ Chiêu hừ một tiếng: “Đừng có giả bộ, quấn chặt lão tử như vậy, làm như sợ lão tử chạy mất không bằng. Cái tên lẳng lơ này, suốt ngày tìm cách quyến rũ lão tử. Chờ đến khi lão tử bắt được anh trai của cậu rồi thì sẽ ném cậu tới tận chân trời.”

Tuyên Hoài Mân vừa rên rỉ vừa liếc hắn, đôi mắt vừa sắc bén vừa quyến rũ, cười nói: “Nha, ngài cũng yếu quá đi. Tôi xem anh trai tôi anh tuấn phong lưu hơn trước kia nhiều, nói không chừng đã bị người ta đụng tới nhiều lần nha. Chờ ngài nắm được anh ta trong tay thì nơi đó cũng đã lỏng lẻo lắm rồi.”

Ba!

Trên mặt lại trúng một cái tát, đánh cho hắn lệch đầu sang một bên.

Nửa bên má sưng đỏ.

Triển Lộ Chiêu thưởng cho hắn một cái tát, tay đặt ở trên ngực không ngừng xoa nắn hai khỏa anh hồng, cắn răng nói: “Cho dù cậu ta có bị người đụng qua, đem anh em các người lột sạch rồi quăng lên giường, lão tử vẫn chọn thao hắn. Thế thì sao nào, cậu không phục sao?”

Eo lại gia tăng sức lực, thô bạo thảo phạt trên cơ thể Tuyên Hoài Mân.

Xe chở Tuyên Hoài Phong và Bạch Vân Phi rong ruổi trên đường một hồi, chuyển tới một con phố khá chật hẹp, chung quanh đều là những tòa nhã cũ kỹ trong nội thành, hai bên đường không được mấy nhà có cái cửa gỗ đàng hoàng.

Nghe thấy tiếng còi ô tô vang lên, một bóng người vội vã đi ra từ chiếc cửa gỗ màu tro, vừa ngẩng đầu đã lập tức dừng bước.

Muốn quay trở lại, muốn tránh cũng đã không kịp.

Xe dừng lại, người nọ cũng chỉ có thể chào đón: “Sao hai người lại tới cùng một lúc?”

Tuyên Hoài Phong mới từ trên xe bước xuống, chân vừa chạm đất, nghe thấy giọng nói kia cũng ngẩn ra, thoáng không tin nhưng lại thật sự là Lâm Kỳ Tuấn, vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Sao anh lại ở trong này?”

Lời vừa thốt ra khỏi miệng, y bất chợt hiểu ra.

Nhìn liếc qua Bạch Vân Phi bên cạnh một cái, không nói gì, chỉ ngượng ngùng đứng.

Lâm Kỳ Tuấn cũng lập tức ngượng ngùng.

Bạch Vân Phi nhìn thấy Lâm Kỳ Tuấn nhưng không thân mật ôn hòa như trước, thản nhiên nói: “Hôm nay mới gặp gỡ ở Kinh Hoa Lâu, không ngờ ngài ấy lại chu đáo tới vậy, ân cần đưa tôi về tới tận nhà.”

Nói xong lại quay sang cảm ơn Tuyên Hoài Phong một tiếng, muốn mời Tuyên Hoài Phong vào nhà uống trà.

Tuyên Hoài Phong vạn vạn lần không dự đoán được lại gặp Lâm Kỳ Tuấn ở chỗ này, bất ngờ không kịp phòng bị, trong lòng cực loạn, vô luận như thế nào cũng không chịu vào nhà, chỉ nói phải tranh thủ thời gian tới Niên trạch.

Bạch Vân Phi nói: “Niên phu nhân là một người vô cùng nhân hậu, tốt bụng. Cô ấy còn muốn tôi diễn một vở vì cô ấy mà, tôi nhất định sẽ tận tâm tận sức. Tuyên sĩ quan tới đó xin thay tôi cảm ơn, hỏi thăm một tiếng.”

Tuyên Hoài Phong đồng ý có lệ.

Bạch Vân Phi liền nói có việc nên vào nhà trước.

“Hoài Phong.” Tuyên Hoài Phong vừa muốn lên xe, Lâm Kỳ Tuấn ở phía sau hô to một tiếng.

Tuyên Hoài Phong dừng bước.

Lâm Kỳ Tuấn đi tới, thấp giọng hỏi: “Em đang tức giận sao?”

Tuy trong lòng Tuyên Hoài Phong cực kỳ không dễ chịu, nhưng không biết nên gọi đó là tức giận hay không.

Cái cảm giác kinh ngạc sau lại mất tự nhiên, chua xót, lại hoảng hốt như đã trải qua cả kiếp sống nhân sinh, thấy một lớp người mới xuất hiện, nếu như nói là tức giận, vậy chẳng thà nói là có chút nản lòng.

Cũng phải, nay y cùng Bạch Tuyết Lam đã muốn như vậy, dựa vào cái gì chỉ trích Lâm Kỳ Tuấn ở chung với người nào?

Y quả thật không có lý do để tức giận.

Nghĩ như vậy, trong lòng không khó chịu như trước, sắc mặt Tuyên Hoài Phong cũng hòa hoãn trở lại: “Anh đừng để ý nhiều như vậy, em đã sớm biết anh cùng Bạch Vân Phi là bạn tốt, sao bỗng nhiên có thể vì chuyện này mà tức giận?”

Lâm Kỳ Tuấn nghe y nói như vậy, ngược lại càng cảm thấy khó chịu vô cùng, chuyện này chẳng rõ ràng là y đã theo Bạch Tuyết Lam hay sao. Trên mặt hắn lộ vẻ bi thương: “Anh và hắn là bạn tốt, còn với em?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Đương nhiên cũng là bạn tốt.”

Lâm Kỳ Tuấn càng thêm thất vọng, thấp giọng nói: “Hoài Phong, em nói như vậy chỉ cho có lệ mà thôi. Anh tự cảm thấy, tình cảm giữa anh và em, tình cảm giữa anh với Bạch Vân Phi, tuyệt đối không thể ngang bằng.”

Tuyên Hoài Phong tự biết bản thân cô phụ Lâm Kỳ Tuấn, sợ nhất chính là thấy sắc mặt hắn ảm đạm như vậy, càng nói những lời an ủi hắn lại càng giống những lời lừa người dối mình, y chỉ có thể trầm mặc đứng đó

Từ sau lần Lâm Kỳ Tuấn cùng y trò chuyện tại khách sạn Hoa Hạ, hắn khó tránh được việc ngày đêm suy nghĩ, suy nghĩ tới việc Tuyên Hoài Phong mà hắn luôn nắm chặt trên tay lại bị gã đàn ông khác cướp mất, giống như một con dao nhỏ đâm thẳng vào tim.

Cảm giác chua chát trong lòng đó tuy rằng đau xót, nhưng cũng gợi lại biết bao ký ức ngọt ngào.

Hắn cảm thấy thời gian ở chung cùng Tuyên Hoài Phong trước kia thật sự rất tuyệt vời.

Mỗi thanh âm, mỗi cử động của Tuyên Hoài Phong đều nhẹ nhàng, khí chất cao quý lại hào phóng, hơn nữa, y lại rất săn sóc quan tâm hắn, là báu vật vạn người chỉ tìm được một.

Nghĩ như vậy nhiều ngày, lửa giận trong lòng bùng cháy dữ dội. Trước kia hắn chỉ đặt bốn năm phần tình cảm trên người Tuyên Hoài Phong, hiện tại lại tăng lên tới tám chín phần. Lâm Kỳ Tuấn chỉ hận Tuyên Hoài Phong bị Bạch Tuyết Lam giấu kín trong dinh thự, đến một khe hở cũng không tìm được, nhưng càng khiến hắn thêm hy vọng.

Đến lúc này, hắn càng không để ý tới mấy đào hát kia nữa, gần đây cũng chỉ tới thanh lâu hoặc quán trà, duy nhất Bạch Vân Phi cũng là người hắn yêu thích, hơn nữa, tướng mạo của Bạch Vân Phi cùng Tuyên Hoài Phong không thể phân cao thấp, phong độ cùng ngôn từ vô cùng tốt. Huống hồ, hắn đã vung không ít tiền trên người Bạch Vân Phi, nhất thời không bỏ xuống được.

Ngẫu nhiên cô đơn nhàm chán chạy tới chỗ Bạch Vân Phi.

Ai ngờ lại gặp ngay lúc Tuyên Hoài Phong đưa Bạch Vân Phi trở về?

Trong lòng Lâm Kỳ Tuấn vạn phần hối hận, nhịn không được nhìn lén Tuyên Hoài Phong.

Thân thể cao gầy, cần cổ trắng mịn, ngũ quan tinh xảo như tranh vẽ, hiện tại y lại khẽ cúi đầu, cắn nhẹ môi dưới, hàng mi cong dài thoáng nhíu như đang suy nghĩ vấn đề nan giải, đúng là tư thái trầm mặc quen thuộc mà Lâm Kỳ Tuấn thường thấy ở y.

Nghĩ tới những lời nói vừa rồi, nếu Tuyên Hoài Phong thực sự tức giận với mình đã sớm lên xe, nhưng y vẫn xấu hổ đứng đó, hiển nhiên vẫn không hoàn toàn vô tình với mình.

Nghĩ như vậy, trong lòng hắn lại không khỏi rung động.

Vô cùng rung động, lá gan cũng lớn hơn.

“Hoài Phong.” Lâm Kỳ Tuấn bước lên trước một bước, lấy thân thể chặn tầm mắt của vệ binh, âm thầm cầm tay y, đè nặng thanh âm: “Em biết rõ mà, vì em, cho dù chết thì anh cũng đồng ý.”

Tuyên Hoài Phong lắp bắp kinh hãi, vội vàng vung tay hắn ra.

Thấy sắc mặt Lâm Kỳ Tuấn trắng bệch, lại cảm thấy bản thân đã khiến hắn tổn thương, y vừa xấu hổ vừa áy náy, mở miệng: “Kỳ Tuấn, xin lỗi anh, việc này là em nợ anh.”

Không dám tiếp tục ở lại, xoay người lên xe, vừa đóng cửa đã nói với tài xế: “Lái xe, đến Niên trạch thôi!”

Ô tô khởi động.

Lâm Kỳ Tuấn si ngốc đứng ngoài cửa xe, Tuyên Hoài Phong nhắm mắt, nhìn cũng không dám nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.