Vương Tử Khuynh Thành

Chương 46: Màn đêm tĩnh lặng



Trời vừa hửng sáng, Chu sư phụ đã xuống thung lũng sau núi, Tần sư thúc tìm mãi không thấy. Có nhiều lý do nhưng chưa biết bắt nguồn từ đâu. Mạnh Hy lại đi vắng, Hạo Nguyên cùng Chi Quân vào cung từ sớm. Trong nhà vắng tanh.

- Sư huynh! Huynh đi đâu vậy?

Tần sư thúc vội hỏi khi Chu sư phụ vừa về đến cổng. Ông luôn điềm đạm, mộc mạc và giản dị. Từng cử chỉ, nét ưu tư dần dần hiện lên trên gương mặt.

- Mạnh Hy đi rồi sao? - Chu sư phụ nhìn quanh nhà.

- Phải, nó còn quên chào cả đệ cơ mà!

Chu sư phụ mệt mỏi ngồi xuống, Tần sư thúc rót trà vào tách. Câu chuyện không mấy lạc quan. Bình vương gia mất tích khá lâu, bao nỗ lực tìm kiếm đều vô vọng. Thật sự họ quá đỗi tuyệt vọng về tương lai cho ngài ấy.

- Trận này không đánh không xong. Chiến sự khó tránh khỏi nhưng Phượng Hoàng Tây Phục như hiểm họa khôn lường. Diệp Nguyên Long ngày càng lún sâu, bao nhiêu tai họa cứ ập xuống...

Chu sư phụ nói giọng bồi hồi, mọi thứ cũng chỉ là quá khứ. Một quá khứ bi đát nhất mà tất cả bất hạnh dồn xuống gia đình đó.

- Chúng ta ngồi đây chờ đợi mãi sao? - Tần sư thúc thở dài.

- Nếu có thể chấm dứt mọi thứ ngay bây giờ, dù khó khăn thế nào ta cũng chấp nhận.

Vẫn biết vậy song trong lòng ông lại mang nỗi lo khác, ngăn chặn Diệp Nguyên Long lúc này chỉ có một người và ông đang cố gắng chờ đợi điều ấy.

...

Ngục thất ở Tây Phục rất đỗi kì lạ, những căn phòng trống trơn treo đầy túi vải. Chúng có mùi hương gần giống bạch mai nhưng đôi lúc nồng nặc khá khó chịu.

Diêu Linh ngồi im lặng dưới đống cỏ khô. Căn phòng này thực chất là hang đá sâu trong lòng núi. Ánh sáng vừa đủ để trò chuyện, màu vàng ma mị kia chưa rõ là gì. Nó bọc sau lớp vải trắng khá dày.

Bà ta vô cùng bình thản. Từ lúc bị dẫn về đây, cũng hơn một tuần trăng. Ngoại trừ thì thầm một mình, bà ta không nói thêm câu nào.

Cánh cửa sắt chợt mở, Diêu Linh vẫn nhắm mắt. Lang đến gần, luồng tà khí đủ để Diêu Linh biết kẻ xuất hiện là ai.

- Ngươi thật nhàn rỗi. Có vẻ Tây Phục thích mời các khách phương xa tề tựu!

Lang khẽ cười, anh nhìn bà ta.

- Bà đoán ra cả rồi, vậy bà muốn gặp ai đầu tiên?

Nghe Lang nói, Diêu Linh mở mắt. Bà ta chau mày. Kì thực, giọng nói nhẹ nhàng này ẩn chứa nhiều thứ khó lường trước. Pháp sư linh lực cao thâm như bà ta còn phải dè chừng.

- Ngươi cần ta giúp à?

Diêu Linh bấm bụng hỏi, Lang nhướng mày. Anh ngồi xuống.

- Bà giúp ta nhiều rồi. Mấy năm qua, chẳng phải mọi thứ đáp ứng cho thanh kiếm này hay sao?

Lang chỉ vào Huyết Vũ, Diêu Linh bỗng nheo mắt lại. Lang ám chỉ cái khát máu điên cuồng của tà kiếm. Rõ ràng bọn chó săn luôn làm món mồi ngon cho Huyết Vũ thỏa thích. Diêu Linh nhìn Lang chằm chằm.

Dáng vẻ này có thật với con người hắn?

- Chống lại định mệnh cũng vô ích thôi! - Diêu Linh gằn giọng.

- Phải! - Lang đứng dậy, anh bước ra ngoài. - Chỉ cần bà tiếp tục ở đây thì định mệnh đó vẫn nằm trong tay ta.

- Khương Tử Phong...

Mặt Diêu Linh tối sầm, bóng Lang khuất sau bức tường đá lạnh lẽo. Đầu óc bà ta căng thẳng, cảm giác không ổn cho lắm.

...

Nắng sớm ấm áp bên mái hiên nhà, từng giọt sương trong trẻo vương vấn đong đầy mấy khóm hoa thủy tiên. Đoàn Hạo gom ít thang thuốc gói lại, để trong túi vải. Hắn thong thả ra ngoài tản bộ.

Ngọc Mai ngồi cạnh ô cửa sổ trên lầu quán rượu Nghi Đình. Đoàn Hạo thấy rõ từ xa. Hắn bất đắc dĩ lắm mới đồng ý chịu khó quan sát mỹ nhân này.

- Khương Thập Lang! Huynh cứ giao phiền phức cho ta!

Đoàn Hạo ngán ngẩm trông nàng con gái ấy. Ít nhất vẻ đẹp dịu dàng không làm hắn khó chịu.

Lục nương từ mờ sáng đã đi vắng, bà ấy vừa về tới khi nắng lên cao, qua khỏi hàng dương liễu. Ngọc Mai lòng nặng trĩu, nàng mang cảm giác thân thuộc khi đối diện Lục nương. Bao câu nói chân thật chôn sâu đáy lòng, nàng cố kiềm chế vì nỗi hoài nghi ẩn giấu.

Nửa tháng trôi qua, lần cuối cùng nàng gặp Lang tuy không lâu nhưng nàng cứ hồi hộp, âu lo. Rốt cuộc nàng phải chờ đợi điều gì khi bóng quân tử mất dạng khỏi hoàng thành.

- Lục nương...

Nàng thì thầm, Lục nương lướt ngang qua. Bà ấy không cố ý để nàng biết sự hiện diện. Tuy nhiên Ngọc Mai rõ ràng đang mong chờ cái nàng nghĩ trong dạ.

Lục nương dừng bước, Ngọc Mai tiến đến gần. Nàng nhìn thật kĩ gương mặt xinh đẹp này. Tuổi ấu thơ như cơn gió ùa về, nàng xao xuyến nhớ thương nụ cười và ánh mắt dịu hiền ấp ủ.

- Cô nương cần điều gì sao?

Lục nương khẽ nói, bà ấy tránh ánh mắt của nàng. Ngọc Mai xúc cảm đặc biệt. Có thứ kì lạ nhói đau trong ngực, nàng khó diễn tả bởi một sợi dây tình cảm bất ngờ nhen nhóm.

Lục nương, tại sao bà ấy lại...

- Tôi...tôi muốn hỏi về loại rượu nổi tiếng ở đây!

Nàng thỏ thẻ, Lục nương thoáng nghĩ ngợi. Bà ấy nói nhẹ nhàng.

- Cô nương muốn biết điều gì?

- Đây là rượu bà tự tay nấu sao? - Nàng chỉ bình rượu trên bàn mà tiểu nhị đem vào lúc sáng. Lục nương chợt im lặng giây lát, bà đăm chiêu khó hiểu thái độ từ nàng.

- Phải, là rượu lão nô nấu.

Ngọc Mai sửng sốt, nàng đứng lặng nhìn Lục nương. Khóe mắt nàng bỗng cay cay, nàng bình tĩnh với sự kiên định vốn có.

- Bà...

Cổ họng nàng nghèn nghẹn, Lục nương đắn đo chưa nói thêm câu nào. Tiểu nhị chợt chạy đến nói nhỏ, bà ấy vội vã đi ngay. Ngọc Mai tiếc nuối vì biết bao lời cần hỏi bà ấy.

Nắng trên đỉnh đầu, Đoàn Hạo lấy tay che mắt để nhìn chiếc đèn lồng đỏ Lục nương treo bên cửa sổ. Hắn lau mồ hôi quanh trán rồi rời khỏi. Có vẻ vài việc sắp đợi hắn giải quyết. Hắn tự nhủ như vậy.

...

Ánh mặt trời điểm xuyến nét lộng lẫy nơi cung vàng điện ngọc. Uông Chính Nghiêm hoàng đế trầm tư giữa ngự thư phòng lạnh lẽo. Thị thần chốc chốc mài mực để ngài tiếp tục phê duyệt tấu chương.

Mật báo ngoài biên cương khiến bệ hạ mất ăn mất ngủ. Cả đêm chưa chợp mắt, Uông Chính Nghiêm quyết soạn xong thánh chỉ phục vị Chu Vân vương.

- Bệ hạ...

Hình bộ thượng thư Tống Nguyên Long bái kiến. Ông ấy được triệu vào cung diện thánh. Nội thị được điều ra ngoài, Uông Chính Nghiêm cầm thánh chỉ giao tận tay Tống Nguyên Long.

- Mọi việc nhờ khanh.

- Bệ hạ?

Nét mặt Uông Chính Nghiêm sa sút trông thấy, Tống Nguyên Long vừa kịp đỡ lấy hoàng đế khi cả hai đang nói chuyện.

- Người có sao không? Để thần gọi thái y!

Tống Nguyên Long hốt hoảng nhưng Uông Chính Nghiêm vội can ngăn.

- Đừng! Ta không sao!

- Bệ hạ?

Hoàng đế lắc đầu, ngài ngồi xuống vẻ mặt quá đỗi mệt mỏi.

- Người phục chức cho Chu Vân vương, việc này liệu...

- Khanh hiểu ta phải không? - Uông Chính Nghiêm trầm giọng. - Chúng ta đều là huynh đệ vào sinh ra tử, ta hiểu hắn hơn ai hết. Chuyện này khanh hãy làm âm thầm, đừng để kẻ khác biết sẽ gây bất lợi. Vân Chu vốn là đất phong cho Kiện Hoàng. Nay oan tình rửa sạch, nên để hắn quay về đất phong.

Tống Nguyên Long chau mày, Uông Chính Nghiêm thừa hiểu tâm ý hiền thần. Ngài trấn an ông ấy.

- Ta biết Diệp Nguyên Long đích thị là ai. Nhưng khanh có lòng tin không?

Tống Nguyên Long ngỡ ngàng. Ông ôm nỗi lòng quay về phủ. Đại học sĩ cũng đợi ông khá lâu. Cỗ xe ngựa chầm chậm dừng trước cổng, Tống Nguyên Long tâm trạng nặng nề ảo não.

- Bệ hạ dự liệu ra sao? - Đại học sĩ sốt sắng hỏi.

- Không ngoài dự đoán nhưng...

Tống Nguyên Long ngập ngừng, ông ấy hạ giọng. Đại học sĩ hiểu đôi chút phần nào.

- Rốt cuộc ngài ấy xét theo đại cuộc. Thà để Vân Chu trao cho Kiện Hoàng hơn làm miếng mồi ngon đến kẻ địch. Lòng dạ Khương Kiện Hoàng chúng ta chưa rõ. Nếu không phục chức, nhỡ nay mai hắn vẫn quay về lấy lại Vân Chu. Âu Sa Nhĩ quá đỗi hiếu chiến. Kiện Hoàng bảo vệ Vân Chu thì cơ hội cho chúng ta rất lớn.

Đại học sĩ quả quyết, Tống Nguyên Long bất an khôn nguôi. Cầm thánh chỉ hoàng đế giao phó, người huynh đệ nơi Tây Phục liệu có đón nhận chăng? Hay ý niệm trả thù lấn át tất cả!

...

Hoàng hôn rực rỡ bao trùm ngọn đồi yên tĩnh. Mạnh Hy lặng lẽ rời khỏi nơi mang nhiều mộng ảo này. Anh nhớ biết bao kỉ niệm ấu thơ, nhớ bóng hình ai in dài trên vách núi.

Mỗi người đó cùng bầy sói nhỏ, tâm hồn man dại đầy nét ưu tư. Biết bao năm kỉ niệm khôn nguôi, là định mệnh chuyển giao tất cả.

Thứ anh có hiện hữu chỉ hình ảnh khắc sâu trong lòng. Nó buồn tủi mà vấn vương thuở hãy còn niên thiếu. Câu chuyện xưa mãi khép lại theo dòng chảy thời gian miên man bất tận.

Nào ai lấy được ánh trăng trên trời. Sao hắn cứ bám riết định mệnh bởi hai chữ hận thù?

Tay đã nhuốm máu làm sao quay đầu lại. Nỗi chua xót dần hiện trên nét mặt buồn bã ấy, Mạnh Hy thở dài nhìn áng mây ngả theo bóng chiều yên ả.

Sóng gió ập tới không báo trước điều gì. Biết thế nào để không mất hắn bây giờ?

Bước chân ai đó nhẹ nhàng đằng sau. Mạnh Hy quay đầu lại, anh sửng sốt không tin nổi mắt mình.

- Bình...

Mạnh Hy thảng thốt nói chẳng ra câu. Người đàn ông vẻ mặt đôn hậu tiến sát gần. Ông ấy ra hiệu anh giữ im lặng. Lòng phấn khởi lạ lùng, Mạnh Hy vững dạ vì những gì mình mong đợi là đúng.

- Điện hạ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.