[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 3 - Thôi Xán

Quyển 3 - Chương 21-1: Part 1



Đến Niên trạch, Tuyên Hoài Phong được chào đón rất nồng nhiệt.

Mặc dù Tuyên Đại Vân giận em trai ném chị mình ra sau lưng nhiều ngày, nhưng thấy y, tâm trạng cô vẫn rất vui vẻ, cười mắng: “Chị còn tưởng em quên đường đến đây rồi chứ. Có phải hôm nay rảnh rỗi nên mới đồng ý nể mặt ghé chơi không? Không sợ bị ăn mắng à? Phụ nữ sắp sinh con nóng tính hơn người bình thường, chờ lát nữa chị bất cẩn mắng em hai câu, em đừng có vội vội vàng vàng chạy trốn đấy.”

Vú Trương cười đến nỗi những nếp nhăn trên mặt xô lại thành một đóa hoa, “Tiểu thư, cô thật là, lúc không gặp thì mong ngóng từng ngày, bây giờ tới rồi, còn chưa kịp ngồi xuống uống ngụm trà mà cô đã nói muốn mắng chửi người. Chẳng trách thiếu gia không dám tới gặp cô.”

Tuyên Đại Vân nói: “Vú thì biết cái gì? Nó đáng ghét lắm. Lần trước khó lắm mới tới, tôi bảo nó tối đó ở lại, đừng đi, nó thì tốt rồi, thừa dịp tôi chợp mắt liền vội vàng rời đi, ngay cả chào một tiếng cũng chẳng có. Tôi ăn thịt người à?”

Mấy ngày qua, trong lòng Tuyên Hoài Phong rất khó chịu, giống như cả cuộn bông bị xé nát chặn ở bên trong, bây giờ nghe thấy chị mình nói những lời vui vẻ thoải mái như vậy liền cảm thấy thân thiết, thư thái không ít, ngược lại còn trách bản thân không tới sớm hơn, cười nói: “Em không cố ý đâu, hôm đó vừa vặn có công việc quan trọng…”

Chưa nói xong một câu, Tuyên Đại Vân lập tức phất mạnh tay lên không trung, không cho y nói tiếp, “Chị không muốn nghe lý do, mở miệng ngậm miệng đều công việc. Bây giờ em cũng học theo anh rể của em rồi, dùng giọng quan lớn trách mắng chị.”

Tuyên Hoài Phong nhớ tới việc lần trước bắt gặp Niên Lượng Phú hẹn hò với một cô gái trẻ xinh đẹp ở công viên Xuân Hương, y còn đứng ra khuyên nhủ vài câu, chẳng biết Niên Lượng Phú có nghe lọt tai hay không, y thoáng suy nghĩ, hỏi bâng quơ: “Gần đây anh rể bận bịu lắm sao? Hôm nay là cuối tuần, anh ấy không ở nhà?”

Tuyên Đại Vân nói: “Có ở nhà đấy chứ. Gần đây anh ta cứ nói công việc bận rộn, mệt mỏi, hôm nay chị thấy sắc mặt anh ta thực sự không ổn, khuyên anh ta đừng ra ngoài nữa, quay về giường nằm chợp mắt cũng tốt. Ừm, vẫn còn đang nằm ở đó đấy. Hay là chị gọi anh ta dậy nói chuyện với em nhé.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Để anh rể nằm đi, tội gì phải làm ồn hắn.”

Vì suy nghĩ cho chị mình, đương nhiên y không nhắc đến việc Niên Lượng Phú ở bên ngoài với người phụ nữ khác dù chỉ một chữ.

Đang muốn ngồi xuống nói chuyện phiếm, Tuyên Đại Vân bảo thời tiết hôm nay đẹp, không nên ru rú trong phòng nên gọi tiểu nha đầu bưng hai cái ghế mây ra, muốn ngồi trong sân cùng Tuyên Hoài Phong.

(Tiểu nha đầu: hầu gái)

Tuyên Hoài Phong đang định ngồi xuống, Tuyên Đại Vân như nhớ ra điều gì, cười nói: “Em đừng ngồi vội, có một chuyện, đúng lúc chị muốn nhờ em giúp.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Chuyện gì?”

Tuyên Đại Vân chỉ về phía đông, nơi bồn hoa được đá cuội vây quanh, “Phiền em chăm sóc, xới tơi đất mấy khóm Thiên Trúc quỳ kia hộ chị. Tháng tám rồi, cần phải thông khí cho rễ mấy cây hoa này cẩn thận. Bình thường đều do chị tự làm, nhưng hôm nay chị thực sự không khom lưng được nữa.”

Vú Trương rót trà thơm bưng đến, vừa vặn nghe thấy, nói xen vào: “Hoa thì chăm sóc lúc nào chẳng được, gọi một đầy tớ trai đến là được rồi. Khó khăn lắm tiểu thiếu gia mới về một lần, tiểu thư cứ bắt cậu ấy làm mấy việc bẩn thỉu này làm gì.”

Tuyên Đại Vân nói: “Vú thì biết cái gì? Cây hoa này rất mềm mại, đám đầy tớ trai không hiểu chuyện, chỉ biết chăm sóc lung tung, cuối cùng chăm đến chết luôn. Năm ngoái tôi trồng thược dược, chẳng phải bọn họ đã làm hỏng hết cả ba bụi cây sao? Lễ mừng năm mới, cô gia nhà vú uống say, rượu say loạn tính, lại chạy tới đập mất của tôi một chậu hoa nữa. Đúng là tức chết đi được.”

Vú Trương nói: “Đầy tớ trai không hiểu chuyện, vậy tôi gọi cho cô một hoa tượng tới là được.”

(Hoa tượng: người chăm sóc hoa, nghệ nhân trồng hoa)

Tuyên Hoài Phong nói: “Không cần phiền phức thế, cái khác tôi không biết, nhưng xới đất cho hoa thì vẫn có thể. Cơ mà tôi cần cái gì đó để làm công cụ.”

Vú Trương vội vàng lấy chiếc xẻng nhỏ hoa tượng thường dùng đến.

Tuyên Hoài Phong nhận lấy, ngồi xổm xuống bên cạnh bồn hoa, cẩn thận xới đất. Lúc mẹ y còn sống cũng là một người yêu hoa, bà đã trồng rất nhiều hoa ở nhà cũ của Tuyên gia, mỗi khi mùa xuân mùa hè đến, cảnh vật chung quanh vô cùng xinh đẹp.

Tuyên phu nhân mất sớm, Tuyên tư lệnh tuy là một gã quân phiệt ngang tàng bạo ngược nhưng tình cảm đối với vị phu nhân xuất thân từ tiểu thư khuê các này lại sâu nặng, ngay cả những loài hoa cỏ trước kia bà trồng cũng nâng niu trân trọng, mời thợ trồng hoa tới chăm sóc cẩn thận. Chị em Tuyên gia biết đó là thứ mẹ mình để lại nên hết mực bảo vệ, cũng biết một số kỹ thuật chăm hoa thông thường.

Tuyên Hoài Phong xới đất, thầm nghĩ đến tháng này rồi, cần phải chăm sóc lá cây hoa Thiên Trúc quỳ này cẩn thận, y liền tìm mấy cây gậy cao cột lại, cắm trong đất bùn, dựng một tán che nho nhỏ bảo vệ đám hoa Thiên Trúc quỳ của chị mình.

Làm xong mới quay trở lại.

Đôi tay dính không ít bùn, y liền giơ tay lên không trung, nhìn chung quanh.

Vú Trương biết y muốn tìm nước rửa tay, vội vàng nói: “Tiểu thiếu gia, đến đây này.”

Vì Niên Lượng Phú ở trong phòng ngủ, không muốn quấy rầy hắn, bà liền dẫn Tuyên Hoài Phong vào một sương phòng nhỏ phía tây, dùng chậu đồng bưng một ít nước đến, đặt lên giá gỗ, nói: “Tôi thấy cậu đổ mồ hôi đấy, thôi thì rửa mặt luôn một thể đi.”

Bà đi tìm khăn mặt cho Tuyên Hoài Phong dùng.

Nhìn chung quanh, sương phòng nhỏ này chỉ có một chiếc khăn mặt cũ đến không thể cũ hơn vắt lên đầu tủ, vừa vàng vừa đen, chẳng biết ai dùng xong lại ném ở đây.

Vú Trương đâu chịu để tiểu thiếu gia dùng thứ bẩn thỉu này, nhanh chóng đến căn phòng cách vách tìm khăn mặt sạch.

Tuyên Hoài Phong duỗi tay vào chậu đồng, vừa chạm vào mặt nước, y bỗng nhiên nhìn thấy chiếc đồng hồ vàng Bạch Tuyết Lam tặng trên cổ tay, thầm nghĩ, không nên để nó bị ướt.

Nhón hai đầu ngón tay không dính bùn, cẩn thận cởi chiếc đồng hồ vàng xuống, đặt sang giá gỗ bên cạnh.

Bấy giờ mới đưa hẳn tay vào trong chậu đồng.

Nước mát lạnh, thật khiến người ta dễ chịu.

Vú Trương cầm một chiếc khăn lông trắng sạch sẽ tới, Tuyên Hoài Phong nhận lấy, tiện tay đưa vào chậu đồng, vú Trương vội vàng kêu một tiếng ngăn lại, “Đừng đừng, nước này bẩn rồi, sao có thể giặt khăn rửa mặt được? Để tôi lấy chậu khác tới.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Phiền quá, sớm biết thế thì để tôi tới chỗ máy nước rửa luôn cho xong, đâu cần phiền vú bưng qua bưng lại. Anh rể phí nhiều tiền mua đồ gia dụng mới như thế, chẳng thà tiêu ít tiền nâng cấp hệ thống nước, khi cần dùng nước trong nhà cũng tiện.”

Vú Trương nói, “Chả trách được cô gia đâu, cái thứ đồ chơi tây dương này phiền chết đi được. Cứ đặt một vòi nước ở phía trước, có nước dùng là được rồi. Chẳng phải chỉ cần đi thêm vài bước thôi à?”

Đột nhiên, nghe thấy Tuyên Đại Vân bên ngoài gọi, “Hoài Phong! Hoài Phong! Em mau ra đây.”

Tuyên Hoài Phong nhìn qua cửa sổ, Tuyên Đại Vân vốn ngồi trên chiếc ghế mây trong sân, chẳng biết gặp chuyện gì mà đã nâng bụng bầu tròn vo đứng lên, một tay chống lưng, một tay cầm tờ báo, nhăn mày, đang quay về phía sương phòng bên này gọi y.

Tuyên Hoài Phong càng thêm hoảng, sợ cô khó chịu chỗ nào bèn vội vội vàng vàng chạy tới, căng thẳng hỏi: “Làm sao vậy? Chị đau bụng à? Mau ngồi xuống, cẩn thận ngã. Em đi gọi bác sĩ.”

Tuyên Đại Vân nói: “Gọi bác sĩ làm gì, chị không đau chỗ nào cả. Em mau đọc tin báo viết đi.”

Đưa tờ báo đến trước mắt Tuyên Hoài Phong.

Tuyên Hoài Phong thấy cô nghiên túc như vậy, y bất giác nghĩ, lẽ nào trên báo đăng tìn gì ảnh hưởng xấu đến Bạch Tuyết Lam?

Trong lòng bất chợt dâng lên cảm giác căm tức.

Mấy tờ báo này thực quá đáng ghét.

Bạch Tuyết Lam làm nhiều chuyện có lợi cho quốc gia như vậy thì chẳng ai tán dương.

Trấn áp mấy gã gian thương ở bến tàu thì đám ký giả kia lại đeo bám chẳng tha.

Nực cười!

Tuyên Hoài Phong mắng thầm trong lòng, nhận lấy tờ báo, vừa mở ra đọc liền giật mình, hóa ra đây không phải loại báo xã hội mà y và Bạch Tuyết Lam thường đọc, đây là đầu báo chuyên viết về đào kép và những thứ liên quan, là đầu báo nhỏ tên “Hồng Linh khoái văn”.

(Khoái văn: kiểu báo chuyên đăng các tin tức nhỏ, tin vắn)

Những đầu báo nhỏ này thường viết về các đào hát diễn viên được yêu thích, đối tượng hướng đến là các vị phu nhân, các quý ngài rảnh rỗi.

Không ngờ Tuyên Đại Vân cũng mua một tờ.

Tuyên Đại Vân vô cùng lo lắng, nghển cổ qua, chỉ vào một chỗ nói: “Đây này!”

Tiêu đề rất bắt mắt, còn là màu đỏ lừ, đương nhiên đây là tin quan trọng trong tờ báo này, y lướt qua, trên đó viết: “Diễn viên trứ danh Bạch Vân Phi mắc bệnh viêm phổi, bệnh tình nguy kịch phải nhập viện!”

Nội dung không biết do vị nào tự xưng là bậc thầy phong lưu viết, viết rất phong phú, trước tiên đề cập đến hào quang của Bạch Vân Phi trên sàn diễn, sau đó chuyển giọng văn, nói trời cao ghen tị nhân tài, Lê Viên thất sắc, Bạch Vân Phi thân mang bệnh nặng, ốm thập tử nhất sinh nên phải nhập viện, những người mê xem hí kịch đều rơi lệ.

(Lê Viên thất sắc: chỉ sự điêu tàn, vắng vẻ, lụi bại. Lê Viên là vườn lê nơi Đường Huyền Tông từng dạy nhạc công, cung nữ âm nhạc và vũ đạo)

Lại nói người đi trà lạnh, nhân sinh ai oán, Bạch Vân Phi vừa vào viện, Thiên âm Viên liền ký hợp đồng với người khác, để một nhà nghệ thuật là phụ nữ tên Lục Phù Dung đến từ Thiên Tân thế chân.

Tuy nhiên, người viết bài báo này không quá thành kiến với Lục Phù Dung, tỏ ý đã từng đến nghe biểu diễn một lần, cảm giác chân thực của bài báo càng chính xác.

Tuyên Hoài Phong đọc lướt qua, cười khẽ, “Mấy tờ báo kiểu này toàn viết xằng bậy, văn không ra văn, thơ chẳng ra thơ, quá tầm xàm.”

Tuyên Đại Vân tức giận xé nát tờ báo trên tay y, nghiến răng nói: “Ai cần em bình luận văn chương. Hóa ra cậu ấy viêm phổi phải nhập viện, làm sao bây giờ? Em còn ngồi đấy được à, chẳng phải hai người là bạn sao? Bạn bè nằm viện, vậy mà em chẳng thèm đến.”

Đang tức giận thì vú Trương cầm chiếc khăn mặt đã được vắt sạch đến, mời Tuyên Hoài Phong lau mặt.

Tuyên Đại Vân liền nói với vú Trương, “Lần trước tôi bảo vú đưa thuốc đến nhà ông chủ Bạch, rốt cuộc vú đã làm những gì?”

Vú Trương kinh ngạc hỏi: “Chẳng phải đã đưa qua rồi sao?”

Tuyên Đại Vân nói: “Vậy tại sao cậu ấy nằm viện, vú đến nhà cậu ấy lại không biết?”

Vú Trương bĩu môi một cái, lúng túng đáp: “Tôi đưa đồ tới đó, trưởng bối nhà người ta ra nhận, thế là xong rồi, chẳng lẽ tôi còn phải giữ người ta lại hỏi đủ điều? Làm sao tôi biết cậu ta nhập viện?”

Tuyên Đại Vân trừng mắt lườm bà, buồn bực nói: “Nhìn xem, vú vẫn còn cãi!”

Vú Trương càng thêm tủi thân.

Tuyên Hoài Phong vội vàng nói: “Chị, đừng nóng. Mặc du cậu ta nằm viện nhưng cũng chẳng có vấn đề gì đâu, bác sĩ nói nghỉ ngơi vài ngày, bồi bổ thân thể, dần dần sẽ khỏe lại. Bây giờ Tây y rất tiến bộ, có thể trị dứt bệnh này.”

Tuyên Đại Vân hỏi: “Sao em biết?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Em đến bệnh viên thăm cậu ấy mà.”

Tuyên Đại Vân vội vàng hỏi cặn kẽ.

Tuyên Hoài Phong buộc phải kể lại chuyện tới bệnh viện thì gặp được Lâm Kỳ Tuấn, sau đó đến phòng bệnh thăm Bạch Vân Phi, kể từ đầu tới cuối, nhớ tới cuộc chiến tranh lạnh giữa mình và Bạch Tuyết Lam cũng vì vậy mà dấy lên, trong ngực tràn đầy cảm giác khó chịu. Nhưng đang ở trước mặt chị mình, y không thể không làm bộ bình tĩnh, đúng là quá khổ sở.

Cuối cùng, Tuyên Hoài Phong nói: “Cậu ấy có không ít bạn, tất cả mọi người đều giúp một tay. Cả em gái ruột của cậu ấy cũng tới ở với cậu ấy. Em thấy, mặc dù cậu ấy hơi yếu nhưng không đến mức kinh khủng. Đám ký giả kia để bán thêm được vài tờ báo nên mới viết nghiêm trọng hơn thôi. Chị đừng quá lo lắng.”

Tuyên Đại Vân nhíu cặp mày thanh tú, cúi đầu một lát, giống như đang trầm tư suy nghĩ điều gì, lát sau mới cười gượng, “Ngay cả em cũng nói như thế? Chị còn tưởng em là đứa trẻ luôn biết săn sóc quan tâm người khác, sẽ không chấp nhặt như đám tục nhân ấy. Chị biết, cậu ấy là một con hát, với thân phận của chị thì quả thực không nên gặp gỡ quá thân mật. Nhưng chị thấy cậu ấy thực sự rất đáng thương. Nếu bàn về xuất thân, người ta cũng chẳng kém cạnh với chị em mình, chỉ do số cậu ấy không may thôi.”

Ngừng chốc lát.

Cô cúi đầu bỏ thêm một câu, “Nhìn cậu ấy, chị cảm thấy cuộc sống này họa phúc luôn thay đổi, chẳng có công bằng gì cả. Cho nên, bằng vào thân phận bạn bè này, có thể quan tâm được người ta thì quan tâm.”

Nói xong, yếu ớt thở dài một tiếng.

Nghe những lời này, trái tim Tuyên Hoài Phong nhói lên đau đớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.