Nhắc đến phía Bạch Tuyết Lam, bọn họ đang định ra khỏi cổng chính lại bị đầy tớ trai cản đường, không tiện từ chối, buộc lòng phải tới gặp nữ chủ nhân của ngôi nhà này.
Tuyên Hoài Phong theo hắn đi vào một căn viện nhỏ, hai nha hoàn đang chờ ở cửa vội vàng vén rèm lên cho họ. Mới vào trong nhà đã bị hương vị phấn son cùng than hồng cháy đượm ập vào mặt, bị hương thơm nồng nặc cùng luồng nhiệt nóng hun cho khó chịu.
Trong phòng có một người phụ nữ trung niên diễm lệ. Trên đôi mắt hạnh đào long lanh được bút kẻ mắt vẽ lên một đường mảnh, dường như khiến đôi mắt to thêm một chút.
Trên đầu cắm một cây trâm phỉ thủy hoa văn bằng vàng, dưới cây trâm lớn cắm thêm hai chiếc trâm vàng, vừa cử động đầu đã tạo ra một mảnh ánh vàng rạo rực.
Bà mặc bộ sườn xám đỏ tím bằng gấm, phía trên điểm xuyết hai ba viên kim cương to, cơ thể thoáng cử động, viên kim cương điểm trên gấm lung lay nhìn tựa vảy cá, thu hút ánh mắt người khác.
Hai lão mụ tử một trái một phải đứng bên cạnh nữ chủ nhân, trên mặt là nụ cười ân cần với chủ.
Tuyên Hoài Phong đoán người phụ nữ diễm lệ này chắc hẳn là phu nhân của Ngũ tư lệnh. Chỉ là, y từng ra mắt mẹ của Bạch Tuyết Lam, vị Bạch phu nhân này đúng là khác biệt một trời một vực với vị Bạch phu nhân đó.
Y sợ hiểu lầm sẽ gây ra trò cười, bởi vậy khi vào trong phòng vẫn giữ im lặng, chỉ dùng ánh mắt liếc về phía Bạch Tuyết Lam, định quan sát động tĩnh của hắn.
Thấy Bạch Tuyết Lam gọi người phụ nữ kia một tiếng “Thím Năm”, bấy giờ y mới hành lễ, gọi một tiếng: “Ngũ phu nhân.”
Đang định đứng vào góc phòng để không khiến người ta chú ý, Ngũ phu nhân đã nở nụ cười tươi tắn: “Vị này nhất định là phó quan mà Tuyết Lam mới mời về, quả nhiên tuấn tú lịch sự, vừa nhìn đã biết là người làm đại sự. Đừng câu nệ, mau ngồi xuống đi.”
Tuyên Hoài Phong không ngờ bà nhiệt tình như vậy, y chẳng dám ngồi ngay, ánh mắt liếc về phía Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam cười tủm tỉm: “Thím Năm thiên vị quá. Cháu đi xa mới về mà thím không bảo cháu ngồi xuống à? Sao lại bảo cậu ấy ngồi trước? Một phó quan thôi mà, e rằng không chịu nổi sự quan tâm đó đâu.”
Ngũ phu nhân cười nói với Bạch Tuyết Lam: “Trước giờ thím vẫn không thích những thứ quy củ trói buộc người ta kia đâu. Cháu là người quen, đến chỗ thím rồi thì đương nhiên muốn ngồi thì ngồi, muốn ăn uống gì thì tự lấy, chẳng lẽ cháu còn cần thím phải đồng ý trước sao? Đừng chơi trò chữ nghĩa với thím Năm nữa, cháu mau ngồi xuống đi.”
Bạch Tuyết Lam cười một tiếng rồi ngồi xuống, ngẩng đầu nói với Tuyên Hoài Phong: “Em ngồi bên cạnh anh đi.”
Ngũ phu nhân nói: “Mọi người đồn cháu quản lý thuộc hạ rất nghiêm khắc, ban đầu thím còn không tin, bây giờ tận mắt thấy thì đúng là vô cùng nghiêm khắc. Sao cậu ấy ngồi đâu còn phải nghe lệnh cấp trên nữa?”
Bạch Tuyết Lam đáp lời: “Chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Không bảo cậu ấy ngồi bên cạnh cháu, chẳng lẽ lại bảo cậu ấy ngồi cạnh người khác? Chuyện này thì không ổn đâu.”
Ngũ phu nhân nói: “Miệng lưỡi cháu lợi hại lắm, lúc nào cũng chiếm lý được hết. Có khi cháu nói mặt trời hình vuông cũng được ấy chứ.”
Tuyên Hoài Phong bị hương phấn son hun cho hơi xấu hổ, giờ lại nghe bọn họ bàn tán đôi câu, da mặt mỏng không kiềm được mà nóng lên. Hiện tại nói gì cũng sai, chi bằng không nói, cho nên y chỉ lịch sự mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Bạch Tuyết Lam.
Ngũ phu nhân gọi lão mụ tử đưa đồ uống cùng hoa quả tới.
Hai lão mụ tử ra sau nhà chốc lát, sau đó bưng một lúc bảy tám đĩa đồ tới, có quả ngâm mật, có bánh bích quy, có hạt dưa hạnh nhân các loại. Đại khái là vị phu nhân này thường ngày thích ăn quà vặt nên trong nhà đã chuẩn bị sẵn.
Thức uống được đưa tới không phải trà nóng, mà là bình thủy tinh đựng nước trái cây.
Lúc trước khi còn đang du học, Tuyên Hoài Phong thích uống món này, sau khi về nước thì gia đình gặp biến cố, trải qua cuộc sống kinh tế túng quẫn nên đành vứt sở thích xa xỉ này đi. Đến khi vào Bạch công quán, tuy không còn thiếu tiền nữa, nhưng về phương diện ăn uống được Bạch Tuyết Lam chăm sóc rất chu toàn, bản thân chưa bao giờ phiền não vấn đề đó nên chưa từng nghĩ tới việc uống nước trái cây.
Ai ngờ lại vô tình gặp được món này ở đây, Tuyên Hoài Phong hơi ngạc nhiên kèm vui vẻ, thấy mọi người đều bưng lên uống, y cũng bưng lên uống.
Bạch Tuyết Lam không thích đồ ngọt cho lắm, uống nửa ly thì cười nói: “Thím Năm, vẫn là gọi người đổi cho cháu một ly trà thì hơn.”
Ngũ phu nhân vội sai lão mụ tử đổi trà nóng, lại nói: “Chẳng phải đều do em họ cháu hay sao. Hễ có thứ gì mới là nó nhất định phải nếm thử. Nó uống thử nước trái cây này xong bèn nói rất ngon, vội vàng sai người mang về cho thím mấy thùng. Ban đầu thím uống cũng thấy quá ngọt, dần dà lại thấy hơi thích. Người ngoài tới thì thím vẫn dùng trà để chiêu đãi. Cơ mà cháu là tiểu bối trong nhà, lại du học trở về, chắc hẳn là thích mấy thứ đồ chơi này của người tây dương. Uổng cho thím cố tình sai bọn họ đưa nước trái cây đến, hóa ra cháu không thích, thế này chẳng phải là nịnh hót mà nịnh nhầm chỗ hay sao?”
(Nguyên văn: Vỗ mông ngựa nhưng lại vỗ nhầm đùi ngựa. Ý chỉ là nịnh hót người ta nhưng lại nịnh không đúng chỗ, hơn nữa còn chạm vào chỗ người ta không thích, có khi còn phản tác dụng)
Bà nói một hồi như vậy, câu cuối cùng quả thực không hợp với thân phận người làm phu nhân. Bạch Tuyết Lam không tiếp lời, chỉ nở nụ cười khiến người ta vô cùng thoải mái.
Lão mụ tử dâng trà qua, hắn nhận lấy, nhấp một ngụm mới hỏi: “Thím Năm tìm cháu có chuyện gì không?”
Ngũ phu nhân nói: “Ôi chao, cháu nôn nóng quá đấy, chưa uống được hai hớp trà đã hỏi câu này, làm như thím có chuyện cần nhờ vả nên mới mời cháu uống trà vậy. Chẳng lẽ trong mắt cháu, thím lại thực dụng như vậy?”
Bạch Tuyết Lam biết nhất định sau đó bà còn lời nói tiếp, cho nên vẫn giữ nụ cười mỉm mà chờ đợi.
Quả nhiên Ngũ phu nhân khách sáo đôi câu mới lộ ý, tha thiết hỏi hắn: “Nghe người ta nói, hiện giờ mua bán công trái quốc gia kiếm được rất nhiều tiền phải không? Thím có tiết kiệm được một khoản tiền, cũng muốn thử một lần, thế nhưng thím chẳng hiểu gì cả. Vừa hay cháu trở về, lại là người trong chính phủ, đương nhiên là hiểu biết hơn người bên ngoài rồi.”
Bạch Tuyết Lam ung dung nói: “Mỗi người trong chính phủ đều chỉ quản lý ban ngành của mình. Nếu bàn về công trái quốc gia, đó là thứ do bộ tài chính phát hành, không liên quan nhiều đến bên hải quan do cháu quản, cháu hoàn toàn không chen tay vào được. Thím Năm, không phải cháu định ngăn người làm giàu, song công trái mang rủi ro rất lớn, có người kiếm được nhiều tiền, song cũng có người táng gia bại sản. Số tiền đó của thím chi bằng tìm một cửa hàng tốt rồi đầu tư vào vài phần cổ phần danh nghĩa, hàng năm kiếm chút tiền cổ tức, vậy còn an tâm hơn.”
Ngũ phu nhân bĩu môi. “Đừng nói là đầu tư vài cổ phần danh nghĩa, cho dù thím có tự mở một cửa hàng, một năm có thể kiếm được bao nhiêu đồng? Thím thấy phu nhân tiểu thư nhà người ta bỏ ra tám ngàn mười ngàn mua công trái, chưa tới mấy tháng đã thu về tới ba bốn vạn rồi. Tự mình kiếm được tiền dù sao vẫn khác so với xin tiền của gia đình, mình thích tiêu thế nào thì tiêu thế đó, vậy chẳng phải là sung sướng lắm sao? Cháu không hiểu đó thôi, thím quản cái nhà này của chú Năm cháu thực không dễ dàng gì, mấy con gà chọi kia suốt ngày dòm ngó thím, sợ thím tiêu thêm chút bạc trong nhà. Cho nên tại sao thím lại không tự nghĩ cách cơ chứ? Anh họ cả của cháu làm tổng lý, hiện tại cháu cũng là quan lớn trong chính phủ, lẽ nào lại không biết chút nội tình? Không phải không biết, chẳng qua là cháu không muốn tiết lộ cho thím mà thôi.”
Một vị nữ trưởng bối, vì tiền mà nói ra những lời như vậy với vãn bối đã là hơi quá chừng mực.
Ngay cả Tuyên Hoài Phong ngồi bên cạnh cũng cảm thấy khó xử thay cho Bạch Tuyết Lam.
Câu này phải trả lời thế nào mới phải?
Tuy nhiên, vấn đề khó khăn của Tuyên Hoài Phong chưa bao giờ là vấn đề khó khăn của Bạch Tuyết Lam. Người này khi cố ý qua loa đại khái thì hoàn toàn có thể làm như không nghe lọt chữ nào của đối phương vào tai, bất kể Ngũ phu nhân năn nỉ thế nào, than phiền ra sao, hắn vẫn luôn trưng vẻ mặt thảnh thơi vui vẻ, uống một hớp trà rồi khen lá trà ngon, ăn một miếng bánh bích quy, lại khen vị bơ của bánh bích quy rất vừa vặn.
Ngũ phu nhân thử mấy câu vẫn không nhận được câu trả lời cụ thể nào, trong lòng bực bội, nhưng cũng chưa đến mức phải trách cứ thẳng mặt Bạch Tuyết Lam, buộc lòng phải hùa theo hắn: “Đây đều là món do em họ cháu mang về, chưa bàn ngon hay không thì đó cũng là chút tình cảm của nó dành cho mẹ mình.”
Bạch Tuyết Lam nhân cơ hội hỏi: “Sao không thấy Thiên Tứ?”
Ngũ phu nhân nói: “Nó ấy à, tổng lý lo quốc gia đại sự cũng chẳng bận bằng nó, hôm nào cũng chạy đi đâu mất, chẳng thấy bóng dáng đâu.”
Bạch Tuyết Lam cười hỏi: “Bận gì vậy?”
Ngũ phu nhân nói: “Nó hứng thú với việc ngoại giao, đại khái là muốn trở thành một nhà ngoại giao.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Trở thành nhà ngoại giao à. Vậy thì bắt buộc phải giao thiệp nhiều với người phương tây rồi. Chẳng trách cậu ấy vắng nhà nhiều, chắc là tốn hết thời gian để xã giao bên ngoài.”
Nhắc tới đứa con trai duy nhất, Ngũ phu nhân đổi sang vẻ mặt khác, vừa than thở vừa tự hào. “Đám người phương tây kia yêu thích tán dương nó lắm, lúc thì mời nó đi nghe hòa nhạc, lúc thì mời nó tham gia yến tiệc, quả thực không để cho nó chút thời gian rảnh nào cả.”
Bạch Tuyết Lam pha trò nói: “Hòa nhạc và yến tiệc cũng không quan trọng lắm, đó là lối xã giao vô cùng tiêu chuẩn của người phương tây. Lúc cháu ở thủ đô chỉ sợ xã giao với người Nhật thôi. Bọn họ cứ luôn bảo là bàn chuyện công vụ thì kiểu gì cũng phải uống rượu mới được việc, mười lần thì hết chín lần say mèm.”
Ngũ phu nhân sinh lòng thích thú, phụ họa: “Còn không phải à? Có gã người Nhật tên Matsuda, chỉ cần hẹn gặp hắn là kiểu gì cũng phải uống đến say khướt.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Trước kia cháu cũng từng kết giao với một người Nhật tên Matsuda, có phải người đó cũng làm trong bộ ngoại giao của chính phủ Nhật hay không?”
Ngũ phu nhân nói: “Hình như người mà Thiên Tứ quen và người bạn mà cháu quen không cùng một người đâu. Vị Matsuda tiên sinh này không làm quan, là một doanh nhân mở công ti kinh doanh.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Ánh mắt khi bết bạn của em họ lúc nào cũng cao. Cháu nghĩ cậu ấy tuyệt đối sẽ không lui tới với người làm ăn thông thường đâu. Nếu đã kết bạn với người trên thương trường thì nhất định đối phương phải làm ăn rất lớn. Vậy vị Matsuda tiên sinh kia chắc hẳn là chủ tịch của công ty đó?”
Nghe người ta khen con trai mình, Ngũ phu nhân còn vui hơn so với bản thân được khen ngợi, bởi vậy mà cảm giác bực bội do thăm hỏi nội tình công trái chính phủ cũng vơi đi bảy tám phần, cười nói: “Công ty hắn mở thực sự lớn vô cùng, nghe nói mở chi nhánh ở rất nhiều nơi, thậm chí là cả ở nước ngoài nữa. Là công ty Văn Minh danh tiếng nổi như cồn ấy. Cháu chỉ cần nghe đến cái tên này đã cảm nhận được khí phái của công ty lớn ngoài quốc rồi. Bằng không, ai dám dùng cái chữ “Văn Minh” trịnh trọng như vậy làm tên sản nghiệp của mình?”
Nghe bốn chữ Công ty Văn Minh, tim Tuyên Hoài Phong chợt giật nảy lên hai cái.
Len lén nhìn sang Bạch Tuyết Lam, Bạch Tuyết Lam lại như chẳng có chuyện gì, cười nhạt nói: “Đúng vậy, tên của Công ty Văn Minh này nghe rất văn minh. Cơ mà như thím đã nói qua, cứ kéo Thiên Tứ đi uống rượu mãi như vậy thì cũng chẳng văn minh lắm. Thiên Tứ còn trẻ, không biết quý trọng sức khỏe. Thím Năm chăm nom cậu ấy thêm một chút, đừng để bị người Nhật làm hư.”
Ngũ phu nhân nói: “Tất nhiên là thím dặn dò nó mãi rồi. Chú Năm cháu cực khổ cả đời cũng chỉ có một đứa con trai này thôi. Cho nên thím mới nói đám di thái thái ở các phòng khác chỉ là đồ trưng bày sống. Không sinh được thì thôi, cái đám có thể sinh kia lại không chịu phấn đấu, chỉ sinh con gái. Phàm là đám đó có thể sinh cho chú Năm cháu một đứa con trai, Thiên Tứ có anh em, tương lai không đến nỗi phải cô đơn…”
(Di thái thái: giống di nương, cũng chỉ vợ bé)
Đang nói, bỗng nhiên bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập, là tiếng giày cao gót nện trên nền gạch, tiết tấu tựa như đánh giặc vậy, mang âm hưởng hùng dũng.
Ngũ phu nhân đang nói chuyện, nghe được âm thanh đó thì không khỏi dừng lại.
Lão mụ tử bên ngoài hoảng hốt nói một câu: “Tôn di nương, phu nhân đang tiếp khách ở bên trong…”
Dường như là muốn cản người nào đó.
Nhưng lão mụ tử lại không có năng lực ngăn cản người, một khắc sau, rèm cửa chạm đất bỗng vén lên, gió lạnh bên ngoài lập tức ùa vào khiến Tuyên Hoài Phong rùng mình.
Một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi theo trận gió đó vào trong phòng. Người phụ nữ này rất đẹp, đôi lông mày dài mảnh hơi xếch lên, trong vẻ quyến rũ còn mang theo khí chất cao ngạo.
Trên người cô mặc bộ sườn xám đỏ tím, viền chiếc sườn xám được nạm dải kim cương, vô tình đụng độ với màu sắc bộ trang phục của Ngũ phu nhân.
Thế nhưng cô cao gầy, hơn nữa lại trẻ hơn Ngũ phu nhân gấp đôi, mặc dù dáng người chẳng khác mấy, song so với Ngũ phu nhân lại đẹp hơn gấp bội.
Ngũ phu nhân vừa thấy cô bèn trầm mặt: “Tôn di nương, cô lại định quậy gì vậy?”
Tôn di nương chẳng sợ vị phu nhân này chút nào, đáp lời: “Bà đừng vu oan cho tôi. Tôi không tới gây chuyện, tôi tới trả đồ thôi!”
Vừa nói vừa khinh thường ném một thứ lên bàn.
Vật kia vừa chạm bàn liền xoay vài vòng, âm thanh trong trẻo, cuộn tròn đến góc bàn mới dừng lại.
Vừa vặn ngừng ngay dưới mí mắt Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong tò mò nhìn thử, hóa ra là một mặt dây chuyền làm bằng thủy tinh nhiều màu. Bởi vì vừa đẹp giá lại rẻ, cho nên loại mặt dây chuyền thủy tinh ngũ sắc này từng là loại trang sức thịnh hành trên đường phố, các cô gái gia đình trung lưu thường yêu thích mua về đeo.
Đẹp thì đẹp, nhưng với gia đình quyền quý như Bạch gia, nữ quyến ra ngoài rất chú trọng cách ăn mặc liên quan đến thân phận, hẳn là sẽ khinh thường đồ được làm từ thủy tinh.
Ngũ phu nhân thấy Tôn di nương ném đồ ngay trước mặt mình thì sắc mặt càng khó coi, chất vấn: “Cô có ý gì?”
Tôn di nương ưỡn ngực nói: “Cho dù là đuổi ăn mày cũng chẳng đuổi cái kiểu này. Tôi không cần cái thứ đồ mà đến người ở còn không thèm!”
Ngũ phu nhân nói: “Tôi nhiều đồ không có chỗ để nên cố tình nhét một miếng mặt dây chuyền cho người làm à? Bản thân làm di nương thì phải tuân thủ bổn phận của di nương, đừng có kén cá chọn canh. Người khác được chia phần đều ngoan ngoãn như thế, tại sao cô lại làm ầm lên? Uổng cho cô còn từng đi học đấy. Tôi thực sự không hiểu, nữ sinh ở trong trường đã học những gì mà lại ồn ào đòi hỏi với phu nhân nắm quyền quản gia thế này.”
Tôn di nương nói: “Tôi đi học mấy năm còn biết hai chữ công bằng viết thế nào. Chỉ sợ người nào đó chẳng biết nổi vài mặt chữ, không biết làm người phải công bằng chính trực.”
(Nguyên văn: Oản thủy đoan bình, ý chỉ người nắm quyền quản lý phải công chính liêm minh, không được thiên vị bất kể phe nào.)
Ngũ phu nhân giận tím mặt, bà vốn ôm thân phận phu nhân ngồi bên bàn nói chuyện với Tôn di nương, hiện tại tức giận đứng dậy đối mặt với cô, hỏi: “Một đứa làm di thái thái như cô lại dám mạnh miệng ngay trước mặt phu nhân hay sao? Bình thường tư lệnh cưng chiều cũng thôi, dù sao trong nhà này vẫn còn quy củ. Cô dám leo lên đầu tôi ngồi thì tôi phải đem gia pháp ra dạy dỗ cô!”
Bị gia pháp uy hiếp, ý chí chiến đấu của Tôn di nương chẳng những không giảm xuống mà ngược lại còn cháy hừng hực hơn, nghển cổ, cười lạnh đáp trả: “Hóa ra bà cũng biết rằng mình là phu nhân đấy. Nhưng mà người làm phu nhân chẳng ai bất công như bà cả. Nếu làm phu nhân thì phải có sự độ lượng. Bà nhìn phu nhân nhà người ta đi, có vị nào chèn ép, nhục mạ di thái thái như bà không?”
Ngũ phu nhân chỉ thẳng mặt cô, giận dữ nói: “Tôi bất công lúc nào? Cô nói thử xem! Không nói ra được thì tôi không bỏ qua cho cô đâu!”
Tôn di nương nói: “Tam phòng tặng tới mấy rương đồ, bà lại chỉ chọn ra mấy món chia cho mọi người, còn lại thì tự giấu đi hết, vậy cũng được đi. Nhưng bà sai đầy tớ trai cho đưa cho đám Tần di nương mấy món đồ trang sức rất được, đều là của tam phòng tặng qua. Tại sao duy chỉ mình tôi thì bà mang một thứ vớ vẩn không đáng tiền mà bà đã từng dùng qua để lấy lệ? Tôi không chấp nhận việc này được!”
Tuyên Hoài Phong cũng được sinh ra ở phủ tư lệnh, nhưng mẹ đẻ mất sớm, cha không tái giá, chỉ cưới một vị di nương, bởi vậy gia cảnh không phức tạp, trước nay chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy tràng cảnh thê thiếp đại chiến bực này.
Trong lúc Tôn di nương cãi vã với Ngũ phu nhân, ban đầu y kinh ngạc, sau đó lại trù trừ: liệu có nên khuyên can hay không?
Trong lúc do dự, y liếc nhìn Bạch Tuyết Lam, khóe miệng hắn ngậm cười, vô cùng nhàn nhã ngồi cạnh thưởng thức trà.
Tuyên Hoài Phong nghĩ đây là việc nhà của hắn, hắn không vội, vậy mình vội làm gì.
Y không tiện học theo dáng vẻ hứng thú xem trò vui của Bạch Tuyết Lam, cho nên đành mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà ngồi đó.
Chẳng qua là không kiềm được tò mò, thỉnh thoảng lại ngước mặt lên liếc nhìn hai người phụ nữ đang cãi vã kia một cái, hơn nữa đôi tai đáng yêu trắng nõn mượt mà kia… thật ra vẫn luôn dựng thẳng tắp.
Cặp phó quan và thượng cấp ngồi bên xem tiết mục thê thiếp đại chiến, vở diễn đang vô cùng xuất sắc, chợt nghe nhắc tới đồ tam phòng đưa đến mới đột nhiên tỉnh ngộ.
Hai rương đồ xế chiều hôm nay đưa qua vừa vào cửa đã mất dạng, hóa ra sớm bị Ngũ phu nhân phái người uy hiếp đem đến đây.
Hơn nữa lại còn vì thế mà phát sinh chuyện này.
Thật không khỏi cảm khái, lại buồn cười.
Ngũ phu nhân vẫn đang chiến đấu cùng Tôn di nương, trầm giọng nói: “Vô liêm sỉ! Đều là đồ lựa từ trong rương ra, tại sao lại thành đồ tôi đã dùng qua? Dây chuyền mà tôi đã từng dùng qua, cô xứng để đeo à? Tôi có đập cũng không đưa cho cô. Được lắm! Tôi nhường nhịn cô đủ kiểu, cô lại muốn đổ vạ cho tôi hả?”
Tôn di nương nói: “Bà ức hiếp tôi rồi còn muốn đổ vấy cho tôi, đúng là thủ đoạn quá nhỉ. Nhưng bà đâu phải Võ Tắc Thiên, không thể ép đen thành trắng được đâu. Giờ người tặng quà ở đây, chúng ta nói rõ ngay mặt đi.”
Vừa nói vừa chỉ mặt dây chuyền thủy tinh, nhìn về phía Bạch Tuyết Lam.
Theo quy củ của Bạch gia, địa vị của di nương không cao, mặc dù có bối phận, song vẫn không dám thực sự tỏ vẻ trưởng bối trước mặt tiểu bối như Bạch Tuyết Lam. Cho nên cô không gọi tên Bạch Tuyết Lam, chỉ đứng trước mặt hắn nói: “Thập Tam thiếu gia, cậu nói lời công bằng đi. Mặt dây chuyền này nằm trong số quà mà cậu tặng cho Ngũ tư lệnh sao? Tôi ấy mà, cái lúc thủy tinh nhiều màu vừa mới lưu hành, tôi đã thấy bà ta đeo một cái giống vậy trên cổ. Bà ta nói đây không phải là thứ đồ chơi mà bà ta chơi chán rồi, không cần nữa, là đồ ngài tặng tới, thật hay giả vậy?”
Tuyên Hoài Phong nhìn mặt dây chuyền kia, thầm nghĩ, tuy bản thân chưa từng mở hết những rương quà mà Bạch Tuyết Lam chuẩn bị để đem về quê, song những rương từng nhìn qua thì đều là hàng thượng đẳng.
Bạch Tuyết Lam là kẻ tiêu tiền rất hào phóng, ngàn dặm xa xôi trở về, mua một mặt dây chuyền thủy tinh rẻ rúng như vậy làm gì?
Đây chắc chắn không phải là đồ của Bạch Tuyết Lam.
Thoáng nghĩ về khí chất con buôn trên người Ngũ phu nhân, ngược lại còn thấy suy đoán của Tôn di nương phải đúng đến tám chín phần.
Tuy nhiên, thê thiếp nhà chú mình địa chiến, Bạch Tuyết Lam dù là tiểu bối cũng làm sao tiện nhúng tay vào làm trọng tài?
Nói không phải mình tặng thì đắc tội Ngũ phu nhân.
Nói là mình tặng thì lại thành giúp Ngũ phu nhân, oan uổng cho Tôn di nương.
Chuyện này… thật là khó.
Tuyên Hoài Phong thấy khó xử thay cho Bạch Tuyết Lam. Bạch Tuyết Lam vẫn hững hờ như trước, cười bâng quơ một tiếng: “Đồ cháu mang về để kín một khoang tàu hỏa, đâu thể nhớ từng món từng món được? Cơ mà sự việc ngày hôm nay đều do quà cháu tặng mà ra, cháu hẳn phải chịu một phần trách nhiệm. Tôn di nương, nếu thím không thích mặt dây chuyền thủy tinh đó, vậy cháu tặng một mặt dây chuyền bằng phỉ thúy cho thím, thím chịu không?”
Trong đầu Tôn di nương nghĩ: hắn là công tử của tam phòng, chịu nhượng bộ với một kẻ làm di nương như mình thế này thì cũng không thể nói là mang ý xấu.
Bởi vậy thái độ đối với Bạch Tuyết Lam cũng hòa hoãn hơn chút, thở dài nói: “Thập Tam thiếu gia, tôi làm thế này không phải vì một mặt dây chuyền. Cậu không biết đâu, ở trong cái nhà này, tôi bị người ta ức hiếp cực kỳ. Nếu chỉ một mình tôi thì cứ chết quách đi là xong. Nhưng tôi còn một đứa con gái. Chèn ép tôi cũng được thôi, bà ta lại còn chèn ép cả con gái tôi…”
Lời còn chưa dứt, Ngũ phu nhân không cách nào giữ im lặng được nữa, gân giọng hỏi: “Tôi chèn ép con gái cô thế nào? Chẳng lẽ tôi cũng đưa cho nó một cái mặt dây chuyền bằng thủy tinh hả?”
Tôn di nương nói chuyện với Bạch Tuyết Lam thì nhún nhường tám phần, nhưng quay về phía Ngũ phu nhân thì giọng nói lập tức đề cao tám độ: “Nếu bà đưa mặt dây chuyền thủy tinh cho nó, tôi đành chịu. Nhưng bà phát đồ trong nhà, Ngọc Hương, Ngọc Lệ của Tần di nương tốt xấu gì cũng được bà phân cho một cái vòng ngọc. Tại sao đến Ngọc Mỹ của tôi, bà lại hoàn toàn ngó lơ bài trừ nó? Chẳng lẽ con bé không phải là máu thịt của tư lệnh hay sao?”
Ngũ phu nhân liên tục dậm mạnh chân, lại vỗ bắp đùi nói: “Cái mụ đàn bà này cố tình sinh sự! Ngọc Hương Ngọc Lệ mười mấy tuổi rồi, là cô nương sắp gả ra ngoài, không thể không chia cho chúng nó một món trang sức. Còn con nhóc kia của cô năm nay mới năm tuổi, cũng muốn đeo vàng nạm bạc à, còn ra cái gì nữa? Hóa ra cô sinh con gái là để giành thêm được chút trang sức! Tham lam như thế thì tôi sợ cô thật!”
Bà càng nói càng kích động.
Cuối cùng chỉ ra sau nhà: “Đồ tam phòng đưa đến đều ở đây, có bản lĩnh thì cô lấy toàn bộ đi! Chỉ sợ cô không dám!”
Tôn di nương nói: “Tại sao tôi không dám? Từ khi bà chủ trì gia đình, có bao giờ bà không cắt xén chi phí ăn mặc của đám di nương chúng tôi chưa? Núi vàng núi bạc chất đầy phòng của bà. Tôi đã sớm muốn vào nhìn cho rõ rồi!”
Chẳng chút do dự đi về phía sau nhà.
Ngũ phu nhân vốn định nói một câu ép người, hoàn toàn không ngờ tới cô lại thực sự đả xả tùy côn thượng. Trong phòng bà đương nhiên cất giấu rất nhiều tài sản, làm sao để cho địch thủ vào lật tìm cho được, mặt lập tức biến sắc, vội vàng tiến lên chặn đường Tôn di nương, la lên: “Phản! Cô định phản hả!”
Sợ Tôn di nương cố gắng xông vào, chẳng những gân giọng lên nói, lại còn đẩy người Tôn di nương ra.
Chẳng biết rốt cuộc đẩy vào chỗ nào trên cơ thể Tôn di nương, cả người cô lảo đảo, nghiêng một cái, eo đụng vào góc bàn vuông vức.
Bàn bị cơ thể người đụng trúng chợt lệch đi, đĩa, bình trà, ly trà được đặt trên bàn đồng loạt trượt rơi xuống đất, âm thanh ‘loảng xoảng’ vang lên, vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Tuyên Hoài Phong kinh ngạc không kịp phản ứng, vẫn là Bạch Tuyết Lam lanh tay lẹ mắt kéo tay y đứng dậy, lui về sau vài bước mới không bị mảnh thủy tinh văng lên người.
Tôn di nương bị đánh như vậy thì sao dễ dàng bỏ qua, xoa xoa cái eo đau nhức, cắn răng cười nói với Ngũ phu nhân: “Được, được! Động tay động chân thực sự rồi phải không! Nghe nói cô nương xuất thân từ lầu xanh muốn tranh khách là phải biết đánh nhau, chắc bà luyện được không ít ngón đòn lợi hại đâu nhỉ. Hôm nay tôi không đếm xỉa gì nữa, tôi liều một trận với bà!”
Ngũ phu nhân trước khi hoàn lương từng kiếm ăn bằng nghề buôn da bán thịt, sau khi trở thành di thái thái, bà hận nhất là nghe người khác nói mình xuất thân từ lầu xanh.
Từ khi được nâng lên làm chính thất, trở thành Ngũ phu nhân, hai chữ “lầu xanh” trở thành từ cấm kị lớn nhất trong nhà Ngũ tư lệnh.
Bây giờ Tôn di nương ngay mặt chọc vào vết sẹo của bà, Ngũ phu nhân giận đến nỗi sắc mặt hết đỏ lại xanh, hết xanh lại thành tím, nhảy cẫng lên kêu la: “Tao liều mạng với mày!”
Xông lên như bão tố, hai tay đưa lên, tựa như phát điên mà dùng mười đầu móng tay dài hai ba tấc được mài sắc vồ về phía gương mặt trái xoan xinh đẹp của Tôn di nương.
Tôn di nương dùng hai tay bắt lấy cổ tay Ngũ phu nhân, dù sao cũng không thể để cho bà ta vồ lên mặt mình.
Ngũ phu nhân không thể dùng tay bèn nhấc chân đạp, một đạp không trúng Tôn di nương, nhưng lại khiến cho một chiếc ghế đổ lăn lóc, phát ra tiếng “ầm” cực lớn.
Hai lão mụ tử muốn vào ngăn cản, nhưng nào có thể cản nổi hai con cọp cái đang nổi máu điên, nôn nóng đứng bên liên tục hô: “Phu nhân bớt giận! Di thái thái mau dừng tay!”
Ngay cả Tuyên Hoài Phong cũng không nhìn nổi nữa, chốc chốc lại nhìn Bạch Tuyết Lam một cái.
Thấy gương mặt hoàn toàn tỏ vẻ thế nào cũng được của hắn, chẳng hiểu sao y lại giận đến ngứa cả răng, âm thầm dùng mũi chân chọc chọc gấu quần Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam quay lại, hỏi nhỏ: “Sao vậy?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Anh xử lý chút đi.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Em không xem trò vui à? Anh vốn định xử lý, chẳng qua là thấy em xem có vẻ hứng thú, mặt mày hớn hở, cho nên anh mới không đành cắt đứt hứng thú của em, đứng bất động nãy giờ đây này.”
Tuyên Hoài Phong kiềm chẳng đặng lại dùng mũi chân đá gấu quần hắn mấy cái. “Anh đùa dai quá đấy. Em hớn hở bao giờ? Cứ đổ vạ cho em. Đừng dài dòng nữa, nhanh hành động đi. Chẳng may thực sự đánh nhau xảy ra vấn đề gì nguy hiểm, anh cũng khó bàn giao với Ngũ tư lệnh.”
Bạch Tuyết Lam như phụng chỉ vua mà đi tới phía trước, mỗi tay bắt một người, dễ dàng tách hai người phụ nữ đang quấn lấy nhau đấm đá kia ra, quay đầu ra lệnh với lão mụ tử đang đứng ngẩn ngơ: “Đi mời tư lệnh tới đây.”
Lão mụ tử hoàn hồn, nhanh chóng chạy đi.
Ngũ phu nhân tức đến nỗi khí nóng bốc lên đầu, một tay bị tóm, năm chiếc móng trên tay còn lại vẫn định vồ vào da thịt người ta, trong tai chợt có người quát khẽ một câu: “Thím năm, tỉnh táo lại đi.”
Giọng nói kia tuy không chói tai, nhưng lại vô cùng cương nghị, tựa như tiếng sư tử hống.
Lập tức khiến bà tỉnh táo lại.
Nhìn thử, hóa ra móng tay mình thiếu chút nữa đã vồ lên mặt Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam tách hai người ra, mỗi tay một người, kéo đến bên hai chiếc ghế chưa bị đá lăn lóc rồi nhấn một cái, hai người phụ nữ không kiềm được mà ngồi ngay xuống.
Bạch Tuyết Lam nói: “Châm trà.”
Một lão mụ tử chạy đi mời tư lệnh, người còn lại đang hết hồn hết vía, nghe Bạch Tuyết Lam ra lệnh thì như tìm được người để cậy nhờ, chạy đi rót hai ly trà. Tuy nhiên, do quá vội vàng nên không kịp nấu nước mới, đành bưng trà ấm tới.
Bạch Tuyết Làm chẳng để tâm, bưng một ly cho Ngũ phu nhân.
Ngũ phu nhân ngồi xuống mới lấy lại bình tĩnh, nhớ tới việc mình chịu thiệt vì một di nương, càng nghĩ càng không cam lòng, đang định nói gì đó lại bị Bạch Tuyết Lam dùng thái độ kiên quyết nhét một ly trà vào tay.
Bạch Tuyết Lam nói: “Có lời gì thì chờ lát nữa sẽ được nói hết. Uống trước hớp trà thấm giọng đi.”
Cứ vậy, Ngũ phu nhân chỉ có thể cúi đầu uống trà.
Phía Tôn di nương, cô còn trấn tĩnh hơn so với Ngũ phu nhân, thấy Bạch Tuyết Lam đứng ra thì không thể không nể mặt. Bởi vậy, sau khi ngồi xuống cũng không khóc không náo loạn gì. Hồi nãy khi ẩu đả, trâm lớn trâm nhỏ trên đầu rơi mất ba bốn cái, nửa bên tóc tán loạn xuống, cô không hề nhặt trâm dưới mặt đất lên, dùng năm ngón tay từ tốn vén mái tóc dài đang rũ xuống.
Bạch Tuyết Lam đưa một ly trà cho Ngũ phu nhân xong lại đi qua đưa cho cô một ly.
Tôn di nương nhận trà, hoàn toàn không còn vẻ hung hãn khi nãy nữa, nhỏ giọng nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Tuyên Hoài Phong tận mắt thấy Bạch Tuyết Lam kéo người, nhấn người, đưa trà, hoàn toàn không thêm động tác dư thừa nào, thực sự có thể coi như hình mẫu lý tưởng của một người biết cách giao tiếp với phụ nữ, y thầm chép miệng hiếu kỳ.
Lại nghĩ thê thiếp của các phòng ở Bạch gia đông đảo, hắn hẳn là đã thấy nhiều từ khi còn nhỏ nên mới luyện ra được tuyệt chiêu thuần thục bực này.
Bất giác nghĩ xa hơn, nhớ tới lời Bạch Tuyết Lam đảm bảo với mình: hắn tuyệt không lấy thêm thê thiếp.
Ban đầu khi nghe những lời này, Tuyên Hoài Phong chẳng mấy để tâm, giờ chứng kiến tận mắt mới hay rằng Bạch Tuyết Lam đang hữu cảm nhi phát.
(Hữu cảm nhi phát: Ý chỉ từ những việc thường ngày mà nảy sinh cảm xúc, bài học, thường thức, thấu hiểu được cuộc sống, lĩnh ngộ được chân lý cuộc sống. Đúc kết được những điều tâm đắc)
Tuyên Hoài Phong tập trung vào suy nghĩ của mình, những người khác trong phòng cũng đang suy nghĩ về những nỗi băng khoăn của bản thân.
Một phút trước còn huyên náo long trời lở đất, bây giờ lại yên tĩnh đến độ nghe được cả tiếng kim rơi.
Trong sự yên tĩnh này, bỗng nghe được âm thanh như tiếng trâu rống: “Con mẹ nó! Có để người ta được yên tĩnh không hả?”
Âm thanh kia như cách mấy cái sân vọng tới, lúc vang lên lần nữa thì đã gần hơn, tựa như là ở bên ngoài cửa viện, đại khái đang đi rất nhanh về phía này.
Tuyên Hoài Phong nhận ra đây là giọng của Ngũ tư lệnh, y đang suy nghĩ: Phu nhân và di nương đánh nhau vô cùng chật vật, khi Ngũ tư lệnh tới chắc chắn sẽ nổi giận, không biết sau đó lại xảy ra chuyện gì nữa.
Bạch Tuyết Lam đi tới trước mặt y, kéo tay áo y môt cái, khẽ nói: “Đi thôi.”
Bạch Tuyết Lam cười đáp: “Chờ để thành cá trong chậu bị vạ lây à? Đi mau.”
Kéo tay Tuyên Hoài Phong một cái, cơ trí tránh cửa trước, âm thầm đi từ cửa sau ra ngoài.
Ra khỏi viện của Ngũ phu nhân, đi chưa được mấy bước, chắc hẳn Ngũ tư lệnh đã đi vào căn phòng phía đó, tiếng mắng người truyền đi thật xa: “Ông đây khiến chúng bay thiếu ăn hay thiếu mặc? Vì một vài cái nhẫn quèn bông tai quèn mà hôm nào cũng làm ầm ĩ lên. Đừng có chọc ông đây tức điên lên! Để ông đây không nhịn được nữa thì ông ném hết ra đường cái, cho theo đám ăn mày đi xin cơm một lũ với nhau! Để xem xem chúng bay còn được ăn no căng bụng ra nữa không? Ông đây khinh!”
Trong tiếng mắng mỏ của ông còn kèm tiếng phụ nữ khóc nức nở.
Giọng Ngũ tư lệnh lớn hơn: “Còn khóc? Vẫn khóc? Còn khóc nữa thì ông quật chết chúng bay!”
Những người phụ nữ hẳn rất sợ ông, bị ông hầm hừ thì tiếng khóc lập tức nhỏ lại.
Tuyên Hoài Phong dừng lại bên ngoài tường, yên lặng lắng nghe hai ba phút, thở dài nói: “Ôi, Bạch gia các anh coi phụ nữ như đồ chơi vậy. Vậy là hơi bậy bạ đó.”
Bạch Tuyết Lam quét mắt nhìn bốn phía, không có người ngoài, hắn ôm eo Tuyên Hoài Phong, để y sát lại gần mình một bước. “Bạch gia các anh? Mới đến một ngày đã dùng gậy trúc gom nguyên cả họ* nhà anh rồi sao? Chú Năm là chú Năm, anh là anh. Huống chi anh đã thề là tuyệt đối không nạp thiếp. Em còn lo lắng cái gì?”
(*: Đoạn này có thể hiểu là vơ đũa cả nắm, gộp nguyên cả dòng tộc nhà Bạch Tuyết Lam lại nói)
Tuyên Hoài Phong vốn đang tạm thời xúc động, không định hoài nghi Bạch Tuyết Lam, vô tình gộp chung hắn vào như vậy nên hơi ngượng ngùng: “Em sai rồi, câu đầu tiên đã đắc tội với người ta. Thật ra em không có ý gì cả, chỉ là thấy đại gia đình của anh như vậy quá phức tạp, khiến cho em hơi hoảng sợ.”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Hòa thượng lấy được chân kinh cũng phải trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn. Chúng ta muốn hái trái ngọt trên thiên đường thì hẳn cũng phải gặp chút kiếp nạn, vậy mới khiến cho hậu nhân viết cho chúng ta một câu chuyện cổ tích xuất sắc được chứ. Ừm, nếu dùng việc đi thỉnh kinh để làm ví dụ, vậy em nhất định là Đường Tam Tạng diện mạo tuấn mỹ, người đã khiến cho nữ vương của Nữ Nhi quốc muốn cướp về làm chồng. Vậy anh là ai đây nhỉ? Trư Bát Giới là tuyệt đối không được, Sa hòa thượng quá ngu xuẩn, còn Tôn Hầu Tử thì sao? Pháp lực có vẻ lớn, nhưng cả người toàn lông là lông, buối tối không biết xấu hổ mà ôm sư phụ đi ngủ?”
Tuyên Hoài Phong mới đầu nghe hắn nói còn thấy thú vị, không khỏi mỉm cười, nhưng nghe được câu cuối cùng mới hiểu hắn vòng vo, dùng lời nói để tròng ghẹo mình. Đứng trong địa bàn của người ta, lại không tiện động tay động chân với Bạch Tuyết Lam, y chỉ có thể dùng tay đẩy nhẹ bả vai hắn một cái: “Đi thôi, đi thôi. Chờ lát nữa Ngũ tư lệnh đi ra mà thấy chúng ta, anh sẽ thành con cá trong chậu bị vạ lây đấy.”
Hai người cùng nhau rời khỏi dinh thự của Ngũ tư lệnh, dọc theo những bức tường san sát, đi thẳng trở về dinh thự của Tam phòng Bạch gia.
Đến cửa nhà Bạch Tuyết Lam, một bóng người từ bên trong cửa chạy ra đón hai người. Là Dã Nhi chứ chẳng phải ai khác.
Bạch Tuyết Lam hỏi Dã Nhi: “Chị chờ chúng tôi thì cứ chờ trong phòng, đâu phải gác công đâu mà chờ ở cửa? Không ngại lạnh à?”
Dã Nhi nói: “Không lạnh. Tôi trốn trong phòng của người gác cổng hơ lửa, thấy các cậu từ xa nên tôi mới chạy ra.”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Có chuyện gì?”
Dã Nhi nhìn trái nhìn phải, khẽ nói: “Cha cậu về rồi. Tôi nghe ông ấy mắng đầy tớ trai, chắc là hôm nay ra ngoài gặp chuyện không vừa ý. Lát nữa cậu gặp ông ấy thì tuyệt đối phải nghe lời…”
Còn chưa nói xong, một người đàn ông mặc quân trang đi từ trong cửa ra, hình như chuẩn bị rời nhà.
Gã vừa thấy Bạch Tuyết Lam thì đi ngay tới, nói với hắn: “Tư lệnh phái tôi qua nhà Ngũ tư lệnh xem tại sao thiếu gia lại đi lâu như vậy? Hóa ra thiếu gia đã về rồi, tôi khỏi phải đi một chuyến.”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Hà phó quan, lâu rồi không gặp, trông ông ngày càng lão luyện đấy.”
Quay đầu giới thiệu với Tuyên Hoài Phong: “Đây là phó quan của cha anh, họ Hà.”
Lại giới thiệu Tuyên Hoài Phong với Hà phó quan.
Xem ra Hà phó quan là người rất quan tâm đến công vụ, chỉ thoáng gật đầu với Tuyên Hoài Phong một cái coi như chào hỏi, sau đó lại quay qua thúc giục Bạch Tuyết Lam: “Tư lệnh đang đợi, mời đi theo tôi.”
Bạch Tuyết Lam trông sắc mặt gã nghiêm túc, biết rằng phía cha mình chưa chắc đã chuẩn bị trái cây ngon chờ mình. Bất quá, rụt đầu là một đao, đưa đầu cũng là một đao, nếu không tránh được thì khỏi cần tránh.
Bèn sảng khoái đi theo Hà phó quan vào nhà.
Mắt thấy sắp qua đôi cánh cửa nặng trịch, phòng chính đã xuất hiện phía xa xa, Bạch Tuyết Lam bỗng nhiên dừng lại, khẽ khàng dặn dò Tuyên Hoài Phong đang ở sau lưng: “Em tìm một đầy tớ trai, bảo hắn đưa em đến chỗ Tôn phó quan đi.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Tìm Tôn phó quan vì anh có lời cần em chuyển giùm, hay là có chuyện gì muốn em làm?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Cũng chẳng có gì, anh chỉ muốn em thả lỏng chút thôi. Em hoặc nghỉ ngơi, hoặc ăn chút gì đều được.”
Trong lòng Tuyên Hoài Phong hơi bất an. “Tại sao anh lại bắt em rời đi?”
Hà phó quan đi trước dẫn đường phát hiện Bạch Tuyết Lam không di chuyển tiếp bèn ngừng bước, xoay người nhìn Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam thấy Tuyên Hoài Phong đơn thuần như vậy, ánh mắt nhìn mình lại tràn đầy lo lắng, hắn vừa buồn cười vừa cảm động, nếu không ngại Hà phó quan đang ở đây, hắn thật sự rất muốn vươn tay nắn bóp lên gương mặt trắng nõn kia một cái, cười nói: “Đồ ngốc, đương nhiên là muốn em rời đi rồi. Em không đi, vậy chẳng lẽ còn muốn cùng anh tới gặp cha anh sao? Chúng ta đâu có diễn vở phản kháng chống đối phong kiến hủ lậu đâu, dù sao vẫn phải tiến từng bước từng bước một. Ngoan, nghe anh.”
Tuyên Hoài Phong thầm nghĩ, ngày đầu tiên trở về đã cùng Bạch Tuyết Lam đi gặp cha hắn thì thực sự không ổn.
Cuối cùng vẫn nghe Bạch Tuyết Lam, gật đầu.
Bạch Tuyết Lam tràn đầy tự tin cười với y một cái, đi theo Hà phó quan.
Tuyên Hoài Phong đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng hắn như ẩn như hiện sau những nhánh cây mùa đông khô héo trong sân viện. Mái hiên nguy nga khí phái của căn phòng chính tựa như ngay trước mắt, lại tựa như xa tận cuối chân trời. Lòng thầm hiểu đôi bên vẫn ở chung trong một căn nhà, song cũng vô cớ sinh ra cảm giác hai kẻ trời nam đất bắc.
Thế nhưng, bất luận cảm xúc trong lòng thế nào, Bạch Tuyết Lam vẫn bước đi cách y càng lúc càng xa, cuối cùng rẽ vào sau một cánh cửa, không còn nhìn thấy được nữa.❂ Kết thúc quyển 7 ❂
Ta nói… gần hết cả thanh xuân rồi. =]]Hẹn gặp các đồng chí ở Quyển 8 he