Vương Tử Khuynh Thành

Chương 32: Nắng nhạt lưng trời



Cơn mưa tạnh hẳn, từng giọt nước còn rơi tí tách bên dưới mái hiên. Mùi trà thơm phảng phất, Đoàn Hạo chầm chậm nhấp ngụm trà nghi ngút khói. Bước chân ai đó nhẹ nhàng phía ngoài, Đoàn Hạo thong dong ra mở cửa.

- Ta nghĩ huynh phải trở lại sớm hơn!

Đoàn Hạo liếc sơ chiếc áo ướt sũng mà Lang đang mặc. Có lẽ hắn ít khi mảy may quan tâm mấy chuyện như vầy. Lang ngồi xuống ghế, Đoàn Hạo rót tách trà khác đặt cạnh anh.

- Ông ta ổn chứ? - Đoàn Hạo nhìn nét mặt ưu tư của Lang.

- Tạm thời giao cho huynh, ta còn việc khác quan trọng!

Lang nói, anh lãnh đạm trước khung cửa sổ mang bao cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp. Cơn mưa đã làm sự sống hồi sinh trên những nụ hoa, từng chiếc lá chao nghiêng đón mừng nắng sớm.

Tách trà dần nguội nhưng Lang chưa vội uống, anh thở dài ảo não. Hai thanh kiếm không buồn chủ nhân nó thế nào, thỏi sắt lạnh vô tình làm gì có trái tim chứ?

- Dương Mạnh Hy điều tra tới chuyện thương buôn rồi! Sư phụ huynh cũng can thiệp, ta nghĩ sớm muộn họ sẽ đụng độ lão hồ ly đó!

Đoàn Hạo nói ngay cái suy nghĩ trong lòng Lang. Hiển nhiên dự liệu trước vẫn tốt hơn đối mặt trên hai chiến tuyến.

- Kẻ thắng làm vua! Chuyện thiên hạ ta không màng!

Đoàn Hạo nhướng mày, có vẻ Lang đang chống chế suy nghĩ của chính mình.

- Nhưng huynh đâu nhìn mọi thứ dưới góc độ đó! Là bản thân huynh mềm lòng, nếu không huynh đã dẫn binh công thành!

Lang đứng dậy, anh thật sự nhẫn nhịn Đoàn Hạo. Dù hắn nói trúng tâm can anh vẫn mặc nhiên phản biện.

- Thời cơ chưa đến!

- Vậy sao? Thiên hạ nằm trong tay ai huynh biết rõ nhất. Ta chẳng quan tâm thế trận này, nếu huynh yếu lòng kẻ tổn thương chỉ mình huynh thôi!

Đoàn Hạo chạm lên vai Lang, cảm giác nặng trĩu bao trùm. Lang lặng lẽ bước đi, ngoài phố thị người qua lại dập dìu. Bóng dáng ấy thẫn thờ theo dòng người tấp nập. Áng mây xa tít chân trời, cơn gió vẽ lên dải lụa xanh vô tận hình thù kì lạ. Nó mờ ảo, mông lung như tâm hồn Lang bấy giờ. Cô đơn, lạc lõng...

...

Nắng rọi sáng thư phòng thái tử, Uông Điệp trầm ngâm bên mấy tấm bản đồ. Ngài ấy còn quá trẻ để nhận trọng trách lớn lao này. Mai sau đăng cơ kế vị, con đường dài đơn độc của bậc đế vương.

Hơn mười năm rồi, thái tử chưa từng quên người bạn thuở ấu thơ. Chơi với nhau như hình với bóng, nỗi hoài niệm nhớ nhung đong đầy. Có lẽ hắn đã quên nhưng thái tử thì không, cả hoàng cung rộng lớn chỉ mình hắn dám kết bạn cùng ngài.

Khương Tử Phong, cái tên mà tiên đế ưu ái đặt cho hắn. Cơn gió nhỏ cứ bay mãi nơi góc biển chân trời, bỏ lại Uông Điệp đơn độc chốn cung vàng hiu quạnh.

Năm xưa gia tộc gặp biến cố, lần cuối cùng trò chuyện với hắn là khi hắn nói sẽ dẫn binh ra biên ải. Một đứa trẻ mười hai tuổi đâu hiểu chính sự là gì nhưng hắn lại khác, hắn bỏ mặc ngài để ra trận cứu phụ thân.

Thật nực cười, Uông Điệp nghĩ mãi không thông. Rốt cuộc Khương Tử Phong vì lý do gì dám đánh cược số phận như vậy. Làm đứa trẻ bình thường sẽ tốt hơn chăng?

- An Ngọc, chuẩn bị thường phục cho ta!

Kinh thành oi ả nắng ban trưa, con đường lát gạch trắng trông khá sạch sẽ. Những người dân thường buôn bán rất khó khăn, khi mà chỉ tầng lớp quý tộc mới được tự do giao thương. Sắc lệnh ngày ấy chưa thay đổi, bách tính phải lầm than sau cuộc chiến giành vương quyền.

Ngọc Mai quanh quẩn trong thành, nàng quyết tâm tìm mẹ bằng mọi giá. Sự cố khu rừng phía tây ngoại thành khiến nàng bận lòng mãi, Khương công tử ân nhân ấy rốt cuộc có phải Tử Phong ca ca? Nàng mệt mỏi nghĩ về chuyện đó, ngay cả trả lời cũng chẳng hề mở miệng. Nam nhân trong thiên hạ mấy ai thế chứ!

Trái tim sắt đá chợt lay động bởi cơn gió Khương Thập Lang. Nàng ám ảnh đôi mắt lạnh lùng cùng hai thanh kiếm kì lạ. Ngay lúc nhận ra Huyết Vũ, tâm tư nàng xáo trộn. Phải chăng thanh tà kiếm muốn nhắn gửi ý niệm cho nàng?

- Ôi! - Ngọc Mai ôm đầu, nàng nhăn mặt vì đau.

- Xin lỗi cô nương! Ta vô ý quá!

Uông Điệp rối rít đỡ Ngọc Mai đứng dậy. Nàng mãi suy nghĩ mà không chú ý người phía trước.

- Cảm ơn công tử! Ta không sao!

Nàng cúi đầu đáp lễ, Uông Điệp lặng người giây lát. Cũng đâu phải chưa từng gặp mỹ nhân nhưng vị cô nương dáng vẻ mảnh mai lại khí chất hơn người, Uông Điệp cảm mến lần gặp đầu tiên.

- Kìa, cô nương!

Uông Điệp gọi, thái tử khó dằn lòng khi Ngọc Mai sắp rời khỏi. Người con gái mặc áo màu hoa tím, khuôn mặt rạng ngời như ánh nắng mùa xuân. Đôi môi nhỏ nhắn điểm nụ hoa khẽ cười, nàng hồn nhiên quay lại bên làn thu thủy rợp bóng hàng mi. Trái tim bậc vương giả lỗi nhịp mấy lần.

- Có chuyện gì sao công tử?

Nàng ngạc nhiên hỏi, bản thân Uông Điệp bỗng ấp úng không nói ra câu. An Ngọc đứng kế bên cố che miệng cười. Nàng lắc đầu khó hiểu và chào họ để đi tiếp.

Dõi mắt nhìn bóng giai nhân khuất dần sau dòng người xuôi ngược, Uông Điệp quả không cam tâm, ngài ấy ngẩn ngơ suốt mấy ngày liền.

Chuyện chính sự khá rối ren, Uông Điệp mất tập trung hơn thường ngày. Mạnh Hy, Chi Quân hỏi mấy lần ngài ấy mới trả lời. Người xưa nói chẳng sai, anh hùng thật khó qua ải mỹ nhân. Có điều giai nhân kia tâm tình phức tạp, rất khó nắm bắt.

Đoàn Hạo bấm bụng nghĩ, hắn than trách tại sao Lang lại nhờ vả chuyện nhân tình thế thái này. Kể ra làm người quân tử khó quá, chẳng hiểu Lang tính làm gì cùng vị cô nương nọ.

Ngọc Mai ngồi trong khách điếm, vừa tầm mắt Đoàn Hạo. Một đại phu có chút tiếng tăm mà cứ theo dõi phụ nữ kiểu vầy không hay lắm.

Ánh sáng lấp lánh bên trong cổ áo Ngọc Mai. Tất nhiên nó đâu phải đơn giản mà có, Đoàn Hạo xác thực kĩ. Hắn chợt mỉm cười, vẻ mặt khôi ngô tuấn tú khiến nhiều phụ nữ xung quanh chú ý. Đoàn Hạo đợi nàng quay gót thì ung dung rời khỏi.

Lang chờ hắn bên bờ sông ngoại thành. Mặt nước yên tĩnh tựa tâm hồn mình bấy giờ. Mấy con cá đớp động tìm mồi, áng mây vội bay đi kẻo ngủ quên dưới đáy.

- Là cô nương ấy phải không?

Lang khẽ hỏi, Đoàn Hạo tiến lại gần. Ngay cả khung cảnh bình yên thế này cũng chẳng thấy trái tim tĩnh lặng của Lang. Nó luôn biến động theo từng giây phút.

- Huynh biết từ trước còn bảo ta kiểm chứng làm gì?

Đoàn Hạo nhìn Lang hồi lâu, nét ưu tư sầu não vì vương lấy muộn phiền suốt bao năm qua. Lang sống mà trái tim chết tự bao giờ, lồng ngực ấm tràn đầy giá lạnh mùa đông.

- Nếu ta giúp huynh lấy lại vị thế, huynh sẽ trao đổi điều kiện với ta chứ? - Lang nói một cách nghiêm nghị, Đoàn Hạo mặc nhiên nhún vai.

- Ta không cần thứ hư danh đó, cuộc sống này quá nhàn nhạ rồi! Có điều nếu huynh muốn trao đổi cũng được! Cái ta cần chỉ là huynh chẳng muốn cho thôi!

Đoàn Hạo nửa đùa nửa thật, Thập Lang chau mày. Con cá bất ngờ nhảy lên khỏi mặt nước, phá tan bầu không khí trầm mặc.

- Huynh nói xem!

Lang thoáng trông nụ cười bí ẩn trên miệng Đoàn Hạo. Mái tóc dài phất phơ trong gió, cây bạch mai bên cạnh hoa rơi rụng xuống đất. Mùi hương nhè nhẹ xoa dịu tấc lòng quân tử.

- Thứ ta cần chính là mạng sống của huynh...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.