Đồ ăn nhà bếp phần Bạch Tuyết Lam đã được chuẩn bị từ sớm chứ không phải bây giờ mới bắt đầu làm, chờ Tuyên Hoài Phong cởi cà vạt giúp Bạch Tuyết Lam xong, đầy tớ trai đã đưa đồ ăn nóng hổi đến.
Đầy tớ trai đặt cơm và đồ ăn nóng hổi lên chiếc bàn tròn xong lại bày thêm hai bộ bát đũa, mời bọn họ đến ăn.
Bạch Tuyết Lam nói: “Ở đây không cần cậu hầu hạ.”
Tâm trạng hắn rất tốt, tìm tòi trong túi quần, rút hai tờ tiền giấy ra, chẳng thèm nhìn xem giá trị bao nhiêu liền đưa cho đầy tớ trai, “Thưởng cho cậu, đi xuống đi.”
Đầy tớ trai liếc nhìn tờ tiền màu tím, rõ ràng là một trăm đồng, hắn vui đến nỗi trái tim thiếu điều nhảy ra ngoài, đột nhiên bị một chiếc bánh to từ trên trời rơi trúng đầu khiến hắn hơi choáng váng, nhất thời không dám nhận, chỉ dám len lén nhìn sắc mặt Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Đứng ngây ra đấy làm gì? Ngay cả tiền thưởng mà cậu cũng không cần hả?”
Đặt hai tờ tiền thưởng vào tay hắn, vỗ vai hắn vài cái, “Đi nhanh đi.”
Mang theo tâm trạng sung sướng không kìm hãm được, đầy tớ trai rời khỏi phòng.
Bạch Tuyết Lam lại không chịu dịch bước, hắn đứng trước tấm gương to, cố ý ho khan một tiếng, “Cúc áo sơ mi cài chặt quá, em nới lỏng hộ anh đi.”
Tuyên Hoài Phong ngẩn ra, quan sát Bạch Tuyết Lam đang đứng trước mắt, phong độ hiên ngang, vẻ mặt đứng đắn, nhưng trong mắt hắn lại đong đầy vẻ khôi hài pha lẫn ngọt ngào.
Tuyên Hoài Phong nói: “Em biết ngay, anh đúng là đồ được voi đòi tiên bẩm sinh. Nếu mà cứ nghe theo lời anh, chẳng biết sau đấy anh lại đưa ra yêu cầu quá đáng gì nữa.”
Bạch Tuyết Lam chỉ đứng bất động, không nói gì thêm, vậy mà gương mặt Tuyên Hoài Phong lại đỏ bừng.
Vừa nãy giúp Bạch Tuyết Lam cởi cà vạt, có đầy tớ trai đến, y vô thức lui ra sau hai bước, đứng cách Bạch Tuyết Lam một chút, bây giờ, y lại từ từ đến gần.
Đưa tay qua, giúp Bạch Tuyết Lam cởi hai chiếc cúc trên cùng của áo sơ mi.
Qua lớp áo sơ mi, Bạch Tuyết Lam cảm nhận được ngón tay y cử động nhẹ nhàng, cọ lên lớp da cạnh cổ áo, tựa như bàn tay mỹ nhân đang gảy từng phím đàn, tinh xảo mà xinh đẹp, không nặng cũng chẳng nhẹ.
Sự an tĩnh văn nhã này khiến lòng người ngứa ngáy đến khó chịu, đồng thời lại liên tục cảm thấy thỏa mãn.
Bạch Tuyết Lam hoàn toàn đắm chìm trong trạng thái hưởng thụ, thiếu chút nữa đã rên rỉ vì thoải mái.
Chăm chú nhìn người trước mặt, ánh mắt sâu hun hút bỗng sáng như lưỡi câu, thầm muốn kéo y vào lòng, rồi lại chẳng biết tại sao vẫn lặng lẽ áp chế sự xúc động của mình.
Hắn thích trạng thái vi diệu này, nửa ngọt ngào nửa ngứa ngáy hòa lẫn vào nhau.
Tuyên Hoài Phong nới lỏng cúc áo cho hắn, nhìn lướt qua cổ áo sơ mi đã được tách ra hai bên, từ cần cổ kéo xuống xương quai xanh, làn da mạch nha sẫm màu, từng đường nét từng cơ bắp đẹp mắt khiến người ta phải khắc sâu vào tâm trí.
Tuyên Hoài Phong mắt nhìn lòng nghĩ, Nói đến vẻ đẹp thể hình của đàn ông, kỳ thực thể hình của Bạch Tuyết Lam còn đẹp hơn mình gấp bội.
Vừa nghĩ vậy, y lại càng thêm xấu hổ.
Vành tai nóng lên đôi chút.
Y lui ra sau một bước, nói với Bạch Tuyết Lam: “Bây giờ cúc áo sơ mi đã được nới lỏng, cơm nước cũng đã được bày xong, tổng trưởng, dù sao ngài cũng phải tới ăn chút gì đó đi.”
Bạch Tuyết Lam đáp: “Ăn một mình không thú vị, một mình anh ăn không vô.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Đương nhiên em sẽ ăn cùng anh.”
Hai người cùng ngồi xuống bên cạnh bàn.
Tuyên Hoài Phong cầm chiếc bát vẽ hoa màu lam trước mặt Bạch Tuyết Lam tới, mở nắp hũ cơm bằng sắt tráng men, xới một bát cơm tẻ, đưa cho Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam chăm chú nhìn y một cái, nhận lấy, cầm đũa, ăn rất sung sướng.
Tuyên Hoài Phong ngồi đối diện hắn, nhìn một hồi, hỏi hắn, “Sao anh chỉ ăn cơm trắng, không ăn đồ ăn à?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Cơm trắng thôi cũng đã ngon lắm rồi.”
Tuyên Hoài Phong biết hắn lại đang giở trò quỷ quái, chẳng qua, trò quỷ quái này giống như một cách làm nũng của trẻ con mà người lớn không cách nào nghĩ ra được, đồng thời cũng không khiến người ta khó chịu, trái lại còn cảm thấy bản thân như đang cùng hắn chơi một trò chơi ngọt ngào ấm áp.
Tuyên Hoài Phong mỉm cười, cầm lấy đôi đũa sạch sẽ trước mặt, gắp một miếng thịt kho nguyên bì vào bát Bạch Tuyết Lam.
Bởi vậy, Bạch Tuyết Lam ăn càng ngon lành.
Hắn rất giống một con sói bị bỏ đói nửa tháng, nhét miếng thịt vào miệng, chưa kịp nhai liền nuốt thẳng xuống bụng, dường như rất sợ có kẻ chạy đến cướp mất thịt của nó.
Ăn xong một miếng thịt, hắn dùng đôi mắt đen láy vừa sâu vừa sáng nhìn Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong vừa buồn cười, vừa tức giận, lắc đầu nói: “Hễ có cơ hội là anh sẽ không bỏ qua, đúng không? Có việc ăn một bữa ăn khuya thôi mà cũng giở nhiều trò như vậy.”
Lại cầm đôi đũa lên, gắp tiếp một miếng cho hắn.
Lần này y rất thông minh, chưa vội buông đũa xuống, chậm rãi chọn miếng thịt ngon nhất trong đĩa.
Bạch Tuyết Lam cúi đầu ăn một miếng, nâng mắt nhìn y, y lại giống như nhận được mệnh lệnh bằng ánh mắt, gắp một miếng cho hắn.
Bạch Tuyết Lam ban đầu ăn rất nhanh, sau lại cảm thấy làm vậy là lỗ vốn, bữa cơm này sẽ mau chóng kết thúc, bởi vậy, hắn bắt đầu hưởng thụ mà chậm rãi thưởng thức.
Ăn xong một bát cơm, hắn nghĩ, nếu đưa bát qua, không biết như vậy có thái quá hay không, có khi lại bị Tuyên Hoài Phong phản đối.
Không ngờ Tuyên Hoài Phong lại chủ động vươn tay qua lấy bát, mở nắp hũ cơm tráng men, xới thêm một bát, đưa tới trước mặt hắn.
Bạch Tuyết Lam gật đầu nói: “Nhất định phải uống rồi.”
Tuyên Hoài Phong nhìn trong bát cơm của hắn dính nước sốt thịt, y bèn đứng lên, tìm bát canh trong hộp thức ăn, nhưng tìm không thấy.
Tuyên Hoài Phong nói: “Chắc là lúc đưa tới vội quá nên nhà bếp quên đặt bát canh vào rồi. Bát ăn cơm của em vẫn còn sạch, anh dùng của em đi.”
(Bát canh ở đây là bát dùng để ăn canh)
Y cầm chiếc bát ăn cơm chưa dùng của mình qua, múc hơn phân nửa bát canh, đưa cho Bạch Tuyết Lam. Bỗng nhiên nhớ ra gì đó, y nói: “Ôi trời, nhà bếp không chỉ quên bát canh, ngay cả thìa nhỏ cũng quên không chuẩn bị rồi. Để em gọi người đi lấy.”
Nói xong, y định đến bên giường kéo chuông.
Bạch Tuyết Lam nhân lúc y đi qua bên cạnh bèn nắm chặt cánh tay y, cười nói: “Không có thìa thì cầm bát uống cũng vậy thôi. Đừng gọi người đến, hai chúng ta đang lúc riêng tư vui vẻ thế này, gọi một kẻ ngáng đường đến làm gì? Để anh uống cho em xem.”
Bưng bát, nhấp môi dán trên miệng bát, uống một hớp.
Nhếch mi hỏi: “Chẳng phải uống thế này cũng được à?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Tùy anh vậy.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Canh này ngon lắm. Dạ dày em yếu, buổi tối ăn mặn lại sợ không tiêu hóa được, cho nên anh không bảo em ăn chung. Em uống một ngụm canh đi.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Em không uống. Tối nay em ăn nhiều hơn mọi hôm nên bây giờ không đói.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Không được, việc này em phải nghe anh.”
Đối với Tuyên Hoài Phong, hắn luôn dùng thứ sức mạnh dịu dàng, mặc dù không khiến y bị thương nhưng cũng khiến y không thể phản kháng, bàn tay nắm chặt, chậm rãi kéo Tuyên Hoài Phong đến bên cạnh.
Tuyên Hoài Phong nói: “Uống thì uống, anh buông tay ra.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Em ngồi lên đầu gối anh đi.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Em đã đồng ý ăn canh rồi, mà tại sao phải ngồi lên đầu gối anh hả?”
Bạch Tuyết Lam không nói lời nào, đôi mắt ngậm cười nhìn y.
Tuyên Hoài Phong nói: “Khuya lắm rồi, ngày mai còn rất nhiều chuyện phải làm. Anh ngoan ngoãn một tí đi.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Được thôi, vậy uống hai ngụm canh trong bát anh cầm đi.”
Cầm bát trên tay đưa tới bên môi Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong hơi do dự, cúi đầu, ngoan ngoãn uống hai ngụm canh trên tay Bạch Tuyết Lam, nói: “Vậy là được rồi chứ gì.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đêm nay em ngoan quá đấy.”
Tuyên Hoài Phong đáp lại: “Anh đã hiểu được như thế, vậy có phải anh cũng nên học hỏi em mà trở nên ngoan ngoãn hơn một chút không?”
Bạch Tuyết Lam vẫn chẳng bỏ được thói quen của mình, vẻ anh khí hiện lên trên gương mặt, mỉm cười nói: “Thổ phỉ mà ngoan thì cũng chẳng hay ho gì. Em đọc Thủy Hử thì biết, Tống Giang mới ngoan ngoãn với lão hoàng đế một cái, chẳng phải kết cục cũng như Phương Lạp đó sao?”
(Phương Lạp: đây là một nhân vật trong Thủy Hử. Phương Lạp khởi nghĩa, tự xưng vương. Vua Tống sai Tống Giang dẹp loạn, quân Tống Giang bắt sống được Phương Lạp, khởi nghĩa của hắn thất bại. Sau này, chính Tống Giang được vua ban rượu độc kết thúc cuộc đời.)
Tuyên Hoài Phong nghe hắn đưa dẫn chứng như vậy, bỗng nhiên tim đập rất mạnh.
Y thật sự không chịu nổi cảm giác bất an kinh hồn tán đảm này.
Tuyên Hoài Phong ngắt lời hắn, “Được rồi, ăn cơm xong, canh cũng uống đủ, bây giờ no bụng rồi, anh nên nghỉ ngơi đi. Chẳng phải ngày mai còn phải ra ngoài à?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đúng là phải ra ngoài.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Vậy anh tắm nước nóng đi, thư giãn thoải mái rồi đi ngủ.”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Em tắm với anh nhé?”
Tuyên Hoài Phong nhíu mày, “Chẳng ra thể thống gì cả, mấy trò đùa giỡn càng lúc càng vô lại rồi đấy.”
Bạch Tuyết Lam lập tức thu hồi bộ dạng không đứng đắn, dùng ánh mắt nghiên cứu thoáng liếc trên người Tuyên Hoài Phong, hỏi: “Vậy em nói cho anh biết, tại sao hôm nay em lại thay đổi nhiều như vậy?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Anh nói đến việc em xới cơm gắp thức ăn cho anh đấy hả? Đây là việc nhỏ rất bình thường, đâu thể coi là thay đổi. Bình thường anh vẫn làm cho em đấy thôi.”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Có thật vậy không?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Thật vậy.”
Bạch Tuyết Lam không hỏi gì nữa, cười một tiếng, nói: “Vậy đi tắm nước nóng thôi.”
Vừa nói vừa đứng lên.
Tuyên Hoài Phong không nghi ngờ hắn, xoay người định nhường đường cho hắn, không ngờ vừa xoay người, hai cánh tay vừa nóng bỏng vừa mềm dẻo mới đặt trên eo lập tức quấn lên, ôm chặt lấy y từ phía sau.
Bạch Tuyết Lam ôm y, nhân tiện cắn lên tai y, giọng cười trầm thấp, “Anh biết, sáng nay lúc ra ngoài anh đã đồng ý về sớm. Hôm nay anh về muộn, em tưởng anh đi hẹn hò với tiểu thư Hàn gia, đang ăn dấm chua với anh, đúng không?”
Tuyên Hoài Phong đáp: “Chẳng phải anh nói, giữa anh và tiểu thư Hàn gia chỉ là chuyện công việc à? Nếu là công việc, tại sao em phải ghen?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Anh cần phải giải thích rõ cho em biết, hôm nay anh thật sự chưa gặp cô ấy.”
Tuyên Hoài Phong khó hiểu, “Không phải hôm nay cô ấy đến à? Anh không đi đón người ta sao?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Anh phái Tôn phó quan đi. Khi trở về hỏi thì thấy cậu ta xử lý không tồi, chắc hẳn Hàn tiểu thư rất hài lòng.”
Tuyên Hoài Phong nghĩ tới buổi sáng nay, lúc gặp Tôn phó quan ở cổng chính, hắn nói có một việc vô cùng quan trọng phải làm, chắc chính là việc này.
Hai việc gộp lại, xem ra Bạch Tuyết Lam nói thật.
Chỉ là, làm như vậy, tức là Bạch Tuyết Lam đã không chấp hành kế hoạch của tổng lý, nếu không nhận được sự giúp đỡ của Hàn gia, chẳng phải thế cục sẽ chuyển biến xấu đi?
Tuyên Hoài Phong không khỏi lo lắng thay hắn, đang muốn mở miệng khuyên hắn hai câu, nhưng y lại nghĩ, tại sao mình lại hồ đồ như thế, đây là vấn đề Bạch Tuyết Lam phải đối phó, hắn tự có suy nghĩ của hắn, mình hà tất phải xen vào?
Lẽ nào muốn mình phải khuyên hắn đi hẹn hò trai gái với Hàn tiểu thư?
Nếu mình lấy tư cách người yêu đưa ra thỉnh cầu đó với Bạch Tuyết Lam thì chẳng khác gì tự sỉ nhục bản thân, hơn nữa, như vậy càng là sỉ nhục Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam vừa hôn vừa cắn lên chiếc gáy trắng như tuyết của y một lúc lâu vẫn không thấy y lên tiếng, ngẩng đầu hỏi: “Em không tin anh à? Hay là anh gọi Tôn phó quan đến, chúng ta đối chất nhau.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Nói gì vậy? Đương nhiên em tin những gì anh nói.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Vậy em trả lời anh một câu.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Câu gì?”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Anh không đi đón vị Hàn tiểu thư kia, em biết rồi thì trong lòng vui vẻ hay mất hứng? Em phải nói thật đấy. Em mà nói dối là anh nhận ra ngay, sau đó anh sẽ trừng phạt em thích đáng.”
Tuyên Hoài Phong trầm ngâm một lúc, đáp: “Trong lòng em… đương nhiên có phần vui vẻ.”
Câu nói đó thốt lên rất khẽ.
Nếu không lắng tai nghe, sợ rằng sẽ vuột mất.
Nhưng cũng bởi nhẹ nhàng như vậy, lời nói thốt lên trái lại còn chan chứa tình ý chân thành, thuần khiết.
Bạch Tuyết Lam nghe vậy, ngay cả trái tim cũng mềm nhũn xuống, ghé bên tai y mà phả một hơi nóng bỏng, hỏi: “Tắm với anh được không?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Có phải trẻ con đâu, đến tắm cũng muốn có người theo cùng sao?”
Bạch Tuyết Lam đang định lên tiếng lại nghe Tuyên Hoài Phong thở dài một hơi, “Vậy thì… em sẽ cọ lưng giúp anh.”