[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 5 - Tranh Vanh

Quyển 2 - Chương 22



Lại nói tới Tiểu Phi Yến, từ khi rời khỏi Bạch công quán, tứ cố vô thân nên cô bé ở tạm chỗ của Lê Hoa. Nơi Lê Hoa ở là một gian nhà nhỏ trong Thư Yến Các, Tiểu Phi Yến tới đây, hai người liền ngủ chung một giường.

Đương nhiên Tiểu Phi Yến sẽ không buôn da bán thịt. Thật ra cô bé rất chịu khó làm việc, Lê Hoa ra ngoài tiếp khách, cô bé sẽ ở trong phòng quét tước, giúp Lê Hoa giặt những bộ trang phục xinh đẹp, coi như giúp chị mình chút việc. Ngoài ra còn thêm việc nữa. Đa phần phụ nữ ở Thư Yến Các đều không biết chữ, nếu có thư người nhà gửi tới thì đều phải tìm người bên ngoài, dùng tiền mời các tiên sinh mở sạp đọc lại cho mình nghe. Nếu như muốn viết thư hồi âm cũng vẫn phải tiêu tiền. Tiểu Phi Yến biết được vài mặt chữ, từ khi đến đây thường giúp đám chị em đọc thư viết hồi âm, khiến mọi người đều khen cô bé thông minh.

Ngày hôm đó, Tả Ý trong lầu lại cầm một phong thư tới, muốn Tiểu Phi Yến đọc cho cô nghe. Tiểu Phi Yến cầm phong thư, vừa nhìn liền nghi hoặc hỏi: “Người nhận thư tên Kim Châu, chị sửa lại tên à? Hay là dùng tên giả dỗ vị khách nào của chị sao?”

Tả Ý dùng đầu ngón tay chọc nhẹ lên trán Tiểu Phi Yến, cười mắng. “Nhóc con, em mới dỗ dành khách ấy. Chị bảo em đọc thư chứ có nói với em đây là thư của chị à? Thư này là của Ngọc Châu, cô ấy vốn tên Kim Châu, sau khi đến Thư Yến Các, ma ma nói tên Kim Châu quá tầm thường nên mới sửa cho một nghệ danh khác.”

Tiểu Phi Yên nói: “Thư của chị ấy, sao chị ấy không tự tới?”

Tả Ý than thở: “Tai cô ấy càng lúc càng yếu, bây giờ cô ấy còn không ra khỏi cửa, ngay cả khách cũng không gặp. Trong số chị em, cô ấy chỉ đồng ý gặp chị, trò chuyện với chị đôi lời thôi.”

Tiểu Phi Yến hỏi: “Không chữa được ạ?”

Tả Ý nói: “Ma ma coi như đã đối xử với cô ấy không tồi, đã mời vài vị thầy thuốc cho cô ấy, ngay cả bác sĩ ngoại quốc cũng mời một lần, nhưng chẳng được chút tác dụng nào cả.”

Tiểu Phi Yến hỏi: “Thật sự có thể vì chịu một cái tát mà bị điếc hay sao?”

Tả Ý đáp: “Em không biết sức tay đám lính đó mạnh thế nào đâu, nhận một cái tát, đừng nói là điếc tai, nếu mà hắn quyết tâm ra tay độc ác thì ngay cả cổ cũng đứt. Thiên đao vạn quả đám quan Quảng Đông, chẳng tên nào được chết tử tế hết.”

(Thiên đao vạn quả: Là hình phạt tàn nhẫn, cứa từng nhát dao trên người cho đến khi máu chảy đến chết.)

Tiểu Phi Yến thấy cô nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa, hiển nhiên là vô cùng oán hận. Mặc dù việc chẳng liên quan gì đến mình, nhưng người mình biết là quân Quảng Đông, tự nhiên cô bé lại cảm thấy mất mặt. Vì không muốn tiếp tục đề cập đến vấn đề này, cô bé chỉ nói: “Em đọc thư đây, chị nhớ cho kỹ, lát nữa về nói cho Ngọc Châu.” Từ tốn đọc thư.

Tiểu Phi Yến gấp thư lại rồi mới bỏ vào phong thư trả lại cho Tả Ý, còn nói: “Nếu chị ấy muốn hồi âm về nhà, chị tới nói ý cho em biết, em sẽ viết hộ chị ấy.”

Tả Ý nói: “Hèn chi người ta cứ nói phải làm một nữ thanh niên có kiến thức, biết chữ thật là tốt, chẳng giống bọn chị, lớn đến nhường này đúng là công toi, nhìn thấy chữ nghĩa phức tạp lại đau hết cả đầu. Nếu chị sinh muộn mấy năm, trong nhà có chút tiền, chị cũng muốn vào học ở trường nữ sinh, làm một nữ sinh đúng chuẩn.”

Tiểu Phi Yến nói: “Chị muốn biết chữ cũng không nhất định phải đến trường nữ sinh. Em dạy cho chị là được.”

Tả Ý hỏi: “Dạy như vậy… có thể học được sao?”

Tiểu Phi Yến nói: “Đương nhiên. Em vốn chẳng hiểu biết nhiều, thời gian ở Bạch công quán, Tuyên phó quan mua cho em “Tam Tự Kinh” “Tăng Quảng Hiền Văn”, lúc rảnh ngài ấy sẽ dạy em vài chữ, dần dà em đã biết nhiều hơn.”

Tả Ý thở dài. “Em đúng là có phúc, Tuyên phó quan vừa trẻ tuổi đẹp trai lại vừa giỏi giang, không những cứu em mà còn đích thân dạy chữ. Ôi chao, giống như mấy vở diễn tài tử giai nhân vậy. Thế sao em lại rời khỏi Bạch công quán, không hầu hạ ngài ấy nữa? Nếu là chị, có cầm gậy đánh chị thì chị vẫn không đi.”

Khi Bạch Tuyết Lam trừng trị Tiểu Phi Yến đã đồng ý với Tuyên Hoài Phong sẽ không làm hại cô bé, cho nên lúc bảo cô bé rời đi đã không làm lớn chuyện. Tiểu Phi Yến đến Thư Yến Các nương nhờ Lê Hoa, Lê Hoa cũng chỉ cho là cô bé không muốn ở công quán làm hầu gái. Tuy rằng có trách em gái không biết quý trọng công việc tốt như thế, nhưng bị Tiểu Phi Yến ôm tay làm nũng, cô lại chẳng nói gì nữa.

Tiểu Phi Yến nghe Tả Ý hỏi, gương mặt hơi đỏ lên, ngập ngừng nói: “Chị chưa từng làm người giúp việc trong công quán, sao biết được chuyện trong đó? Kỳ thực Tuyên phó quan rất tốt, em chẳng tìm được khuyết điểm nào ở ngài ấy cả. Thế nhưng cái gã Bạch tổng trưởng kia lại là kẻ xấu xa không đứng đắn. Vì hắn nên em mới bỏ việc.”

Tả Ý tò mò hỏi: “Chị có mấy người khách làm trong quan trường, họ đều nói Bạch tổng trưởng khôn khéo có tài, trăm năm khó gặp một người. Sao từ miệng em lại thành người xấu rồi? Huống chi, người xấu cũng được, nhưng lại còn không đứng đắn là thế nào? Chẳng lẽ ngài ấy làm việc không đứng đắn với em?”

Tiểu Phi Yến cực kỳ xấu hổ, phất khăn tay lụa lên mặt Tả Ý nói: “Chị nói gì vậy? Chị nói gì vậy chứ?”

Đúng lúc Phấn Điệp tiếp khách xong đến tìm Lê Hoa chơi, thấy hai người đang vui đùa liền hỏi: “Chuyện gì mà vui thế?”

Tả Ý cười nói: “Em tới đúng lúc đấy, nhóc con này cầm khăn lụa tát lên mặt chị này. Bởi chị phát hiện nó rời khỏi Bạch công quán là do chủ nhân của công quán, vị Bạch tổng trưởng kia làm việc không đứng đắn với nó. Xem ra con nhóc này trời sinh đã quyến rũ, tổng trưởng là quan lớn như thế cũng bị em câu mất hồn phách rồi kìa.”

Phụ nữ luôn hứng thú với đề tài này nhất, Phấn Điệp vừa nghe vậy cũng tò mò, đi sang ngồi xuống nựng Tiểu Phi Yến: “Được nha, tin tức lớn như thế, sao em lại giấu giếm? Nghe nói vị Bạch tổng trưởng điển trai kia tuy rằng trẻ tuổi nhưng gia tài lại là bạc triệu, còn là người không ham nữ sắc, ngay cả Thư Yến Các chúng ta ngài ấy cũng đã tới, song chỉ vì xã giao, xong việc với đám ông chủ kia rồi lập tức rời đi, không ngủ lại. Sao em lại lọt vào mắt ngài ấy?”

Tiểu Phi Yến kêu lên: “Không có! Không có!”

Tả Ý nói: “Phấn Điệp, em đừng tin, con bé còn định giấu đấy. Vừa rồi con bé còn nói với chị, Bạch tổng trưởng là kẻ xấu không đứng đắn, vì ngài ấy nên con bé mới rời khỏi Bạch công quán cơ mà.”

Tiểu Phi Yến bị các cô luân phiên trêu ghẹo khiến hai gò má đỏ bừng, đành phải cầu xin: “Các chị tốt của em đừng nói nữa, căn bản không có chuyện đó đâu. Nếu việc này truyền ra ngoài, em còn mặt mũi gì gặp người khác? Các chị đừng bắt nạt em nữa mà, em sẽ nói thật cho các chị biết.”

Hai người nghe cô bé nói, có vẻ chuyện này còn có ẩn tình, vậy nên không trêu đùa nữa, ngồi xuống bên cạnh nói với cô bé: “Bây giờ bọn chị không trêu em, em mau nói thật đi. Tại sao Bạch tổng trưởng không đứng đắn, còn em tại sao lại rời Bạch công quán vì ngài ấy? Đừng nói dối bọn chị, bằng không, chờ Lê Hoa trở về, bọn chị phải nói chuyện nghiêm túc với cô ấy, để cô ấy thẩm vấn cái con nhóc ba hoa như em cho tử tế.”

Tiểu Phi Yến dù kết bái với Lê Hoa, nhưng trong lòng lại xem cô như chị ruột, cho nên luôn sợ Lê Hoa không gặp mình nữa, nghe xong lời uy hiếp này thì càng không còn sự lựa chọn nào khác.

Tiểu Phi Yến cắn môi dưới, suy nghĩ một lúc, đành nói: “Được rồi. Chỉ có điều, em nói cho các chị biết, các chị đừng nói ra ngoài. Bạch tổng trưởng rất đáng sợ, tất cả người trong công quán đều biết nhưng không ai dám tiết lộ ra ngoài.”

Cô bé bèn nén giọng, khẽ khàng nói vài câu.

Tả Ý và Phấn Điệp nghe xong liền nhìn nhau một lát, sắc mặt đều có chút cổ quái.

Một lát, Phấn Điệp nói: “Chỉ bảo mà, vị Bạch tổng trưởng kia không ham nữ sắc, hóa ra hắn thích khẩu vị khác. Thế nhưng hắn là người vô cùng tuấn tú, Tuyên phó quan lại càng tuấn tú, một đôi như vậy còn đỡ hơn đám tiểu quan khôi ngô hợp thành một đôi với mấy lão già.”

(Tiểu quan: Kiểu như Money Boy)

Tả Ý lại nói: “Tuyên phó quan nhìn có vẻ đứng đắn, không giống người sẽ làm ra chuyện này.”

Tiểu Phi Yến bất mãn với Bạch Tuyết Lam đã lâu, trong mắt cô bé, Bạch Tuyết Lam là người xấu, Tuyên Hoài Phong là người tốt, đương nhiên là người xấu áp bách người tốt. Bởi vậy, cô bé bất giác giải vây cho Tuyên Hoài Phong. “Đương nhiên Tuyên phó quan là người đứng đắn, tiếc rằng thượng cấp của ngài ấy lại không đứng đắn. Ngài ấy bị thượng cấp chèn ép, cho dù không muốn thì cũng biết làm thế nào?”

Phấn Điệp hỏi: “Sao em biết ngài ấy bị ép buộc? Chẳng lẽ em nghe lén chuyện bọn họ?” Lấy khăn tay che miệng, nhìn Tiểu Phi Yến rồi cười.

Tiểu Phi Yến đúng là thường nghe lén. Thời gian cô bé ở trong Bạch công quán, nơi ngủ cách phòng Bạch Tuyết Lam rất gần, đêm khuya thanh vắng, âm thanh Tuyên Hoài Phong bị đè ép rên rỉ còn mang theo tiếng cầu xin nhẹ nhàng sao có thể tránh khỏi tai cô bé. Đến nay nhớ lại vẫn đỏ mặt tới tận mang tai.

Bây giờ Phấn Điệp thuận miệng vạch trần, vành tai Tiểu Phi Yến lập tức đỏ ửng, đứng dậy giậm chân nói: “Còn nói làm chị người ta, giờ em mang chuyện không thể nói đều nói hết cho các chị rồi, các chị lại trêu trọc em.”

Bên ngoài có giọng nói hỏi: “Ai lấy em gái tôi ra làm trò cười đó?”

Hóa ra Lê Hoa ra ngoài xã giao với khách đã trở về.

Tiểu Phi Yến sợ bọn họ nói lung tung, sốt ruột đến nỗi liên tục nháy mắt với họ. Tả Ý lẫn Phấn Điệp thức thời, dùng lời có lệ cho qua chuyện, tâm sự với Lê Hoa một hồi thì có tiểu nhị trong lầu đến nói có khách tới tìm. Hai người bèn rời đi.

Trong phòng chỉ còn Lê Hoa và Tiểu Phi Yến, Lê Hoa mới hỏi: “Các cô ấy chỉ đến tìm em đọc thư?”

Tiểu Phi Yến đáp: “Các chị ấy tìm em đọc thư đâu phải lần đâu, sao chị tự nhiên hỏi vậy?”

Bởi trong phòng nhiều người nên Lê Hoa ngồi ở ghế tre cạnh cửa sổ, lúc này đi tới ngồi xuống bên cạnh Tiểu Phi Yến, cầm tay cô bé, dịu dàng nói: “Em gái, chị kiếm ăn trong cái lầu này lâu rồi, đã không còn là người thuần khiết. Chị biết cái dơ bẩn này khổ sở thế nào, cho nên không muốn em cũng phải chịu cái dơ bẩn đó. Chị em trong lầu đều là người số khổ, theo lý mà nói, chị giống như họ, không có tư cách coi thường họ. Thế nhưng chị lại sợ em giao du nhiều với họ mà lây thói xấu. Tỉ dụ như Phấn Điệp, bụng dạ rất tốt, nhưng lời cô ấy nói thì đừng nói là con gái nhà người ta, đôi khi ngay cả đàn ông nghe xong cũng phải đỏ mặt. Có những lời mà bọn chị làm nghề này phải nói, nhưng em không được nói. Sau này em còn phải tìm người tốt để gả nữa.”

Tiểu Phi Yến vừa nghe vừa cúi đầu không nói, yên lặng nghe dạy bảo.

Lê Hoa nói: “Chị ở trong lầu này mấy năm rồi, nửa nổi tiếng nửa không nổi tiếng. Mấy ngày nay chị bắt đầu kiểm kê tích góp lại, ngoài ra còn có vài món trang sức khách tặng, nếu như bán lấy tiền mặt cũng đủ một khoản kha khá để dùng. Chị định dùng số tiền này để cho em đến trường nữ sinh học tập.”

Tiểu Phi Yến nhỏ giọng nói: “Chị à, em không cần.”

Lê Hoa không cho cô bé nói tiếp, nhìn cô bé mà nói: “Em để chị nói xong dự định trước đã. Bây giờ trường nữ sinh rất tiến bộ, có thể cung cấp nơi ở cho các nữ sinh ở chùng nhau, nơi ấy còn sạch sẽ, người không hỗn tạp, có thể học được kiến thức. Tuy phải tốn thêm chút tiền, nhưng còn tốt hơn chỗ chị nhiều lắm. Nói cho cùng thì Thư Yến Các là nơi buôn da bán thịt, một cô nhóc ở lại đây lâu dài thực sự không ra gì hết.”

Tiểu Phi Yến nói: “Tuổi em chẳng lẽ còn có thể học được kiến thức to tát gì nữa sao?”

Lê Hoa nói: “Con nhóc ngốc, ai trông cậy em làm học giả? Đưa em đến trường, học vấn chỉ là thứ yếu. Quan trọng nhất là cho em một thân phận tốt. Dáng vẻ em vốn đã xinh đẹp, chờ khi vào trường, mặc quần áo nữ sinh, cắt kiểu tóc ngang vai kiểu mới của nữ sinh, làm một nữ sinh ngoan ngoãn, cứ như vậy mà bước trên đường thì tốt biết mấy. Chị có vị khách cũ là chỗ quen biết, xuất thân coi như trong sạch. Ông ấy sắp năm mươi tuổi, dưới gối không con, rất sẵn lòng nhận một đứa con nuôi. Sau này em làm một nữ sinh, có một người cha nuôi trong sạch, đương nhiên sẽ có người tốt bằng lòng cưới em.”

Tiểu Phi Yến thầm nghĩ: Mình từng làm vợ bé người ta, cho dù làm nữ sinh thì chẳng qua là một kiểu hình thức mà thôi. Lẽ nào đêm tân hôn có thể biến lại thành tấm thân xử nữ? Ở đâu ra có người tốt bằng lòng cưới? Xem ra chị ấy vẫn chưa hiểu rõ vấn đề.

Lại nghĩ một chút, chị mình ở trong lầu đón đưa khách khứa nên đã nhìn quen trò dời từ lâu, đối với chuyện của mình lại nhất thời ngây thơ lạc quan thế này, xem ra chị ấy thực sự toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho mình.

Cô bé rất cảm động.

Tiểu Phi Yến không đành lòng phá tan hứng thú của Lê Hoa vào lúc này nên chẳng nói gì, chỉ yên lặng gật đầu xác nhận.

Lê Hoa nói: “Luận đến kết bạn, chị nói thẳng, chị không tán thành em quen biết sâu với các chị em trong lầu. Sau này em vào trường nữ sinh thì nên kết bạn với nhiều bạn học. Đúng rồi, gần đây em đều ru rú ở chỗ này, sao không ra ngoài một chút?”

Tiểu Phi Yến nói: “Hôm nay em đang định ra ngoài nè, em nghe được tin cô bạn em nằm ở bệnh viện, chị ấy đang rất cô đơn, em định đến thăm chị ấy. Không ngờ chưa ra ngoài thì Tả Ý cầm thư tới tìm em, bởi vậy mới nán lại.”

Lê Hoa nói: “Bạn nằm viện, em nên đi thăm. Em có tiền không?”

Tiểu Phi Yến nói: “Em thăm một lát rồi về chứ không ăn bên ngoài, không cần tiền.”

Lê Hoa nói: “Nhưng không thể tay không đi thăm bệnh, đi mua ít đồ đi.”

Lê Hoa lấy chiếc ví gấm xinh đẹp ra, mở ví lấy một tờ tiền mặt nhét vào tay Tiểu Phi Yến. Tiểu Phi Yến không từ chối được nên đành phải nhận tiền mặt, thay quần áo ra ngoài.

Thực ra trời còn sớm, Tiểu Phi Yến ra đường vẫn thấy sạp bánh bao nóng và sạp đậu phụ nhỏ ở đầu hẻm đang bày hàng, có điều Lê Hoa vừa tiếp khách, lúc tiếp khách còn thừa mấy miếng đồ ngọt nên mang về cho cô bé ăn. Bây giờ cô bé không đói, chỉ muốn đến thẳng bệnh viện, ngoài ra mua thêm chút quà vẫn tốt hơn.

Thực ra người bạn này chẳng phải ai khác, mà chính là Lục Phù Dung đã từng tặng cô bé một chiếc khăn lụa.

Lục Phù Dung vì sảy thai nên phải nhập viện, cô không phải người thủ đô nên không quen biết nhiều lắm, bây giờ mẹ và em gái cô đều trong viện cai nghiện, ngoại trừ Niên Lượng Phú thì không còn người ngoài đến thăm, lúc cô đơn liền nghĩ đến Tiểu Phi Yến. Lục Phù Dung bảo Niên Lượng Phú tìm người hỏi thăm, biết Tiểu Phi Yến tới Thư Yến Các, cô bèn đánh một cuộc gọi từ bệnh viện đến Thư Yến Các.

Tểu Phi Yến vốn nghĩ đến bệnh viện thăm là được, chẳng ngờ Lê Hoa lại cho cô bé một ít tiền, việc này ngược lại còn đem đến cho cô bé một vấn đề khó giải quyết.

Cẩn thận nghĩ, quả thực đến bệnh viện thăm bệnh nhân thì không nên đi tay không, nhưng mà tặng cái gì thì ổn? Theo lý mà nói, Lục Phù Dung từng tặng cô bé một chiếc khăn lụa, nếu như cô bé trả lại cho Lục Phù Dung một chiếc khăn lụa khác, hoặc một chiếc khăn quàng cổ bằng lụa thì đó là món quà tốt nhất, nhưng trong tay cô bé chỉ có một đồng, tuyệt không mua nổi một chiếc khăn tay lụa hay khăn quàng cổ lụa.

Hay là mua mấy quả quýt? Nhưng mùa này quýt không rẻ, mua mấy quả quýt thì keo kiệt quá, đã vậy còn tốn tiền.

Nếu có thứ gì vừa rẻ vừa lớn, mua một ít tặng Lục Phù Dung vừa không mất thể diện lại còn dư vài mao tiền mang về cho chị, vậy thật tốt.

Một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đứng ở góc đường nhìn chung quanh như vậy, cử chỉ rất gây chú ý. Tiểu Phi Yến còn đang do dự, bỗng người phía sau “này” một tiếng, giọng nói hơi quen tai. Cô bé xoay người nhìn liền nhận ra người quen.

Tiểu Phi Yến nói: “Thì ra là anh.”

Trương Đại Thắng vui vẻ. “Tôi đứng từ xa nhìn thấy người giống em nhưng không dám tùy tiện goi. Không ngờ là em thật này. Sao em đang làm việc ổn thỏa trong công quán lại tự nhiên mất tăm hơi gì thế?”

Thứ Tiểu Phi Yến không muốn nghe nhất chính là có người hỏi vấn đề này, nghe vậy liền lắc đầu một cái. “Sao mọi người cứ hỏi như vậy nhỉ. Lẽ nào em nhất định phải làm hầu gái cả đời trong công quán? Em thì không làm việc khác được? Em làm rất tốt, tự nhiên không muốn làm nữa không được à?”

Trương Đại Thắng là người vô cùng cởi mở, thực sự không thể chịu được thái độ nũng nịu của Tiểu Phi Yến, thấy cô bé nghiêng đầu, lòng hắn cũng hơi mềm xuống, vội vã chịu thua. “Tôi không nói nữa được chưa?”

Bấy giờ Tiểu Phi Yến mới quay đầu lại, quan sát hắn một lượt từ trên xuống dưới, mím môi cười. “Cửa công quán chặt như thế, sao anh lại ra phố vậy? Em biết rồi, hôm nay anh lén chạy ra ngoài.”

Trương Đại Thắng ưỡn ngực nói: “Tôi đâu phải loại người đấy. Tổng trưởng cho tôi nghỉ, bảo tôi đi chơi đấy.”

Tiểu Phi Yến nói: “Em không tin Bạch tổng trưởng lại vô duyên vô cớ đối xử tốt với anh như vậy.”

Trương Đại Thắng cười hì hì. “Dĩ nhiên không phải vô duyên vô cớ, tối qua tôi mới lập công lớn cho tổng trưởng đấy. Tổng trưởng vui vẻ lắm, khen tôi làm tốt, cho tôi nghỉ, còn thưởng cho tôi một khoản tiền. Em đoán xem ngài ấy thưởng cho tôi bao nhiêu?”

Tiểu Phi Yến bực mình nói: “Anh được thưởng bao nhiêu thì liên quan gì đến em? Em không thèm đoán. Anh được tiền thưởng thì đắc ý lắm à? Khoe giàu có trước mặt người khác, đúng là không biết xấu hổ.”

Thái độ Trương Đại Thắng dành cho Tiểu Phi Yến quả thực rất tốt, nghe cô bé châm chọc xong cũng chẳng để ý, còn nói: “Ai khoe giàu có trước mặt em chứ, tôi ghét nhất là người ta khoe giàu có đấy. Tuy nhiên, tôi được thưởng tiền là sự thật. Không phải chúng ta là bạn sao? Nào, chia ngọt xẻ bùi, tôi mời em ăn tàu pha.”

(Tàu pha: Tào phớ hay tàu phớ)

Tiểu Phi Yến thấy hắn hiền lành như vậy nên không khỏi nở nụ cười. “Chỉ mời em ăn tàu pha sao? Nếu anh được thưởng rất nhiều tiền như thế thì phải mời em vào tiệm ăn, ăn canh thịt dê chứ.”

Trương Đại Thắng nói: “Được, vậy thì mời em vào tiệm ăn, ăn canh thịt dê. Nghe nói gần đây có nhà hàng Nam Lĩnh nấu canh thịt dê rất ngon, hôm nay tôi mời em nếm thử.” Rồi nói đi liền.

Tiểu Phi Yến nói: “Anh mời em thật hả? Xin lỗi, hôm nay em không đi được. Bạn em bị bệnh, em phải tới bệnh viện thăm cô ấy. Vừa rồi em còn đang rầu rĩ xem nên mang quà gì đến đó. Em vốn định mua cái khăn tay lụa, hoặc một cái khăn quàng lụa cho chị ấy.”

Trương đại Thẳng hỏi: “Vậy sao em không mua?”

Tiểu Phi Yến muốn nói lại thôi, yên lặng một hồi cười đáp: “Sau đó em nghĩ lại, thôi không mua nữa. Mua mấy quả quýt ngược lại đâu có tồi, chẳng qua bây giờ chưa phải mùa quýt, sợ ăn không ngon.”

Trương Đại Thắng không phải người tâm tư tinh tế, tuy nhiên lúc hắn ở công quán thực sự quý mến cô bé này, sau lại phát hiện cô bé không làm việc ở công quán nữa nên trong lòng sầu muộn một thời gian, bây giờ trùng hợp gặp lại, sau khi vui mừng thì đầu óc đã lanh lợi hơn nhiều, thấy thái độ Tiểu Phi Yến cũng hiểu chắc cô bé không đủ tiền.

Trương Đại Thắng nhìn chung quanh, chỉ phía cuối đường. “Ở đó có một hiệu tơ lụa, chắc chắn có bán khăn tay lụa, chúng ta qua đó xem thử.”

Tiểu Phi Yến đáp: “Qua đó làm gì? Em có mua đâu.”

Trương Đại Thắng nói: “Không mua cũng xem thử một cái.”

Nói rồi liền nắm cổ tay Tiểu Phi Yến đi về phía hiệu tơ lụa. Vào trong hiệu tơ lụa, Trương Đại Thắng mở miệng nói với nhân viên: “Ở chỗ các người có khăn tay lụa hay khăn quàng lụa tốt nhất không?”

Nhân viên hiệu tơ lụa là kẻ rất biết cách nhìn từ trang phục trên người người ta để đoán xem ví tiền có được bao nhiêu, thấy hai người vào cửa lại mặc quần áo thường, trông không giống khách hàng có tiền, hơn nữa khẩu âm Trương Đại Thắng lúc nói đã thể hiện rõ hắn là người vùng khác nên nhân viên tiếp đón không được chu đáo.

Nhân viên kia chẳng động tay chân, chỉ cười có lệ hỏi: “Ngài muốn mua khăn tay lụa hay khăn quàng lụa? Đồ đạc khác biệt, phải chú ý đấy ạ.”

Trương Đại Thắng cậy có tiền thưởng đêm qua, định bụng hào phóng trước mặt Tiểu Phi Yến một phen nên nói với nhân viên: “Tôi muốn mua một cái khăn tay lụa, mà khăn quàng lụa cũng muốn mua một cái. Tôi muốn mua thật đấy, cậu cứ lấy ra đi, để cô nương này chọn.”

Nhân viên chỏ một ngon tay xuống, nói: “Đây, đều ở trong hộp thủy tinh này hết.”

Trương Đại Thắng nhìn xuống dưới, quả nhiên bên trong hộp thủy tinh có bày mấy chiếc khăn tay màu sắc rực rỡ, tuy nhiên khăn tay chưa được mở ra nên không nhìn rõ lắm hoa văn được thêu phía trên.

Trượng Đại Thắng nói: “Lấy ra nhìn cái coi.”

Nhân viên vẫn miễn cưỡng, cười nói: “Tơ lụa quý lắm, không chịu được bẩn. Ai cũng muốn xem tặn mắt, sờ lên, vậy thì chỉ vài lần là không bán được nữa. Hàng trong tiệm chúng tôi đều được dệt từ máy móc, một món thế này cũng đến bảy tám đồng. Nói lời này không ngại đắc tội với ngài, đây không phải tôi không chịu lấy cho ngài, mà là nếu làm bẩn một hai cái thì một tháng này tôi làm không công rồi.”

Tiểu Phi Yến biết bị nhân viên coi thường, mặt cô bé lúc trắng lúc đỏ, rất hối hận đã vào theo Trương Đại Thắng, vội gấp giọng nói với hắn: “Trương đại ca, chúng ta ra ngoài đi. Đừng cản trở việc buôn bán của người ta.”

Cô bé không nói thì thôi, vừa nói liền khơi cái tính nóng nảy của Trương Đại Thắng lên.

Trương Đại Thắng nói: “Đi ra ngoài làm gì? Tôi tới mua đồ, bảy tám đồng một cái miếng rẻ rách còn không mua nổi?”

Trương Đại Thắng móc một xấp tiền mặt trong túi ra đập chát lên lồng kính thủy tinh.

Nhân viên càng hoảng, sợ lồng kính thủy tinh bị đập nát. Tập trung nhìn, may mà lồng thủy tinh chưa bị đập nát, lại nhìn tiếp, trong xấp tiền mặt có chẵn có lẻ được xếp chung lộn xộn với nhau. Mặc dù không biết số lượng thế nào, nhưng xem bên ngoài đã có ít nhất năm sáu tờ một trăm đồng chẵn.

Không ngờ khách này tuy mặc quần áo thường, thế nhưng hầu bao lại rất rộng.

Nhân viên biết mình nhìn lầm nên vội vàng cười làm lành. “Quý khách sao lại tức giận vậy ạ? Ngài là lão gia biết kiềm chế, có tài có đức, chẳng lẽ lại chấp nhặt một tên bán tơ lụa không hiểu biết như tôi sao? Ngài xem, tôi lập tức lấy ra đây.”

Vừa nói vừa lấy khóa mở lồng thủy tinh, lấy hết tầm mười chiếc khăn tay lụa và khăn quàng lụa ra ngoài, nhanh nhảu lật từng cái ra.

Trương Đại Thắng nghiêm mặt không để ý tới hắn, quay đầu nói với Tiểu Phi Yến. “Em chọn đi.”

Tiểu Phi Yến mím môi khẽ cười với hắn một cái mới bước tới ngắm từng chiếc, chốc lát sau ngắm được một chiếc khăn tay lụa.

Trương Đại Thắng nói: “Em chọn thêm một cái khăn quàng lụa đi.”

Tiểu Phi Yến nói: “Ai nha, em chỉ thăm một người bạn thôi, không cần hai phần quà đâu.”

Trương Đại Thắng nói: “Em cứ chọn một cái đi, quan tâm tặng ai làm gì? Dù sao là tôi tặng em. Em gọi tôi một tiếng Trương đại ca, vậy em chính là em gái tôi, chẳng lẽ không cho phép tôi tặng em chút đồ?” Hắn sợ Tiểu Phi Yến từ chối nên cố tình trừng mắt lên làm bộ rất giận.

Tiểu Phi Yến thầm nghĩ: Xem ra anh ấy thành tâm muốn tặng quà, không nên phật ý anh ấy. Mình tặng một chiếc khăn lụa cho Lục Phù Dung, còn một chiếc khăn quàng lụa nữa, mình thì không cần dùng đồ tốt như thế, tặng cho chị mình cũng đâu tồi.

Nghĩ vậy, cô bé lại chọn một chiếc khăn quàng lụa.

Trương Đại Thắng thấy cô bé không từ chối nên trong lòng rất vui, sảng khoái thanh toán tiền, cùng Tiểu Phi Yến bước ra đường.

Tiểu Phi Yến nói: “Trương đại ca, cảm ơn anh tặng quà cho em. Em phải đến thăm bạn em đây. Anh về công quán nếu gặp Tuyên phó quan thì cho em gửi lời hỏi thăm.”

Trương Đại Thắng nói. “Giúp em chuyển lời hỏi thăm là chuyện nhỏ, chẳng qua Tuyên phó quan không ở công quán. Ngài ấy ngã bệnh, ở bệnh viện khá nhiều ngày rồi.”

Tiểu Phi Yến kinh ngạc. “Em rời công quán đến ở chỗ chị em, quả thực không nghe được chút tin tức nào hết. Tuyên phó quan bệnh gì? Bệnh nặng không?”

Trương Đại Thắng cười nói: “Ban đầu bệnh rất trầm trọng, thế nhưng bây giờ thì không hề gì nữa.”

Tiểu Phi Yến hỏi: “Sao anh biết, anh là bác sĩ chắc?”

Trương Đại Thắng nói: “Tôi không phải bác sĩ, nhưng tổng trưởng bọn tôi chưa bao giờ nói gì mà không tính toán cả. Ngài ấy nói bệnh Tuyên phó quan sẽ nhanh khỏi thì nhất định sẽ nhanh khỏi. Tổng trưởng còn nói, chờ mấy ngày nữa Tuyên phó quan đỡ hơn sẽ đưa ngài ấy về công quán tĩnh dưỡng. Nếu em không an tâm, vậy chờ khi Tuyên phó quan về công quán thì đến thăm ngài ấy là được.”

Tiểu Phi Yến nghĩ nếu tới Bạch công quán sẽ gặp phải Bạch tổng trưởng cùng hung cực ác nên nào có tâm tư tới thăm, miệng nói có lệ: “Chỉ cần Tuyên phó quan nhanh lành bệnh là tốt rồi.”

Sau đó tạm biệt Trương Đại Thắng, cầm hai món quà vừa nhận được đi về phía bệnh viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.