Ngoài cửa không có ai, đám binh sĩ vừa vọt vào như hung thần ác sát và cả Hà bí thư đều biến mất, cho nên Tuyên Hoài Phong đi ra cũng không ai ngăn cản.
Nghênh tiếp y chỉ có hành lang hoa lệ cùng đống đồ trang trí.
Mà sự hoa lệ này, trong mắt Tuyên Hoài Phong chỉ còn là những hình ảnh mông lung trắng xám.
Y chậm rãi bước qua những hình ảnh trắng xám ấy.
Trận sỉ nhục như cuồng phong bão táp kia tựa hồ đã cắt gân lọc tủy của y, dường như máu trong tứ chi vẫn lưu chuyển, nhưng nhiệt độ cơ thể vừa như đọng lại, vừa như đã bị hút sạch.
Kể ra cũng lạ.
Khoảnh khoắc y bị đè xuống, y chỉ cảm thấy máu dưới da như muốn căng phồng cơ thể, phá hủy, phun khắp nơi, khiến từng tế bào đều nóng rát đau nhức. Nhưng, rời cánh cửa thư phòng càng xa, sự nhục nhã, thống khổ và đau đớn dần trở nên tê dại.
Y tỉnh tỉnh mê mê đi qua hành lang vừa dẫn mình tới đây, từng bước từng bước đạp lên bậc cầu thang hình thành từ những phiến đá nghệ thuật kiểu Pháp.
Mỗi lần nâng đôi chân vừa bị ép quỳ xuống, đầu gối và bắp chân lại truyền tới cảm giác đau đớn. Nếu không có cảm giác đau đớn này, chỉ sợ y khó có thể tìm thấy đôi chân mình, bởi vì y thực sự cảm thấy, cơ thể mình hoàn toàn trống rỗng.
Một bóng đen tựa như biển gầm gió lốc cuồn cuộn xuất hiện trước mắt y, nhưng trong tai lại chẳng nghe được bất kỳ âm thanh nào.
Một đầy tớ trai trong phủ tổng lý đi sát bên người y, có lẽ nhận ra y, hắn dừng lại nói gì đó, có lẽ là chào y một tiếng, nhưng Tuyên Hoài Phong thấy sắc mặt cung kính của hắn, thấy hai phiến môi khép mở của hắn, chỉ là, y chẳng nghe được một chữ nào.
Tuyên Hoài Phong tiếp tục đi về phía cửa, chậm rãi.
Y cũng không hiểu tại sao mình phải cố tỏ ra bình tĩnh thế này, giống như trời cao đã đặt giới luật gì đó lên cơ thể y, ép y phải làm bộ trấn định.
Rõ ràng trên người chẳng còn sức lực, rõ ràng tứ chi bủn rủn, y như bị một gậy nện vỡ đầu, máu tươi giăng đầy ngõ hẻm, luôn muốn trút bỏ sức lực, muốn ngã xuống, thế nhưng, y vẫn mơ màng, đồng thời quật cường suy nghĩ, đã bị làm nhục trong thư phòng, thì hiện tại, lưng y phải thật thẳng.
Y đã tới phủ tổng lý vài lần, cho tới lúc này, y chưa từng cảm thấy nó lại rộng lớn đến thế, quá rộng lớn, tựa hồ chỉ căn phòng khách này thôi cũng đã rộng mấy trăm mẫu đất, từ cầu thang tới cổng chính, cảm giác như đi cả đời cũng chẳng đến đích.
Chung quanh, dường như có thể nghe được cả tiếng trâm rơi.
Nhưng Tuyên Hoài Phong lờ mờ cảm thấy, sự tĩnh lặng nghe được cả tiếng trâm rơi này đang đâm vào cốt tủy mình.
Trong sự tĩnh lặng ấy, dường như có ánh mắt đang theo dõi y. Từ sau cửa sổ, sau cột trụ, sau cửa, hoặc là trên lầu, từ chỗ hành lang thập tự xa xa cho đến đây, có rất nhiều ánh mắt thăm dò, những nụ cười vụng trộm, những lời bàn tán đang bị che giấu.
Những ánh mắt đó, có lẽ là thật, có lẽ chỉ là những điều y huyễn tưởng, nhưng y chẳng quan tâm.
Y nhìn chằm chằm phía trước, thẳng lưng, đường đường chính chính đi tới.
Không biết đi bao lâu, cuối cùng cũng đi hết đoạn đường này, đỉnh cánh cửa uy nghiêm cao chót vót của phủ tổng lý hiện ra trong tầm nhìn của Tuyên Hoài Phong. Hình ảnh vệ binh luôn đứng sừng sững bất động trước cửa tựa như một pho tượng Diêm La chẳng bao giờ nói cười tùy tiện.
Tống Nhâm chờ ở ngoài cửa đã sớm vô cùng nôn nóng, hắn liên tục nghển cổ nhìn vào trong, hai hàng lông mày dày rậm khóa chặt.
Vừa thấy bóng Tuyên Hoài Phong, hai hàng lông mày rậm mới tạm thời giãn ra. Tống Nhâm bước lên vài bước, gần như chạm phải hàng rào phủ tổng lý, vệ binh sát vách nhìn thấy, lập tức cảnh cáo: “Làm gì đây! Làm gì đây! Có phải không biết đây là đâu đâu, các anh em phải tuân thủ quy củ một chút chứ!”
Tống Nhâm quay đầu nói: “Người anh em, tôi là người hầu phụng mệnh Bạch tổng trưởng, Bạch tổng trưởng và Bạch tổng lý nhà các người là anh em đấy nhé.”
Một tên vệ binh nói: “Đấy là còn nể các người là người của Bạch tổng trưởng đấy, chứ nếu là người khác, chúng tôi sẽ để cho các người đứng ở đây lâu như thế? Các người mau đi ra, mau tránh ra một chút, chỗ này không giống những nơi khác, để cấp trên nhìn thấy người không phận sự làm loạn thế này, chúng tôi biết giải thích thế nào?”
Bọn họ còn đang nói, Tuyên hoài Phong đã ra khỏi cổng chính.
Tống Nhâm không tranh cãi với vệ binh nữa, chạy tới đón, “Tuyên phó quan, sao ngài đi lâu vậy? Chỉ sợ không kịp thời gian hẹn bác sĩ.”
Tuyên Hoài Phong vừa thoát ra khỏi khung cảnh trắng xám ấy. Mặt trời trên đầu nóng cháy, ánh nắng hừng hực, dường như muốn khiến tất cả những thứ giơ bẩn trên thế gian đều phải bị lột trần.
Y nâng mí mắt, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lần đầu tiên kể từ lúc sinh ra đến giờ, y bỗng cảm thấy ánh mặt trời thật gai mắt, ánh mặt trời ấy như muốn đâm vào mắt y, kéo từng hàng lệ rơi xuống.
Song, y tuyệt không thể rơi lệ.
Không chỉ không thể rơi lệ, y cũng không được lộ ra một tia tủi nhục, khó chịu hay thống khổ.
Bởi vì, nếu làm chuyện mất mặt ấy, sẽ khiến cho một số kẻ mãn nguyện.
Tống Nhâm đứng bên cạnh nói vài câu gì đó, y đều ngơ ngẩn không nghe thấy, chỉ câu cuối cùng mới tính là có nghe, trả lời: “Đưa công văn rồi còn phải chờ quan viên ký nhận đơn, đợi một lúc nên mới mất thời gian.”
Tống Nhâm hỏi tiếp một câu, y nhàn nhạt trả lời: “Sắc mặt tôi mấy ngày nay đều như vậy, chỉ là mệt mỏi quá thôi. Chờ xong việc rồi, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi.”
Nói xong, y thử cử động cơ mặt, chợt phát hiện bản thân vẫn có thể nở nụ cười nhợt nhạt.
Nói đến công việc bảo vệ, Tống Nhâm là người chuyên nghiệp, nhưng nói đến việc quan sát sắc mặt, suy nghĩ tinh tế, thì hắn lại có vẻ chưa đủ đẳng cấp. Mấy ngày nay, hắn theo sát Tuyên Hoài Phong đi khắp nơi, cũng biết Tuyên Hoài Phong rất mệt mỏi.
Huống chi, tuy rằng không thích hỏi thăm chuyện riêng của người khác, nhưng hắn thường nghe người hầu trong công quán xì xào bàn tán, thảo luận sự nhiệt tình và sức lực dồi dào của người đàn ông Sơn Đông trên người tổng trưởng khiến Tuyên phó quan ăn không tiêu.
Hình như tối hôm qua cũng…
Tổng trưởng đúng là chẳng biết chăm sóc người ta gì cả.
Nghĩ đến những thứ này, Tống Nhâm trốn còn không kịp chứ đừng nói rằng có thể khuyên nhủ Tuyên Hoài Phong điều gì, sờ mũi một cái, hỏi ý Tuyên Hoài Phong: “Chỗ bác sĩ ngoại quốc kia thì sao, còn tới gặp không? Không phải tôi cả gan nói ngài đâu, nhưng đây là chuyện của Tôn phó quan, ngài vốn không nên làm. Công việc của ngài còn chưa đủ nhiều sao? Mệt mỏi đến nỗi mặt chẳng còn tí máu nào, nếu chẳng may bị bệnh, tổng trưởng mà giận thì thể nào cũng làm ầm lên.”
Tuyên Hoài Phong tỏ vẻ bình tĩnh, trong lòng lại nửa tối nửa sáng, như buồn như vui, hỗn độn một mảnh.
Rất nhiều suy nghĩ đan xen, giống như đủ loại gia vị hòa lẫn vào nhau, chua ngọt đắng cay mặn chát, kết quả chẳng thể nếm ra bất luận hương vị nào.
So với việc lẳng lặng nếm trải những hương vị thống khổ này, chẳng thà cứ khiến cho bản thân không phút nào rảnh rỗi.
Tuyên Hoài Phong nói: “Cuộc hẹn với bác sĩ Brown nhất định phải tiến hành.”
Tống Nhâm hỏi: “Bây giờ mà đi, chỉ sợ vẫn muộn mất mười lăm phút. Chẳng phải ngài nói đám quỷ tây dương ấy thích nhìn đồng hồ lắm à, nếu đến thời gian mà không gặp người là tự động rời đi? Thật không biết gã ngoại quốc ấy đã đi chưa, chi bằng…”
Lên xe ô tô, Tuyên Hoài Phong nói với tài xế: “Lái xe đi, nhanh lên một chút.”
Sau đó khoanh hai tay lại, dựa lên lưng ghế, giả bộ nhắm mắt dưỡng thần.
Trước đó đã suy đoán qua một lần, thấy y như vậy, Tống Nhâm càng chắc chắn rằng y mệt mỏi, sợ quấy rầy y nghỉ ngơi nên không nói một chữ, cũng không gây ra bất luận tiếng động nào. Chỉ là, hắn không biết, Tuyên Hoài Phong khoanh hai tay trước ngực, cố ý dán bàn tay lên thân thể, đặt ở nơi người khác không nhìn thấy, mười ngón tay giấu dưới lớp áo nơi khuỷu tay liên tục run rẩy.
Nơi bọn họ hẹn bác sĩ Brown là một văn phòng làm việc mà bác sĩ Brown đã thuê trong nội thành.
Bác sĩ Brown có tài nhưng không tìm được nơi thể hiện, văn phòng làm việc này cũng tàm tạm, một tuần chỉ mở có hai ba ngày. Chẳng qua, theo thông lệ, ông vẫn mời một nữ nhân viên biết đánh chữ về làm thư ký, bố trí tại một gian phòng bên ngoài, cách văn phòng phía trong.
Bác sĩ Brown là một bác sĩ ngoại quốc, chút phô trương ấy vẫn cần phải có.
Ô tô dừng lại trước cửa văn phòng của một tòa cao ốc.
Tuyên Hoài Phong “nhắm mắt dưỡng thần” trên ô tô suốt đoạn đường, rốt cuộc cũng khống chế được mười ngón tay run rẩy kia đôi chút, nghe tiếng phanh xe, lại nghe thấy tiếng hộ binh mở cửa, Tuyên Hoài Phong mở mắt, xốc tinh thần, xuống xe.
Chân vươn ra từ trong xe, vừa hạ chân xuống một cái, trong khoảnh khắc, y bỗng không cảm nhận được cảm giác bàn chân chạm lên mặt đất.
Tuyên Hoài Phong phát hiện trước mắt mình đột nhiên tối sầm, năm ngón tay vô thức nắm chặt cửa xe, cố gắng chống đỡ thân thể.
Bên tai nghe được âm thanh hộ binh “A!” lên một tiếng.
Lập tức có người đỡ lấy y.
Tống Nhâm kinh hãi, bước một bước dài lại gần, vững vàng đỡ lấy y, trừng mắt nói: “Đã bảo về công quán mà ngài không chịu. Chẳng phải bây giờ đã xảy ra chuyện rồi đấy à?”
Hắn vừa khẩn trương, giọng nói liền không khống chế được, khiến lỗ tai người ta chấn động ong ong cả lên.
Tuyên Hoài Phong cũng bị giọng nói của hắn khiến cho tỉnh táo vài phần.
Cơn choáng váng kia chỉ là chuyện trong chớp mắt, người vừa đứng thẳng, tầm nhìn cũng từ từ sáng hơn, mọi vật trong tầm nhìn vô cùng rõ ràng, chỉ là, chẳng biết cảm giác đau đớn trên thân thể ở đâu toát ra, dường như xương cốt đang từ từ rạn nứt, muốn kiểm tra cẩn thận lại không biết chỗ xương nứt đó ở vị trí nào.
Tuyên Hoài Phong cắn răng, cười nói: “Đã đến đây rồi mà còn muốn tôi về công quán? Thế thì đúng là uổng công đi một chuyến, dù sao sau này vẫn do tôi phụ trách thôi.”
Tống Nhâm tỏ vẻ rất tức giận.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn quả thực đã hết cách.
Trong khi hắn còn đang cố gắng tỏ vẻ tức giận, Tuyên Hoài Phong đã lấy một phần văn kiện từ trên xe xuống, đi vào trong tòa cao ốc, hắn đành phải gọi các hộ binh khác, than thở rồi nhanh chóng bước theo sau.
Lên lầu ba, nhìn thấy một cánh cửa, phía trên viết “Phòng làm việc của bác sĩ Aldrich Brown”, cửa phòng khép hờ.
Tống Nhâm vươn tay định đẩy cửa, Tuyên Hoài Phong ngăn lại, nói nhỏ: “Không được, phải gõ cửa.”
Gõ lên cửa vài cái, quả nhiên, rất nhanh, một nữ thư ký mặc chiếc váy ren trắng kết hợp với một chiếc áo sơ mi đẹp mắt mở cửa ra, gương mặt cô vốn đang tươi cười, bỗng nhiên nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú mặc quân phục, khí chất hào phóng, cô không khỏi giật mình.
Chỉ sau phút hoảng hốt, nụ cười kia càng thêm kiều diễm, hỏi: “Xin hỏi, ngài là Tuyên Hoài Phong tiên sinh?”
Vừa nói, vừa bất giác dùng ánh mắt thưởng mà thức quan sát Tuyên Hoài Phong một lượt.
Tuyên Hoài Phong gật đầu nói: “Đúng vậy. Bác sĩ Brown có ở đây không?”
Nữ thư ký nói: “Có, có, ông ấy đang chờ ngài. Mời ngài vào bên trong chờ một chút, tôi sẽ thông báo cho bác sĩ hộ ngài.”
Để Tuyên Hoài Phong qua cửa, vào phòng chờ.
Hóa ra, bác sĩ Brown thấy bọn họ tới giờ hẹn vẫn chưa đến nên đã vào phòng làm việc của mình để xử lý chút thư từ linh tinh, thấy nữ thư ký vào báo Tuyên Hoài Phong đã tới, ông bèn bảo nữ thư ký nhanh chóng mời khách vào trong.
Gặp mặt rồi, Tuyên Hoài Phong tất nhiên phải lên tiếng xin lỗi.
Bác sĩ Brown cũng chẳng so đo.
Chủ và khách ngồi đối diện trên chiếc ghế salon trong phòng làm việc, nữ thư ký vô cùng nhiệt tình, vội vàng dùng ly thủy tinh rót hai ly trà nóng cho bọn họ, dùng chiếc khay tráng men bưng đến, đặt trước mặt mỗi người một ly.
Con người ta, khi nhìn người khác giới với vẻ ngoài xinh đẹp, sẽ luôn nhịn không được mà quan tâm nhiều hơn một chút, ánh mắt nữ thư ký âm thầm lướt qua gương mặt Tuyên Hoài Phong, sau đó mới lưu luyến lui ra ngoài.
Đáng tiếc, Tuyên Hoài Phong lại chẳng mảy may nhận ra tình cảm của mỹ nhân.
Y và bác sĩ Brown nói vài câu, sau đó lấy bản kế hoạch đã hoàn thành cẩn thận giao cho bác sĩ Brown.
Y ra lệnh cho bản thân phải chuyên chú, dồn toàn bộ sức lực cho công việc trước mắt.
Không được suy nghĩ đến chuyện trong thư phòng ở phủ tổng lý, không được suy nghĩ đến những thứ ngổn ngang kia, cũng không được quan tâm đến cảm giác đau đớn như muốn nứt ra trên cơ thể mình.
Về điểm này, y đã thực hiện rất thành công.
Bác sĩ Brown ngồi đối diện y, chỉ cảm thấy sắc mặt y hôm nay hơi tái, nhưng không phát hiện ra điều gì khác lạ.
Ông cầm bản kế hoạch, hỏi chi tiết công việc, Tuyên Hoài Phong cũng trả lời rất rõ ràng dễ hiểu, cùng thảo luận qua lại với bác sĩ Brown.
Nụ cười không xuất hiện nhiều lắm trên gương mặt anh tuấn đến lóa mắt kia, chỉ có vẻ bình tĩnh chuyên chú, nhưng đó lại là biểu hiện cần thiết khi thảo luận những công việc quan trọng.
Vì vậy, Tuyên Hoài Phong đã che giấu rất tốt.
Không ai biết, y vừa thảo luận rõ ràng kế hoạch cho viện cai nghiện, trong lòng vừa mang theo cảm giác đau đớn âm ỉ, chậm chạp như kéo tơ.
Bác sĩ Brown gật đầu nói: “Rất tốt. Viện cai nghiện có Tuyên tiên sinh quản lý, quả nhiên tương lai rất sáng lạn. Cung cách làm việc rất chuyên nghiệp.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Bác sĩ Brown, ngài bằng lòng tới chỗ chúng tôi, chỉ điểm cho chúng tôi các vấn đề liên quan tới việc chữa bệnh sao?”
Bác sĩ Brown mỉm cười đáp: “Đương nhiên tôi đồng ý. Nhưng trách nhiệm của vị trí ngài mà đề cập quá lớn, tôi thì đã nghỉ ngơi nhàn tản một thời gian quá dài rồi. Chờ tôi suy nghĩ một chút rồi mới cho ngài câu trả lời thuyết phục, được không?”
Tuyên Hoài Phong trầm ngâm, biểu hiện thành khẩn, “Bác sĩ Brown, nếu ngài có điều gì đắn đo thì xin cứ nói thẳng.”
Bác sĩ Brown lắc đầu nói: “Đắn đo, trước mắt chưa có điều gì cần phải đắn đo nhiều lắm.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Vậy có phải ngài không tán thành điểm nào trong bản kế hoạch không? Nếu như vậy, hiện tại chúng ta có thể tiếp tục bàn bạc.”
Bác sĩ Brown vẫn lắc đầu, dừng một chút, quan sát Tuyên Hoài Phong, thiện chí mà nói: “Tuyên tiên sinh, tôi sẽ nhanh chóng cho ngài một câu trả lời thuyết phục về đề nghị của ngài. Sắc mặt của ngài không tốt lắm, tôi thấy buổi hẹn hôm nay trước tiên cứ dừng ở đây đi. Mệt mỏi quá độ sẽ ảnh hưởng xấu tới cơ thể.”
Tống Nhâm đứng trong góc nhỏ cùng hai hộ binh, bàn bạc về viện cai nghiện, hắn chẳng hiểu chút nào, chen miệng vào chẳng lọt, nhưng nhìn sắc mặt Tuyên Hoài Phòng thì hắn càng lúc càng lo lắng, nghe bác sĩ Brown nói vậy, ấn tượng với gã thầy thuốc “quỷ tây dương” này liền thay đổi rất nhiều.
Tống Nhâm lập tức nói: “Tuyên phó quan, ngài đừng trách tôi lắm miệng. Người ta cũng nói là muốn suy nghĩ rồi, tôi thấy chúng ta vẫn nên trở về công quán thôi. Về rồi, ngài cũng nên nằm xuống nghỉ ngơi mấy tiếng mới được.”
Kỳ thực Tuyên Hoài Phong cũng đang rất khó chịu, nhưng y không thể nói ra.
Hơn nữa, sự khó chịu đó không chỉ là đau đớn, mà còn mang chút cảm giác bất lực vô hình, dường như ngay cả việc ngồi trên ghế salon này rồi tỏ vẻ tỉnh táo cũng cực kỳ gian nan, không dồn hết sức lực trong cơ thể sẽ không thể làm được.
Có lẽ, chịu những lời sỉ nhục của Bạch tổng lý đã khiến tính tình y càng thêm quật cường.
Càng khó chịu, càng phải chịu đựng để làm việc.
Người khác nói mình vô dụng, chẳng lẽ đến chuyện thế này mà mình cũng không thể làm được?
Tuyên Hoài Phòng cố gắng ép buộc bản thân nâng cao tinh thần, nở nụ cười ấm áp tựa gió xuân, “Bác sĩ Brown, phải chăng ngài có điều gì không hài lòng về mức lương?”
Tống Nhâm nghe xong, nhịn không được bèn xiết chặt nắm đấm đang đặt trên đầu gối chân trái.
Vẻ bất mãn đối với Tuyên Hoài Phong càng lan rộng trên mặt.
Cũng chẳng biết trong lòng bác sĩ Brown đang nghĩ gì, trầm mặc một hồi, ông vẫn nói: “Tôi thực sự cần suy nghĩ.”
Ông vẫn luôn tỏ ý muốn suy nghĩ, xem ra không thể lập tức nhận được câu trả lời.
Tuyên Hoài Phong chỉ có thể cáo từ.
Bác sĩ Brown đích thân tiễn Tuyên Hoài Phong xuống dưới lầu, nữ thư ký cũng đi theo, mỉm cười lịch sự nhìn Tuyên Hoài Phong rồi nói hẹn gặp lại.
Tuyên Hoài Phong vừa bước lên xe, Tống Nhâm lập tức vỗ bàn tay to lớn lên cửa xe, nói: “Về công quán.”
Tài xế nghe giọng hắn mang theo vẻ hung hãn bèn vô cùng thức thời mà giẫm mạnh chân ga, mau chóng chạy về phía Bạch công quán.