[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 4 - Tung Hoành

Quyển 2 - Chương 14-2: Part 2



Bên này, Triển tư lệnh điểm tên mấy gã thuộc hạ thân tín cùng vào phòng với hắn.

Gọi hầu gái pha trà đặc, chia cho mỗi người một chén, sau đó hắn đuổi đám hầu gái ra ngoài. Bởi vì có chuyện không thể tiết lộ ra ngoài, cho nên hắn không lưu bất luận cô nương lễ đường nào. Khắp phòng đều là đàn ông, Triển tư lệnh nằm nghiêng trên giường la hán, cầm chiếc tẩu hút thuốc phiện nạm vàng khảm mã não, nhất thời chưa tìm được người giúp đỡ.

Trương phó quan hiểu y hắn, lại gần nói: “Tư lệnh, tôi hầu hạ ngài.”

Cúi người xuống, cầm đầu tẩu nhón cao thuốc phiện, đốt cho hắn hút.

Triển tư lệnh thoải mái hút một hơi, cho gã phó quan ánh mắt khen ngợi, đảo mắt một vòng, lông mi vén lên, nói: “Thế nào, Lộ Chiêu đâu?”

Trương phó quan đáp: “Quân trưởng nói có việc, trễ một chút sẽ đến. Để tôi đi mời ngài ấy.”

Triển tư lệnh hừ một tiếng, “Nó thì có chuyện hư hỏng gì để làm? Còn không phải nhớ cái tên tiểu bạch kiểm họ Tuyên kia chắc. Lão tử thật chẳng rõ cái tính cổ quái đấy của nó lôi ra từ xó nào. Thao đàn ông coi như xong, còn nhất định phải thao con trai tư lệnh.”

(Tiểu bạch kiểm: mặt trắng, ý chế giễu là hạng thư sinh yếu đuối, hoặc là ẻo lả)

Phó sư trưởng đang ngồi trên chiếc ghế thái sư bên cạnh, tự châm thuốc cho mình, híp mắt phả ra một luồng khói lớn hình thành một vòng sương trắng trước mắt, cười khan nói: “Tư lệnh, đây là chí hướng của quân trưởng. Đổi lại là người khác thì chẳng có gan luôn miệng nói muốn thao công tử của Tuyên tư lệnh đâu.”

Nghe vậy, Triển tư lệnh lại vui vẻ, cũng rất tự hào, thở dài nói: “Cháu tôi chỉ có điểm này là giống tôi, cái khác đều hàm hồ, chứ chuyện trên giường thì tuyệt không chịu thiệt thòi. Tôi đâu có phản đối việc nó thao con trai Tuyên tư lệnh. Khi họ Tuyên kia còn tại vị, hắn sai phái lão tử như trâu ngựa, lão tử vì hắn chảy bao nhiêu máu, thế mà chỉ vì trận Hoàng Bộ chết hơi nhiều lính, hắn liền nghe lời gièm pha, cắt chức lão tử. Con mẹ nó! Ngay cả lão tử còn muốn thao cả tổ tông nhà hắn đây này! Bây giờ Lộ Chiêu tóm con trai hắn tới, ngày nào cũng thao, coi như báo thủ cho lão tử. Họ Tuyên kia ở trên trời cứ giương mắt mà nhìn đi!”

Người trong phòng nghe hắn nói đều cười ha ha cổ vũ.

Lúc này, cửa phòng bị người bên ngoài đẩy ra, Triển Lộ Chiêu một thân quân phục đi tới, phía sau là Trương phó quan.

Triển tư lệnh hỏi: “Cháu đi đâu? Tất cả mọi người đều đang chờ cháu đấy. Ngồi bên này.”

Cầm tẩu thuốc phiện đập đập lên chiếc giường la hán.

Triển Lộ Chiêu đến đó ngồi, có người đưa một chiếc tẩu thuốc phiện cho hắn, hắn không hút thứ này nên đưa tay đẩy ra ngoài, nhíu mày hỏi: “Sương phòng phía tây xảy ra chuyện gì vậy? Vừa khóc vừa làm loạn, phiền chết được.”

Từ phó sư trưởng nói: “Là Triển tư lệnh làm mai cho Khương sư trưởng đó mà. Lão Khương đúng là có phúc, cô nàng mới có mười bốn tuổi thôi, miệng hắn đúng là ngậm đầy mật ngọt rồi.”

Triển Lộ Chiêu gác một chân lên chiếc giường la hán, đôi bốt cao đen kịt sáng lóa hiện ra, thấy trên bàn có một gói thuốc lá, hắn rút ra một điếu kẹp trên ngón tay, Trương phó quan biết hắn muốn hút thuốc liền móc bật lửa, lại gần giúp hắn châm thuốc.

Triển Lộ Chiêu đã quen để Tuyên Hoài Mân làm những việc thân cận này, thấy có bật lửa đưa tới, hắn giương mắt nhìn, chẳng phải gương mặt đó, hắn liền chẳng còn ý nghĩ muốn hút thuốc trong đầu, đưa đầu thuốc lá ra khỏi ngọn lửa, chỉ cầm trên đầu ngón tay rồi nhẹ nhàng vân vê, lạnh lùng nói: “Lão Khương cũng tệ quá, đến đây một chuyến, chuyện đứng đắn chưa làm mà trước đó đã đè lên người đàn bà rồi.”

Triển tư lệnh phun khói thuốc, nói: “Ai, là chú làm mai. Gần đây hắn rất vất vả, lão tử khao hắn một chầu, thế nào?”

Triển Lộ Chiêu đưa mắt nhìn Triển tư lệnh ngồi một bên, đáp: “Chú, chú khao hắn thì cho hắn tiền là được. Làm tư lệnh mà giúp người dưới cướp đàn bà, truyền ra ngoài cũng chẳng dễ nghe đâu. Đây là thủ đô đấy, chẳng phải chú nói bây giờ không thể gây sự?”

Triển tư lệnh mất hứng, trừng mắt lên mắng: “Rắm mẹ mày! Mày biết dạy dỗ người ta, tại sao trước tiên không tự biết chùi đít sạch sẽ đi hả? Bảo mày đừng chọc vào họ Bạch, vậy mà mày vẫn cứ chăm chăm vào thằng ẻo lả Tuyên gia, mai phục người ta ở ngoại thành, trái lại còn bị người ta mai phục ngược, quá mất mặt! Không bắt được người còn chưa tính, ngay cả phó quan của mình cũng đánh mất. Bây giờ mày suốt ngày nhăn nhó để cho ai nhìn? Nếu mày với ông đây không cùng một họ, ông đã sớm đập chết mày!”

Những người đang ngồi đây chẳng phải sư trưởng thì là lữ trưởng, đều là tâm phúc của Triển tư lệnh, biết tính tình chú cháu hai người nên ai cũng thức thời không xen miệng, làm bộ không nghe thấy, ai cũng im lặng hút thuốc của mình.

Chỉ có Trương phó quan làm hết trách nhiệm, đứng bên khuyên can, “Tư lệnh, bớt giận, tôi lại châm thuốc cho ngài.”

Triển tư lệnh thấy Triển Lộ Chiêu mềm rắn đều không ăn, cơn giận trong lòng bùng lên, tức tối nói: “Đốt đầu mẹ mày! Lão tử hận không thể đem thằng nhóc này ra làm đèn trời mà đốt đây này!”

Nhất thời tức giận, cầm tẩu thuốc phiện gõ lên người Triển Lộ Chiêu.

Đầu tẩu thuốc phiện làm từ đồng thau, lại đang cháy rực, nơi vừa gõ xuống là mu bàn tay Triển Lộ Chiêu, tiếng xèo lập tức vang lên, mùi da thịt bỏng khét bốc lên.

Triển tư lệnh vốn chỉ muốn đánh hắn đau một chút, không ngờ lại trượt tay, vội vàng rút tẩu thuốc trở về.

Mọi người chung quanh đều đứng lên, ra vẻ lo lắng nói: “Mau mau! Lấy thuốc trị thương lại đây!”

Từ phó sư trưởng nói: “Tư lệnh làm gì vậy?Ai chẳng biết ngài thương nhất là quân trưởng, ra tay xong rồi lại đau lòng.”

Triển tư lệnh không có con, cháu thì chỉ có mỗi mình Triển Lộ Chiêu, hắn quả thực đau lòng, nhưng trước mặt mọi người, hắn càng phải tỏ ra tức giận, trầm mặt nói: “Các người không cần khuyên tôi! Hôm nay tôi không dạy dỗ thằng nhóc chết bầm này là không được!”

Lúc hắn nói, Trương phó quan đã đi lấy thuốc trị bỏng đến.

Triển Lộ Chiêu có thể chịu được đau đớn, trúng một đòn đó, gò má chỉ đột ngột co lại, nhưng hắn vẫn ngồi im không nhúc nhích, ánh mắt rũ xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm vết bỏng hình tròn trên mu bàn tay.

Trương phó quan mời hắn đưa tay ra, khom lưng thoa thuốc cho hắn, Triển Lộ Chiêu im lặng, tự cầm thuốc từ tay Trương phó quan rồi chậm rãi thoa lên vết thương.

Hắn trời sinh đã mang theo vẻ hung ác nham hiểm, vẻ mặt hắn lúc này lãnh đạm, đôi mắt dưới hàng mày sâu hun hút, không ai nhận ra trong đó chứa đựng điều gì, tất cả mọi người đều mơ hồ cảm thấy lành lạnh.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh.

Ngay cả Triển tư lệnh cũng ngậm miệng, đặt tẩu thuốc phiện trong tay lật qua lật lại mà xem, tựa hồ trên mặt tẩu thuốc đột nhiên nở ra hai đóa hoa.

Triển Lộ Chiêu thoa thuốc xong, ném bình thuốc lên bàn, quét mắt nhìn người trong phòng, nói: “Các vị đại lão gia, ai trong các vị lại chưa từng đổ máu? Con bà nó, đừng coi như chuyện lạ mà nhìn như thế. Nói chính sự.”

Triển tư lệnh nghe hắn nói lời này lại cảm thấy rất thú vị, bỗng nhiên cười phá lên, dùng tẩu hút thuốc phiện chỉ vào hắn nói: “Tiểu tử thối, cái tên tiểu tử thối này! Tính tình *** khác gì tính của chú mày thời còn trẻ! Trương phó quan, đến đây đốt một mồi nữa đi!”

Xoay người nằm xuống giường la hán.

Trương phó quan vội vàng chạy qua đốt cho hắn một mồi nữa.

Triển tư lệnh hút từng hơi ngắn, vung tay lên, nói: “Các người thương nghị đi, tất cả đều nghe theo quân trưởng.” Nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác phê phê từ mùi vị của nha phiến, đảo một vòng trong phổi rồi nâng lên xoang mũi.

Từ phó sư trưởng nghiêm nghị báo cáo với Triển Lộ Chiêu: “Ngày vẫn không thay đổi, vẫn quyết định là mùng chín. Theo ý của người ngoại quốc, họ đồng ý tiếp tục nhập vào mười khẩu đại bác.”

Triển Lộ Chiêu nói: “Mười  khẩu đại bác thì dùng cái rắm. Tôi muốn một trăm khẩu, trên tay bọn họ không đủ thì năm mươi khẩu cũng được.”

Từ phó sư trưởng cười khổ đáp: “Quân trưởng, không phải tôi không cố gắng, nhưng bàn chuyện buôn bán với người ngoại quốc khó lắm, người ta lại không chịu thua thiệt. Muốn nhập cảng một trăm khẩu đại bác, bọn họ phỏng chừng cũng có thể chuẩn bị chắn chắn. Chẳng qua bọn họ không muốn lấy tiền, bọn họ muốn chúng ta dùng bí phương điều chế bạch phiến để trao đổi.”

Triển Lộ Chiêu cả cười, “Đám ngoại quốc đúng là thông minh, bây giờ bọn họ đã qua lại với hiệu dương hành của Lâm Kỳ Tuấn, không lo không có chỗ giao dịch hàng. Bọn họ muốn thu công thức của chúng ta vào tay, vậy thì có khả năng đến khi chúng ta thành đám chó hoang bên đường, lúc nào bọn họ thấy phiền là nhấc chân đá đi lúc đó.”

Mặc dù là cười nói, nhưng trong ánh mắt kia lại mang theo sát khí.

Từ phó sư trưởng bất giác rụt cổ lại, ngữ khí bắt đầu trở nên cẩn thận, “Quân trưởng nói rất đúng, người ngoại quốc đúng là chẳng có lòng tốt gì, nhưng bọn họ lại có súng đại bác, có bạch phiến, hợp tác với bọn họ sẽ nhận được rất nhiều lợi ích. Chúng ta chỉ có thể đề phòng một chút.”

Triển Lộ Chiêu âm trầm nói: “Không có lợi ích thì lão tử thèm **** vào để ý tới chúng nó. Cậu nói đúng, vì súng ống đạn dược và đại bác của đám người ngoại quốc này, trước hết phải hợp tác với bọn họ. Về phần bạch phiến, lão tử đã nghe ngóng, chuyện này cũng không thể không bạo gan lên. Cậu trực tiếp liên hệ tiếp với đám ngoại quốc kia về chỗ đại bác, chúng ta không thể giao công thức, nhưng chúng ta bằng lòng dùng vàng bạc để mua, chẳng phải đám người ngoại quốc thích cái lỗi thời đấy của Trung Quốc chúng ta đấy à? Lỗi thời cũng được, lão tử cho bọn chúng lấy.”

Từ phó sư trưởng tỏ vẻ khó khăn, nói: “Hạ quan sẽ cố gắng hết sức.”

Đang nói, lại nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, sau đó cửa bị người ta đẩy ra.

Bọn họ biết là cửa phòng có hộ binh gác, vào được đây chính là người mình nên cũng không mấy lưu tâm.

Quả nhiên, Khương sư trưởng vừa cài cúc áo vừa nhảy vào, thắt lưng quân dụng rộng thùng thình vắt ngang hông, trên dây lưng trang bị bao súng nặng trịch, gương mặt vặn vẹo dữ tợn, cười khằng khặc, “Tôi đến muộn, xin lỗi các vị, bắt các vị đợi tôi hồi lâu.”

Triển tư lệnh đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe ra hắn tới liền ngồi dậy quan sát hắn, vui vẻ nói: “Lão Khương, cậu cũng nhanh tay quá nhỉ, đã xử lý người xong rồi?”

Khương sư trưởng nói: “Xử lý nhanh chóng, cô nàng kia da thịt không tồi, vẫn là gái trinh. Tôi nói với cô nàng, nếu cô nàng hầu hạ không tồi thì tôi sẽ đưa cô nàng về. Cảm ơn tư lệnh tác thành.”

Triển tư lệnh vung tẩu thuốc phiện lên nói: “Chút lòng thành thôi. Mỹ nhân ấy mà, chẳng phải là thứ để khiến cho đàn ông sảng khoái? Các người bàn bạc tiếp, tôi hút tiếp điếu nữa.”

Lại xoay người nằm xuống, tiếp tục hút.

Triển Lộ Chiêu đưa mắt qua, trầm giọng nói: “Chú, loại đồ chơi này cũng chẳng phải thứ tốt gì, chú hút ít thôi.”

Triển tư lệnh hừ một tiếng, “Thằng ranh, quản lão tử làm gì. Làm chuyện của cháu đi!”

Càng dùng sức hút khò khè.

Mấy gã đồng liêu bên kia đều nói một tiếng chúc mừng Khương sư trưởng.

Khương sư trưởng chọn một cái ghế, ngông nghênh ngồi xuống hỏi: “Bàn đến đâu rồi?”

Từ phó sư trưởng nói: “Đang nói tới công thức bí mật của ngài, đúng là đồ tốt, ngay cả người nước ngoài cũng thèm đỏ mắt.”

Kể lại việc người nước ngoài muốn đổi đại bác lấy công thức bí mật.

Khương sư trưởng mười phần đắc ý, cố làm ra vẻ mặt từng trải nói: “Đó là đám ngoại quốc không có kiến thức, đất Trung Hoa ta đất rộng của nhiều, thứ gì chẳng có? Chỉ một công thức chế tạo bạch phiến đã khiến bọn họ khiếp sợ. Nói đến dược tính vạn vật trong thiên hạ, kỳ thực chẳng ai có thể so với người Trung Quốc. Tôi đã từng nói, tôi có một ông chú họ bà con xa, ông ấy là một kỳ nhân, nếu chẳng phải vận thời không đủ, gặp phải thời buổi loạn lạc, tiểu hoàng đế bị cuộc cách tân đá rớt đài, nói không chừng ông ấy cũng phải leo lên chức ngự y. Không dối gạt các vị, công thức này là ông ấy cho tôi, ông nói bạch phiến này là thứ đồ rất tà môn, dùng bạch phiến này làm thuốc dẫn, sau đó trộn lẫn thuốc bên trong thì có thể chế tạo không ít thứ tà môn.”

Những người đang ngồi đây đều hơi giật mình.

Ngụy lữ trưởng ngồi bên trái Khương sư trưởng, bởi vì những người đang ngồi đây đều là chức quan lớn hơn nên hắn vẫn im lặng, lúc này mới nhịn không được mà lên tiếng: “Nói như vậy, vị chú họ này của Khương sư trưởng quả thực là nhân tài. Tôi nghe nói công thức chế bạch phiến này khiến người ta sau khi dùng, cho dù mua bạch phiến bình thường cũng không giải nghiện được, không dùng đúng loại bạch phiến được chế biến theo công thức này không được, bằng không khi thuốc phát tác sẽ rất khó nhìn. Như vậy đã rất cao thâm rồi, chẳng lẽ còn có thể làm ra thứ còn tà môn hơn? Vậy thì khác nào nghe chuyện tiên hiệp về ma túy vương và ma túy tiên.”

Triển tư lệnh hút đã nghiền, bây giờ mới ngồi dậy ngáp một cái thật to, mở mắt ra nói: “Lão Khương, nghe cậu nói có vẻ thần thánh quá. Vậy tôi hỏi cậu, vị kỳ nhân kia của cậu có thể trộn thứ gì đó trong bạch phiến mà khiến cho người ta dùng xong sẽ thích người khác không? Cháu tôi đang mê mẩn một tên họ Tuyên, nghe nói họ Tuyên kia một lòng một dạ với họ Bạch, cậu có bản lĩnh thì khiến họ Tuyên đồng ý theo cháu tôi, tôi sẽ bảo nó kính cậu ba ly rượu, gọi cậu là lão đại ca.”

Triển Lộ Chiêu hoắc mắt, đường nhìn chậm rãi thay đổi, đặt trên mặt Khương sư trưởng.

Khương sư trưởng lại lắc đầu nói: “Tư lệnh, chỉ sợ thứ đồ chơi ngài vừa nhắc đến quả thực phải vào trong truyện tiên hiệp mà tìm. Nếu thật sự làm ra được loại thuốc này thì chú họ của tôi đã sớm phát tài. Có điều…”

Triển tư lệnh hỏi: “Có điều cái gì?”

Gương mặt Khương sư trưởng cực kỳ kinh khủng, chỉ cần cười cũng khiến gương mặt đó biến dạng, hắn vặn vẹo gò má, “Có điều tôi không tin, loại chuyện nhỏ này có thể làm khó quân trưởng như vậy thật? Theo tôi, cần gì biết có thích hay không, trước tiên cứ lôi lên giường, nếu không nghe lời thì các ngài cứ xử lý, quay đi quay lại cũng chỉ vài chiêu, một là xuân dược, hai là thuốc mê, ba là đòn roi. Ngày nào cũng dùng ba thứ này, chỉ chừa cho hắn một hơi thở, người này không phải làm bằng thép, lâu ngày rồi cuối cùng cũng thu phục được thôi.”

Các quan quân có thể ngồi trong phòng này thương lượng thì đều là những kẻ từng lăn lộn trên sa trường, giết người không chớp mắt, nghe Khương sư trưởng nói vậy vẫn hơi nhíu mày, thầm nghĩ tên quái dị này cũng quá độc ác.

Sợ rằng cuộc sống của bảy tám bà vợ của hắn cũng chẳng tốt đẹp gì.

Triển tư lệnh lại rất vui vẻ, vỗ đùi nói: “Nói rất hay, nói đúng suy nghĩ của tôi đấy. Tôi hận nhất là cái thứ tình yêu sến súa này, nói tới nói lui, chẳng phải cũng là tách hai bắp chân ra, đâm một cái dương v*t vào?”

Hắn quay đầu nói với Triển Lộ Chiêu: “Nghe thấy rồi chứ! Cháu gấp cái gì, chờ việc chính xong xuôi, Bạch gia ngã xuống, nhất định chú sẽ tóm người đến đây cho cháu. Đến lúc đó cháu cứ theo ba chiêu của lão Khương mà hành hạ giày vò nó vài ngày, chắc chắn nó sẽ phục tùng. Sau đó, cháu hắng giọng một cái là nó sẽ ngoan ngoãn cởi quần cho cháu thao, còn lăn tăn gì nữa? Chú cảnh cáo cháu, cái chuyện hư hỏng tiền mất tật mang như ở ngoại thành lần trước, con mẹ nó, cháu ít có ngu ngốc đâm đầu làm đi!”

Triển Lộ Chiêu lạnh mặt, có vẻ rất muốn hừ một tiếng, chỉ là phải để thể diện cho chú hắn, vậy nên hắn không hừ thành tiếng.

Châm điếu thuốc lá cầm trong tay đã lâu, hút một hơi, lát sau, hắn đưa ánh mắt trở lại trên mặt Khương sư trưởng, nói: “Tôi từng nghe người ta bình thư một lần, nói trên đời này có một thứ gọi là thuốc chết giả, có chuyện này không?”

(Bình thư: một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ)

Triển tư lệnh nói: “Bình thư nói mà cháu cũng tưởng thật được.”

Khương sư trưởng lại nói: “Có chuyện đó, chỉ là không thần kỳ đến thế, lúc uống thuốc vào, thoạt nhìn người đó có vẻ như sắp chết, tim đập rất chậm. Đúng lúc tôi đang có thuốc này, nếu quân trưởng cần thì tôi sẽ phái hộ binh đi lấy đến cho ngài.”

Triển Lộ Chiêu ngửa đầu ra sau một chút, không nói gì nữa, hút non nửa điếu thuốc mới trầm giọng nói: “Bây giờ phải tính xong chuyện hôm mùng chín đã.”

Trước giờ, khi làm việc hắn chẳng cần giấy bút gì, trực tiếp chỉ vào đám sư trưởng lữ trưởng này để giao nhiệm vụ.

Quả thực vô cùng gọn gàng.

Cười nói xong, Triển Lộ Chiêu hỏi: “Cứ như vậy đi, còn muốn hỏi gì nữa không?”

Trương phó quan mấp máy môi nhưng không lên tiếng.

Triển tư lệnh ngồi gần phó quan mình nhất, tất nhiên thấy được ánh mắt hắn, hừ một tiếng, nói với hắn: “Có chuyện thì nói, có rằm thì thả đi.”

Lúc này Trương phó quan mới nói: “Địa điểm này… có cần cân nhắc lại lần nữa không?”

Triển Lộ Chiêu hỏi: “Vì sao?”

Trương phó quan nói: “Chỉ là cẩn thận một chút thôi, trước kia chúng ta đã từng sử dụng chỗ này một lần, sợ rằng không an toàn.”

Lông mày Triển Lộ Chiêu hơi nhếch lên, tỏ vẻ rất lạnh lùng, hỏi hắn: “Lời này của cậu là sao?”

Đến nước này rồi, Trương phó quan cũng chỉ có thể làm rõ, kiên trì nói: “Quân trưởng, hiện giờ vẫn chưa biết tình hình vị phó quan kia của ngài, vạn nhất…”

Triển Lộ Chiêu hỏi: “Cậu muốn nói phó quan của tôi sẽ bán đứng tôi?’

Khi nói những lời này, ngữ điệu của hắn đã hơi đáng sợ.

Trương phó quan liếc nhìn Triển Lộ Chiêu, vội vàng rũ mắt xuống, vô cùng khiêm tốn đáp: “Không dám, đương nhiên Tuyên phó quan rất trung thành với quân trưởng, chỉ không biết đám người bắt Tuyên phó quan sẽ dùng thủ đoạn gì với Tuyên phó quan. Chuyện ngày mùng chín rất quan trọng, hạ qua chỉ muốn nhắc nhở quân trưởng một chút. Đương nhiên mọi việc vẫn do quân trưởng quyết định.”

Triển Lộ Chiêu cứng rắn nói: “Không cần. Hoài Mân biết ngày nhưng không biết địa điểm, cho dù hắn biết, hắn cũng sẽ không bán đứng tôi.”

Triển tư lệnh nói: “Chú thấy Trương phó quan nói không sai đâu, cháu không được sơ ý mà để mất Kinh Châu, thua trong tay cái tên **** kia.”

Thần sắc Triển Lộ chiêu vẫn lạnh như vậy, nói: “Hắn theo cháu không ít ngày, cháu rất hiểu.”

Mọi việc vẫn chiếu theo những gì đã định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.