[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 2 - Lệ Kim

Quyển 1 - Chương 8-2: Part 2



Lúc này, Bạch Vân Phi có hẹn với mọi người trong Niên gia.

Ăn một bữa cơm trưa, Bạch Vân Phi liền thay quần áo, ngồi xe kéo tới Niên trạch.

Gần đây hắn hay tới nơi này, gác cổng cũng nhận ra hắn, để hắn trực tiếp đi vào.

Tuyên Đại Vân đang ở trong phòng, nghe thấy người hầu gái bên ngoài nói: “Phu nhân, Bạch lão bản tới dạy phu nhân hát.”

Tuyên Đại Vân vén rèm, cách cửa thủy tinh đã thấy Bạch Vân Phi, đôi tay cô rụt rè nắm lại, cười mỉm nhìn hắn tiến lại gần.

Bạch Vân Phi vội hỏi: “Không dám nhận, sao phu nhân lại nhọc công đứng đợi như vậy?”

Tuyên Đại Vân mang thai cũng lâu, sắc mặt hồng nhuận: “Không sao, bác sĩ Đức cũng nói tôi nên thường xuyên đi lại mới tốt.”

Ngồi trong phòng khách, Tuyên Đại Vân nói: “Bạch lão bản, hai câu “Thủy điện phong lai thu khí khẩn, Nguyệt chiếu cung môn đệ kỉ tằng” hôm trước tôi vừa học, luyện đi luyện lại vẫn thấy khó, đang muốn nhờ cậu nghe qua, sau đó dạy lại một chút.”

(Tạm dịch: Nước dâng, gió thổi, thu đang tới. Trăng soi cửa phủ được mấy tầng.)

Nói xong, khụ hai tiếng, nâng tay, vẻ mặt nghiêm túc xướng lên một lần.

Bạch Vân Phi nghe xong, cười nói: “Niên phu nhân, phu nhân rất có tài năng, xướng hay như vậy vẫn cảm thấy không vừa lòng sao? Tôi nghe cũng ổn mà.”

Tuyên Đại Vân cũng có thiện cảm với chàng trai tuấn tú, lời nói cử chỉ tao nhã trước mặt, vậy nên tâm tình của cô cũng tốt, thái độ càng thêm ân cần, cười nói: “Cậu cũng nói là ổn mà thôi, có thể thấy được cũng không tốt lắm. Tôi là học cho vui nên không mong có tư cách lên sân khấu, cho dù có học bao nhiêu thì sau này cũng chỉ được tính là diễn viên nghiệp dư, không đến nỗi bị người ta chê cười…”

Nói đến lời này, bỗng nhiên dừng lại.

Ánh mắt của cô đặt lên người Bạch Vân Phi, nghi hoặc nói: “Trên mặt cậu có hai vệt hằn, làm sao vậy?”

Bạch Vân Phi ngạc nhiên, thầm nghĩ cô cũng rất tinh tế.

Hôm qua, đến Lâm Kỳ Tuấn cũng chưa nhận ra, ngược lại, vị phu nhân chẳng mấy thân thiết này chỉ cần thoáng nhìn một chút đã nhận ra điểm khác lạ.

Như vậy có thể thấy được, lòng dạ con người thật sự rất khác biệt.

Hắn âm thầm thở dài, lấy tay che nửa bên mặt, cố gắng cười: “Vẫn còn nhìn thấy sao? Đáng lẽ tối qua phải tan hết mới đúng.”

Tuyên Đại Vân càng ngạc nhiên: “Là bị người khác đánh sao?”

Bạch Vân Phi nghiêng người, trốn tránh ánh mắt cô: “Sao lại nói vậy chứ? Là do hôm qua luyện tập, không cẩn thận trượt chân ngã, mặt va vào cạnh ghế. Phu nhân nhìn xem, chẳng phải mấy vệt thẳng như trên cạnh ghế hay sao?”

Tuyên Đại Vân biết hắn xấu hổ nên không gặng hỏi, chỉ nói: “Cậu cũng không nên coi thường, chỉ luyện tập mà… sau này nhớ phải cẩn thận hơn.”

Thâm thúy nhìn liếc hắn một cái, thở dài.

Lúc này, người hầu đưa trà nóng tới.

Mỗi người bưng một ly trà, tâm tư đặt lên nước trà nóng hổi.

Tuyên Đại Vân nhấp một ngụm, bỗng nhiên nhăn mày, nghiêng nửa người nói với người hầu: “Chẳng phải tôi đã dặn rồi sao? Lúc Bạch lão bản tới thì đừng pha trà đặc, nên pha một chút nước hoa cúc đường phèn để người ta nhuận họng, tại sao lần nào cũng không chịu nhớ vậy?”

Bạch Vân Phi vội vàng nói: “Không sao, tôi cũng thường uống trà mà.”

Tuyên Đại Vân nói: “Những người này thật không biết suy nghĩ cho người khác, cậu không cần phải nói đỡ cho họ.”

Cô muốn người hầu dọn trà xuống, thay một chút hoa cúc ngâm nước đường tới đây.

Thấy Tuyên Đại Vân chăm sóc mình như vậy, trong lòng Bạch Vân Phi thật sự cảm kích, chén  hoa cúc ngâm nước đường thường uống, đưa vào miệng, hương thơm cùng mùi vị lại mang thêm một chút tâm tư khác.

Tuyên Đại Vân thấy hắn không lên tiếng, không khỏi hỏi: “Sao vậy? Nước hoa cúc này không hợp khẩu vị?”

Bạch Vân Phi nói: “Không, không.”

Dừng một lát, hắn than thở: “Tôi chỉ suy nghĩ, cùng một loại gạo lại có thể nuôi đến hàng trăm hạng người khác nhau. Có một số kẻ thật đáng ghét, lại có những người vừa xinh đẹp vừa tốt bụng như Niên phu nhân.”

Tuyên Đại Vân được hắn khen như vậy, ngượng ngùng cười: “Tôi không dám nhận lời đó, tôi chỉ là một người phụ nữ đã có chồng bình thường thôi. Phụ nữ ngày này rất có năng lực, rất nhiều người có thể ra ngoài xã hội kiếm tiền nuôi sống gia đình. Như tôi đây, chỉ biết ngồi an nhàn trong nhà, chẳng biết làm gì ngoài chuyện sinh con, không giúp gì cho xã hội cả, là một người phụ nữ theo lề lối cổ xưa.”

Bạch Vân Phi nói: “Nếu phu nhân nói như vậy thì một tên hát hí khúc như tôi có lợi ích gì cho xã hội đây? Vừa không thể làm ra một hạt thóc, vừa không dệt ra nổi một mảnh vải, cùng lắm là hầu hạ những người có tiền tiêu khiển, càng là thứ cặn bã của xã hội cũ.”

Tuyên Đại Vân vừa nghe những lời này, ánh mắt nhìn thẳng người đàn ông với gương mặt thanh tú phía trước, nghĩ tới việc hắn gặp chuyện không vui, trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy buồn bã, nhất thời không biết trả lời như thế nào, đành phải chuyển đề tài: “Ôi trời, sao tự nhiên chúng ta lại thảo luận về vấn đề xã hội như vậy chứ? Thật chẳng thú vị chút nào.”

Chuyển đề tài, hỏi Bạch Vân Phi: “Trong nhà cậu còn có anh chị em gì không?”

Bạch Vân Phi nói: “Tôi còn một đứa em gái, nó vẫn còn đang đi học.”

Tuyên Đại Vân liền nói: “Trước đây tôi rất hâm mộ những ai có anh trai nha, bị người khác bắt nạt là có thể tìm anh trai giúp đỡ. Đáng tiếc, trời sinh tôi ra đã là con cả, phía dưới chỉ có một mình Hoài Phong là em trai.”

Bạch Vân Phi nói: “Tôi lại rất hâm mộ Tuyên sĩ quan. Ngài ấy có một người chị tốt như phu nhân. Nếu tôi có một người chị tốt như vậy, cho dù cha mẹ qua đời cũng không phải lạc tới bước đường này. Vậy nên, cùng là con người nhưng số mệnh thực khác nhau.”

Tuyên Đại Vân không kìm lòng được, cùng hắn thở dài một hơi.

Hai người ngồi uống chén nước hoa cúc kia, sau đó đến hoa viên nho nhỏ luyện hát.

Bạch Vân Phi biết cô đang mang thai, không dám để cô hát nhiều, sợ tổn hại sức khỏe, dạy được hai câu liền khuyên cô nghỉ ngơi, bản thân thì đồng ý với thỉnh cầu của cô, xướng khúc “Tả chân” trong vở “Mẫu đơn đình.”

(Tả chân: Chân dung.)

Tuyên Đại Vân ngồi trên ghế đá trải nệm, hơi nghiêng người tựa vào chiếc bàn đá mát lạnh, nâng tay chống má.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua từng tán lá rơi, xuống mặt đất, chiếu lên thân thể thật là thoải mái.

Nhịp điệu dịu dàng truyền vào trong tai: “Khi người còn niên thiếu, nhan sắc như hoa, nhưng chẳng bao lâu sẽ lụi tàn.”

“Chẳng vì hạnh phúc của người ta mà biến mất…”

“Cho dù ra sao, hồng nhan rồi cũng sẽ già…”

Nghe một khúc thương tâm như vậy, Tuyên Đại Vân cũng muốn rơi lệ vì Đỗ nương tử.

Niên gia mời Bạch Vân Phi tới đây dạy hí khúc, mỗi lần là hai tiếng. Hiện tại, mời thầy giáo tới dạy đều chiếu theo cấp bậc nổi tiếng của diễn viên mà trả công. Bạch Vân Phi là diễn viên bậc nhất, hơn nữa bản thân cũng có chút danh tiếng nên khoản thu nhập của hắn cũng tăng thêm đôi chút. Đến nhà người ta ngồi một lúc, nói có lệ hai ba câu, thường không ngồi đủ thời gian đã được nhận tiền, rời khỏi.

Bạch Vân Phi đã quen với chuyện này, nói mấy tiếng đồng hồ thì nhất định sẽ ngồi đủ bấy nhiêu tiếng.

Bởi vì Tuyên Đại Vân không thể hát nhiều, thời gian lại chưa hết, hắn xướng qua một khúc nhưng vẫn ở bên Tuyên Đại Vân, cẩn thận giảng giải cho cô hiểu.

Sau một lúc, chính Tuyên Đại Vân lại cảm thấy xấu hổ, mời hắn nghỉ ngơi một lúc: “Chuyện này cũng không thể học được trong một sớm một chiều. Nhà chúng tôi mới sửa sang đôi chút, trong nhà cũng có mấy thứ đồ Tây dương, nếu cậu không chê thì cũng tôi đi ngắm một lượt, được không?”

Cô mời hắn cùng mình đi dạo, ngắm cảnh trong đại sảnh và sân vườn.

Mặc dù hiện tại Bạch Vân Phi là người nghèo khó nhưng trước kia cũng từng sống trong phú quý giàu sang, hắn đồng ý với lời mời của Tuyên Đại Vân. Ngắm nhìn mấy đồ dùng phương tây, cùng mấy loại đồ trang trí bằng ngọc của Trung Quốc, thuận miệng tán thưởng vài câu, tuy nhiên câu nào cũng hợp tình hợp lý.

Dạo bước trong phòng khách một lúc, Bạch Vân Phi bỗng nhiên dừng bước, sắc mặt đột biến.

Tuyên Đại Vân thấy hắn như vậy cũng để tâm, nhìn theo ánh mắt của hắn, thì ra hắn đang nhìn chằm chằm một cái giá cổ dưới ô cửa vuông vức, cô có chút kinh ngạc.

Trên chiếc giá đó đặt thứ gì đó đen tuyền, Tuyên Đại Vân cầm lên mới biết đó là một chiếc giá bút hình ngọn núi.

Tuyên Đại Vân cười nói: “Trách không được, khiến Bạch lão bản chê cười rồi. Chẳng biết thứ đồ bỏ này là ai đưa tới, xám không xám, đen không đen, đỏ không đỏ, kỳ lạ, thoạt nhìn thì chẳng giống tảng đá, giống một đoạn sắt rỉ sét thì đúng hơn. Tôi cũng nói nó khó coi, đang muốn vứt vào đống đồ bỏ đi, nhưng mấy ngày nay không rảnh nên quên mất.”

Bạch Vân Phi ngây ngốc một hồi mới lấy lại tinh thần, thấp giọng nói: “Thứ cho tôi nói thẳng, nhưng Niên phu nhân nhìn nhầm rồi, đây là đồ tốt.”

“Sao?”

“Cái này gọi là gốm rỉ sắt đỏ, thật sự giống rỉ sắt nhưng nó còn có một cái tên khác là gốm tương sắc. Loại gốm này bắt nguồn từ thời Tống, khi Tống Minh Tuyên Đức còn sống, thợ thủ công trong cung đình cố ý dùng sắt để tô màu. Những thứ đồ cổ quý hiếm như thế này, hiện tại cũng rất ít người có thể nhận ra. Mọi người đều chỉ quen nhìn vàng bạc châu báu. Từ thời Càn Long trở đi, bọn họ bắt đầu tưởng mấy thứ này không đáng tiền.”

Bạch Vân Phi chỉ vào giá bút kia: “Phu nhân nhìn xem, thứ này mô phỏng theo núi đá, màu sắc chân thật, hình dạng lá cây cũng tự nhiên, những lỗ hổng trên đá đều được thể hiện rõ nét, quả thật không dễ kiếm đâu.”

Tuyên Đại Vân không am hiểu đồ cổ cho lắm, nhưng nghe như vậy, nhìn lại một lần. Trước đó vốn thấy thứ này thật khó coi, nhưng hiện tại cũng nhận ra điểm tao nhã, tuyệt diệu của nó, cô ngạc nhiên: “Thật không ngờ cậu lại là chuyên gia đồ cổ. Tuổi cậu trẻ như vậy, diễn xướng đã tốt, mà kiến thức cũng sâu rộng nữa.”

Bạch Vân Phi cười khổ: “Nào có. Tôi cũng chỉ vì một chút duyên phận trước kia nên mới nhận ra nó thôi.”

“Như thế nào vậy?” Tuyên Đại Vân thích nghe Bạch Vân Phi xướng hí nên cũng thường xuyên nghe ngóng tin tức các đào hát, mơ hồ nghe qua Bạch Vân Phi từng là đại thiếu gia, nhưng hiện nay sa cơ lỡ vận, kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ đây là vật cũ trong nhà Bạch lão bản?”

Bạch Vân Phi nói: “Vật này đặt trên bàn học của tôi nhiều năm, lúc còn trẻ thì tính tình lông bông, không thích đọc sách, cũng chẳng thèm để ý mấy thứ nhỏ nhặt như vậy, chỉ là hiện tại đột nhiên thấy nó, bao kỷ niệm trước kia lại…” trên mặt hiện lên một chút ảm đạm, nhưng nhanh chóng lộ ra nụ cười thản nhiên: “Việc trước kia không nên nhắc tới nữa.”

Lại nói với Tuyên Đại Vân: “Nó có thể rơi vào tay Niên phu nhân thì cũng là phúc của nó. Phu nhân là người lương thiện như vậy nhất định có thể bảo vệ nó. Nếu để những tên vô nhân tính kia phá hủy thì quá đáng tiếc.”

Tuyên Đại Vân đang muốn trả lời lại thấy gã người hầu tên Niên Quý chạy vào: “Phu nhân, xe ô tô của lão gia đã trở lại.”

Bạch Vân Phi nhìn đồng hồ trên tường, vừa vặn hai tiếng đồng hồ trôi qua, hắn cũng không nán lại lâu, tạm biệt Tuyên Đại Vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.