[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 5 - Tranh Vanh

Quyển 3 - Chương 33



Bạch Vân Phi rời khỏi Bạch công quán, ngồi lên xe kéo, nói địa chỉ tiệm bồi giấy.

Mặt tiền cửa tiệm bồi giấy y mới mở nằm trên đường Dư Khánh.

Từ Bạch công quán đến đường Dư Khánh, phu kéo xe vì muốn tiết kiệm sức lực nên muốn tạt qua một đoạn đường gần hơn, không đi tới đại lộ Bình An, mà trái lại lại rẽ vào ngõ Hồ Lô, chạy một đoạn đường, rẽ góc bên trái, lại chạy thêm một đoạn dài.

Bạch Vân Phi bị phu kéo xe kéo vào trong ngõ nhỏ rẽ đông rẽ tây đã sớm mất phương hướng, đến khi xe kéo ra khỏi đường ngõ, thấy cảnh vật trên đường hết sức quen thuộc mới biết, chuyến đi tắt đó lại tạt tới cuối ngõ Hoàng Long.

Chẳng phải gần đây là chỗ ở của Lâm Kỳ Tuấn sao?

Bạch Vân Phi ngồi trên xe kéo nhìn cảnh vật hai bên chậm rãi lui về phía sau, mái hiên thuộc tiểu công quán của Lâm Kỳ Tuấn lộ ra ở đằng xa treo hai chiếc đèn lồng giấy màu trắng thê lương, đang đung đưa trong gió. Cảnh tượng vô cùng chua xót.

Y vốn muốn về tiệm bồi giấy, nhưng cơ duyên trùng hợp lại để xe kéo kéo tới đây, quả thực không thể không xuống.

Bạch Vân Phi nói với phu xe: “Anh đỗ ở đây đi, tôi vào trong thăm người bạn.”

Phu xe nói: “Thiếu gia, lần này tôi không thể đợi đâu. Bận rộn cả ngày lại chẳng được miếng cơm giọt nước nào vào bụng nữa, tôi phải về nhà bảo vợ nấu tí đồ ăn.”

Bạch Vân Phi nói: “Vậy không cần anh đợi, lát nữa tôi gọi chiếc khác. Vốn phải đến đường Dư Khánh, nhưng mặc dù xuống xe ở chỗ này, tôi vẫn sẽ không bớt tiền xe của anh. Anh dừng lại trước cửa tiểu công quán kia đi.”

Phu xe nghe y nói vậy liền kéo xe đến trước cửa Lâm trạch.

Bạch Vân Phi xuống xe, quả nhiên vẫn đưa đủ sáu mao tiền. Phu xe cắt đường đi lại được cầm tiền nên rất mừng, song hắn cũng chẳng phải người không biết xấu hổ, bèn có lòng nói hai câu phát tài cát tường với Bạch Vân Phi, sau đó mới kéo chiếc xe kéo chẳng mới chẳng cũ kia đi.

Người hầu Lâm trạch nhận ra Bạch Vân Phi nên không cần thông báo, nhanh chóng mời y tự bước vào.

Giờ đây, Lâm trạch cực kỳ tĩnh mịch. Bởi nhà chủ nhân có tang sự, đám đầy tớ trai trò chuyện đều hạ nhẹ giọng, dường như sợ quấy rầy vong hồn.

Tất cả mọi thứ trang trí xa hoa bên trong phòng lớn đặt linh cữu đều được gỡ xuống, mười mấy tấm thảm tròn trên mặt đất nom có vẻ trống rỗng thê lương. Bạn bè của Lâm gia ở thủ đô, trừ mấy người bạn hữu hạn, còn lại đều là “bạn” làm ăn qua lại, đa phần họ đã đến từ buổi sáng để chia buồn. Đến giờ này, khách khứa đều đã giải tán.

Bạch Vân Phi đi vào, thấy căn phòng lớn như vậy lại chỉ có một mình Lâm Kỳ Tuấn, hắn đưa lưng về phía cửa, quỳ gối trước linh cữu, thẳng tắp như tạc.

Bạch Vân Phi là người đã mất cha mẹ từ thuở thiếu thời, nhìn tình cảnh bi thương ấy, y càng thêm xót xa.

Y đi tới trước linh cữu, trước tiên cung kính lạy linh cữu một cái, sau đó xoay người nói với Lâm Kỳ Tuấn: “Lúc em đi, anh quỳ gối ở đây, bây giờ quay lại, anh vẫn còn quỳ ở đây. Chẳng lẽ anh chưa từng cử động? Anh chà đạp thân thể thế này, bá mẫu trên trời thấy được sẽ không an lòng.”

Lâm Kỳ Tuấn chịu đựng nỗi dày vò mất mẹ, gương mặt đã gầy gò vô cùng, cằm đã lún phún râu, trong đôi mắt chẳng có lấy một tia thần thái, cứ chăm chằm nhìn tấm ảnh chụp mẹ mình đặt trước linh cữu, tựa như một người đang thoi thóp trước khi chết.

Bạch Vân Phi nói chuyện với hắn, hắn dường như không nghe thấy.

Bạch Vân Phi thở dài, thong thả bước ra ngoài cửa, đứng trong hành lang nhìn sang hai bên, khó khăn lắm mới nhìn thấy một đầy tớ trai đi qua, y gọi hắn lại, ôn hòa nói: “Làm phiền mời quản gia ở quý trạch đến đây.”

Chốc lát sau, quản gia Lâm gia đi tới, nhẹ giọng hỏi: “Ông chủ Bạch, có chuyện gì sao?”

Bạch Vân Phi nói: “Hôm nay thiếu gia nhà các người có ăn uống gì chưa?”

Quản gia thở dài, lắc đầu: “Cả ngày nay, ngay cả một giọt nước cũng chẳng chịu uống. Cơm nước nấu xong, xin cậu ấy tốt xấu gì cũng ăn một miếng, thế nhưng cậu ấy trông giữ trước linh cữu lão phu nhân không chịu dời một bước. Khuyên thêm nữa, cậu ấy trái lại còn phát điên lên với chúng tôi.”

Bạch Vân Phi cau mày. “Vậy đâu được. Đau lòng đã tổn hại đến sức khỏe rồi, huống hồ lại còn tuyệt thực?”

Quản gia đứng trước cửa lẵng lẽ liếc chung quanh, sau mới quay đầu nói nhỏ với Bạch Vân Phi. “Ông chủ Bạch, xin ngài khuyên thiếu gia đi. Tôi thấy cậu ấy đau lòng cực độ, cứ chẳng chịu nói chuyện, chỉ mỗi buổi sáng nay lúc ngài qua đây, cậu ấy mới nói vài câu. Tôi nghĩ cậu ấy sẽ nghe lời ngài đấy.”

Bạch Vân Phi nói: “Đương nhiên tôi sẽ tận sức thực hiện nghĩa vụ bạn bè. Nhờ ngài đi chuẩn bị ít cơm và thức ăn nóng, giờ tôi vào nói vài câu với anh ấy.”

Y nói chuyên với quản gia xong liền xoay người vào trong nhà, đến trước mặt Lâm Kỳ Tuấn.

Lâm Kỳ Tuấn quỳ, y cũng dứt khoát sóng vai quỳ bên Lâm Kỳ Tuấn trước linh cữu, thầm nghĩ: Đau buồn vì tang ma của mẫu thân, chỉ trấn an bình thường sẽ ăn thua, cần phải kích thích anh ấy một chút, để anh ấy phát tiết ra ngoài mới tốt.

Bởi vậy, y chẳng nói phải quan tâm sức khỏe các loại, trước chọn sự gian khổ của bản thân sau khi mất cha mẹ kể ra đôi chút, cảm thán con muốn nuôi cha mẹ mà không được, còn nói: “Trên đời này, tình yêu của phụ mẫu dành cho con cái là điều bất kể vật gì cũng không thay thế được. Đừng nói là bà yêu thương anh, cho dù đánh chửi anh thì đã sao? Đợi đến lúc chia lìa, cho dù muốn có người tới đánh mình chửi mình như vậy… biết đến đâu tìm? Có thời gian, em mơ về lúc còn nhỏ, ngạch nương tức giận nhéo tai em… Em thật sự rất muốn cứ mơ như vậy cả đời, không bao giờ muốn tỉnh lại nữa…”

(Ngạch nương: Cách gọi mẹ trong các gia đình quý tộc thời nhà Thanh. Gia đình Bạch Vân Phi lúc trước cũng là quý tộc.)

Lâm Kỳ Tuấn nghĩ tới người mẹ đã qua đời của mình đâu còn nghe được những lời này, đôi mắt hắn hấp háy, nước mắt đong đầy vành mắt, đôi môi mỗi lúc một run rẩy. “Thằng con bất hiếu như anh đây, cho dù lão nhân gia có ở trên đời cũng muốn nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy anh nữa. Tư cách làm con… anh đã đến nông nỗi này rồi, anh… anh còn sống làm gì?!”

Nói xong, hắn giương giọng khóc rống lên.

Đầy tớ trai bên ngoài nghe thiếu chủ nhân khóc lớn bèn muốn đi vào khuyên.

Bạch Vân Phi nói: “Đừng lo, cứ để anh ấy khóc lớn một lúc mới tốt.”

Lâm Kỳ Tuấn khóc như vậy chừng hơn nửa tiếng đồng hồ, vuốt linh cữu Lâm lão phu nhân, tiếng khóc yếu ớt, bao sức lực đều dùng hết, âm thanh dần nhỏ xuống.

Lúc này Bạch Vân Phi mới đi qua, chân thành khuyên bảo, cuối cùng cũng thuyết phục được Lâm Kỳ Tuấn một chút.

Lâm Kỳ Tuấn khàn giọng nói: “Em nói đúng, mẫu thân anh đi, phụ thân anh còn đang ở quê nhà, ông ấy lại là bệnh nhân đang nằm trên giường. Anh ném tính mạng này đi chẳng ích lợi gì mà còn càng thêm bất hiếu.”

Còn nói: “Ăn cũng được. Nhưng anh muốn trông coi mẫu thân anh, không cần gì khác cả, một bát cháo hoa là đủ.”

Bạch Vân Phi gật đầu, đi ra bên ngoài nói với quản gia.

Quản gia vui mừng nói: “Đồng ý ăn cháo là tốt rồi. Vẫn do ông chủ Bạch có giao tình với thiếu gia nhà chúng tôi, nếu không phải ngài, chỉ sợ ai khuyên cũng không được.”

Nhà bếp Lâm trạch đã chuẩn bị cháo trước đó, chốc lát sau đã múc một chén cháo đưa đến, còn kèm theo một đĩa đồ muối làm đồ ăn kèm.

Bạch Vân Phi bưng vào trong phòng, tận mắt nhìn thấy Lâm Kỳ Tuấn chậm rãi ăn hết.

Thấy Lâm Kỳ Tuấn đau lòng đến nhường này, Bạch Vân Phi suy nghĩ một lúc bèn từ bỏ quyết định đến tiệm bồi giấy. Y sợ Lâm Kỳ Tuấn lại đột nhiên nghĩ tới người mẹ mới qua đời của mình, lại đau lòng muốn chết lần nữa, cho nên y không rời đi mà nhẹ giọng trò chuyện với Lâm Kỳ Tuấn, đem đề tài chuyển đến trên người phụ thân đang ở Quảng Đông xa xôi của hắn, sau lại nói đến việc buôn bán khắp nơi của Lâm gia.

Lâm Kỳ Tuấn cảm kích. “Vân Phi, anh hiểu rất rõ tình cảm em dành cho anh. Em xem, anh bị đả kích đến nhường này, kết quả chỉ có em có thể an ủi vài lời. Những người khác đều là hoa trong gương, trăng dưới nước mà thôi. Hôm nay, coi như anh đã nhìn thấu tình đời này được tám chín phần rồi.”

Bạch Vân Phi nói: “Không thể nói lời như vậy. Anh là người dịu dàng điềm đạm, tuy rằng trong nhà có tiền song vẫn không hống hách với bạn bè, chuyện này rất đáng quý. Người như anh đương nhiên sẽ có rất nhiều bạn, sao lại là hoa trong gương, trăng dưới nước được? Về chuyện nhìn thấu tình đời… anh còn trẻ như vậy, càng không cần thiết nói lời đó.”

Lâm Kỳ Tuấn nói: “Em đang an ủi thôi. Anh biết, mình là kẻ ở đâu cũng bị căm ghét, sợ rằng ngay cả mẫu thân thân sinh cũng căm hận anh.”

Bạch Vân Phi nghe hắn nhắc tới mẹ mình, sợ hắn lại nghĩ tới chuyện đau lòng nên cố ý coi như chưa nghe thấy câu cuối cùng ấy, chậm rãi nói: “Em không biết anh lấy suy nghĩ bản thân bị người người căm ghét ấy từ đâu ra nữa. Thực sự quá bi quan rồi đấy. Thực ra, tất nhiên có người quan tâm đến anh.”

Lâm Kỳ Tuấn cười lạnh một tiếng. “Ví dụ như?”

Câu hỏi đó khiến Bạch Vân Phi khựng lại.

Lâm Kỳ Tuấn nói: “Vì khuyên anh, em lại bịa đặt để an ủi, anh rất cảm kích. Bất quá, bây giờ em không thể tự giải thích đúng không?”

Nói xong, hắn thở dài một tiếng, khắp gương mặt đều đeo vẻ buồn thương, mất mác vô cớ.

Lòng Bạch Vân không chịu được nữa, nói với hắn: “Ví dụ như Tuyên phó quan cũng rất quan tâm anh.”

Lâm Kỳ Tuấn ngẩn ra, nhìn y một lát, cụt hứng lắc đầu: “Em cần gì phải dùng cậu ấy để gạt kẻ đáng thương, tinh thần sa sút như anh.”

Bạch Vân Phi chỉ có thể thẳng thắn kể chuyện hôm nay đến Bạch công quán thăm Tuyên Hoài Phong. “Cậu ấy nghe xong việc bá mẫu gặp chuyện liền nói muốn tới phúng viếng. Anh nghĩ xem, cậu ấy là người mới xuất viện, sức khỏe suy yếu, vậy mà lại bằng lòng tới nơi có tang sự. Tấm lòng đó có thể coi là chân thành. Vậy làm sao lại không thể nói là cậu ấy quan tâm anh?”

Lâm Kỳ Tuấn lập lại lời Bạch Vân Phi nói, tin tưởng vài phần.

Trong lòng hai phần thấp thỏm, hai phần hoài nghi.

Lại có hai phần nhớ tới hồi ức ngọt ngào trước kia, hai phần đau đớn vì bị Bạch Tuyết Lam cướp mất người yêu.

Nhất thời, cảm xúc như chiếc bình bị lật úp.

Nhưng nghĩ đến Hoài Phong mình từng yêu thương, trong lúc gian nan nhất, hóa ra y vẫn còn nhớ đến chút tình cảm. Ánh mắt ảm đạm kia của Lâm Kỳ Tuấn không khỏi xuất hiện chút sức sống.

Lâm Kỳ Tuấn thở dài nói: “Miệng cậu ấy nói với em như vậy, chứ về phần hành động thì chưa chắc đã giữ lời.”

Bạch Vân Phi nhìn bộ dạng đó của hắn, rõ ràng là vô cùng chờ đợi Tuyên Hoài Phong đến, y bèn nói: “Em thấy Tuyên phó quan đâu phải người ăn nói tùy tiện. Nếu nói đến, chắc chắn sẽ đến. Chắc là ra ngoài nên phải chuẩn bị, tốn thời gian một chút. Em không đi đâu cả, em sẽ ở đây cùng anh đợi cậu ấy.”

Lâm Kỳ Tuấn nói: “Vậy tốt lắm.”

Hai người liền cùng nhau chờ Tuyên Hoài Phong đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.