Tuyên Hoài Mân ngoan ngoãn đứng dậy khỏi ghế, đến ngồi xuống bên mép giường, vừa đấm chân cho Triển Lộ Chiêu, vừa tìm vài đề tài hắn thích để tán gẫu.
Trong mười câu thì có tới tám chín câu là Tuyên Hoài Mân nói, Triển Lộ Chiêu chỉ thỉnh thoảng đáp một câu. Chung quy hắn vẫn bất an.
Cứ như vậy trải qua hai tiếng đồng hồ, chợt có người gõ cửa phòng bệnh.
Tuyên Hoài Mân gọi một tiếng “vào đi”, người bên ngoài đẩy cửa tiến vào, chào bọn họ một cái, hóa ra là gã hộ binh tên Thôi Đại Minh.
Vừa thấy gã, Triển Lộ Chiêu lập tức tỉnh táo. Hắn vốn nằm nghiêng trên người Tuyên Hoài Mân, để Tuyên Hoài Mân bóp vai cho mình, hiện tại lại rất hăng hái ngồi dậy, vai cũng chẳng cần Tuyên Hoài Mân xoa bóp nữa, hỏi gã hộ binh kia: “Nghe được cái gì?”
Thôi Đại Minh báo cáo: “Bạch công quán tầng dưới đưa cơm tới, tình trạng bệnh nhân kia không tồi.”
Triển Lộ Chiêu nghe xong báo cáo này thì không khỏi chau mày, hỏi tiếp: “Sao cậu biết tình trạng bệnh nhân không tồi?”
Thôi Đại Minh đáp: “Tôi liên tục theo dõi động tĩnh tầng dưới. Người của Bạch công quán đưa cơm vào phòng bệnh xong, sau đó chắc do người bên trong ăn xong rồi nên lại có người tiến vào thu dọn. Tôi đứng trên cầu thang bên cạnh nghe thấy những người đem hộp thức ăn về có vẻ rất vui, lại nghe bọn họ bàn tán rằng bữa cơm này nịnh bợ tốt, chờ lúc trở về, có lẽ cả đầu bếp lẫn người đưa cơm đều được tổng trưởng thưởng khá nhiều tiền. Bởi vậy tôi mới nghĩ tình trạng bệnh nhân không tồi. Nếu bất ổn thì sao có thể để cho người ta dùng cơm canh để nịnh bợ? Xem ra, chí ít là ăn uống tốt.”
Trong tim Triển Lộ Chiêu có hai cảm giác đang tranh đấu. Thứ nhất: có chút an lòng với căn bệnh của Tuyên Hoài Phong; thứ hai: chính là tức giận vì kế hoạch thất bại.
Sau khi lặng lẽ suy nghĩ, dường như trong hai cảm giác đó, cái sau quan trọng hơn.
Triển Lộ Chiêu vung tay lên, nói với Thôi Đại Minh: “Cậu hỏi thăm tiếp, có động tĩnh gì phải nhanh chóng báo cáo lại. Đi ra ngoài đi. Ra cửa thì mời Khương ngự y vào cho tôi.”
Thôi Đại Minh vái một lễ rồi lui xuống.
Chẳng bao lâu sau, Khương ngự y tiến vào phòng bệnh.
Lúc này không có người ngoài, Triển Lộ Chiêu chẳng thèm vòng vo, vừa thấy ông bèn hỏi ngay tắp lự: “Ông nói cậu ta thiếu thuốc của ông tất sẽ xảy ra chuyện. Tại sao đến giờ vẫn chưa có biểu hiện gì, mà người ta còn ăn uống vui vẻ nữa hả?”
Khương ngự y vuốt ria mép, cười tủm tỉm đáp: “Quân trưởng, ngài lo lắng quá rồi. Thuốc là của tôi, chẳng lẽ tôi còn không hiểu? Ngài đợi thêm hai ba tiếng nữa đi, nếu không hiệu nghiệm, tôi còn mặt mũi đứng ở đây sao?”
Có thể nói rằng thái độ của ông hết sức tự tin, khiến Triển Lộ Chiêu không thể không tin.
Triển Lộ Chiêu gật đầu, nửa hỏi nửa uy hiếp. “Nếu như bệnh cậu ấy trở nên nguy cấp, ông chắc chắn có thể bảo vệ tính mạng cậu ấy?”
Khương ngự y nói: “Điểm này thì tôi không dám cam đoan.”
Triển Lộ Chiêu chẳng ngờ ông lại dám trả lời như vậy, lập tức cả giận nói: “Trước kia ông cứ luôn nói với tôi là có thể đảm bảo tính mạng cho cậu ấy, bây giờ lại định đùa giỡn với lão tử phỏng?”
Khương ngự y giơ tay lên chặn lời, bộ dạng rất ung dung, vẫn cười nói: “Nếu bàn về y thuật, lão hủ không dám khoe khoang mình cao minh, nhưng còn chưa đến mức làm hại tính mạng cậu ấy. Huống chi một vài triệu chứng trên người bệnh nhân kia cũng là từ tôi. Tuy nhiên, không bột đố gột nên hồ, chuyện sáng sớm nay thì chính quân trưởng cũng đã trải nghiệm rồi đấy. Rõ ràng có thể chữ cho bệnh nhân, song bệnh nhân lại không muốn nhận trị liệu, vậy thì đó không phải chuyện tôi có thể quản nữa.”
Với sự kiêu ngạo của Tuyên Hoài Phong, Triển Lộ Chiêu quả thực vừa yêu lại vừa hận. Hắn cau mày có vẻ đắn đo, thở dài: “Tôi hiểu, cậu ấy không muốn nhận ân huệ của quân Quảng Đông chúng ta, thái độ rất quả quyết.”
Khương ngự y nói: “Tình trạng của bệnh nhân sẽ xảy ra biến đổi trong thời gian ngắn nữa thôi, tôi dám đảm bảo điều đó. Nếu xảy ra thay đổi gì mà trị liệu đúng lúc, tất nhiên sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, tôi dám cam đoan việc đó. Hiện nay, việc duy nhất khiến người ta lo lắng là tính tình bệnh nhân quá mạnh mẽ, điều này để sau nói tới. Giờ mà vạn nhất tình trạng trở nên nguy cấp, những người tầng dưới vì thể diện hoặc là vì nguyên nhân khác mà không tới cầu quân trưởng khai ân, vậy phải làm thế nào đây?”
Triển Lộ Chiêu ngẩn ra.
Đâu phải hắn chưa từng nghĩ tới điều đó, song chỉ vì trong lòng hắn đã cho rằng: Vì mạng sống của Tuyên Hoài Phong, Bạch Tuyết Lam nhất định sẽ liều lĩnh. Song ai có thể đảm bảo những chuyện như vậy? Hận thù giữa hải quan và quân Quảng Đông là một tầng, thái độ cự tuyệt của Tuyên Hoài Phong dành Khương ngự y lại là một tầng nữa.
Có hai tầng quan hệ như vậy, muốn nói Bạch Tuyết Lam kiên quyết không giơ cờ hàng với mình… cũng không phải không có khả năng.
Vạn nhất Tuyên Hoài Phong bệnh nặng, Bạch Tuyết Lam lại không đến đầu hàng, vậy kẻ khó xử chính là Triển Lộ Chiêu. Chẳng lẽ thật sự để cho Tuyên Hoài Phong chết trong bệnh viện?
Cứ như vậy, mọi việc vốn đã chắc chắn, nhưng vì quá lo lắng mà dẫn đến một vài vấn đề cần suy nghĩ, và càng suy nghĩ lại càng cảm thấy có khả năng thành sự thật. Triển Lộ Chiêu vốn không phải người lo được lo mất, song bởi vì Khương ngự y nhắc nhở một phen nên tâm trạng hắn cũng bất ổn, một lát sau mới nói: “Hoài Phong rất quật cường, cơ mà chẳng phải họ Bạch kia rất coi trọng cậu ấy sao? Chắc chắn chẳng lý nào để cậu ấy chết. Tôi tính hắn sẽ không thể không đến năn nỉ.”
Khương ngự y nói: “Đã như vậy thì quân trưởng chỉ cần an tâm chờ xem.”
Nói xong, ông bèn đi ra ngoài.
Tiếp tục chờ đợi nhưng nặng nề khó chịu hơn trước rất nhiều, Triển Lộ Chiêu ôm nghi ngờ trong lòng nên chẳng ung dung được như trước. Tuyên Hoài Mân ở bên cạnh hắn không khỏi bị ném cho vài câu mắng chửi. Tính tình Tuyên Hoài Mân so với trước kia đã tốt hơn ba phần, bất kể Triển Lộ Chiêu nói gì cũng chỉ cười hưởng ứng.
Qua hơn hai tiếng đồng hồ, Thôi Đại Minh chạy đến báo cáo, giọng nói gấp gáp hơn so với lần đầu, vừa đẩy cửa vào đã thưa: “Quân trưởng! Tình hình có biến!”
Triển Lộ Chiêu đứng phắt dậy. “Biến hóa thế nào?”
Thôi Đại Minh nói: “Hình như bệnh nhân bỗng nhiên khó chịu, tôi chỉ thấy đám mặc áo khoác trắng ra ra vào vào phòng bệnh, ánh mắt của đám hộ binh hải quan đều rất hung ác. Tôi cũng mặc áo choàng ngắn giả bộ làm bác sĩ, vốn nghĩ tới gần chút nữa xem có thể nghe được tin tức gì hay không, cơ mà vừa ghé đến hành lang đã bị quát tháo đuổi đi. Những người đó đã canh giữ ở đây mấy ngày rồi, đều nhận mặt được các bác sĩ khám chữa cho bệnh nhân đó, nếu không phải gương mặt mà bọn chúng nhận ra được thì bất kể mặc áo khoác áo choàng gì cũng bị đuổi ra ngoài hết.”
Triển Lộ Chiêu nhảy dựng lên, hỏi: “Thái độ Bạch Tuyết Lam thế nào?”
Thôi Đại Minh cảm thấy câu hỏi này của quân trưởng thật cổ quái, khiến người ta khó hiểu. Quân trưởng coi trọng sinh mạng của người bệnh cơ mà, tại sao lúc này lại quan tâm tới thái độ Bạch Tuyết Lam? Thôi Đại Minh nghĩ thầm trong lòng, ngoài miệng lại đáp: “Hắn một mực ở trong phòng bệnh, chưa từng bước ra ngoài nên tôi không thấy.
Triển Lộ Chiêu mắng một tiếng ‘đồ vô dụng’, phái Thôi Đại Minh đi thám thính tiếp.
Nhưng cũng từ lúc đó, Triển Lộ Chiêu đứng ngồi không yên, đi tới đi lui trong phòng bệnh, nghe thấy chút động tĩnh ở hành lang liền xoay mạnh người lại nhìn cửa chằm chằm. Song hồi lâu vẫn chẳng thấy ai tới gõ lên cánh cửa ấy.
Tuyên Hoài Mân mắt lạnh nhìn cảnh đó. Hắn vốn tính toán sẽ làm kẻ im lặng đứng xem, tránh việc lắm miệng một cái lại bị chụp cho cái mũ bình dấm chua.
Nhưng nhìn Triển Lộ Chiêu căng thẳng như vậy, cảm giác phẫn nộ không kiềm chế được liền dâng lên từ đáy lòng hắn. Tuyên Hoài Mân suy nghĩ một hồi bèn tỏ ra ân cần, chậm rãi nói. “Bệnh anh ta có biến, Bạch Tuyết Lam sốt ruột thì thôi đi. Anh cần gì phải nôn nóng chung cơ chứ? Anh đã sớm biết tình trạng của anh ta sẽ đi đến bước nguy hiểm rồi cơ mà. Hết thảy đều trong tính toán của anh, bây giờ anh chiếm thế thượng phong, tại sao trái lại còn sốt ruột thế này?”
Triển Lộ Chiêu dừng bước, quay phắt đầu về phía Tuyên Hoài Mân, trầm giọng nói: “Cậu thì biết cái đếch gì.”
Tuyên Hoài Mân mỉm cười nói: “Tôi thật sự không biết à? Nói tới nói lui, anh đang sợ Bạch Tuyết Lam ôm tư tưởng “thà rằng ngọc nát, còn hơn ngói lành”, thà để nhị ca tôi bệnh chết cũng không muốn tặng anh ta cho anh. Anh nói xem, tôi đoán đúng hay sai vậy?”
Vào thời điểm này, Triển Lộ Chiêu không muốn nhìn thấy nụ cười của kẻ khác, nhất là nụ cười của Tuyên Hoài Mân, nghiến răng nói: “Con mẹ nó, cậu đúng là biết chọn thời điểm khiến lão tử khó chịu đấy.”
Lúc này, chợt có người gõ cửa.
Triển Lộ Chiêu đang lo lắng, chẳng gọi người tiến vào mà bước dài về phía trước, tự mình mở cửa, cơ mà hắn lập tức giận tái mặt. Hóa ra người ngoài cửa chỉ là y tá, đến giờ uống thuốc nên cô đưa thuốc tới cho Triển Lộ Chiêu.
Triển Lộ Chiêu nói: “Biến! Đừng cản trở chuyện quan trọng của lão tử!”
Ngay cả bình thuốc cũng chẳng nhận, Triển Lộ Chiêu đuổi y tá kia đi rồi nói với hộ binh ở cửa: “Nếu người hải quan tới thì để bọn họ bước vào. Bây giờ, lão tử mặc kệ mấy thứ lông gà vỏ tỏi khác.”
Nói xong lại đóng cửa.
Hắn chỉ nghĩ khi Tuyên Hoài Phong phát bệnh, Bạch Tuyết Lam sẽ lập tức tới đàm phán, nên từ đầu vẫn chỉ ở trong phòng bệnh chờ đợi. Nhưng kiểu chờ đợi này lại thực sự rất sốt ruột, thời gian trôi qua từng giây từng phút, cũng chẳng biết đi đâu, hắn cứ chậm rãi bước đi một vòng trong phòng bệnh, ngồi một lúc, suy nghĩ một lúc lại vô cùng căm câu “thà rằng ngọc nát, còn hơn ngói lành” khi nãy Tuyên Hoài Mân đã nói, hắn quay đầu hung tợn lườm Tuyên Hoài Mân.
Cuối cùng cửa phòng lại vang tiếng, người bước vào là Thôi Đại Minh, hắn báo cáo với Triển Lộ Chiêu. “Tôi hỏi một y tá bước ra từ trong đó, cô ta nói không biết vì sao mà buổi chiều nay, bệnh nhân bên hải quan bỗng nhiên sốt cao, uống thuốc hay tiêm thuốc đều vô dụng, bác sĩ cũng không nghĩ ra được biện pháp khả thi nào. Tình trạng bây giờ càng lúc càng bất ổn, người bệnh đã mê man, đến mắt cũng chẳng mơ ra được.”
Hắn ngập ngừng, cẩn thận bỏ thêm một câu: “Quân trưởng, y tá đưa tin tức kia… tôi đồng ý cho cô ta năm mươi đồng.”
Triển Lộ Chiêu bảo Tuyên Hoài Mân lấy trong túi ra năm mươi đồng đưa cho hắn, lại bảo hắn tiếp tục đi hỏi thăm.
Đuổi Thôi Đại Minh đi rồi, Triển Lộ Chiêu giẫm mạnh lên mặt đất một cái. “Rõ ràng họ Bạch kia biết chỗ tôi có thuốc cứu mạng. Cậu nói xem, hắn cứ mãi không hành động như vậy là có ý gì?”
Tuyên Hoài Mân nhàn nhạt nói: “Tôi chẳng phải họ Bạch, tôi nào biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì?”
Triển Lộ Chiêu hừ một tiếng: “Chẳng phải cậu giỏi nhất là đoán suy nghĩ của người khác đấy hả? Lúc không cần thì đoán đến là hăng say. Hôm nay cần dùng tới thì cậu lại giả ngốc cái gì?”
Chẳng hiểu tại sao mà tính tình Tuyên Hoài Mân hôm nay khác biệt rất lớn so với thường ngày, có vẻ rất thích làm theo ý mình, nghe xong lời Triển Lộ Chiêu nói liền vênh mặt lên, cãi lại. “Tôi không đoán.”
Triển Lộ Chiêu đang sốt ruột, tâm tình đã chẳng tốt, thấy hắn không hợp tác như vậy thì càng tức giận, lập tức cởi thắt lưng ngang hông định rút ra đánh người. Roi đầu còn chưa hạ xuống, tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa.
Tim Triển Lộ Chiêu giật thót, thầm nghĩ chắc hẳn người đàm phán phía Bạch Tuyết Lam đã tới, hắn lập tức ném thắt lừng lên giường, miệng uy nghiêm nói: “Vào đi!”
Đĩnh đạc đứng trong phòng.
Không ngờ, khi cửa phòng mở ra lại là Trương phó quan tinh thần phấn chấn tiến vào.
Bao nhiêu kỳ vọng của Triển Lộ Chiều đều luân phiên sụp đổ, đầu tiên là kinh ngạc, sau là thất vọng, sau thất vọng là lửa giận bừng bừng, hắn vô cùng nghiêm nghị nói với Trương phó quan: “Con mẹ nó chứ, phòng bệnh của tôi đúng là cái rạp hát! Ai thích vào thì vào!”
Trương phó quan bị trách cứ, hắn sửng sốt hồi lâu mới cười làm lành nói: “Ai dám can đảm xông vào phòng bệnh của quân trưởng chứ? Tôi là chấp hành mệnh lệnh của tư lệnh tới làm công vụ, đứng bên ngoài nghe ngài kêu vào đi nên tôi mới dám đi vào.”
Quả thực khi nãy Triển Lộ Chiêu đã thốt ra hai chữ vào đi ấy, hắn không tiện vì điều này mà mắng người ta nên lạnh mặt hỏi: “Tới làm gì?”
Trương phó quan kéo túi công văn cặp dưới nách ra, đáp: “Hôm qua đã bàn bạc xong xuôi việc sắp xếp hàng hóa vận chuyển, tư lệnh muốn tôi báo cáo với quân trưởng.”
Hắn còn chưa nói, Triển Lộ Chiêu đã kiên quyết ra hiệu. “Bây giờ không rảnh, cậu về đi, mai hãy tới báo cáo.”
Trương phó quan hết cách, đành phải thu dọn văn kiện đã lấy ra bỏ vào túi công văn, đang định đi ra, bên ngoài phòng bệnh lại truyền tới âm thanh giõng giạc: “Báo cáo!”
Hộ binh từ bên ngoài bước vào, nói với Triển Lộ Chiêu: “Quân trưởng, một phó quan họ Tôn bên hải quan tới, nói là hải quan tổng trưởng có việc thỉnh giáo, muốn mời quân trưởng đến tầng dưới nói chuyện một chút.”
Triển Lộ Chiêu còn chưa lên tiếng, Tuyên Hoài Mân quát lạnh: “Hải quan tổng trưởng có việc thỉnh giáo, tại sao quân trưởng chúng ta phải xuống tầng dưới đàm phán? Cậu đi ra ngoài nói với tên Tôn phó quan kia là bảo Bạch Tuyết Lam đích thân đến, bằng không thì chẳng có gì để nói hết.”
Hộ binh nhìn về phía Triển Lộ Chiêu, còn chờ chỉ thị của quân trưởng.
Tuyên Hoài Mân vỗ lên tay vịn ghế, ra lệnh: “Cậu điếc à? Cứ chiếu lời tôi mà nói!”
Hộ binh đó thấy Triển Lộ Chiêu không nói gì, biết quân trưởng không phản đối mới đáp một tiếng “vâng”, ra ngoài nhắc lại lời Tuyên Hoài Mân vừa nói với Tôn phó quan bên ngoài một lần.
Trong phòng bệnh, Tuyên Hoài Mân mắng hộ binh một trận, chờ hộ binh đi rồi thì gương mặt lại trồi lên nụ cười hữu hảo, hỏi Triển Lộ Chiêu: “Quân trưởng, tôi xử lý như vậy chắc ngài không tức giận chứ?”
Lúc này Triển Lộ Chiêu đã tỉnh táo lại, mình phải đàm phán với Bạch Tuyết Lam, tại sao lại không thể hiện uy thế? Kỳ thực không phải hắn không nghĩ ra, mà là khoảng thời gian đợi ở đây khiến tâm trạng hắn cực kỳ bất an, bất an đến nỗi vừa nghe người của hải quan tới liền có cảm giác muốn thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Bạch Tuyết Lam đúng là kẻ ghê tởm, khi tính mạng người hắn yêu treo dưới lưỡi đao, hắn vẫn còn tâm tư đi làm cái loại chiến tranh tâm lý thế này.
Bởi vậy, Triển Lộ Chiêu không chỉ không tức giận với hành động thay mình tỏ thái độ của Tuyên Hoài Mân, ngược lại hắn còn cảm kích.
Triển Lộ chiêu nói: “Cậu làm rất tốt, tôi tức giận cái gì? Bảo cậu làm phó quan của tôi chẳng phải là để cảnh tỉnh mấy chuyện đại sự hay sao? Tốt lắm, hẳn phải để họ Bạch tới.”
Hắn chẳng đứng nữa mà gọi người bê ghế tới, ngông nghênh ngồi đợi trong phòng.
Chỉ chốc lát, tiếng bước chân trên hành lang truyền tới, lại mơ hồ có hộ binh thét to hỏi gì đó.
Một hộ binh tiến đến báo cáo. “Quân trưởng, Bạch tổng trưởng bên hải quan tới.”