Vương Tử Khuynh Thành

Chương 7: Góc khuất tâm hồn



- Lang..

Mạnh Hy nói khẽ khi họ dần dần tiến vào lãnh địa xà vương. Bọn áo đen chỉ có thể đứng ngoài nhìn, chúng không dám đuổi theo.

Thận trọng từng bước một, đêm tối sắp nuốt chửng họ khi chẳng có lấy một ngọn đuốc. Họ mò mẫm giữa không gian u ám, đầy rẫy tử thần. Cái chết là thứ duy nhất họ sợ phải nghĩ tới, từ nhành cây phóng qua hay ẩn nấp dưới đống lá khô? Ông trời mới biết được họ sống sót khỏi đêm nay không!

- Đợi đã! - Lang nói - Mọi người hãy giữ lấy sợi dây này, hạn chế việc thất lạc!

- Nói dễ nghe nhỉ? Hắn đang dẫn chúng ta vào cánh cửa tử thần với sợi dây vô tri vô giác!

Lang chẳng bận tâm mấy lời xầm xì đó, cậu dẫn đoàn người tiến sâu hơn. Mạnh Hy khó chịu khi đóng vai người mù cho Lang dắt đi thế này, cảm giác lành lạnh dưới chân đủ khiến cậu sởn gai óc vì biết anh bạn không chân ấy là ai.

- Lang, chúng ta đi đâu vậy?

- Huynh muốn sống thì im lặng!

Mạnh Hy giật mình, Chi Quân rít khẽ bởi suýt đạp thứ gì đó. Căng thẳng, ngột ngạt, sợ hãi. Đoàn người nối gót theo Lang, mỗi bước chân cứ như đánh cược với sinh mạng. Không khí thật nặng nề, họ toát mồ hôi với "trò chơi" mạo hiểm này.

Trên mặt đất ngoài lá khô, cỏ, sỏi đá, lũ bò sát di chuyển theo chân họ. Chút ánh sáng từ xa, trông yếu ớt, mơ hồ. Đến gần hơn, cảnh tượng đầu tiên ập trong mắt họ là.. ánh trăng. Khoảng đất trống giữa rừng sáng rực.

Chi Quân run rẩy nhìn quanh. Thà đi trong đêm tối thế này hơn đối diện ánh sáng bởi lẽ chẳng riêng cậu, cả đoàn người đứng như trời trồng. Rắn! Nó đông kinh khiếp!

Mạnh Hy lay nhẹ vai Lang, rắn bò ngổn ngang nhưng lạ lùng chỗ từ lúc vào đây đến giờ chúng chưa hề tấn công họ. Điều gì đó đang diễn ra. Mạnh Hy bình tĩnh nhìn cục diện, bầy rắn lùi xa dần khi Lang đi đến, giống như thể chúng rất sợ hắn, mọi người cũng nhận thấy vậy. Lang có vấn đề!

* * *

Toán áo đen thất thủ chạy về kinh thành, nhóm người khác nhìn thấy chúng vội về báo tin.

- Chủ nhân!

- Nói đi!

- Thuộc hạ đã theo chân thiếu gia tới Yên Đô. Đoàn thương buôn bị phục kích dưới chân núi!

- Cho người hỗ trợ nó, tuyệt đối giữ bí mật!

- Dạ!

Thời gian dần trôi qua, đoàn người tiếp tục chiến đấu với màn đêm. Họ khao khát thoát khỏi nơi này nhanh nhất có thể. Tiếng suối chảy róc rách bên tai, ánh mặt trời ló dạng. Nhìn lại khu rừng sau lưng, khó mà diễn tả được cảm xúc khi bước từ địa ngục lên thiên đàng.

Họ vui mừng khôn xiết, con đường mòn trước mặt đoàn thương nhân háo hức, chẳng chờ đợi phút giây nào. Họ xem Lang như người hùng, vị thương nhân có ấn tượng tốt với cả ba. Ông ta lưu luyến chia tay dù hy vọng các cậu nán lại ít hôm song theo lời sư phụ họ nhanh chóng lên đường.

Về kinh thành Mạnh Hy biết Lang chắc chắn không để cả bọn gặp mấy vị khách không chân đó nữa. Họ vòng qua núi, những cơn mưa làm khói độc tan hết, đường ẩm ướt, trơn trợt, hơi đất bốc lên ngùn ngụt.

- Lang! Huynh giỏi thật! - Chi Quân bắt đầu tán thưởng.

Đây đâu phải lần đầu, kể từ khi biết nhau, Lang luôn cứu cả bọn nhiều bàn thua trông thấy. Ở Lang, một cái nhìn cũng đủ biết hắn thông thái tới mức độ nào nhưng Mạnh Hy luôn cho rằng hắn tẻ nhạt, suốt ngày sống trong thế giới đầy màu sắc.. im lặng!

- Này, sau khi về chúng ta "nhậu" nhé!

Ôi trời! Lúc nào rồi mà hắn còn có tâm trạng! Chi Quân rủa thầm, nghĩ về khu rừng Ly Biệt Chi Quân thôi không nuốt nổi giọt rượu nào!

Mạnh Hy dần bỏ quên thói quen nhìn Lang, lòng cậu ngập tràn tia sáng nào đó. Ngay cả khi trở lại kinh thành bởi lá thư ngắn gọn của sư phụ, nội dung đơn giản bảo họ ở lại nhà Tần sư thúc chờ lệnh.

Cơ hội tốt để đọc sách, kinh thành có nhiều binh thư, luận ngữ tha hồ Chi Quân khám phá. Không phải tập thể lực vất vả như ở trên núi, cậu khệ nệ ôm chồng sách ra sau nhà. Nơi này mát mẻ, nhiều cây cối.

Tiếng kiếm chém vun vút, Lang vẫn kiên trì tập luyện. Nháy mắt, mấy trụ gỗ bị xả ra từng khúc nằm lăn tròn dưới đất.

- Hay quá! Lang!

Chi Quân vỗ tay, hiếm khi rảnh thế này mà Lang cứ chăm chỉ luyện kiếm thật đáng nể. Còn cái tên Mạnh Hy kia thật là. Hắn tựa đầu vào thân cây, tay cầm nhánh cỏ cười vu vơ.

Khá trưa, Lang lần lượt bắn những mũi tên chuẩn xác vào bia thì Mạnh Hy cứ trơ ra như khúc gỗ. Lang đặt bộ cung xuống rồi nằm dài ra cỏ, vẻ mặt mệt mỏi vô cùng.

- Này! - Lâu rồi không so tài, muốn thử không?

- Được thôi!

Mạnh Hy cười đắc ý vì cậu đang có lợi thế, Lang thấm mệt rồi. Cơ hội thắng nghiêng về phía cậu.

- Đau!

Mạnh Hy nhăn mặt, Lang giữ chặt tay cậu phía sau. Đánh võ như phép biến hình, rõ ràng thấy Lang sắp lãnh trọn cú đấm của mình chẳng hiểu sau lại bại dưới tay hắn!

- Trận đấu thứ một ngàn bốn trăm sáu mươi, Lang thắng!

Chi Quân thở dài cầm quyển sách.

* * *

- Đừng xem rượu là nước được không?

Chi Quân phàn nàn, khó chịu với Mạnh Hy.

- Huynh sao vậy? Có cần uống nhiều thế không? - Chi Quân tiếp tục.

- Nói chuyện với.. con gái thật khó!

- Đồ ngốc! - Chi Quân trề môi nhìn Mạnh Hy.

- Ngày mai ta sẽ rèn lại thanh kiếm gãy!

- Kiếm và con gái thì ăn nhập gì chứ? - Chi Quân cố trêu.

- Thật là.. thứ duy nhất cha ta để lại!

Mạnh Hy nhìn chén rượu mắt đượm buồn.

- Hai thanh kiếm của ngươi lạ quá! Nó khác hoàn toàn kiếm thông thường!

Mạnh Hy nói và chuyển đến Lang cái nhìn sâu sắc. Cậu cảm giác Lang đang cố né tránh mình dù mắt cả hai không rời nhau.

- Thi chứ?

- Được thôi!

Lại chuyện gì nữa? Chi Quân ngẩn người ra. Kiếm và rượu thì ăn nhập gì? Hai tên ngốc này thi uống rượu à?

- Ta không tin ngay cả uống rượu mà ta cũng thua ngươi! - Giọng Mạnh Hy cao lên, cậu cười sảng khoái. Cậu mơ mình uống cạn bình rượu khổng lồ. Dĩ nhiên cậu đang cười và cũng.. đang mơ! Cậu thắng hắn rồi!

Chi Quân vỗ lên mặt Mạnh Hy, cậu ta say như chết.

- Ngốc thật! Thế mà đòi thi thố!

* * *

Sao băng?

Lang trông vệt sáng quét ngang bầu trời, bên kia ánh trăng sáng có cái gì đó vô cùng thân thuộc, cảm giác như ai đó phải chờ đợi.

- Chi Quân, ta đi một lúc nhé!

- Ơ! Sao vậy?

Lang không đáp trả, cậu giắt hai thanh kiếm lên người rồi mất hút trong đêm tối. Chi Quân ngơ ngác nhìn theo.

- Khuya thế này hắn đi đâu nhỉ? Mạnh Hy dậy mau! Vào nhà ngủ!

* * *

Ánh sáng chiếu qua cửa sổ làm Mạnh Hy bừng tỉnh giấc. Cậu vội vã tìm Chi Quân.

- Thua xa chứ thắng đâu mà hỏi! Danh hiệu ngàn chén không say dành cho Lang! Huynh mơ đi!

Mạnh Hy nhăn nhó, Lang đâu rồi? Cậu nhìn sang chiếc đệm của Lang, nó bằng phẳng chẳng tí hơi ấm nào.

- Cả đêm hắn không về!

Chi Quân lắc đầu xếp gọn chăn gối cất vào tủ. Mạnh Hy im lặng rời đi nhanh chóng.

Tiếng cười giòn tan của Tần sư thúc ít khi xảy ra lắm, Mạnh Hy còn loay hoay thắt dây buột áo thì thoắt trông thấy một cô gái. Cậu ngẩn người, nhìn nàng đến kinh ngạc. Nàng xách giỏ thảo dược nói chuyện gì đó với Tần sư thúc.

- Này!

Sư thúc gọi khi Mạnh Hy vừa bước chân ra khỏi cửa, cậu lúng túng đến mức muốn tìm cách quay trở vào.

- Lại ta bảo!

- Con.. con hả?

Cậu ấp úng, nàng nhìn và cúi đầu chào. Mạnh Hy xấu hổ quá ráng chào lại.

- Cô đi nhé!

Sư thúc tiễn nàng, ông đưa giỏ thảo dược cho Mạnh Hy.

- Cầm lấy! Bảo Tiểu Mỹ phơi khô rồi gói lại cho ta!

Mạnh Hy lấy giỏ thuốc ngồi bên hiên nhà cười tủm tỉm.

- Ôi.. hắn bắt đầu nữa rồi!

Chi Quân ôm bó củi ngang qua song Mạnh Hy chẳng chú tâm lắm sắc mặt khó coi của Chi Quân. Quên hẳn cả ý định rèn lại thanh kiếm, cậu ngồi như thế đến khi mặt trời đứng bóng, cái oi bức hừng hực xâm lấn cậu.

Đứng dậy uể oải vẻ lười biếng, cậu nhấc đôi chân nặng nhọc đến bên lu nước uống vài ngụm cho đỡ khát.

- Lang..

Mạnh Hy gọi khi Lang khép cánh cổng vào trong sân.

- Ngươi đi đâu vậy?

Lang lắc đầu, lặng lẽ bước vô nhà, Chi Quân bắt gặp cậu ngồi sau vách, chẳng nói gì chỉ im lặng nhìn xuống sàn. Chả còn cách nào khác, Chi Quân đành để cho cậu yên.

- Lang.. bị sao vậy?

Chi Quân hỏi, Mạnh Hy nằm ngửa ra sàn, hai mắt lim dim.

- Ta không biết!

- Phải hỏi hắn chứ?

- Muốn thì ngươi làm đi! Ta mệt rồi!

Chi Quân vò đầu, đúng là hai quái nhân. Kẻ tính khí thất thường lúc vui lúc dại, kẻ im lặng lạnh lùng đến đáng sợ!

Thật lý thú nghĩ về phương pháp chữa căn bệnh im lặng của Lang nhưng có lẽ Chi Quân chịu thua. Từ lúc là bạn bè đến nay chỉ hơn sáu năm, cậu chẳng bao giờ nghĩ rằng mình gặp tính cách đối nghịch Mạnh Hy cả. Quen là một việc song hai gã này có chút gì đó bất ổn. Đau đầu thật!

Chi Quân tựa người vào vách, cậu liếc sang hai tấm đệm Mạnh Hy, Lang. Tối rồi lại rủ nhau thức à? Mặc kệ hai tên ngốc đó!

Bầu trời đầy sao rất đẹp, làn gió mát làm mái tóc dài của Lang lất phất trên mặt. Lang ngồi cạnh gốc cây bạch mai, lũ đom đóm chốc chốc bay xung quanh cậu. Cảm giác như hòa trong nỗi nhớ và hương vị xa xăm nào đó.

Mạnh Hy hướng cái nhìn sâu sắc vào Lang, cơn gió êm đềm thổi qua, bao mệt nhọc trưa hè dường như tan biến.

- Làm thế nào để trở thành con người chân chính?

Lang khẽ hỏi như thì thầm một mình nhưng âm lượng đủ cho Mạnh Hy nghe thấy. Nó giống thử thách lớn nhất mà cậu cần vượt qua và giới hạn đó phụ thuộc vào trái tim cậu. Lang nghĩ gì chỉ có bản thân cậu hiểu rõ song con người và trái tim có thể tách biệt nhau? Cậu đã sống như thế, bây giờ vẫn vậy. Linh hồn cậu vốn dĩ chẳng tồn tại cùng trái tim đó. Cậu không có quyền lựa chọn và cậu hiểu tại sao.

- Dương Tịnh Văn, cha ta! Ông ấy là người đàn ông mạnh mẽ nhất mà ta từng được biết. Ta muốn như ông ấy, làm một con người chân chính!

Mạnh Hy nói, Lang chạm nhẹ vào hai thanh kiếm, cậu thấy lạnh lẽo làm sao. Nó giống như lớp băng tuyết bao phủ lấy cậu, giờ đây tan chảy khiến người cậu ướt sũng. Không ngoái đầu lại nhưng cậu biết Mạnh Hy vẫn nhìn cậu từ phía sau. Có thể đó là cách duy nhất kết thúc câu chuyện hoặc giả Mạnh Hy sẽ nhân nhượng để cậu không phải trả lời những câu hỏi mà Mạnh Hy rất muốn biết song Mạnh Hy cố che giấu điều đó qua điệu bộ, lời nói. Hiển nhiên, Lang đã dự đoán được mọi việc và sự im lặng là mãi mãi đối với cậu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.