[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 2 - Lệ Kim

Quyển 2 - Chương 17-2: Part 2



Trong lòng mắng thô tục, ngoài miệng lại phải chịu đựng, cố gắng khiến bản thân thốt ra giọng điệu bình thản, hỏi: “Cấp trên của cậu có phải vị hải quan họ Bạch?”

Tuyên Hoài Phong đáp: “Đúng vậy! Tổng trưởng của tôi họ Bạch!”

Triển Lộ Chiêu nói: “Tôi cũng nghe được vài chuyện về vị Bạch tổng trưởng này. Hình như hắn là người rất lợi hại, từng tới tây dương du học, nhưng lại không thân thiện lắm với đám thương nhân, cho dù là đối với thuộc hạ cũng không biết cách săn sóc.”

Tuy rằng Tuyên Hoài Phong luôn đấu khẩu với Bạch Tuyết Lam, vạch ra đủ loại tật xấu của hắn, nhưng trước mặt người ngoài như Triển Lộ Chiêu, y tuyệt đối bảo vệ, ủng hộ hắn. Hiện tại, y lập tức nghiêm mặt nói: “Thực tế không phải vậy. Cái gọi là không thân thiện với đám thương nhân là vì hắn đang cố gắng cải cách vài phương thức quản lý của cục hải quan để chống tệ nạn, tổn hại tới lợi ích của một số thương nhân làm ăn không đàng hoàng, vì vậy mới có kẻ bịa đặt hãm hại. Thật sự mà nói, hắn đang dùng tài năng cống hiến sức lực cho đất nước. Về phần cấp dưới, hắn luôn thông cảm, chiếu cố cho bọn họ.”

Triển Lộ Chiêu hỏi: “Nói như vậy, hắn cũng vô cùng quan tâm, săn sóc cho cậu?”

Tuyên Hoài Phong đáp: “Đương nhiên.”

Nói xong, bỗng nhiên nhớ tới hành động quan tâm chăm sóc của người nọ, vậy mà hắn lại chạy lên núi hái dâu ngọt cho mình, nếu nói ra, chỉ sợ vị Triển quân trưởng này cũng sẽ trợn mắt há miệng.

Đương nhiên, chuyện giữa hai người bọn họ, y tuyệt đối không nói với người ngoài.

Đó là ký ức giới hạn giữa hai người bọn họ mà thôi.

Tuyên Hoài Phong vừa nghĩ vậy, khóe môi lơ đãng nhếch lên thành nụ cười mỉm.

Nụ cười tươi tắn vô thức này đối với y mà nói thì chẳng có gì quan trọng.

Nhưng trong mắt kẻ có ý đồ như Triển Lộ Chiêu, điều này chẳng khác gì thừa nhận gian tình giữa y với Bạch Tuyết Lam. Trái tim như bị ai đó bóp nghẹn, ngay cả thân thể đang ngồi trên ghế cũng bất giác run lên.

Tuyên Hoài Phong thấy sắc mặt hắn khác thường, khó hiểu hỏi: “Ngài làm sao vậy?”

Triển Lộ Chiêu đáp: “Không có gì.” Giọng nói cũng thô.

Tuyên Hoài Mân đoán được chuyện gì xảy ra, một nửa bỗng thấy mát lòng: “Cuối cùng anh cũng nhận ra ‘thánh nhân chỉ đến vậy’ rồi chứ gì? Chẳng phải anh ta cũng quan hệ bừa bãi với gã đàn ông khác sao?”

Một nửa lại cảm thấy Triển Lộ Chiêu thật đáng thương, trái tim si ngốc kia lại bị người ta coi như bùn nhão.

Huống chi, lúc này không ra mặt hỗ trợ, để mọi việc hoàn toàn đổ vỡ, Triển Lộ Chiêu càng tức giận, bản thân hắn cũng chịu tội theo.

“Nhị ca.” Tuyên Hoài Mân mở miệng gọi một tiếng, chờ Tuyên Hoài Phong quay sang nhìn mình, chậm rãi hỏi: “Hai phương án anh vừa nói rất thực tế. Nhưng mà, tại sao anh lại nói đó là tính toán ban đầu? Chẳng lẽ hiện tại anh có cách khác?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Không thể nói là phương án khác, chỉ có thể nói là ý tưởng mới.”

Truyên Hoài Mân hỏi: “Ý tưởng gì mới?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Cô bé kia đã gặp quá nhiều việc bi thảm rồi, trong khả năng của mình, anh chỉ có thể giúp đỡ như một người bạn, hoặc giúp cô bé kiếm một công việc, hoặc giúp cô bé tìm nơi ở khác. Thế nhưng, vết thương lòng phải làm sao mới ổn? Nói đến cùng, nếu cô bé tìm được một người đàn ông có khả năng đối xử tốt với mình, trách nhiệm cao, đấy mới là tốt nhất.”

Tuyên Hoài Mân hỏi: “Anh nói rất đúng. Nhưng là phải đi đâu mới tìm được người đàn ông tốt như vậy?”

Tuyên Hoài Phong mỉm cười: “Làm sao anh biết được? Có điều, cô bé đã may mắn thoát khỏi bàn tay quỷ dữ, có lẽ ông trời sẽ phù hộ cho cô bé tìm được một nửa may mắn của mình. Trong mấy vở hí kịch Trung Quốc chúng ta cũng không ít phụ nữ được người khác cứu giúp, sau đó lấy thân báo đáp. Huống chi, cô bé thật sự rất đẹp, tính tình dịu ngoan, đúng không?”

Khi hỏi, y quay đầu xem Triển Lộ Chiêu biểu hiện thế nào.

Triển Lộ Chiêu hoàn toàn sửng sốt.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Tuyên Hoài Phong sẽ thình lình nói tới vấn đề này. Giống như bị ai đó đập lên đầu một gậy, đau đớn khó chịu, chỉ là không muốn để Tuyên Hoài Phong nhận ra, hắn đành đau khổ chịu đựng, khóe môi run rẩy.

Tuyên Hoài Mân cũng sửng sốt, không đợi Triển Lộ Chiêu mở miệng, đầu tiên phì cười một tiếng, sau lại trêu ghẹo: “Còn có việc như vậy nữa. Nhị Ca, lần này quân trưởng của em giúp anh một việc, có phải anh cũng nên lấy thân báo đáp không?”

Lời này khiến tình thế xoay chuyển nhanh chóng, gãi đúng chỗ ngứa của Triển Lộ Chiêu, nói những lời hắn muốn nói nhưng ngại mất hình tượng nên không thể thốt ra, cứu hắn khỏi tình cảnh khó khăn.

Triển Lộ Chiêu vừa lòng, cơ hồ muốn vỗ đầu Tuyên Hoài Mân nói một câu ‘tốt lắm!’.

Lần này lại tới lượt Tuyên Hoài Phong sửng sốt.

Song, lời này là do chính miệng tam đệ của mình nói ra, giữa anh em với nhau, y tuyệt đối không nghĩ tới việc hắn có thái độ khinh thường, cùng lắm chỉ là trêu ghẹo. Sau khi sửng sốt, Tuyên Hoài Phong cũng chẳng tức giận, chỉ xấu hổ liếc nhìn Triển Lộ Chiêu một cái, nói với Tuyên Hoài Mân: “Cấp trên của em còn ở đây, không được nói những lời như đùa cợt như vậy.”

Lại nói với Triển Lộ Chiêu: “Lúc ở nhà, em trai tôi thường thích nói đùa như vậy, ngài đừng nên tưởng thật.”

Triển Lộ Chiêu hận không thể gầm lên với y một tiếng: “Đương nhiên lão tử muốn thế thật.”

Nhưng hắn biết, nếu thật sự nói ra những lời này sẽ khiến hình tượng tốt đẹp khổ cực tạo dựng trước mặt Tuyên Hoài Phong hoàn toàn sụp đổ, chỉ có thể chịu nghẹn.

Triển Lộ Chiêu cười khổ: “Cậu ấy là sĩ quan phụ tá của tôi, chẳng lẽ tôi còn không hiểu?”

Bộ dạng hắn dằn lòng, kiềm nén bức bội, cố tỏ vẻ điềm đạm khiến tim Tuyên Hoài Mân đau đớn còn hơn bị ai đó đâm lên cơ thể.

Đầu óc Tuyên Hoài Mân bị mây đen bao phủ, đặt mạnh chén trà lên bàn: “Nhị ca, em đói bụng.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Đúng rồi, vội quá nên quên cả việc chính, bữa cơm này anh sẽ mời.”

Lập tức gọi phục vụ bàn đưa thực đơn tới.

Triển Lộ Chiêu vội vàng nói: “Không cần thực đơn đâu. Hoài Phong, quên nói cho cậu biết, lúc mới đến, vì quen với mấy món ăn ở nhà hàng này nên tôi đã tự chủ trương gọi vài món. Bởi vì sợ làm trước khiến món ăn nguội nên đã bảo phòng bếp chuẩn bị, chờ cậu đến mới bưng lên đây. Cậu đói bụng rồi, vậy tôi bảo nhà bếp lập tức nấu nướng rồi đưa lên. Đồ ăn là do tôi gọi, vậy nên bữa ăn này cậu không được trả tiền.”

Tuyên Hoài Phong không đồng ý: “Sao lại như vậy? Có người nào đã nhờ người ta giúp đỡ lại bắt người ta mời khách?”

Triển Lộ Chiêu tỏ ra chân thật: “Không phải cậu mời khách mà cũng chẳng phải tôi mời khách. Nhà hàng này là do bạn tôi mở, tôi tới đây ăn cơm, hắn tuyệt đối không nhận tiền. Nếu chúng ta trả tiền sẽ khiến hắn tức giận.”

Tuyên Hoài Phong còn muốn nói, Tuyên Hoài Mân lấy đũa gõ lách cách lên chiếc đĩa, sốt ruột nói: “Nhị ca, anh cũng quá rườm rà đấy. Nếu còn băn khoăn thì lần sau lại mời bọn em ăn một bữa là được, cần gì phải vì bữa cơm nhỏ nhặt mà suy nghĩ?”

Tuyên Hoài Phong thấy vậy cũng đúng, gật đầu: “Vậy bữa cơm tiếp theo sẽ do tôi mời khách.”

Triển Lộ Chiêu bất ngờ được Tuyên Hoài Phong hẹn thêm một bữa cơm, cảm giác như đang đi trên đường lại lượm được một khối vàng lớn, hưng phấn đến nỗi khiến gương mặt tỏa sáng, ánh mắt như đèn pha.

Chỉ chốc lát, đồ ăn đã được làm xong.

Nhà hàng Giang Nam này không phải tầm thường, thuê hầu bàn cũng không phải hạng nhàng nhàng, tìm cả một dàn thiếu nữ xinh đẹp trẻ trung bưng thức ăn. Cửa phòng vửa mở ra đã thấy các cô yểu điệu bưng từng khay thức ăn bước vào.

Khách chỉ có ba người, đồ ăn lại rất nhiều, tám khay đồ ăn nóng hổi, bốn đĩa rau trộn, tổng cộng mười hai món, hơn nữa còn thêm một nồi canh gà ô thơm nồng, tất cả chiếm trọn một bàn ăn lớn.

Triển Lộ Chiêu đi theo thúc thúc hắn lăn lộn đã lâu, có quyền thế nên sớm quen thói xa hoa như vậy, tự cho là mình đã thể hiện được toàn bộ tình ý, ân cần khuyên Tuyên Hoài Phong động đũa: “Hoài Phong, đừng khách khí, mời dùng.”

Tuyên Hoài Phong cũng chẳng phải chưa từng bắt gặp trường hợp này, đảo mắt qua bàn ăn đã biết những món này gồm rất nhiều nguyên liệu đắt tiền, bào ngư vi cá đều đủ, còn có cả một bàn tay gấu, tính ra thì bữa ăn này đã vung không ít tiền.

Y giật mình, cũng nghi hoặc.

Bản thân không quen biết vị Triển quân trưởng này lại vô duyên vô cớ nhận món lễ vật lớn như vậy, thế này là sao?

Triển Lộ Chiêu thấy y vẫn chưa đụng đũa, lại khuyên: “Sao vậy? Đồ ăn không hợp? Nếu không thích, tôi bảo bọn họ nấu theo khẩu vị của cậu.”

Tuyên Hoài Phong còn chưa nói, Tuyên Hoài Mân ngồi cạnh y đã tươi cười, nói với Triển Lộ Chiêu: “Quân trưởng, ngài đã quên, nhị ca của tôi đã từng đi du học, người nước ngoài sợ nhất vi khuẩn nên không tin tưởng bát đũa bên ngoài. Ngài xem, cần phải ngâm nước sạch sẽ như vậy trước rồi mới động đũa.”

Vừa nói vừa làm mẫu, lấy nước trà nóng trước mặt mình rửa qua bát đũa một lần.

Triển Lộ Chiêu hiểu ra: “Ra vậy, tôi giúp cậu.” Lập tức đưa tay tới.

Tuyên Hoài Phong vội vàng ngăn cản: “Đừng nghe Hoài Mân nói bậy, không có việc như vậy. Tôi chỉ cảm thấy đồ ăn rất thịnh soạn.”

Triển Lộ Chiêu lại nói đỡ lời cho Tuyên Hoài Mân: “Cậu ấy nói cũng đúng, chẳng biết đám người rửa bát trong nhà hàng có cẩn thận không nữa, ngâm qua vẫn tốt hơn. Là tôi nghĩ không chu đáo.”

Nhấc trà nóng, tự mình giúp Tuyên Hoài Phong ngâm bát đũa.

Hắn cẩn thận như vậy khiến Tuyên Hoài Phong càng thêm xấu hổ, liên tục nói: “Không cần khách khí, tôi tự mình làm tốt hơn, để tự tôi làm.” Tay chân luống cuống ngăn lại.

Triển Lộ Chiêu đang cầm bình trà nóng rót nước, y vừa chạm vào, tay hắn bất giác nghiêng đi.

Tuyên Hoài Phong bỗng nhiên ‘nha’ một tiếng, thân thể co rụt lại phía lưng ghế.

Triển Lộ Chiêu giật nảy người, vội vàng đặt ấm trà qua một bên, liên tiếp hỏi: “Bỏng? Bỏng ở đâu? Mau chỉ cho tôi.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Không sao.”

Triển Lộ Chiêu thấy y nhíu mày, đặt tay phải lên trên tay trái, đương nhiên không tin, cố chấp kéo tay y lại, cũng chẳng quan tâm y có đồng ý hay không, không nói hai lời liền cởi cúc áo, kéo tay áo lên lập tức thấy trên tay đỏ hết một mảng.

Tuyên Hoài Phong muốn nói không sao, chưa kịp mở miệng, Triển Lộ Chiêu đã quay đầu gọi lính cần vụ, giọng sư tử khiến tai Tuyên Hoài Phong ong ong: “Nhanh lên xe lấy thuốc! Thuốc chữa bỏng!”

(Lính cần vụ: lính phục vụ trong quân đội cũ của Trung Quốc)

Lính cần vụ của hắn ngốc nghếch chạy vào, thất thần nói: “Quân trưởng, trên xe nào của chúng ta có thuốc chữa bỏng? Bên trong hòm thuốc chỉ có thuốc trị thương thôi.”

Triển Lộ Chiêu cả giận: “Đồ con rùa, cái thứ đặt trên cổ mày là đầu hay là bô nước tiểu? Không có còn không biết chạy đi mua? Chạy đi mua ngay cho ông!”

Lính cần vụ bị hắn rống lên như vậy, nhanh chóng chạy đi mua thuốc.

Người mới rời khỏi, ngoài cửa lập tức có mấy người mặc quân trang tiến vào, thì ra là mấy hộ binh của hải quan tổng thự, hôm nay được cử theo Tuyên Hoài Phong tới đây.

Gần đây, đám hộ binh này được Bạch Tuyết Lam răn dạy rất nhiều nên vô cùng lanh lợi, canh giữ ngoài cửa nghe thấy Tuyên Hoài Phong bị bỏng, lập tức ba chân bốn cẳng lao xuống lầu, ôm toàn bộ hòm thuốc trên ô tô lên đây, lớn tiếng nói: “Ở đây có thuốc rồi, thuốc gì cũng có.”

Hắn thật sự không nói quá.

Hòm thuốc vừa mở ra, bên trong đầy ắp, bình bình hộp hộp sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, bên trên còn dán từng tờ giấy nhỏ, dùng bút máy viết rất cẩn thận.

Bên trong có một hộp dẹt, phía trên viết ‘bị bỏng’, Triển Lộ Chiêu thấy hộ binh lấy ra, lập tức đoạt lấy, mở nắp hộp.

Tuyên Hoài Phong nói: “Để tự tôi làm.”

Triển Lộ Chiêu mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn tự động đem thuốc mỡ bôi lên vết hồng trên tay y.

Tuyên Hoài Phong không tiện từ chối ý tốt của người ta, đành phải im lặng.

Lúc đầu Triển Lộ Chiêu chỉ nhẹ nhàng bôi thuốc, chậm rãi xoa thuốc mỡ, đầu ngón tay chạm lên da thịt kia, mịn màng mà mềm mại, rất giống da trẻ sơ sinh.

Vị trí bị bỏng hồng hồng quyến rũ, lại nhìn đến nơi không bị bỏng, trắng như tuyết.

Tim bất chợt nhảy dựng.

Vốn chỉ dùng một ngón tay xoa xoa, không biết từ lúc nào đã biến thành ba ngón khép lại xoa nhẹ, ánh mắt liếc qua gương mặt tuấn tú của Tuyên Hoài Phong, thấp giọng nói: “Khá hơn chút nào chưa?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Tốt hơn nhiều. Cảm ơn.”

Không nói thêm lời nào liền rút tay về, quay đầu nhìn hộ binh của mình mang thuốc tới, hỏi: “Sao mấy người biết hôm nay xảy ra chuyện này, đặt nhiều thuốc trên xe như vậy?”

Hộ binh vốn lo lắng y bị bỏng nặng, trở về chắc chắn bị tổng trưởng đánh cho một trận, hiện tại thấy chỉ bỏng nhẹ nên tâm trạng căng thẳng mới trùng xuống, cười đáp: “Thuốc này là do tổng trưởng đặt lên xe. Ngày nào cũng chuẩn bị cả, nói là vạn nhất xảy ra chuyện gì cũng có thể sử dụng. Ngài xem, chẳng phải tổng trưởng đã đoán trúng rồi? Quả nhiên xảy ra chuyện.”

Tuyên Hoài Phong cũng đoán được ít nhiều là do Bạch Tuyết Lam dặn, không khỏi cảm động.

Người này tuy rất ngang ngược nhưng tâm tư vô cùng tinh tế.

Trước mặt mọi người chẳng biểu lộ cái gì, nhưng chỉ cần nhìn hòm thuốc tràn đây kia… y im lặng gật đầu, không nhìn thấy sắc mặt Triển Lộ Chiêu đã sa sầm xuống.

Từ lúc nhị ca bị bỏng đến giờ, Tuyên Hoài Mân vẫn chưa nói lời nào, lúc này mới ngáp một cái, cố cười: “Chúng ta có thể bắt đầu ăn cơm chưa?”

Triển Lộ Chiêu bỗng nhiên lạnh lùng lườm hắn: “Trừ ăn ra cậu còn biết cái gì nữa?”

“Tuyên phó quan.” Tống Nhâm không tới đây nên người đưa thuốc lên là hộ binh dẫn đầu, hắn nhìn vài người trong phòng, đến gần Tuyên Hoài Phong một bước, thương lượng: “Ngài đừng cười tôi không kiến thức, hôm nay tôi đã xem hoàng lịch, bên trên viết không nên xuất hành. Quả nhiên, ngài vừa tới đây đã xảy ra chuyện. Bữa cơm này… có thể đừng ăn hay không? Ngài xem, tay của ngài bị bỏng, ăn món gì cũng không thuận tiện, không bằng để chúng tôi đưa ngài trở về, bạn bè của ngài cũng có thể thông cảm. Muốn ăn cơm, chọn ngày đẹp khác mời bọn họ một bữa. Ngài thấy được không?”

Triển Lộ Chiêu bên cạnh dựng thẳng tai nghe được rất rõ.

Nếu đây là lính của hắn thì đã sớm bị súng lục bắn chết. Đáng hận, đây lại là người Tuyên Hoài Phong đưa tới, không thể không nể tình, chỉ có thể đen mặt, giả bộ làm một pho tượng ngồi bên cạnh.

Tuyên Hoài Phong cũng sớm cảm thấy bữa cơm này quá khó chịu, gật đầu nói: “Được, cứ theo lời anh nói đi.”

Buông tay áo xuống, đóng cúc.

Đứng lên, xin lỗi Triển Lộ Chiêu: “Hay là cứ để tôi trả bữa cơm hôm nay…”

Triển Lộ Chiêu vung tay lên: “Đừng nói lại những lời khách sáo như vậy. Đây là do tôi làm sai, hại cậu bị bỏng. Có điều, vài ngày nữa tôi muốn làm một bàn đồ ăn mời cậu, bồi thường bữa ngày hôm nay, liệu cậu có nể mặt không?”

Tuyên Hoài Phong nghĩ vì việc của Tiểu Phi Yến, cũng nên gặp mặt lần cuối, nói: “Vài ngày nữa chúng ta lại dùng bữa, đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng không thể để ngài mời. Tôi sẽ mời ngài một bữa.”

Triển Lộ Chiêu nói: “Cũng được, dù sao chúng ta cũng hẹn rồi.”

Tự mình đưa Tuyên Hoài Phong xuống lầu, cho đến khi nhìn hộ binh vây quanh xe, nâng kính, rời đi rất xa.

Lúc này Triển Lộ Chiêu mới lên lầu, vào phòng, liếc mắt nhìn cả bàn đồ ăn chưa động đũa, sắc mặt âm trầm.

Tuyên Hoài Mân thấy vậy, không dám tỏ vẻ vui mừng, mím môi, thở dài một hơi: “Aiz, khó khăn lắm mới làm được một bàn ăn ngon, đáng tiếc. Quân trưởng, anh ngồi xuống ăn chút đi.”

Đưa ghế lại, mời Triển Lộ Chiêu ngồi xuống.

Lại rót một ly đưa đến tay Triển Lộ Chiêu: “Uống chút rượu, bớt giận.”

Triển Lộ Chiêu nâng mắt, lạnh lùng liếc hắn một cái, ngửa đầu uống đến khi thấy đáy ly rượu.

Đặt ly xuống, nói: “Cậu ngồi xuống.”

Tuyên Hoài Mân thoải mái ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm đũa hỏi: “Muốn ăn món nào? Tôi gắp cho anh.”

Triển Lộ Chiêu không đáp, bỗng nhiên nắm lấy tay trái hắn kéo tới trước mặt mình, kéo tay áo hắn lên, nhìn phần da thịt lộ ra trước mắt.

Rầu rĩ không lên tiếng.

Tuyên Hoài Mân thấp giọng nói: “Gấp cái gì? Chờ ăn no, lúc nào mà chẳng được?”

Triển Lộ Chiêu im lặng nhìn cánh tay trắng nõn của hắn, sau một lúc lâu, đặt lòng bàn tay lên da thịt ấy, chậm rãi vuốt ve.

Truyên Hoài Mân bị hắn cọ ngứa, nhịn không được liền cười hi hi, giương mắt nhìn biểu hiện say mê trên gương mặt Triển Lộ Chiêu, thoáng chốc hiểu được, nụ cười đóng băng trên gương mặt, trừng mắt nhìn Triển Lộ Chiêu hồi lâu mới nhếch môi lên thành nụ cười vô cùng khó coi, tức giận nói: “Được rồi, cho dù sờ tới trăm ngàn lần thì cánh tay này cũng không mọc trên người anh ta đâu.”

Nói là nói như vậy, nhưng không rút tay về, vẫn để Triển Lộ Chiêu ngắm nghía vuốt ve, tay phải cầm đũa, nhăn nhó gắp một miếng tay gấu nguội ngắt nhét vào miệng, tức tối nhai ngấu nghiến.

=================================================================================

Lam ca khéo lo cho vợ quá, cứ thể hiện thế này thì ai chả ngứa mắt với anh.

Tội nghiệp cho Hoài Mân quá, yêu người ta thật lòng mà bị coi là thế thân thế này thì… Haiz

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.