[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 2 - Lệ Kim

Quyển 3 - Chương 25-2: Part 2



Tuyên Hoài Phong nghe nói mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày đều phải thay thuốc một lần, nhớ tới cơn đau khi nãy, y lập tức lộ ra vẻ sợ hãi.

Bạch Tuyết Lam lấy một chiếc khăn sạch sẽ giúp y lau mồ hôi trên trán: “Không cần sợ, mấy ngày này qua nhanh thôi, mỗi lần thay thuốc anh sẽ ở bên em.”

Tuyên Hoài Phong im lặng một lúc lâu.

Cuối cùng y mới áy náy thở dài một hơi, nhìn Bạch Tuyết Lam, nói: “Bây giờ nhớ lại, lúc anh bị thương, em đối xử với anh không tốt, chẳng những không giúp đỡ công việc, ngược lại còn ba lần bảy lượt chọc anh tức giận. Nay đến phiên em… Thật sự không đáng để anh đối xử tốt như vậy.”

Bạch Tuyết Lam đáp: “Cuối cùng em cũng biết trước kia em đối xử bất công với anh thế nào rồi đấy.”

Tuyên Hoài Phong cười khổ: “Câu tiếp theo chắc không phải muốn hỏi em định bồi thường thứ vớ vẩn gì đấy chứ?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Bồi thường là bồi thường, có gì mà vớ vẩn hay không vớ vẩn?”

Những lời thì thầm thế này như có công hiệu tương tự morphine, hai người cúi đầu nói xong cũng dần quên cảm giác đau đớn khi nãy, bất giác dẫn đến nụ hôn ngọt ngào.

Bắt đầu từ hôm đó, Bạch Tuyết Lam lại càng quyết tâm, hắn kêu quản gia đem một thùng vật dụng của mình tới đây. Phàm là quần áo để thay giặt, đồ dùng cá nhân, tất cả đều được sắp xếp ngay ngắn, chiếm nguyên một ngăn tủ, nhìn vào giống như chuẩn bị trường kỳ ở lại phòng bệnh này.

Tuyên Hoài Phong biết bản thân ngăn không được, huống hồ đáy lòng y cũng mong lúc thay thuốc có hắn bên cạnh, vậy nên y cũng chẳng nói gì. Thế nhưng sau này thấy hắn ngay cả ban ngày cũng không chịu rời khỏi, y hiếu kỳ hỏi: “Đến công vụ mà anh cũng không làm? Sao thế được, nếu truyền ra ngoài thì em thành đầu sỏ gây chuyện đấy.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Không thành vấn đề, lúc anh bị thương ấy mà, chẳng lẽ hôm nào cũng phải tới nha môn làm việc? Anh đã nói qua với Tôn phó quan rồi, xử lý việc quan trọng trước, những văn kiện quan trọng ấy sẽ được mang tới đây, anh ký ở đây cũng vậy thôi. Nhìn này, anh còn mang con dấu to tướng của hải quan tổng thự theo nữa.”

Hắn lấy con dấu ra, quơ quơ trước mắt Tuyên Hoài Phong.

Quả nhiên, mấy ngày tiếp theo, Bạch Tuyết Lam một tấc cũng không rời. Bên ngoài, Tống Nhâm dẫn binh cứ ba bước một tốp, năm bước một trạm, từ chối tất cả những người tới thăm. Tuyên Hoài Phong nằm trong phòng nên chẳng biết gì cả.

Trong vòng 500m, không có bất kể con kỳ đà nào tiến vào, hình thành thiên đường ngọt ngào nho nhỏ của Tuyên Hoài Phong và Bạch Tuyết Lam.

Dần dần, Tuyên Hoài Phong bắt đầu có thói quen để Bạch Tuyết Lam hỗ trợ mình làm việc thường ngày, cũng chẳng còn liều mạng cự nự như trước. Càng lâu dài, giữa hai người càng sinh ra cảm giác thân mật mà người khác không thể so sánh được, dường như còn thân hơn cả người thân trong gia đình.

Ngay cả ký ức lãng mạn cùng Lâm Kỳ Tuấn cũng dần nhạt nhòa.

Tuyên Hoài Phong ngẫu nhiên nhớ tới cũng sẽ cảm thán: “Trước kia, mình luôn cảm thấy tình yêu say đắm của Plato mới là đẹp nhất, thật ra, ngay từ khi chào đời, con người ta đã không cách nào tránh khỏi sự bao bọc của thể xác, không thể thiếu ham muốn ăn uống, chỉ chăm chú tới tình yêu trên cảm tưởng sao so được với tình yêu có thể chạm tới?

Thí dụ như khi thay thuốc, không có Bạch Tuyết Lam nắm tay mình, thật không dám tưởng tượng mình làm sao có thể chịu nổi cảm giác đau đớn khi cồn thấm lên miệng vết thương.”

Lại nói tới mấy y tá kia, mấy ngày tiếp theo, mỗi lần thay thuốc đều phải tiêu đọc bằng cồn, lần nào Tuyên Hoài Phong cũng đau đến rơm rớm nước mắt, chỉ sợ Bạch Tuyết Lam đau lòng nên không dám kêu đau, cắn răng chịu khổ.

Dần dà, mủ trong vết thương cũng không còn nghiêm trọng như trước nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn phát sốt.

Điểm này khiến Bạch Tuyết Lam vô cùng phiền não.

Có đôi khi sáng sớm không sốt, buổi chiều lại lên thân nhiệt. Nếu buổi chiều không sốt, nói không chừng tới buổi tối lại thấy trán nóng lên.

Bạch Tuyết Lam coi việc chăm sóc cho Tuyên Hoài Phong còn quan trọng hơn tính mạng mình, không chịu nổi dù chỉ một chút ngoài ý muốn, cho nên nếu thân nhiệt y có nóng lên là sẽ có thầy thuốc tới tiêm, cư nhiên coi penicillin quý hơn vàng như nước lã mà dùng.

Sau cùng, bác sĩ người Đức kia cũng chịu không được liền khuyên nhủ: “Bạch tiên sinh, penicillin là thuốc vô cùng quý. Bệnh nhân sốt cũng không cao lắm, không cần thường xuyên tiêm thuốc, có lẽ chỉ cần chờ một lúc, không cần tiêm penicillin cũng…”

Bạch Tuyết Lam bực bội: “Người khác không được dùng nên cần phải chịu đựng. Cậu ấy thì khác, có thể dùng. Ông ít dong dài đi, chỉ cần để ý tới việc cho cậu ấy dùng theo phương pháp an toàn nhất là được.”

Vì thế, không đến bốn ngày, mười liều penicillin có tiền cũng chẳng mua được đã dùng hết.

Tôn phó quan đi vào phòng bệnh báo cáo việc này với Bạch Tuyết Lam, còn nói: “Bác sĩ nói vết thương của Tuyên phó quan đã ổn định, khả năng nhiễm trùng không lớn, đại khái là không cần dùng tới penicillin nữa.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Chưa chắc, nếu lúc đó bất ngờ bị nhiễm trùng, lúc cần lại không có thuốc thì hại chết người.”

Tôn phó quan hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”

Bạch Tuyết Lam: “Vẫn phải đi lấy tiếp mười liều đến đây, dự bị là hơn.”

Tôn phó quan hiểu đây là thuốc quân dụng, nhúng tay vào thứ này còn nguy hiểm hơn nhúng tay vào tiền công quỹ, hắn lập tức đề nghị: “Theo tôi thấy, hiện tại ngài nên tự mình tới phủ tổng lý nói qua một tiếng, đi đường sáng vẫn tốt hơn.”

Bạch Tuyết Lam cười nói: “Tôi có nói lần này vẫn mạo danh viết thêm một tờ giấy hả? Lần trước là do tình huống khẩn cấp, bất đắc dĩ lắm mới phải làm. Sắc mặt Hoài Phong hôm nay không tồi, được rồi, để tôi tới gặp tổng lý lấy thêm mười liều nữa cho cậu ấy. Lúc tôi không có ở đây đành phải giao cậu ấy cho cậu. Cậu lo liệu trong này, bên ngoài thì bảo Tống Nhâm canh gác nghiêm ngặt vào.”

Tôn phó quan cũng cười: “Ôi trời, đây chẳng phải trong hỏi Trương Chiêu, ngoài hỏi Chu Du sao? Ra ngoài một lúc thôi mà, ngài cũng quá cẩn thận rồi.”

(Trương Chiêu, Chu Du là hai danh tướng nước Đông Ngô thời Tam quốc)

Bạch Tuyết Lam nói: “Dù sao cũng giám sát chặt chẽ cho tôi, chờ cậu ấy khỏe lại, chắc chắn tôi sẽ khao thưởng tất cả mọi người.”

Gọi tài xế chuẩn bị, tự mình tới phủ tổng lý.

Đến phủ tổng lý vừa vặn người có nhà, Bạch Tuyết Lam chẳng phải người ngoài, đương nhiên không cần chờ ngoài đại sảnh để người khác thông báo, hắn phất tay với bảo vệ một cái liền tới gõ cửa phòng tổng lý.

Vừa mở cửa bước vào đã nói: “Hôm nay tôi tới là có chuyện muốn cầu xin đây.”

Bạch tổng lý nhíu chặt mày đọc báo, thấy Bạch Tuyết Lam vào cửa liền ném báo lên mặt bàn: “Đến đây, cậu tới đúng lúc đấy. Tôi hỏi cậu, gần đây hải quan tổng thự liên tiếp ra tay, tăng mạnh xác suất kiểm tra thuyền, kiểm tra thuế quan hàng ngoại nhập, có phải đây là trò quỷ của cậu không?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Đây là công vụ đứng đắn, tại sao bảo là trò quỷ của tôi?”

Bạch tổng lý hung hăng trừng mắt lườm hắn: “Tôi còn không hiểu cái tính không sợ chết của cậu? Cậu không kéo trời sụp xuống là không ngồi yên được! Cậu tự nhìn đi, hết bài này đến bài khác trên báo đều nói về cậu đấy.”

Thảy mạnh tờ báo trên bàn.

Bạch Tuyết Lam chỉ nhìn lướt qua tiêu đề, lọt vào tầm mắt hắn cũng chẳng phải những từ ngữ tốt đẹp gì, hắn cũng chẳng để ý mà nói: “Đây rõ ràng là do đám phóng viên nhận tiền của thương gia rồi viết hươu viết vượn, chẳng lẽ anh cũng tin?”

“Miệng lưỡi người đời đáng sợ lắm.”

“Cái này thì tính ngôn ngữ con người sao được, mười cái thì đều là mười cái mõm chó thối tha hết!”

“Cậu…”

Bạch tổng lý bị cậu em họ chọc giận lồi cả mắt, lại cảm thấy tên này hoàn toàn không sợ bị chửi mắng, thật sự không biện pháp dễ dàng nào đối phó được với hắn, cuối cùng đành thở dài: “Cậu là người nhà của tôi nên tôi mới khuyên cậu. Đổi lại là người khác thì tôi đạp bay từ lâu rồi. Thật ra cậu cũng là người thông minh, tại sao không suy nghĩ vì tương lai của mình. Đi khắp nơi đắc tội với nhiều người như vậy thì có thể có kết cục tốt?”

Nếu hắn răn dạy như thường lệ, Bạch Tuyết Lam còn có thể cợt nhả một hai câu, nhưng hiện tại hắn tận tình khuyển bảo thế này ngược lại khiến Bạch Tuyết Lam khó lòng chống đối.

Người mạnh mẽ như Bạch Tuyết Lam cũng chỉ có thể đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, thành thật lắng nghe.

Đầu tiên, Bạch tổng lý đem những việc làm bậy trước nay của hắn nói một lượt, trôi chảy như học thuộc lòng, lại nói: “Cậu chặn đường thuốc phiện, cẩn thận chặt đứt đường lối cũ ở bên hải quan. Tôi biết chí hướng của cậu, cũng chẳng nói gì tới cậu. Nhưng là, cậu nghĩ xem, vụ án mạng ở Kinh Hoa Lâu nháo lớn như vậy, cậu không thể quanh co nữa đúng không? Bây giờ còn đắc tội với đám thương nhân, tôi nghe phong thanh, hình như đến hội trưởng hội thương nhân cũng nhịn không nổi nên mới lên tiếng. Cậu còn không bỏ cái thói này, đến ngày nào đó đụng phải tường thì khóc cũng chẳng kịp.”

Bạch Tuyết Lam trầm mặc lúc lâu.

Chờ Bạch tổng lý nói xong một lúc mới thở dài: “Anh họ, tôi biết anh nói việc này là vì tốt cho tôi. Nhưng là, nếu ai cũng vì để đường lui cho bản thân như thế thì đất nước sẽ biến thành cái dạng gì? Chẳng lẽ tôi không biết phương pháp bắn chết chim đầu đàn? Nói cho anh một câu, tôi đã sớm nghĩ tới rồi. Thời buổi này rất đen tối, tối như mực vậy, cho dù Bạch Tuyết Lam tôi không có khả năng bắt nó biến thành màu trắng thì cũng không cho nó chỉ có một màu đen, ít nhất cũng phải cho nó có tí màu của máu. Máu của đám thương nhân khốn kiếp ấy là máu, máu của tôi cũng là máu, như nhau cả.”

Nụ cười lãnh liệt nở bên miệng.

“Thừa dịp tôi thu thập quyền lực, có chỗ dựa như anh, tôi thích chỉnh thế nào thì chỉnh, chẳng cần quan tâm tới quy củ làm gì, miệng lưỡi người đời đáng sợ thì phải tàn nhẫn thêm chút nữa” Hắn ngừng một lúc, nghiến hàm răng trắng: “Lão tử sẽ lấy tấm lòng từ bi cùng sức mạnh của hộ pháp để siêu độ cho đám chó má này.”

Thường ngày hắn buông thả bất kham, không tốt nhưng cũng chẳng biến chất, giờ phút này nói ra những lời đó, chắc chắn hắn đã suy nghĩ kỹ càng, vẻ mặt ung dung, ngữ điệu trầm thấp đầy uy hiếp, vẻ từng trải hiếm có.

Bạch tổng lý nghe xong một lúc lâu cũng nói không ra câu.

Một hồi lâu mới cảm thán: “Huynh đệ, tôi biết cậu không phải người thường, còn muốn cắt thịt cho chim ưng ăn nữa đấy*.”

(Cắt thịt cho chim ưng ăn: một trong các sự tích về đức Phật.)

Bạch Tuyết Lam cười rộ lên: “Được rồi, tôi làm sao có trình độ cắt thịt cho chim ưng ăn, tôi cũng chẳng dám vọng tưởng thành Phật. Muốn nói cắt thịt, tôi còn muốn cắt thịt đám thương nhân đó nữa là. Đám lão bản kia buôn hàng ngoại nhập, hàng năm kiếm không ít tiền, làm thế nào mà mới đề cao thuế lên một chút mà bọn họ đã kêu khổ mấy ngày liền? Nếu số tiền đó mà dùng trên người đám kỹ nữ, có gấp mười lần thì bọn họ cũng chẳng đau lòng.”

Bạch tổng lý nói: “Đương nhiên bọn họ muốn kêu khổ, hơn nữa còn tính liên kết mọi người viết đơn kháng nghị nữa. Có điều, tôi nghĩ bọn họ khác so với đám buôn ma túy, không thể đối xử ngang ngạnh như nhau được. Dù sao thì bọn họ còn thì buôn bán mới phát đạt. Chèn ép bọn họ, mặc dù quốc gia có thêm tiền nhưng hậu quả chẳng hề tốt đẹp gì đâu.”

Bạch Tuyết Lam giải thích: “Chình vì nền thương nghiệp nên tôi mới tăng thêm thuế quan. Hiện tại, giới tư sản trong nước đang phát triển, không ít thương nhân yêu nước mua máy móc, mở nhà xưởng, cứu quốc theo đường vòng, phát triển nền công nghiệp Trung Quốc ta. Vào thời điểm này, chẳng lẽ chúng ta không thể làm gì ngoài việc giương mắt nhìn? Cho nên tôi mới tăng mạnh kiểm tra, nâng thuế hàng hóa ngoại nhập. Gần đây, tốc độ hàng ngoại quốc nhập về cũng giảm mạnh, mà cho dù có nhập vào thì phí tổn của bọn họ đương nhiên cao hơn một ít. Cứ làm như vậy, hàng sản xuất của Trung Quốc chúng ta sẽ có nguồn tiêu thụ, dễ thở hơn. Anh suy nghĩ tí đi, nếu tương lai chúng ta có thể dùng những thứ do Trung Quốc chế tạo, nào là bình nước nóng, máy quay đĩa, lọ thủy tinh, tất cả đều do Trung Quốc làm, như vậy chẳng tốt lắm sao?”

Bạch tổng lý nghe vậy liền mỉm cười, khoát tay áo nói: “Cậu nhá, ngoài mặt lúc nào cũng tỏ ra giả tạo, nhưng bên trong lại chất đầy lý tưởng chủ nghĩa. Chính sách bên hải quan tổng thự sửa xong, lẽ nào chỉ có đám thương nhân chịu khổ? Đáng lẽ phải cho cậu ngồi lên vị trí của tôi đây này, đến lúc đó mới biết ngoại giao phiền toái lớn thế nào. Dạo này, nhiều lãnh sự ngoại quốc kháng nghị rằng thương phẩm của bọn họ không được đãi ngộ tử tế công bằng. Đây không phải phiền toái cậu mang đến cho tôi hả?”

Bạch Tuyết Lam vô lại khoanh hai tay, mỉm cười nói: “Không ngồi ở đây, không phải việc của mình. Đây là bổn phận tổng lý ngài, tôi quản không được. Dù sao bên hải quan tổng thự tôi cũng không thay đổi ý định. Nói trước, cho dù ngài có muốn thu hồi lệnh thuế của tôi lại thì tôi cũng có biện pháp khác dày vò bọn họ. Nhìn đi, cuối cùng tôi cũng có biện pháp riêng đó thôi.”

Bạch tổng lý bất mãn lườm hắn một cái, nói: “Biện pháp này thật sự là của cậu?”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Nói vậy là thế nào?”

Bạch tổng lý nói: “Đừng tưởng tôi không biết. Biện pháp kiểm tra xác suất, biện pháp chỉnh thuế, tất cả đều không thiếu phần phó quan của cậu bày mưu.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Chính xác, Tôn phó quan biết cách làm việc.”

“Đừng giả bộ!” Bạch tổng lý hừ một tiếng: “Tôn phó quan có giúp thật nhưng chẳng qua chỉ làm vài việc. Một vị khác họ Tuyên mới thật sự lợi hại, chỉ sợ cậu ta đã giúp cậu điều chỉnh chính sách quan trọng ở hải quan tổng thự thôi, quan hệ mật thiết lắm nhỉ?”

Bạch Tuyết Lam làm như không nghe thấy.

Bị anh họ hỏi một câu, ngược lại còn đi tới quầy rượu nhỏ kiểu dáng Tây Âu bên cạnh, tự rót cho mình một ly nước sô đa, cầm trong tay, từ từ nhấp.

Bạch tổng lý nói: “Quả nhiên, tôi đoán đúng rồi.”

Lúc này Bạch Tuyết Lam mới nói: “Cách nhìn của cậu ấy có lợi cho quốc gia, nếu nói sai thì tôi đã chẳng chọn dùng.”

Bạch tổng lý nói: “Cậu ta yêu nước thật, thế nhưng mọi việc đều là cậu ra mặt, về sau có gì bất trắc thì cũng là cậu gặp bất trắc, cậu ta an ổn. Nếu hiện tại báo chí mắng cậu ta, không biết cậu ta còn có thể yêu nước thế nào đây?”

Bạch Tuyết Lam bực bội: “Ai là tổng trưởng cục hải quan? Là tôi! Đang yên đang lành nhắc đến phó quan của tôi làm gì?”

Bạch tổng lý nói: “Cậu xem, tôi cùng lắm mới nói một câu thật lòng mà cậu đã nổi giận thế này, từ đó có thể thấy cậu ta ảnh hưởng rất lớn tới cậu.”

Bạch Tuyết Lam cảm thấy ngột ngạt, một hơi uống hết sô đa trong ly thủy tinh, vươn tay muốn nắm lấy chai vodka, đột nhiên dừng lại, sửa lại ý định, rót thêm một ly sô đa vô vị.

Bạch tổng lý nhìn thấy vậy, hỏi: “Nghe nói bây giờ cậu không uống rượu nữa, cũng vì cậu ta?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Tôi thích cái gì uống cái nấy, không uống rượu chẳng phải chuyện tốt hả?”

Bạch tổng lý nói: “Tóm lại, gã phó quan này quan trọng với cậu như vậy thật sự không phải việc tốt đâu.”

Bạch Tuyết Lam tới đây vốn muốn thẳng thắn thừa nhận việc lần trước giả mạo chữ ký viết một tờ công văn lấy thuốc penicillin, bây giờ nghe ý tứ của Bạch tổng lý, nếu càng nói thì việc này càng trở thành tội chứng của Tuyên Hoài Phong, vậy nên hắn cũng chẳng đề cập tới nữa.

Chỉ là, mấy liều thuốc tiếp theo không thể không cần.

Trong văn phòng, hai người ngượng nghịu trầm mặc một hồi, Bạch Tuyết Lam uống xong ly sô đa trong tay, lấy một ly thủy tinh sạch sẽ, rót một ly rượu nho đỏ sẫm quyến rũ, đặt trước mặt Bạch tổng lý.

Bạch tổng lý nghĩ rằng hắn đang tức giận, không dự đoán được hắn bỗng nhiên đổi thái độ, nâng mắt quan sát hắn: “Làm gì đây?”

Bạch Tuyết Lam cười nói: “Đương nhiên là mượn hoa hiến Phật.”

Bạch tổng lý nói: “Tôi hiểu rồi, cậu có việc muốn nhờ.”

Bạch Tuyết Lam: “Đúng vậy, bằng không tôi cũng không vội vàng chạy tới.”

Bạch tổng lý dùng tư thế tao nhã nâng ly rượu kia lên, nhẹ nhàng lắc, bất đắc dĩ nói: “Thằng nhóc con, dùng rượu của bản tổng lý đây để cầu bản tổng lý làm việc cho cậu cơ đấy. Nói nghe chút xem, có việc gì quan trọng nào?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Lần trước tôi trúng đạn, bây giờ vẫn còn sợ.”

Bạch tổng lý phì cười, chất lỏng màu đỏ cơ hồ bắn ra khỏi miệng ly: “Tôi nghe nhầm nhỉ. Cái tên dám ăn cả gan hùm mật gấu như cậu cũng biết sợ hãi?”

Bạch Tuyết Lam nghiêm mặt nói: “Có gì kỳ lạ đâu, có ai muốn vô duyên vô cớ bị trúng đạn chứ. Lần trước trúng đạn xong tôi phát sốt một lần, hình như là nghiễm trùng. Bác sĩ nói nếu nhiễm trùng thì khả năng sẽ mất mạng.”

Bạch tổng lý nghe không hiểu lắm, nhíu mày nói: “Chẳng phải cậu vẫn khỏe đấy thôi?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Bây giờ thì tốt, khó tránh không có lần sau. Anh cũng biết tôi là tội phạm cần diệt trừ trong mắt mọi người rồi đấy. Nghe nói lần này bộ chỉ huy mua rất nhiều penicillin…”

Bạch tổng lý giật mình, lắc đầu nói: “Thứ khác có thể cho cậu, nhưng penicillin này là thứ có tiền cũng không mua được, muốn dùng thì đều phải làm xác minh rõ ràng, nếu không thì ai đòi cũng không phê duyệt. Chỉ có các đại tướng điều binh mới được lĩnh.”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Chẳng lẽ một hải quan tổng trưởng như tôi còn kém hơn một tên điều binh quê mùa?”

Bạch tổng lý nói: “Tuyết Lam, cậu đang già mồm át lẽ phải đấy. Nếu cậu bị thương, đương nhiên tôi sẽ cấp. Thế nhưng bây giờ cậu đang khỏe thế này, cần làm gì?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Phòng trước, chuẩn bị một chút tôi mới an tâm. Vạn nhất có việc ngoài ý muốn, lúc cần dùng lại phải đi lấy về chẳng phải rất phiền?”

Bạch tổng lý lắc đầu: “Làm gì có việc ấy, không có việc ấy đâu.”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Tổng lý, nói cho cùng thì đây là việc liên can tới tính mạng tôi, ngài cấp hay không cấp?”

Bạch tổng lý liếc hắn một cái đầy thâm ý, hỏi: “Cậu muốn thứ này thật sự là để tự mình dùng?”

Bạch Tuyết Lam hỏi lại: “Không phải cho mình dùng chẳng lẽ lại cho người khác dùng?”

Bạch tổng lý nói: “Tôi biết anh chàng phó quan của cậu bị thương ở Kinh Hoa Lâu, hiện tại đang nằm trong bệnh viện Đức. Không phải mượn danh nghĩa của cậu đi lấy để dùng trên người cậu ta đấy chứ?”

Bạch Tuyết Lam trốn không trả lời, cố hỏi: “Vậy anh cấp hay không cấp?”

Bạch tổng lý nhìn biểu hiện đó của hắn, biết nếu không cho chỉ sợ hắn cũng bất chấp, thật sự chuyển sang đối đầu, lấy tính cách không sợ trời không sợ đất của Bạch Tuyết Lam, nói không chừng hắn lại đục một lỗ lớn bắt mình thu dọn tàn cuộc.

Tuy penicillin đúng là quý thật, nhưng dẫu sao cũng có hơn một ngàn liều, cấp mấy liều cũng không sao.

Bạch tổng lý nói: “Cậu đã mở miệng như vậy, tôi cũng chỉ có thể cho cậu chút mặt mũi.”

Bạch Tuyết Lam đồng ý: “Cảm ơn.”

Bạch tổng lý nói: “Tuy nhiên, trong hải quan tổng thự cũng chỉ có cậu là đủ tư cách dùng loại thuốc quý đấy, lần này cậu lĩnh định mức của mình đi, lần sau có muốn lấy thì tôi cũng không thể cho cậu. Đâu thể nào hễ cậu muốn là tôi cho.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Vậy đi, mời tổng lý ngài viết một tờ giấy.”

Bạch tổng lý hết cách, lấy một tờ giấy công văn chính phủ trên bàn, cầm bút máy viết một hàng chữ, nhìn nhìn, mở ngăn kéo lấy con dấu, đóng một dấu đỏ tươi lên trên, đưa cho Bạch Tuyết Lam, hỏi: “Thế nào? Bây giờ cậu thỏa mãn chưa?”

Bạch Tuyết Lam kiểm tra, nói: “Không được, số lượng không đủ.”

Bạch tổng lý lấy làm lạ, hỏi: “Mỗi người bốn liều đã đủ rồi. Đây không phải thuốc có thể mua ở chợ đâu.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Tôi cũng chẳng cần nhiều, cấp mười liều đi.”

Cứng rắn rồi lại nhõng nhẽo một hồi, buộc Bạch tổng lý phải viết một tờ khác, mặt trên phải viết rõ ràng là phê chuẩn cho hải quan tổng thự lĩnh mười liều penicillin.

Bạch tổng lý lấy lại tờ giấy trước đó, xé trước mặt Bạch Tuyết Lam, vung tay nói: “Tự uống một ly rượu nho của mình rồi lại bị cậu nện cho một phát gậy. Cậu cũng biết cách buôn bán đấy.” Thở dài một hơi.

Bạch Tuyết Lam thỏa mãn, khuôn mặt tuấn tú vẽ lên nụ cười thân thiện tươi rói, vui vẻ nói: “Chúng ta là người một nhà, tôi buôn bán có lời, tổng lý anh cũng không thiệt thòi. Vô cùng cảm kích, không dám tiếp tục quấy rầy.”

Bạch Tuyết Lam hơi khom người chào Bạch tổng lý, cầm tờ công văn vừa chiếm được xuống lầu, lập tức giục tài xế tới bộ chỉ huy lĩnh thuốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.