[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 2 - Lệ Kim

Quyển 2 - Chương 15-2: Part 2



Tuyên Hoài Phong bị kéo từ buổi nhạc hội về tới Bạch công quán.

Vừa vào cửa, Bạch Tuyết Lam vội vã gọi người đem mấy quả dâu đã được rửa sạch sẽ lại đây.

Tuyên Hoài Phong cười nói: “Gấp làm gì? Em đâu có đói bụng hay khát nước.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Đây là tự tay anh hái, em không quan tâm sao?”

Tính tình bá vương của hắn vì câu này lại toát ra vài phần.

Tuyên Hoài Phong vừa mới làm lành cùng hắn, không muốn lại nháo lần nữa, mỉm cười, cũng chẳng lên tiếng.

Chỉ chốc lát sau đã thấy người hầu bưng dâu lại đây.

Bạch Tuyết Lam nói: “Em mau nếm thử đi, ngon hơn hàng bán ở trên đường nhiều.”

Tuyên Hoài Phong nhìn những quả dâu hồng hồng, tím tím trong đĩa thủy tinh, ngẫu nhiên còn có những quả xanh tươi điểm xuyết trong đó, nhìn rất thích mắt nên cũng thèm, cầm một quả bỏ vào miệng.

Vừa cắn một miếng, hương vị trong veo của trái cây hòa tan trong miệng.

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Ngon không?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Ngon lắm! Sao anh không ăn?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Anh vì muốn hái mấy quả này mới chạy lên núi, hai đầu gối đều đau, em an ủi anh chút đi.” Nói xong, há miệng thật lớn, bày ra bộ dạng chờ ăn.

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Rốt cuộc anh bao nhiêu tuổi rồi? Lúc nào cũng càn quấy như vậy.”

Cầm lấy một quả tươi mọng đưa vào miệng hắn, lời nói như vừa ký xong một bản hiệp ước: “Chỉ một quả này thôi đấy, lần sau không được viện cớ này nữa.”

Bạch Tuyết Lam cảm thấy ngọt ngào như ăn mật, cười nói: “Em mới ăn một quả thôi, bên này của anh vẫn còn nhiều lắm, không chỉ có một đâu.” Cầm một quả đặt lên môi mình, vươn tay ôm lấy Tuyên Hoài Phong, dần đưa môi sát lại.

Tuyên Hoài Phong kinh ngạc đôi chút, đôi môi đã đụng tới gì đó lành lạnh, mềm mềm, khẽ mím môi lại, lớp vỏ mỏng tang trên trái dâu chín mọng lập tức vỡ tan, nước quả dọc theo khóe môi chảy xuống dưới.

Vài giọt nước hồng hồng rơi trên bộ tây trang trắng tinh y đang mặc trên người, trông càng thêm đẹp mắt.

Tuy rằng Tuyên Hoài Phong xuất thân danh gia nhưng rất ghét làm hỏng đồ đạc, không khỏi nhíu mày: “Anh đứng đắn chút đi, bộ tây trang đang yên đang lành lại bị biến thành cái dạng này rồi.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Đúng vậy, đúng vậy, quá đáng tiếc, mau cởi ra để giặt thôi.”

Bàn tay xấu xa cởi chiếc áo khoác trên bộ tây trang của Tuyên Hoài Phong ra, lại chỉ lên vài vệt hồng hồng trên áo sơ mi: “Cái này cũng cần phải giặt.”

Tuyên Hoài Phong biết ý định xằng bậy của hắn, tay chân luống cuống chặn lại nhưng căn bản không ngăn được. Thân trên dần mất từng lớp áo, không ngờ Bạch Tuyết Lam càng xằng bậy hơn, lập tức nhấn y xuống ghế sô pha, miệng ngậm một quả dâu, cắn nát, đôi môi lại quấn quýt bên Tuyên Hoài Phong.

Chất lỏng đậm màu càng loang ra trên chiếc quần âu trắng tinh.

Bạch Tuyết Lam cười nói: “Không tốt, quần cũng phải giặt.”

Tuyên Hoài Phong bực bội kêu lên: “Anh không cần quan tâm đâu! Em không dễ bị lừa đến thế!”

Bạch Tuyết Lam chỉ giả vờ không nghe thấy, làm bộ sốt ruột: “Mau cởi ra, chờ một lát nữa có muốn giặt cũng không sạch đâu, phí phạm bộ tây trang quý.”

Hai tay lật loạn lên đã lột sạch quần áo trên người Tuyên Hoài Phong, đắc ý cười nói: “Từ sáng đến giờ chỉ ăn được vài quả dâu chua, động vật ăn thịt như anh nên thịt mới đúng.”

Cúi đầu, trước tiên ngậm vật yếu ớt dưới thân Tuyên Hoài Phong vào miệng, hút mạnh một cái.

Tuyên Hoài Phong đang phản kháng bỗng ‘a’ một tiếng, cả người như mất hết sức lực, thân thể ngửa ra sau, tránh trái tránh phải một hồi, cuối cùng lại yếu đuối nằm trên sô pha thở dốc.

Bạch Tuyết Lam đạt thành quỷ kế, vô cùng vui vẻ, tựa như ong mật tìm được đóa hoa xinh đẹp, ra sức hút lấy mật ngọt, ngẫu nhiên thả ra một chút, dùng môi hôn nhẹ lên đó.

Mỗi động tác còn kèm theo một luồng hơi nóng xông thẳng lên eo Tuyên Hoài Phong, vừa ngứa ngáy lại vừa khó chịu khiến y nhịn không được liền xoay eo duỗi chân.

Mắt cá chân trắng như tuyết lọt vào mắt Bạch Tuyết Lam cũng trở thành con mồi ngon lành. Bạch Tuyết Lam nắm lấy nó, cắn lên đùi y một ngụm, tiếp theo lại cắn lên ống chân trắng nõn kia một cái, khiến mắt Tuyên Hoài Phong bỗng nhiên ẩm ướt.

Bạch Tuyết Lam vẫn chưa cảm thấy đủ, bắt nạt: “Tuyên phó quan, tôi hầu hạ có được không vậy?”

Gương mặt Tuyên Hoài Phong đỏ bừng như uống xong hai chai rượu vodka, cắn môi dưới không ngừng thở dốc, một lúc sau thấp giọng: “Anh đúng là loại cường đạo (cướp) xông vào nhà người ta cướp của.”

Bạch Tuyết Lam phì cười: “Em yên tâm, anh làm cường đạo nhưng rất có nguyên tắc. Cướp tiền tài của người ta, nhưng chỉ cướp sắc của em thôi.”

Dúi đầu vào giữa hai chân Tuyên Hoài Phong, đôi môi hút chặt lại khiến thân thể y bỗng nhiên run rẩy. Chỉ trong chốc lát đã tiết lên đầu lưỡi Bạch Tuyết Lam.

Tuyên Hoài Phong thất thần, Bạch Tuyết Lam lại chẳng nói hai lời, lập tức kéo y từ trên sô pha lại gần mình, cười nói: “Hôm nay chúng ta không nên bỏ dở giữa chừng.”

Thân thể hắn áp lên, nhẹ nhàng đỉnh lên hậu huyệt, phân thân cứng rắn nóng bỏng đi vào một nửa, đẩy một cái khiến thân thể Tuyên Hoài Phong bất chợt nảy lên, ngay sau đó lại bị Bạch Tuyết Lam ôm chặt, không cho y cựa quậy lung tung, eo dùng sức đi vào thật sâu bên trong.

Tuyên Hoài Phong cảm thấy Bạch Tuyết Lam như đi hết vào thân thể mình, tất cả mọi thứ đều run lên, đến đầu lưỡi cũng khó khống chế, vừa ôm lấy Bạch Tuyết Lam vừa từ từ nhắm hai mắt nói: “Anh đừng dùng nhiều sức quá, em sợ chịu không nổi…”

Bạch Tuyết Lam dở khóc dở cười: “Đồ ngốc này, sao lại không dùng sức được chứ?”

Vừa hôn vừa hoạt động mạnh hơn.

Không lâu sau, cảm giác sảng khoái lập tức kéo tới.

Nghỉ một hơi, lại tiếp tục hoạt động mạnh một hồi.

Làm tới lần thứ hai, thứ ba, trên người Tuyên Hoài Phong đã lốm đốm nhiều dấu hôn, thắt lưng đau như sắp gãy nát, đến mông cũng chẳng có sức nhúc nhích, chỉ còn cách trần trụi nằm dọc trên sô pha tùy hắn sắp xếp.

Thấy Bạch Tuyết Lam còn muốn tiến tới nữa, Tuyên Hoài Phong miễn cưỡng trừng mắt, vừa thở dốc vừa kháng nghị: “Anh có ý gì đây?”

Khóe môi Bạch Tuyết Lam dẫn theo nụ cười tà, dán lên gương mặt y, thấp giọng nói: “Anh hỏi em, rốt cuộc em và Âu  Dương Thiến là như thế nào?”

Lúc này Tuyên Hoài Phong mới nhận ra vừa rồi hắn cũng đâu có tiêu tan nghi ngờ, mà là hắn có tài khống chế, chờ tới hiện tại trả thù, y vừa sợ vừa tức: “Em với cô ấy mới quen nhau thôi, có thể làm như thế nào đây? Anh đang thẩm vấn em?”

Bạch Tuyết Lam cười nhẹ: “Anh sao dám thẩm vấn em.”

Bàn tay lại đặt lên lồng ngực y, dùng đầu ngón tay xoa nắm hoa hạt đậu đỏ, chậm rãi lên tiếng: “Chỉ là, mới quen cô ta được một lúc, vậy mà em đã nói cho cô ta những điều mà chính anh cũng không biết.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Em nói với cô ấy cái gì mà anh không biết?”

Động tác đùa bỡn trên tay Bạch Tuyết Lam không nhanh không chậm, nói: “Tại sao cô ta lại biết tên khúc nhạc mà em chơi? Vì sao hôm nào anh cũng ở bên cạnh em mà em không nói cho anh biết?”

Trước ngực Tuyên Hoài Phong vừa ngứa lại vừa đau, chỉ chốc lát đã cảm giác nơi kề sát Bạch Tuyết Lam lại bắt đầu nong nóng, cứng lên. Tình cảnh hiện tại đúng là khóc không ra nước mắt.

Y biết tính tình Bạch Tuyết Lam, lúc mặc quần áo còn có chút lý trí, lúc cởi hết ra thì có thể đem so với dã thú.

Hiện tại vẫn chưa phải thời cơ cáu gắt với Bạch Tuyết Lam, y đành phải kiên trì giải thích: “Cô ấy muốn học violin nên em mới thuận miệng nói cho cô ấy biết. Nếu anh hỏi em, em cũng nhất định nói cho anh biết.”

Bạch Tuyết Lam hừ nói: “Thì ra em còn muốn làm thầy của cô ấy?”

Tuyên Hoài Phong vừa nghe đã biết hắn ăn dấm chua vô cớ, mà hũ dấm chua này cũng liên quan tới tính mạng của người ta, y nhanh chóng lắc đầu phủ nhận: “Em làm gì có cái tài ấy? Công việc của cục hải quan rất bận rộn.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Hiếm khi em vẫn còn nhớ mình là người của ai nha. Thôi được rồi, lầm này tha cho em.”

Gương mặt lạnh lùng bỗng nhiêu lộ ra nụ cười tươi rói, cảm giác bất mãn trước ngực đã được thay thế bởi hưng phấn bừng bừng.

Tuyên Hoài Phong vừa thấy hắn muốn hành động, y cố sức kêu lên: “Anh đừng làm nữa, em tức giận đấy!”

Bạch Tuyết Lam tách đôi chân thon dài của Tuyên Hoài Phong, chen thân vào giữa, lúc này mới giả bộ thương lượng: “Hiện tại không làm cũng được, anh vẫn còn nhịn được một chút. Tuy nhiên, nếu bây giờ nhịn, chỉ sợ mức độ tối nay sẽ tăng lên. Vậy… em đồng ý hay không đồng ý?”

Tuyên Hoài Phong không ngờ hắn còn nghĩ tới việc buối tối gia tăng số lần, không cần nghĩ ngợi liền đáp: “Đương nhiên không muốn.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Đúng rồi chứ sao, làm bây giờ vẫn có lợi hơn. Đừng hoảng hốt, anh đảm bảo lần này không mạnh đâu, chậm rãi chà sát cho em vui vẻ, chiêu này có tên là nước chảy đá mòn.” Lập tức đẩy eo.

Tuyên Hoài Phong bị hắn làm vài lần, mặt sau đã sớm nóng, mềm mại, rất dễ tiến vào.

Lần này đúng là hắn nói sao làm vậy, chậm rãi tinh tế, nước chảy đá mòn.

Cho dù Tuyên Hoài Phong không cam lòng, nhưng thân thể được chăm sóc dịu dàng như vậy nên cũng chẳng tới mức không chịu đầu hàng, chỉ có thể nằm trong lòng Bạch Tuyết Lam hưởng thụ khoái cảm mê người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.