Vương Tử Khuynh Thành

Chương 41: Gió lạnh trăng treo



Chiếc lá khô bị gió thổi bay xoáy theo những vòng tròn kì dị. Nắng sớm trong lành lan tỏa, đồng cỏ xanh ngút ngàn bất tận với thời gian.

Lang đứng một mình nơi đó, bờ sông ngoại thành heo hút bóng người. Bước chân Mạnh Hy chậm rãi, anh đến gần Lang như tìm một cảm giác thân quen.

Hắn thờ ơ, lãnh đạm quá. Một khung cảnh yên bình nhưng trái tim đầy sóng gió. Đôi lúc Mạnh Hy tự hỏi sao số phận cứ trêu đùa, biến Khương Thập Lang trở thành sát thủ.

Kì thực hắn là con trai của một sát thủ huyền thoại, Lang có đủ lý do để kế tục thành trì Tây Phục ấy. Dù thế, một khi tay đã nhuốm máu thì rất khó quay đầu. Bờ bến nào cho hắn trở về đây?

Cảm giác xót xa, chua chát. Chưa bao giờ Mạnh Hy nghĩ Lang đủ sức đương đầu nổi số phận như hiện nay. Vương tử Vân Chu phải chống chọi cả thế lực ngầm chi phối tất cả. Trong khi Chu Vân vương chưa rửa sạch nỗi oan phản quốc. Sự tồn tại đầy nguy hiểm từ nhà họ Khương khó tránh khỏi mối họa diệt vong.

- Huynh đừng nhúng tay vào chuyện thương buôn nữa!

Lang quay sang nhìn Mạnh Hy. Ánh mắt sâu thẳm lại chất chứa nét cô đơn, man dại. Ngay khi sợi dây huynh đệ vừa nối lại, Mạnh Hy cố giữ chặt nó hơn bao giờ hết.

- Ta đang làm những gì mình cho là đúng! Chúng ta đang sống vì bách tính thiên hạ!

Lang thở dài sau câu nói của Mạnh Hy. Rõ ràng Lang thừa biết Mạnh Hy không bao giờ thay đổi ý định. Ước muốn làm võ sĩ chân chính từ xưa tới nay chưa hề thay đổi. Muốn khuyên Mạnh Hy vô cùng khó.

- Điều đó đang dần trở nên vô ích!

Lang ngậm ngùi nói, Mạnh Hy chạm nhẹ lên bờ vai ấy. Trông đôi mắt Lang mà Mạnh Hy ngỡ chính mình đang chịu nỗi đau nào đấy. Từ con người lẫn tính cách, chẳng bao giờ thôi nghĩ về hắn.

- Ta không muốn nhìn ngươi bên kia chiến tuyến. Hiểu không? Chính ngươi nói sẽ thay đổi vận mệnh. Vậy thì hãy làm đi!

Mạnh Hy nắm lấy cánh tay Lang, cảm giác thân thuộc ngày thơ ấu tràn về. Mái tóc dài bay nhẹ trong gió và nụ cười tỏa nắng ban mai hôm nào. Mạnh Hy biết Lang đang đau. Vết thương đôi ba hôm khiến người Lang xanh xao hẳn.

Giá như có thể khiến ngươi quên hết tất cả thù hận, ta sẵn sàng đánh đổi mọi thứ thuộc về mình. Lang à, ngươi có hiểu không?

...

Trăng treo đỉnh đầu, bóng Mạnh Hy in dưới nền đất lạnh. Anh trở về nhà Tần sư thúc, ngồi xuống chiếc giường ngoài sân cạnh cây bạch mai.

Cả ngày dài kiếm tìm câu trả lời trong đáy mắt sát thủ. Anh khao khát ý niệm dấn sâu đến bí mật bao trùm cuộc đời Lang. Chuỗi ngày bi thương biết bao giờ chấm dứt. Lang chịu như thế là quá đủ rồi.

Thói quen chưa từ bỏ, Mạnh Hy vẫn chạm thân cây bạch mai, nơi Lang thường tựa lưng vào. Anh nhớ hắn nhiều lắm, khoảnh khắc gặp nhau quá ngắn ngủi. Biết liệu thế nào khi Lang dứt bỏ thâm tình vì mối thù hoàng tộc.

- Mạnh Hy!

Chi Quân vừa về đến, cậu ngồi kế bên anh. Chàng thư sinh thuở nào thoắt cái thành cận vệ thái tử, Chi Quân bỗng trưởng thành hơn hẳn, không nhút nhát như xưa.

- Chuyện ngân phiếu giả có chút manh mối. Đệ nghĩ nên tham khảo ý kiến sư phụ. Huynh thấy sao?

Mạnh Hy thở dài, Chi Quân bấm bụng. Hạo Nguyên đang ở trong nhà thưa chuyện với trưởng bối, cậu nói âm lượng vừa đủ nghe.

- Phượng Hoàng Tây Phục cho nhiều cuộc giao dịch bí ẩn, tiến triển cực nhanh nên không tìm ra cái gì hết! - Chi Quân chau mày nghĩ ngợi.

- Vì...Lang đã can thiệp vào. Cái chúng ta thấy chỉ là bề nổi của một tảng băng trôi mà thôi!

Nghe Mạnh Hy nói, Chi Quân bậm môi. Cậu ta nhìn Mạnh Hy hoàn toàn khác hẳn. Từ ánh mắt, dáng vẻ và cả tâm hồn cứ như bị cuốn theo cơn gió Khương Thập Lang vậy.

Chi Quân nghĩ điều gì đó, cậu xoa nhẹ bờ vai Mạnh Hy. Sự an ủi nhỏ bé nhưng ấm áp hơn nụ cười lạnh lẽo của Hạo Nguyên. Mạnh Hy khẽ nhắm mắt lại.

Hy vọng tất cả kết thúc trong yên bình.

...

Giọt sương còn đọng trên mấy khóm hoa trước nhà. Đoàn Hạo cặm cụi ngồi giã thuốc. Hắn chú tâm bào chế loại thảo dược quý hiếm khi hái bên núi Âu Sa Nhĩ.

- Lại lâm trận à?

Hắn nói mà không nhìn, bước chân Lang chầm chậm bên bậc cửa. Tiếng hai thanh kiếm va vào nhau đủ để Đoàn Hạo nắm bắt thước đo hành động của Khương Thập Lang.

- Huynh trông mong ta bị gì sao?

Lang cười nhạt, Đoàn Hạo không mấy vui vẻ từ câu nói bông đùa đó. Hắn đưa cho Lang một hộp thuốc nhỏ.

- Ít nhất nó giúp huynh cầm cự khi chờ ta đến!

Lang chau mày. Mặc dù thiện ý của Đoàn Hạo, ấy vậy Lang cảm giác nợ hắn rất nhiều. Anh thở dài nhìn mấy cây bạch mai trước hiên nhà. Hình ảnh Mạnh Hy ẩn hiện trong đầu. Sợi dây huynh đệ mỏng manh quá. Lang từng bước đi xa, thoát khỏi tầm với sợi dây ấy.

Nếu chỉ có một lựa chọn, ta thà đi con đường đó!

Đoàn Hạo khoanh tay trước ngực, hắn đang dò thử lòng dạ sát thủ. Áng mây đen che phủ trái tim, biết bao giờ tìm thấy ngày mai nắng ấm. Có thể lựa chọn sai lầm nhưng cảm xúc không hề thay đổi. Lang đã thấu tâm can người đó, bao hy vọng nhỏ nhoi phút chốc dâng thành niềm tin bất tận.

Hai con sói nằm im bỗng mở mắt, chúng lộ vẻ nguy hiểm. Lang thoáng thấy bóng người lướt qua.

- Gì thế? - Đoàn Hạo hỏi.

- Huynh đợi đi!

Lang nói và rời khỏi nhanh chóng. Đoàn Hạo chau mày trông bước chân nhanh nhẹn. Tia nắng vàng xiên kẽ lá khiến hắn khá chói mắt.

Một kẻ thích chuyện bao đồng sao?

Gió thổi lồng lộng sau đồng cỏ ngoại thành. Lang hiển nhiên đứng trước mặt kẻ theo dõi họ nãy giờ. Không xa lạ lắm, anh bình thản nhìn An Ngọc.

- Thân thủ linh hoạt, ngươi quả nhiên đúng như thiên hạ đồn đại.

Lang kì thực chưa muốn dong dài cùng An Ngọc. Dĩ Nhiên Uông Điệp bắt đầu khám phá Phượng Hoàng Tây Phục. Mọi việc đâu dễ dàng, chính Lang còn do dự sự can thiệp rắc rối từ phía thái tử.

An Ngọc nheo mắt trông đối tượng cự li gần. Dáng vẻ thanh thoát, lãng tử, dung mạo bế nguyệt tu hoa. Ai ngờ được Khương Thập Lang lại là sát thủ Tây Phục khét tiếng.

- Tại hạ chỉ là kẻ lang bạt. Người an phận đừng vướng bụi hồng trần.

Lang thở dài, An Ngọc hơi đắn đo. Thanh kiếm bên thắt lưng chưa muốn so tài. Cảm giác sát thủ có ẩn ý sâu xa, An Ngọc chờ đợi một phản ứng nào đó.

- Bảo trọng!

Lang quay đầu đi trước ánh mắt đăm chiêu khó hiểu của An Ngọc. Sự thản nhiên kia khiến hắn chẳng cam lòng. Bất kể lý do gì, hẹn dịp khác chúng ta thách đấu!

...

Đêm trăng tĩnh mịt, gió lạnh tứ bề. Cây cối xào xạc in bóng dưới nền đất lạnh. Lang lặng lẽ đuổi theo tên áo đen bí ẩn. Một ánh sáng lóe lên thì hắn đã xong đời.

Bức mật thư trong ống tre Lang nhanh chóng để vào ngực áo. Hai con sói chợt hú lên tiếng dài đe dọa. Lang không ngạc nhiên, anh liếc nhìn ảo não.

- Ta biết sớm muộn sẽ bắt được giây phút này! - Hạo Nguyên hiên ngang nói.

- Đừng can thiệp nữa! Mọi thứ hoàn toàn bất lợi. Các huynh sẽ thất bại thôi!

Nghe Lang nói, Hạo Nguyên tức khí đến gần.

- Thế ngươi có đủ bản lĩnh quản chuyện thiên hạ sao?

Lang thừa hiểu Hạo Nguyên, anh buồn bã rút Thiết Trảo ra cắm mạnh nó xuống đất.

- Nếu cậu rút lên được, ta sẽ không cản trở bất cứ chuyện gì!

Lời nói đầy thách thức, Hạo Nguyên giận dữ nắm lấy thanh kiếm nhưng...không sao rút lên được!

Khốn kiếp! Thứ tà thuật gì đây?

Hạo Nguyên nhăn mặt, cậu gắng sức song tuyệt nhiên thanh kiếm cứ trơ ra đấy, chẳng xê dịch.

- Khương Thập Lang!

Ánh mắt bừng bừng, Hạo Nguyên buông tay ra. Lang từ tốn rút thanh kiếm lên trước mặt cậu.

Như vậy là rõ câu trả lời, Hạo Nguyên chau mày nhìn bóng Lang khuất dần sau đêm tối. Cậu bỗng thấy căm hận chính bản thân mình.

- Hạo Nguyên!

Chi Quân khẽ gọi khi cậu về đến cổng nhà Tần sư thúc. Mặt Hạo Nguyên vừa buồn vừa tủi, tâm trạng vô cùng nặng nề.

- Chuyện gì thế?

Chi Quân ôn tồn hỏi han, Hạo Nguyên buồn bực đấm lên thân cây bạch mai.

- Hạo Nguyên?

Chi Quân khó hiểu, Hạo Nguyên chẳng muốn nói gì. Thoáng trông Mạnh Hy trong nhà đi ra, Hạo Nguyên gằn giọng.

- Chúng ta đang khốn đốn vì hai chữ huynh đệ của huynh! Khương Thập Lang, hắn mãi mãi chỉ là sát thủ!

Mạnh Hy tái mặt, ngay cả niềm tin cuối cùng Hạo Nguyên cũng buông bỏ. Anh đứng lặng dưới ánh trăng buồn tẻ đó. Biết liệu ra sao khi ý niệm điên cuồng bộc phát khỏi nhân tâm?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.