[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 5 - Tranh Vanh

Quyển 3 - Chương 41



Tuyên Hoài Phong thay một bộ quần áo tiếp khách xong liền đi tới phòng khách.

Chưa đến nơi, y đưa mắt qua cửa sổ dò xét vào trong, thấy trong đại sảnh có hai người mặc âu phục đang chờ đợi, chắc hẳn là khách.

Bất giác thấy khó hiểu. Đầy tớ trai đã báo là Hàn tiểu thư, tại sao bây giờ lại chỉ thấy hai người đàn ông?

Y vừa thắc mắc vừa bước vào đại sảnh, miệng lịch sự nói: “Xin lỗi, để hai vị đợi lâu. Tổng trưởng ra ngoài làm việc chưa về…”

Đang nói, vị khách mặc âu phục kia đột nhiên quay người lại, gương mặt tươi tắn xinh đẹp lộ ra, cười nói: “Nhất định ngài chính là vị Tuyên phó quan tiếng tăm lừng lẫy kia rồi. Lần đầu gặp mặt, vô cùng hân hạnh. Tôi họ Hàn.”

Đưa một bàn tay trắng mịn qua.

Xem ra vị này là Hàn tiểu thư, có chút tinh quái, lại khá tán thành việc nam nữ bình đẳng. Hôm nay đến thăm hỏi lại cố tình mặc đồ nam, là một bộ âu phục được cắt may tinh tế, giấu tóc trong mũ dạ, nếu nhìn từ sau lưng thì quả giống một người đàn ông thon gầy.

Vừa quay qua, trên bộ âu phục đó hiện lên đường cong xinh đẹp, ngũ quan cân đối mang đường nét phụ nữ còn kèm theo cảm giác đánh vào thị giác cực kỳ mãnh liệt, khiến vẻ đẹp vốn có của cô càng được tôn lên.

Tuyên Hoài Phong ngẩn người, cũng kinh ngạc vì vẻ đẹp lẫn khí chất của cô, thầm nghĩ: Ảnh được chụp quả không tồi. Không ngờ người thật còn đẹp hơn trong ảnh. Bạch gia chọn đối tượng giúp Bạch Tuyết Lam thực sự rất nghiêm túc.

Tự nhiên, trong lòng chợt có cảm giác khó tả.

Tuyên Hoài Phong giữ nụ cười trên mặt, vươn tay ra bắt tay cùng cô gái trẻ ngập tràn sự hấp dẫn, muốn hỏi mục đích cô đến đây.

Hàn Vị Ưng đã nhận thấy ý định của y, cô nhanh nhẹn mở miệng trước, nở nụ cười xinh đẹp khéo léo. “Tuyên phó quan, tôi ngưỡng mộ ngài đã lâu, sớm muốn gặp được ngài rồi. Tiếc là Bạch tổng trưởng quá mến tài, vẫn luôn giấu Tuyên phó quan đi như giấu báu vật vậy. Cuối cùng hôm nay tôi đã gặp được người thật, coi như tôi đã thỏa được tâm nguyện.”

Trong lòng Tuyên Hoài Phong cất bí mật, nghe câu nói “giấu như báu vật” thì không biết đó chỉ là lời nói đùa bình thường hay còn thâm ý khác, y chỉ nhàn nhạt đáp: “Thành tựu của Hàn tiểu thư trong quân Hàn gia đã khiến uy danh lan xa, tổng trưởng nhà chúng tôi đã nhiều lần nhắc tới, khiến tôi ấn tượng sâu sắc. Còn về phần tôi, tôi bất quá chỉ là một phó quan, công việc cũng chỉ là chân chạy việc cho tổng trưởng, tuyệt không dám nhận lời ngưỡng mộ gì đó.”

Bàn tay chậm rãi rút về, ánh mắt chuyển hướng đảo qua người đàn ông bên cạnh Hàn Vị Ương.

Hàn Vị Ương giới thiệu. “Đây là thư ký của tôi, họ Tần.”

Chàng trai kia còn rất trẻ, khoảng tầm hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, dáng dấp thanh tú nhưng ánh mắt lại sắc bén, thần thái trầm ổn, nghe Hàn Vị Ương giới thiệu mình, cậu chỉ gật đầu với Tuyên Hoài Phong, nói hai chữ “chào anh” rồi không thêm lời nào nữa.

Tuyên Hoài Phong chuyển ánh mắt nhìn ngang hông hắn, vải trên bộ âu phục phẳng phiu ở nơi ấy hơi nhô ra một chút.

Từ khi được Bạch Tuyết Lam dạy bắn súng, Tuyên Hoài Phong càng lúc càng hứng thú với súng ống, chỉ cần rảnh rỗi sẽ luyện tập hết hai ba tiếng đồng hồ. Hơn nữa, được Bạch Tuyết Lam căn dặn, y dần có thói quen khi ra ngoài sẽ mang theo khẩu Brown, đương nhiên sẽ luyện được chút nhãn lực.

Chỉ liếc mắt như vậy đã đủ nhìn ra trên người chàng trai kia mang theo súng, xem ra chức trách của hắn không chỉ là thư ký, mà còn là một vệ sĩ.

Luận về vấn đề an ninh trật tự hiện tại, Hàn gia là quân phiệt, Hàn Vị Ương còn là tiểu thư trẻ tuổi mang thân phận quan trọng, ra ngoài mang theo vệ sĩ dùng ống là chuyện quá đỗi bình thường. Sau khi nhìn lướt qua, Tuyên Hoài Phong liền thu hồi ánh mắt, thủ thế mời ngồi.

Ba người ngồi trong phòng khách, đầy tớ trai ngoài việc thay trà mới ấm nóng lên còn đưa thêm hai đĩa bánh ngọt đến.

Hàn Vị Ương tiếp tục đề tài khi nãy. “Vừa rồi tôi nói ngưỡng mộ Tuyên phó quan, chắc hẳn ngài cho rằng tôi chỉ xã giao. Song thật ra không phải vậy, tôi nói lời ngưỡng mộ đó là rất thật lòng thật dạ.”

Tuyên Hoài Phong kinh ngạc nhìn cô.

Hàn Vị Ương từ tốn nói: “Dân ta bị đầu độc, chính là Trung Hoa ta bị đầu độc; dân ta thống khổ rên siết trong nọc độc, chính là Trung Hoa ta thống khổ rên siết trong nọc độc. Một quốc gia chịu đầu độc thì phải có dũng khí nạo xương chữa bệnh, nếu như chưa diệt được ma túy trên người, không bỏ được tính cách cẩu thả nhu nhược thì cuối cùng sẽ bị suy sụp hủy hoại, cuối cùng sẽ bị diệt vong.”

Cô nói được một nửa, Tuyên Hoài Phong đã nhớ ra. Chẳng phải đây chính là những lời phát biểu diễn thuyết của mình ngày khai trương viện cai nghiện hay sao?

Chẳng biết tại sao lại truyền ra bên ngoài, lọt tới tai tiểu thư Hàn gia.

Cũng khó cho cô, nhớ không sót chữ nào, học thuộc cả một đoạn dài. Cô dùng đôi mắt đen láy sáng ngời, ngập tràn thần thái mà nhìn Tuyên Hoài Phong chằm chằm, cười nói tiếp: “Bình sinh tôi rất ít khi bội phục ai. Bất quá, ngài có thể nói ra những lời như vậy, hẳn cũng đáng để tôi bội phục.”

Tuyên Hoài Phong vốn mang chút đề phòng mà đến, trái lại lại được khen ngợi trước mặt nên không khỏi ngượng ngùng, cẩn trọng đáp: “Chỉ vài câu hơi hùng hồn thôi. Vì nước vì dân, hẳn phải làm nhiều việc thiết thực, tôi mới chỉ nói miệng thôi, không đáng nhắc đến.”

Tiểu sử của Hàn Vị Ương vốn không như người thường, ngôn hành cử chỉ đương nhiên cũng bất đồng so với những cô gái khác. Tuy rằng hôm nay đến nhà thăm hỏi, lại xem như là lần đầu tiên gặp Tuyên Hoài Phong, song cô lại hào phóng đến lạ thường, chẳng thấy chút gò bó nào.

Nghe Tuyên Hoài Phong nói xong, nét cười trên mặt cô càng tăng thêm, miệng nói: “Tuyên phó quan, ngài quá khiên tốn rồi.”

Quay đầu nói với thư ký Tần: “Đồ tôi bảo cậu mang theo đâu? Lấy ra đây.”

Thư ký Tần lấy một hộp hình chữ nhật ra, đặt lên bàn bằng hai tay.

Hàn Vị Ương nói với Tuyên Hoài Phong. “Gần đây tôi tới Mỹ một chuyến, hôm qua mới trở về. Xuất ngoại một chuyến không thể không mang về chút quà cáp, cho nên đã mua sắm đôi chút. Phần quà này, mong ngài nhận lấy.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Hàn tiểu thư quá khách khí rồi, tôi thay tổng trưởng chúng tôi…”

Hàn Vị Ương nói: “Không phải tặng cho Bạch tổng trưởng, là tặng cho ngài.”

Cô thản nhiên cười nói, giọng nói lẫn thần thái đều cực kỳ tự nhiên, cho dù ngắt lời đối phương, song cũng khó khiến đối phương sinh ác cảm.

Tuyên Hoài Phong nói: “Sao vậy được? Hôm nay chúng ta mới gặp mặt lần đầu.”

Hàn Vị Ương hơi nâng chiếc cằm cong cong quyến rũ lên, hỏi: “Tuyên phó quan, tôi thực sự có ý tốt. Lẽ nào ngay cả việc mở ra nhìn một cái mà ngài cũng không muốn?”

Nói đến nước này, còn từ chối nữa sẽ rất khó coi.

Hàn Vị Ương dùng một ngón tay đẩy chiếc hộp trên bàn trà, chậm rãi đẩy tới trước mặt Tuyên Hoài Phong.

Tuyên Hoài Phong đành phải nở nụ cười trầm tĩnh với cô, mở nắp hộp lên. Một khẩu súng lục xanh đen, đại khái là một mẫu súng đặc chế, nằm trong hộp.

Nhìn tạo hình sắc bén của khẩu súng, y liền hơi động tâm, hơi do dự, bèn vươn tay tới lấy khẩu súng lục đó ra ngoài, đầu ngón tay lướt qua cò súng một lượt, quan sát từ trên xuống dưới, ‘răng rắc’ một tiếng, gỡ băng đạn xuống, âm thanh vô cùng trong trẻo!

Lại ‘răng rắc’ một tiếng, Tuyên Hoài Phong lắp băng đạn vào, híp mắt nhìn đầu ngắm một lúc, đưa tay vuốt báng súng, cảm xúc nặng trịch của của kim loại trong lòng bàn tay… quả là cảm giác khiến đàn ông vô cùng yêu thích.

Hàn Vị Ương mỉm cười nói: “Đây là mẫu súng lục mới do Mỹ sản xuất, tên là BOT IV. Nghe nói hôm đó khai trương viện cai nghiện, Tuyên phó quan dùng hai súng bắn đèn trùm, khiến thính trưởng cục cảnh sát sợ đến nỗi không dám nhúc nhích đó nha. Tôi nghĩ, chắc hẳn ngài sẽ thích thứ này.”

Tuyên Hoài Phong ước lượng khẩu súng trên tay, cười nói: “Cầm trên tay rất thích. Tuy nhiên, lễ vật quý giá thế này, tôi làm sao dám không công mà lại nhận?”

Hàn Vị Ưng lắc đầu một cái, nói: “Miễn bàn việc này. Hàn gia chúng tôi và gia tộc Bạch tổng trưởng có vài mối quan hệ mật thiết. Ngài lại là phó quan của Bạch tổng trưởng, tôi tặng ngài một món quà nhỏ cũng chẳng phải chuyện gì không thể. Nếu ngài không nhận, vậy là ngài khinh thường tôi và anh trai tôi rồi.”

Đến người anh trai quân phiệt nắm rất nhiều binh lực của mình mà cô cũng nhắc đến, vậy việc này đã dính dáng tới thể diện Hàn gia.

Tuyên Hoài Phong biết quan hệ đồng minh giữa Hàn gia và Bạch gia, y không thể không cân nhắc điểm này. Huống chi, khẩu súng kia khiến người ta thực sự yêu thích.

Y suy nghĩ một lúc bèn nói lời cảm ơn với Hàn Vị Ương.

Qua việc này, đôi bên không khỏi thân thiện hơn lúc trước, chủ khách uống vài hớp trà nóng, bắt đầu tán gẫu.

Không ngờ Hàn Vị Ương dù là phụ nữ lại có lối suy nghĩ đầy kiến thức. Bàn đến hội đàm sáu nước mà thủ đô sắp tổ chức và tình hình quốc tế, Hàn Vị Ương cười lạnh nói: “Anh Mỹ Đức Ý Pháp Nhật đều cá mè một lứa, chỉ có da lông là sáng lóa đôi chút, không biết xấu hổ, cho nên thường thể hiện chút hành động chủ nghĩa nhân đạo để che giấu thôi; còn lại là đám cướp chẳng biết thẹn là gì, cướp bóc công khai. Nói cho cùng, tất cả đều làm chung một kiểu buôn bán – cướp đoạt. Thừa dịp Trung Quốc chúng ta suy yếu để cướp đoạt tất cả tài nguyên, của cài mà chúng có thể cướp được.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Con người hay đất nước đều như nhau, đều tranh thủ tối đa tài nguyên trên thế giới này để sử dụng cho bản thân mình. Cho nên, nếu Trung Quốc muốn đứng lên thì chung quy không thể cứ mãi ngóng trông vào sự nhân đạo của các cường quốc, mà phải tự cứu lấy mình. Song tiền đề để tự mình vực dậy cứu được chính mình là linh hồn quốc gia phải hoàn chỉnh. Thuốc phiện, chính là thứ vũ khí đáng sợ tàn phá linh hồn quốc gia, bởi vì không chỉ dân chúng vì nó mà tổn hại đến sức khỏe, hơn nữa còn có thể vì nó mà suy đồi nhân cách.”

Hàn Vị Ương khẽ thì thầm trong miệng. “Không chỉ tổn hại đến sức khỏe, mà còn suy đồi nhân cách…”

Dường như đang nghiền ngẫm lời nói của Tuyên Hoài Phong.

Ánh mắt cô như ngậm nước, nhìn Tuyên Hoài Phong một cái rồi đột nhiên chuyển đề tài, mỉm cười nói: “Nói thật ra thì đây không phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy ngài. Ở buổi tiệc tối tổng lý tổ chức lần trước, tôi thấy ngài và Bạch tổng trưởng cùng nhau khiêu vũ.”

Tuyên Hoài Phong không ngờ cô đột nhiên nhắc tới việc này, nhớ tới đêm đó cầm tay khiêu vũ cùng Bạch Tuyết Lam trước ánh nhìn chăm chú của mọi người đúng là hoang đường, vành tai hơi nóng lên, y đành giả bộ không quan tâm mà cười một tiếng. “Là do tôi thất lễ. Tôi không biết khiêu vũ nên nhờ tổng trưởng dạy một chút, chẳng ngờ ngài ấy cực kỳ hăng hái, lập tức dạy luôn trong sàn nhảy, để mọi người thấy điều không hay ho gì rồi.”

Chẳng biết Hàn Vị Ương có tin lời giải thích của y hay không, khóe miệng xinh đẹp khẽ nhếch, lát sau mới nói: “Hôm nay tôi tới vốn định tìm Bạch tổng trưởng bàn chút công vụ. Nếu ngài ấy ra ngoài làm việc, tôi cũng không nên ngồi lâu. Tôi để lại cho ngài ấy một phong thư, chờ ngài ấy về, nhờ ngài chuyển lại cho ngài ấy, không biết có được hay không?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Đây là trách nhiệm của tôi.”

Y định lập tức kéo chuông, gọi đầy tớ trai lấy giấy bút đến.

Hàn Vị Ương nói: “Không cần, tôi có sẵn.”

Quả nhiên, cô còn đang nói, vị thư ký dáng vẻ vô cùng điển trai, hành động cực kỳ lưu loát kia đã lấy một chiếc bút máy ra, sau đó mở túi công văn lấy một tấm giấy viết thư cùng phong thư trắng.

Hàn Vị Ương cầm bút máy, viết sột soạt trên giấy.

Tuyên Hoài Phong mặc dù rất muốn biết vị Hàn tiểu thư tính cách sảng khoái này sẽ viết gì cho Bạch Tuyết Lam, nhưng người như y lại luôn không làm việc mờ ám, biết người ta viết thư nên chỉ ngồi trên ghế, lẳng lặng bưng trà nóng uống, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt không đặt lên giấy viết thư một lần.

Chỉ chốc lát sau, Hàn Vị Ương đã viết xong thư, gập lại, nhét vào trong phong thư, trên phong thư viết bảy chữ “Bạch Tuyết Lam tiên sinh thân khải”, đưa cho Tuyên Hoài Phong, cười nói: “Việc này đành nhờ Tuyên Phó quan.”

(Thân khải: tức là tự mình mở ra. Ý của từ này là người viết thư mong người được viết tên trên bì thư đích thân mở ra. Ý sâu hơn nữa là “Ngoại trừ người nhận thư, mong rằng người khác đừng mở thư ra xem, cũng mong người nhận thư đừng tiết lộ nội dung bức thư ra ngoài”)

Tuyên Hoài Phong nghiêm mặt nói: “Tôi sẽ đích thân giao cho tổng trưởng.”

Y đứng lên, đích thân tiễn khách đến cổng chính công quán.

Đương nhiên Hàn Vị Ương đã ngồi xe hơi tới đây, cô nói hẹn gặp lại với Tuyên Hoài Phong rồi lên xe, chỉ chốc lát sau lại quay cửa kính xe xuống, nửa bên mặt như hoa như ngọc lộ ra, gọi một tiếng: “Tuyên phó quan.”

Tuyên Hoài Phong tới bên cửa sổ xe, hỏi: “Hàn tiểu thư còn lời nào muốn chuyển lại cho tổng trưởng sao?”

Hàn Vị Ương thoáng suy nghĩ, đáp: “Hôm nay lúc tôi tới mới biết gã ngoại quốc đó chết trong bệnh viện, tôi nghĩ việc này chắc hẳn sẽ gây chút phiền toái cho Bạch tổng trưởng. Mong ngài chuyển cho Bạch tổng trưởng một câu, nếu có điều gì cần hỗ trợ thì đừng do dự, chỉ cần lên tiếng. Ngài ấy biết số điện thoại nơi ở của tôi ở thủ đô mà.”

Nói xong, gật đầu với Tuyên Hoài Phong, quay cửa sổ xe lên, ra lệnh cho tài xế. “Đi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.