Vương Tử Khuynh Thành

Chương 42: Ý niệm vương quyền



Đàn bướm trắng thả đôi cánh ngọc lượn lờ quanh thảm cỏ xanh biếc. Áng mây nhẹ nhàng trôi lơ lửng dưới chân trời. Uông Điệp một mình ngồi suy tư ở ngự hoa viên. Ngài ấy không lấy làm vui khi bốn bề chỉ cung vàng điện ngọc.

Uông Điệp nghĩ nhiều về Ngọc Mai. Vị cô nương băng thanh ngọc khiết. Giá như còn cơ hội, ngài ấy thật sự muốn gặp lại nàng.

- Điện hạ!

An Ngọc chậm rãi đến gần, Uông Điệp lòng trăm mối ngổn ngang. Việc nước chưa xong mà tâm tư xáo động vì nữ nhân thiên hạ. Sinh ra con nhà vương giả đâu sung sướng gì. Đôi lúc Uông Điệp mơ thành bá tánh bình thường, sống điền viên tự do nơi ruộng đồng dân dã.

Nghiệp đế vương bao đời giữ vững. Hai chữ sơn hà gánh trọn đôi vai. Thân mang trọng trách lớn lao, biết bao giờ sống thật với lòng mình.

Uông Điệp thở dài, An Ngọc đành kể vài việc cho ngài ấy nghe. Họ đâu hay câu chuyện An Ngọc định nói đang trở thành lý do bất ổn cho khách điếm Liễu Phương.

Trịnh Đạt thất thần nhìn gương mặt lạnh lùng đầy ác cảm của Lang. Hắn bấm bụng lo sợ, một cử động nhỏ thông qua ánh mắt sát thủ đó là cả khoảng trời chết chóc không mấy yên ổn.

Lang cứ bình thản đến gần, con ngươi đen nhánh như vực sâu không đáy. Đôi mắt nguy hiểm chẳng lường nổi được. Trước đây Khương Kiện Hoàng đáng sợ bao nhiêu thì bây giờ Khương Thập Lang chẳng khác chi tử thần đòi mạng.

Hắn thấm thía nỗi đau tột cùng khi nhìn hai thanh kiếm đầy sát khí. Người chở che hắn dần để mặc hắn tự lo liệu. Trịnh Đạt cố giấu nét lo âu trước sát thủ Tây Phục.

- Ta có vài điều muốn trao đổi. Ngươi đồng ý chứ?

Lang thong thả nói, Trịnh Đạt cơ bản đoán biết sơ ý nghĩ trong đầu. Hắn ra vẻ lịch thiệp hết mức có thể.

- Công tử cần kẻ hèn mọn này điều gì?

Lang thừa biết Trịnh Đạt nắm rõ thân thế của anh. Ngoài mặt khép nép, ẩn sau lại là kẻ lòng dạ đen tối.

- Ta muốn gặp Diêu Linh!

Trịnh Đạt kinh ngạc. Hắn đâu ngờ Lang yêu cầu kì lạ thế này. Ai cũng biết pháp sư Diêu Linh tiên đoán hậu vận nhà Nghiêm Vân. Cũng chính bà ta cùng lời tiên tri về mầm mống tai họa nhà Khương tộc. Cuộc gặp gỡ này e rằng có biến.

...

Sương giăng phủ đêm đen, cỗ xe ngựa lăn bánh cộc cạch trên con đường sỏi đá. Lúc sau, người phu xe cho ngựa dừng trước khách điếm Liễu Phương. Một người phụ nữ che kín mặt bước vào trong, được hạ nhân dẫn ra sau hậu viện.

Tách trà nghi ngút khói nhưng Lang không động tới. Anh ngồi yên lặng suốt hai canh giờ. Trịnh Đạt vẫn đứng gần đó quan sát, hắn sốt ruột chờ đợi.

- Cạch!

Cánh cửa từ từ hé mở, người phụ nữ chầm chậm tiến vào trong. Trịnh Đạt nhìn thẳng đôi mắt bà ta, sự giao tiếp kì bí nhưng họ thừa sức hiểu.

Lang ngoảnh mặt lại, chiếc khăn che mặt lộ ra. Một Diêu Linh pháp sư đầy vẻ uy nghiêm quyền lực. Bà ta thản nhiên ngồi xuống đối diện Lang. Hai ánh mắt sắc lạnh lướt qua nhau như bầu trời giông tố.

- Ta chưa từng nghĩ chuyện này sẽ xảy ra!

Diêu Linh không thay đổi sắc diện, bà ta cố tìm hiểu đằng sau vẻ đẹp thanh tao ấy là tâm cơ bí ẩn gì. Lang cơ bản chưa đá động chuyện xưa cũ, anh bình thản cầm tách trà nguội lên và uống nó.

- Ngươi đang cố thay đổi số mệnh à? - Bà ta ném cái nhìn khiêu khích nhưng Lang vẫn mặc nhiên im lặng.

Diêu Linh bắt đầu khó chịu. Lần đầu tiên gặp gỡ kẻ mà đáng ra phải chết từ lâu, nay cứ nhởn nhơ sống làm bà ta muôn phần bất an.

Đùa sao?

Diêu Linh bậm môi. Khương Thập Lang nổi tiếng trong thế giới ngầm bấy lâu nay. Nỗi ác cảm khó lường trước được. Bà ta vì một lý do nào đó, lại đồng ý đến đây gặp Lang. Sự nhượng bộ mà chính bản thân cũng muôn phần cân nhắc.

- Lý do cuộn giấy tồn tại là gì?

Lang chợt hỏi, Diêu Linh chau mày. Cái chủ đích cơ hồ hiện ra chăng? Hắn ám chỉ điều đó chẳng phải biết nó đang ở đâu?

- Huyền cơ thống trị tất cả. Ngươi dám chống lại Thần à?

Lang đặt Huyết Vũ lên bàn. Thứ tà khí nặc nồng khiến Diêu Linh chau mày. Vẻ cũ kĩ, tầm thường nhưng bên trong chứa đựng ma tính quá lớn. Một pháp sư lão luyện như Diêu Linh lần đầu thấy nó.

- Cái bà muốn chẳng phải là quyền lực tối thượng sao? - Lang từ từ rút Huyết Vũ ra.

Diêu Linh hơi e dè, Trịnh Đạt đứng ngoài cửa. Hắn hồi hộp theo dõi tình hình.

Khương Thập Lang định giở trò gì đây? Đích thân Diêu Linh đến gặp hắn đã là chuyện không thể rồi!

Lưỡi kiếm thép sáng loang loáng, nó hắt vào mắt Diêu Linh. Hình ảnh một phần gương mặt hiện lên đó, Diêu Linh bình tĩnh quan sát từng động tác của Lang dù chỉ rất nhỏ.

- Ngươi thật sự muốn gì?

Đôi mắt diều hâu sắc bén, những tia nhìn cay độc hướng về phía Lang. Bà ta luôn đắc ý bởi khả năng của mình. Lang chợt mỉm cười, lúc này người của Phượng Hoàng Tây Phục bất ngờ xuất hiện. Hơn chục tên sát thủ sẵn sàng chờ mệnh lệnh.

Diêu Linh bậm môi, bà ta giữ vẻ ngoài lạnh lùng không cảm xúc. Khó phủ nhận nỗi sợ hãi nhưng kì thực Diêu Linh đủ lý trí để nhìn nhận vấn đề.

- Làm những gì mà bà đang nghĩ thôi!

Lang đứng dậy, thuộc hạ vây lấy Diêu Linh. Mặt Trịnh Đạt tối sầm, hắn khép nép trông cái phẩy tay đầy phong thái đó.

...

Ngọc Mai khỏa tay xuống dòng nước mát lạnh. Bóng nàng chập chờn theo con nước lăn tăn gợn sóng.

Tiếng sáo ai thổi bên kia mạn thuyền, nàng ngẩn ngơ thả hồn cùng khúc nhạc dân dã đồng quê. Bóng dáng thướt tha trên thảm cỏ xanh biếc, hàng dương liễu rì rào như muốn chạm tay đến người đẹp.

Huệ Lâm đang giúp nàng dò hỏi tin tức mẹ. Nàng luôn có lòng tin tìm được bà ấy. Trời hãy còn sáng tỏ, vầng thái dương rực rỡ khắp cung đường. Ánh nắng chứa chan nỗi niềm hy vọng, ngày dài tháng rộng tâm hồn không khỏi xót xa.

- Dương cô nương!

Ngọc Mai thoáng giật mình, nàng ngẩng đầu lên nhìn. Hóa ra Uông Điệp xuất hiện ngay trước mắt.

- Diệp Minh công tử?

Nàng bối rối, dù sao với Uông Điệp nàng luôn cảm giác ái ngại hơn là chạy theo sau Lang.

Uông Điệp đứng đấy, vẫn nụ cười ánh mắt như lần đầu gặp gỡ. Ngài ấy lại gần nàng và ân cần hỏi han.

- Mấy ngày không gặp, cô nương vẫn khỏe chứ?

Nàng khẽ mỉm cười. Ít nhất thái độ đó khiến nàng tự tin hơn.

- Cảm ơn công tử quan tâm. Tiểu nữ rất ổn! Người có việc ở quanh đây sao? - Nàng hỏi.

- À...vâng!

Uông Điệp ngần ngừ. Đôi lúc ngài ấy cứ ấp úng kiểu một đứa trẻ, vừa khôi hài nhưng cũng khá đáng yêu. Cây quạt xòe ra, Uông Điệp lại gấp vào. Ngọc Mai thầm cười, nàng chưa biết nói thêm câu gì.

- Rầm!

Cánh cửa ngôi nhà bên kia sông đổ ầm xuống. Ngọc Mai và Uông Điệp sửng sốt, hai người họ hiếu kì trông cớ sự sắp diễn ra.

Mấy tay kiếm chém giết nhau không thương tiếc. Khói bụi mịt mù lan tỏa, không hiểu biến cố gì nữa!

- Kìa...

Nàng chau mày, Uông Điệp chợt khó chịu. Dĩ nhiên chẳng ai xa lạ, Khương Thập Lang cùng các thuộc hạ đang lâm trận đây mà. An Ngọc tháp tùng từ xa, hiểu ý Uông Điệp, hắn tranh thủ tiếp cận mục tiêu.

Cảnh hỗn loạn căn bản không nhiều. Mọi thứ diễn ra vô cùng nhanh, ngoại trừ đám người chẳng biết phép tắc ra thì chưa có gì đáng chú ý.

Vấn đề lớn là thái độ của nàng đang lo lắng cho tên sát thủ máu lạnh đó! Uông Điệp mặt đỏ ửng, cái cảm giác ghen tức nho nhỏ bùng cháy sâu trong tâm can. Những lúc như vầy thật sự bậc vương giả chỉ có thể bình chân như vại.

- Nơi này nguy hiểm quá, chúng ta rời khỏi thôi!

Uông Điệp hối thúc, Ngọc Mai còn do dự. Nàng chần chừ nhìn bóng Lang bên kia dòng nước.

- Vụt!

Mũi tên đột kích bay lạc sang hướng Uông Điệp, An Ngọc vội vã chạy lên cầu. Lúc này nhóm áo đen lạ mặt tiến đến gần, cả Uông Điệp lẫn Ngọc Mai đều căng thẳng vô cùng.

An Ngọc phi thân tới, rút vội kiếm ra bảo vệ chủ nhân. Bọn chúng mặt mày hung hăng, khá lạ thường. Không đợi thêm giây phút nào, chúng tấn công ồ ạt.

- Cẩn thận!

Uông Điệp cố che chắn cho Ngọc Mai trong khi An Ngọc ra sức hộ giá. Kiếm va vào nhau loạn xạ, Ngọc Mai lấy thanh kiếm của cha để phòng vệ, Uông Điệp dùng quạt phản công. Võ nghệ của ngài ấy vừa đủ dùng, may mắn là An Ngọc lúc nào cũng kề cận.

- Công tử, chúng ta bị mai phục rồi!

An Ngọc thì thầm, Uông Điệp còn loay hoay chưa biết tính sao. Sự công kích ắt có chủ đích, Uông Điệp nhăn mặt. An Ngọc thân thủ nhanh nhẹn, bọn áo đen bị đẩy lùi về sau.

- Bùm!

Hỏa mù tung ra, tất cả họ luống cuống. Cơn ho sặc sụa ập đến. Ngọc Mai khô khốc cổ họng, ai đó lại nắm tay nàng. Không khó để nhận ra, chỉ mỗi Khương Tử Phong khiến trái tim nàng lỗi nhịp.

Đi được quãng khá xa, Lang đột ngột dừng lại. Nàng quá hiểu! Rồi huynh ấy lại bảo nàng rời khỏi đây, hay chúng ta không có duyên gặp mặt. Thật trái ngang, nàng tự nhủ thầm.

- Đến quán rượu Nghi Đình đợi ta. Đó là nơi an toàn nhất!

Lang nhìn nàng bằng ánh mắt khác hẳn. Ngọc Mai ngạc nhiên lắm, nàng định bụng hỏi tiếp thì Lang đã vội đi ngay.

Bóng quân tử khuất dần sau hàng cây rậm rạp. Nàng ngẩn người không sao tin nổi.

Bên này khói bụi ngập trời, Uông Điệp phải xoay sở mớ hỗn loạn phiền phức kia. An Ngọc mở đường thoát thân, Uông Điệp sốt sắng tìm người đẹp.

Vài mũi tên thất thần truy kích, Uông Điệp bị dồn ép đến khúc sông vắng người. An Ngọc còn chiến đấu phía trước, tình hình thái tử hệ lụy vô cùng.

- Keng!

Lưỡi kiếm thép gãy đôi, những cánh cung nằm rạp dưới đất. Mấy tên sát nhân điên cuồng đó mặt cắt không còn giọt máu khi nhìn thấy Lang. Chúng hốt hoảng bỏ chạy tán loạn.

Giữa ánh mặt trời chói chang...

Là gương mặt ấy, mái tóc ấy...

Ánh mắt ưu buồn, nặng trĩu. Uông Điệp lòng dạ xốn xang. Ngài ấy đứng như trời trồng bởi bóng dáng năm xưa hiện về.

Không thể là hắn được! Tuyệt đối không thể!

- Đợi đã!

Uông Điệp gọi to, Lang vẫn bước đi chưa muốn dừng lại. Cứu ngài ấy một mạng, xem như chẳng còn nợ gì nhau nữa.

- Khương Tử Phong! Là ngươi thật sao?

Lang dừng bước, đúng như Uông Điệp nghĩ. Hơn mười năm rồi, diện mạo thay đổi bao nhiêu chứ? Khương Tử Phong, đích thị hắn!

- Tử Phong...

Uông Điệp thốt lên tiếng gọi chua chát mà thê lương. Người bạn duy nhất thuở ấu thơ, lời hứa xưa kia còn ghi tạc. Hôm nay đây, giây phút này, cuộc gặp mặt ngay đến bản thân còn chưa rõ tại sao.

- Ngươi trở nên như vậy từ lúc nào? Thiên hạ nói đúng à? Ngươi đang chống lại triều đình?

- Phải! - Lang bỗng quay đầu - Ta chỉ là một sát thủ. Điện hạ còn trông đợi điều gì nữa.

- Ngươi...

Giọng Uông Điệp trầm xuống, cổ họng nghẹn đắng. Ánh mắt tổn thương trong con ngươi sâu thẳm của Khương Tử Phong, nó tái hiện nỗi đau không gì bù đắp được. Biết làm thế nào khi thành trì giang sơn bị chao đảo bởi mối thâm thù?

- Bách tính lầm than, giặc ngoài biên ải. Bao kẻ tận trung báo quốc, sao ngươi chấp nhận làm thân phản loạn? Khương Tử Phong mà ta biết, con người chính trực. Là ngươi chẳng màng nguy hiểm, dẫn quân ra trận chống lại cả vạn tinh binh. Một kẻ như ta khó lòng bì kịp, ngươi ngang nhiên vấy máu tay mình để muôn đời chuốc lấy tiếng nhơ sao?

Uông Điệp nói hết tâm can, Lang buông một tiếng thở dài.

- Ta chưa từng nghĩ sẽ chiếm thiên hạ về tay nhưng...gia tộc họ Uông cứ khăng khăng như vậy. Máu Khương tộc đã đổ không thể lấy lại được, điện hạ đừng nhúng tay vào cuộc binh biến này kẻo mang họa sát thân.

- Khương Tử Phong!

Uông Điệp cố gọi song Lang đi thẳng, lòng ngài ấy buồn bã khôn nguôi. An Ngọc vừa chạy đến, sắc mặt Uông Điệp quá kém. Cả hai nhìn nhau chẳng nói câu nào.

Bóng Lang mất hút dần qua hàng dương liễu. Người đi cũng đã đi, ấy vậy sự cay đắng xót xa tồn tại mãi. Thân nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, thế trận luân phiên làm sao ngăn nổi đấng trượng phu.

Cố nhân xưa vọng về hư ảnh
Gọi tên nhau mắt đượm u hoài
Thân nam tử thù nhà nợ nước
Kiếm vương buồn máu lệ hòa chung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.