[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 2 - Lệ Kim

Quyển 3 - Chương 29-2: Part 2



Ngẩng đầu, giật mình nhìn Bạch Tuyết Lam.

Tuy khóe mắt rơi từng giọt từng giọt lệ nhưng ánh mắt Bạch Tuyết Lam vẫn vô cùng hung hãn, hung hăng trừng Tuyên Hoài Phong, bỗng nhiên hít một hơi, nói: “Em vẫn muốn chạy đúng không? Em đi đi, chạy nhanh đi.”

Bạch Tuyết Lam rời khỏi người Tuyên Hoài Phong, xoay lưng về phía y, suy sụp ngồi bên giường.

Từ trước tới nay, hễ nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Tuyết Lam là Tuyên Hoài Phong lại không đành lòng.

Lúc này, ngoài không đành lòng lại có cả đau lòng, chưa nói lời nào đã thấy hốc mắt nóng lên, dường như nhìn thấy Bạch Tuyết Lam rơi lệ, đôi mắt đã nhìn thấy điều đó của y cũng muốn rơi lệ cùng hắn.

Thật ra, mặc kệ Bạch Tuyết Lam càn quấy kiểu gì thì Tuyên Hoài Phong cũng chịu được, nhưng Bạch Tuyết Lam đột nhiên tỏ ra thương tâm như vậy lại khiến y khó lòng chống đỡ. Y lẳng lặng đợi một hồi, chờ Bạch Tuyết Lam quay đầu nói tiếp.

Không ngờ Bạch Tuyết Lam vẫn không quay đầu lại, càng im lặng không nói thêm lời nào.

Bóng dáng ấy thật giống tượng đồng, tựa hồ cả đời này sẽ cố định như vậy.

Tuyên Hoài Phong bất đắc dĩ mở lời: “Cho dù em không nên lén mời mấy người ấy, anh muốn giận thì giận, làm thế này làm gì?”

Bạch Tuyết Lam im lặng thật lâu, không quay đầu lại, đáp: “Anh không giận em, anh giận chính mình.”

Tuyên Hoài Phong khó hiểu, hỏi: “Tại sao anh lại giận bản thân?”

Bạch Tuyết Lam lại bắt đầu không nói lời nào.

Tuyên Hoài Phong nghĩ hắn không muốn trả lời nên cũng chẳng hỏi.

Không ngờ, qua ba, bốn phút sau, Bạch Tuyết Lam bỗng nhiên mở miệng, hắn vẫn quay lưng về phía y, chậm rãi hỏi: “Trước kia anh đã nói, nếu anh có quyền có thể, đầu tiên sẽ chiếm lấy em, được ngày nào thì sống vui vẻ ngày ấy; nếu anh vô quyền vô thế, anh sẽ để cho em đi, em muốn yêu ai thì ở bên người đó. Em còn nhớ rõ không?”

Trước kia, khi nghe những lời này, Tuyên Hoài Phong thật sự chấn động, ký ức đó đối với y vẫn rất mới mẻ, thấp giọng nói: “Em nhớ rõ.”

Bạch Tuyết Lam ngừng một lúc, bất đắc dĩ nói: “Anh giận mình đã nói quá lời, sợ rằng bản thân không làm được. Anh thật sự không thể buông tay.”

Trái tim Tuyên Hoài Phong bỗng nhiên thắt lại, không biết nói gì cho phải, suy nghĩ một hồi, tức giận nói: “Anh nha, cùng lắm là tham dự một buổi tiệc ngắm hoa sen, mặc vào một bộ áo dài, tự nhiên lại thành ra đa sầu đa cảm thế này đây.”

Cuối cùng Bạch Tuyết Lam cũng quay trở lại, chăm chú nhìn Tuyên Hoài Phong, hỏi: “Anh nhận thấy rất rõ, tên họ Triển kia không giống Lâm Kỳ Tuấn, ánh mắt hắn nhìn em có vài phần tương tự với anh, đó là anh mắt không đoạt được em sẽ không cam tâm. Sau này, nếu anh không còn nữa… liệu em có tới bên hắn không?”

Lời chưa dứt, trên mặt đã vang lên tiếng ‘ba’, trúng ngay một tát của Tuyên Hoài Phong.

Cơn tức vẫn còn đọng trong lồng ngực Tuyên Hoài Phong, từng luồng từng luồng khí thoát ra ngoài, y tức giận đến choáng váng đầu óc, lập tức quấn chiếc chăn lụa lên người, nhảy xuống giường, chạy ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi muốn để tên khốn kiếp kia ở lại phía sau.

Cái tát này của y tuy đánh cho lỗ tai Bạch Tuyết Lam ong ong loạn hưởng, nhưng cũng đồng thời đánh thức dã tính của hắn.

Thấy Tuyên Hoài Phong nhảy xuống giường, Bạch Tuyết Lam tựa như giao long xuất hải, mạnh mẽ bắt lấy y, ném y trở lại giường.

Tuyên Hoài Phong nổi giận mắng: “Bạch Tuyết Lam, anh còn ngại chưa đủ loạn hả?”

Khuôn mặt điển trai của Bạch Tuyết Lam toát ra chút tà khí, nói: “Vẫn chưa tới ngày anh vô quyền vô thế đâu, bây giờ em đã muốn theo người khác rồi? Này thì không được.”

Sắc mặt tên này biến đổi nhanh đến nỗi thiên hạ vô song.

Vừa rồi còn nặng nề, đáng thương, bây giờ vừa hồi phục tinh thần lại tràn đầy ngạo mạn, tự kiêu tự đại.

Đem thân hình cường tráng ép lên người Tuyên Hoài Phong, chầm chậm hỏi: “Em nói đi, có thể nào em sẽ tiêu diêu phong lưu với tên họ Triển kia không?”

Tuyên Hoài Phong tức tối thốt ra: “Có! Tuyên Hoài Phong tôi trừ Bạch Tuyết Lam anh ra thì với ai cũng được! Thích ai thì đến với người đó! Tôi đúng là một tên nay Tần mai Sở đấy!”

(Nay Tần mai Sở: Ý chỉ kẻ phản bội, còn có ý khác là phong lưu, ăn chơi trác táng, luôn thay lòng đổi dạ,…)

Nghe y nói vậy, Bạch Tuyết Lam ngược lại càng yên tâm, cười rộ lên, “Em mạnh miệng như vậy càng khiến anh thương em nha.”

Cúi đầu ngày một thấp.

Tuyên Hoài Phong nghĩ hắn muốn cắn người, sắc mặt khẽ biến, thân thể căng thẳng theo bản năng.

Bạch Tuyết Lam đau lòng hôn hai lần lên dấu răng trên bả vai y, áy náy nói: “Xin lỗi, cắn đau không? Để anh liếm cho.”

Hắn thật sự vươn lưỡi liếm cẩn thận.

Tuyên Hoài Phong cảm nhận được cảm giác ẩm ướt nóng ấm trên vai, ngưa ngứa, giống như có con rắn nhỏ đang bò chung quanh, thân thể nhịn không được bèn run rẩy, so với đau đớn còn khó chịu hơn, hơi thở dần hỗn độn, vòng eo cũng bất giác dao động.

Bạch Tuyết Lam hiểu ý lại cố ý dịu dàng hỏi: “Anh tiến vào được không?”

Tuyên Hoài Phong tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Theo lý trí mà nói, vừa rồi Bạch Tuyết Lam hành động ngang ngược như vậy, hơn nữa còn bày ra kế sách đáng thương mà hắn đã vô số lần sử dụng, vậy nên y thật sự không nên để hắn thực hiện được gian kế.

Nhưng là, theo cảm nhận của cơ thể sớm bị nuông chiều, quen hưởng thụ sự âu yếm dịu dàng của hắn mà nói…

Trái tim Tuyên Hoài Phong trật nhịp, ‘thình thịch’ loạn hưởng trong lồng ngực, quẫn bách, sợ mình mất mặt, lại không thể nói “Không được”, vừa đúng lúc đó lại thấy móng vuốt quỷ quyệt của Bạch Tuyết Lam âu yếm trên mặt mình, y lập tức há miệng cắn mạnh lên tay hắn.

Tuy rằng chịu đau, nhưng Bạch Tuyết Lam càng thêm vui vẻ, cười nói: “Thì ra thỏ con lúc tức lên cũng biết cắn người thật. Nếu em đã sốt ruột, vậy thì anh đành phải cung kính không bằng tuân mệnh vậy.”

Tung chiếc chăn lụa sang một bên khiến thân thể hai người khóa cùng một chỗ, nhanh chóng tiến vào.

Tuyên Hoài Phong nhịn không được liền rên rỉ một tiếng.

Bạch Tuyết Lam vô cùng hưởng thụ cảm giác y run rẩy trong lòng mình, một chút căng thẳng lại thêm một chút triền miên, cố ý kiềm chế dục tính, chậm rãi rút ra, chậm rãi tiến đến tận cùng, nghiền nắn từng chút từng chút, giống như muốn hưởng thụ da thịt kia từng tấc từng tấc một.

Tuyên Hoài Phong cắn môi dưới, túm chặt lấy ra giường, bị giày vò khiến toàn thân đều là mồ hôi lại không thể mặt dày giục hắn nhanh hơn một chút, cảm giác dày vò tựa như con cá nhỏ bị đặt trên chảo nóng.

Dục vọng cháy càng mạnh, hai cánh mông không tự chủ ép càng chặt, càng cảm nhận rõ ràng vật kia đang chậm rãi chuyển động trong thân thể.

Động tác tiến sâu xuất nông liên tục lặp lại này tựa như gắn thêm con dao nhỏ có thể giết người, ép Tuyên Hoài Phong khóc lã chã, cuối cùng không nhịn được nữa, y bỗng nhiên phản kháng, giãy dụa loạn xạ trong lòng Bạch Tuyết Lam.

Bạch Tuyết Lam ôm chặt lấy y, phả hơi thở nóng bỏng lên tai y, cười nói: “Gấp cái gì? Mới có chút thôi mà. Chậm rãi không tốt, phải nhanh hơn thì em mới chịu được?”

Lời vừa thốt lên, động tác lập tức mạnh bạo như ô tô khởi động động cơ.

Tuyên Hoài Phong thất thanh kêu lên sợ hãi, toàn thân căng cứng, tấm lưng đầy mồ hôi dán chặt lên ngực Bạch Tuyết Lam, khuôn miệng mấp máy thở hổn hển như cá nổi trên mặt nước tìm không khí, hồn phách đều bị Bạch Tuyết đánh tan.

Đợi đến khi hai người tận hứng, ra giường cùng tấm chăn mỏng cao cấp đều ẩm ướt, dính dớp.

Bọn họ cũng chẳng còn sức để ý tới điều đó, ôm chặt lấy đối phương, nằm trên giường, há miệng thở dốc, mồ hôi cùng vị tanh hòa thành một thể lại tuyệt đối không khó ngửi, nong nóng mằn mặn. Đầy phòng hoạt sắc sinh hương bị cửa sổ chặn lại, không cách nào phiêu tán ra ngoài nên đành phải thấm vào từng thớ thịt trên thân thể hai người.

Bạch Tuyết Lam nghỉ ngơi một hồi, tinh lực phục hồi cực nhanh, ngẩng đầu xoa nhẹ bờ vai trần trụi của Tuyên Hoài Phong.

Tầng mồ hôi mỏng manh trên lưng càng khiến làn da y thêm trắng trẻo, mềm mịn, ánh đèn trên trần nhà trải lên da thịt xinh đẹp toát ra cảm giác quyến rũ mê người.

Bạch Tuyết Lam nhịn không được bèn cúi mặt lại gần, khẽ khàng liếm từng giọt mồ hôi trên bóng lưng duyên dáng phập phồng.

Tuyên Hoài Phong đang chìm đắm trong dư vị hoan ái bỗng giật mình, sau lưng bị tập kích, bả vai bất giác co rụt lại, vất vả quay đầu hỏi: “Anh lại làm gì?” Thanh âm khàn khàn, gợi cảm mà nhu hòa.

Bạch Tuyết Lam cười ha hả, cúi đầu tiếp tục liếm hai, ba cái, thấy Tuyên Hoài Phong giãy dụa muốn xoay người, hai cánh tay hắn duỗi ra ôm lấy Tuyên Hoài Phong, đặt cằm lên vai y, hỏi: “Ngồi dậy làm gì? Thắt lưng em không đau sao?”

Tuyên Hoài Phong đáp: “Tránh ra, em không nháo với anh.”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Em vẫn giận anh sao?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Em làm sao dám?”

Bạch Tuyết Lam cười lấy lòng: “Em xem, câu này là dỗi chứ còn gì.”

Hắn là người có tài ăn nói, có tài ngụy biện, luôn biết cách vận dụng vào thực tế, thường thường chỉ cần một, hai câu đã lôi được tâm sự của người khác ra, hơn nữa còn dùng giọng điệu như cô vợ nhỏ đáng yêu khiến người ta khó lòng dâng lên cảm giác muốn mắng mỏ hắn.

Tuyên Hoài Phong hiểu rõ chiêu thức này của hắn lại chẳng có cách nào hóa giải.

Cho dù bản thân đã biết thì lần một lại lần hai, lần hai lại lần ba,… luôn dễ dàng mắc vào chiêu ấy của hắn.

Trong lòng một nửa bực bội, một nửa buồn cười.

Lâu sau, Bạch Tuyết Lam thở dài một hơi, “Tính tình này của em nên sửa mới được.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Cái tính cường hào ác bá của anh nếu không chịu đổi thì người bên cạnh làm thế nào mà chịu được? Cho dù chịu được nhất thời nhưng có chịu được cả đời không?”

Tuy rằng Tuyên Hoài Phong chưa hề di chuyển, nhưng Bạch Tuyết Lam lại nắm chặt lấy tay y, giống như sợ y biến mất dưới mí mắt mình, đôi môi vừa cọ cọ lên gương mặt y vừa hỏi nhỏ: “Em nói ai? Là ai có thể chịu được nhất thời? Còn ai chịu được cả đời?”

Đôi môi Tuyên Hoài Phong thoáng mấp máy, nhanh đến nỗi không thể nhận ra, sau đó bỗng nhiên mím môi.

Trong ngực, luồng khí nóng bỏng bỗng nhiên tràn ra dũng mãnh, tiến vào tứ chi, tiến vào từng mạch máu.

Cả người đều nóng lên.

Bạch Tuyết Lam thở dài bất đắc dĩ, “Mỗi khi đến thời điểm này là em lại giả câm điếc, ngay cả một câu cũng chẳng chịu nói.”

Tuyên Hoài Phong thật sự không biết cách ngừng cảm xúc nóng bỏng trong tim mình, nghe Bạch Tuyết Lam nói câu này, ý niệm liều lĩnh trong đầu càng thêm mãnh liệt, ngay đến bản thân y cũng hoảng hốt, khó khăn khép mắt lại.

Bạch Tuyết Lam nhìn thấy bộ dạng này của y, cảm giác thất vọng lại dày thêm một tầng, trong lòng nói, “Cái tính xấu xa này của anh đều do em khơi ra cả.”. Thất vọng nhiều, tim cũng bỗng nhiên sinh ra ý nghĩ độc ác, rất muốn xé tan lồng ngực người trong lòng mình, muốn nhìn xem rốt cuộc trái tim ấy có đập hay không.

Nhưng ý niệm điên cuồng ấy chỉ có thể nghĩ trong đầu mà thôi, chính vì không thể thực hành với người này nên ảo giác trong tâm trí càng khiến hắn phẫn nộ, bất an, sợ hãi. Nếu muốn, thì chỉ có thể thực hành với người khác.

Tính cách điên cuồng bị khiêu khích, hắn kéo Tuyên Hoài Phong đối diện với mình, đang muốn tiếp tục công thành chiếm đất một phen, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh y thốt lên: “Em với anh cả đời.”

Câu nói này nhẹ nhàng bay vào trong tai.

Có chút thật lại có chút hư vô.

Bạch Tuyết Lam ngẩn ra, nhìn đôi môi Tuyên Hoài Phong vẫn mím chặt như chưa từng tách ra, hoài nghi hỏi: “Em mới nói cái gì?”

Tuyên Hoài Phong vừa ngượng vừa không cam lòng, lườm hắn một cái.

Tên này đúng là cường đạo, cướp bóc chẳng để lại thứ gì, tật xấu thích gây sự mười năm như một, không chèn ép người khác e rằng khó chịu, chỉ nói như vậy chắc vẫn chưa khiến hắn thỏa mãn.

Tuyên Hoài Phong đành phải nói lại một lần, nói rõ ràng từng từ: “Tuyên Hoài Phong tôi sẽ ở bên Bạch Tuyết Lam cả đời.”

Uy lực của mười hai chữ này còn mạnh hơn so với mười hai phát đại bác, mỗi phát đều đánh thẳng vào tai Bạch Tuyết Lam, cơ hồ khiến Bạch Tuyết Lam hắn sung sướng đến muốn xỉu.

Nháy mắt, Bạch Tuyết Lam như muốn vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, thật sự rất muốn úp mặt xuống gối mà khóc rống lên, sau đó bật mạnh dậy, ngẩng mặt rống lên với bầu trời đen kịt bên ngoài. Đầu óc hắn như bị hàng ngàn hàng vạn con ngựa chạy qua, vô số vó ngựa giẫm mạnh lên, rầm rầm ù ù.

Sau một hồi lâu, cuối cùng hắn cũng lấy lại tinh thần, lắc lắc vai Tuyên Hoài Phong, căng thẳng hỏi: “Em không nói đùa đúng không? Em nói thật đúng không? Có đúng không? Em đừng có lừa anh đấy.”

Tuyên Hoài Phong hỏi lại: “Có bao giờ em lấy chuyện này ra lừa người khác chưa?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Đúng, em vô cùng nghiêm túc, tuyệt đối không mang chuyện như vậy ra làm trò đùa, vậy thì… em nói thật?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Đương nhiên là thật.”

Bạch Tuyết Lam vẫn không dám tin, lại hỏi: “Vậy tại sao đột nhiên em lại nói với anh mấy câu khó tin như vậy chứ?”

Tuyên Hoài Phong chán nản.

Người này, có đôi khi đầu óc hắn tựa như đứa trẻ ba tuổi, tự nhiên lại hỏi vấn đề buồn cười như vậy.

Càng buồn cười nhất là, ngay cả Tuyên Hoài Phong cũng không hiểu vì sao bản thân lại nói ra câu nói cả ước định đời như vậy, đúng là đã tuyên bố đem bản thân tặng cho Bạch Tuyết Lam hắn, nếu đầu óc tỉnh táo, chắc chắn y sẽ không nói những lời này.

Tức giận đáp: “Bây giờ em bước lên thuyền giặc rồi, có cách nào khác nữa không?”

Bạch Tuyết Lam mừng rỡ, gật đầu nói: “Lên rất đúng! Lên cực đúng! Em đã bước lên thuyền của tên cướp là anh rồi thì chỉ có thể theo anh thôi!”

Tới gần, đôi môi ấm áp phủ lên.

Tuyên Hoài Phong ngượng ngùng muốn tránh ra, bỗng nhiên nghĩ rằng, “Miệng chó không thể mọc ngà voi, nếu tiếp tục nghe hắn nói mấy lời điên điên khùng khùng càng khiến bản thân thêm xấu hổ, vậy chẳng thà im lặng hôn cũng được.”

Y bèn sửa lại ý định, ngoan ngoãn ngẩng đầu, tự dâng đôi môi mềm mại ngọt ngào.

Nụ hôn ước hẹn cả một đời này đương nhiên càng mãnh liệt, càng ngọt ngào gấp trăm ngàn lần so với những nụ hôn từ trước tới nay.

Môi lưỡi quấn quýt, hương khí hòa quyện, hơi thở sinh mạng đều dành cho nhau, cảm giác ngân nga triền miên tựa như thời gian lưu chuyển từ kiếp này qua kiếp khác….

Tuyên Hoài Phong tôi sẽ ở bên Bạch Tuyết Lam ———

Cả đời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.