“Ừm..” Trong mũi đều là mùi vị Ngô Thắng Vũ, Dương Uấn Chi nhịn không được rên rỉ thành tiếng. Phía dưới càng lúc càng ướt, love egg đang rung cấp độ mạnh cũng không đủ thỏa mãn cậu, lỗ nhỏ mặt sau không có được lấp đầy phát ngứa lên, địa phương vốn không nên dùng để hoan ái cũng bắt chước theo hoa huy*t phía trước nóng cháy. Cậu biết mình vốn không phải trời sinh đã thích nam nhân, cậu chỉ thích Ngô Thắng Vũ, cũng chỉ vì hắn mà phát tao, chỉ muốn cho hắn làm chết mình, để mình được tự do rít gào lên cao trào.
Nhớ tới trước đây mình thường lén lút nhìn hắn chơi bóng, người kia so với bạn cùng lứa luôn luôn tạo cảm giác hạc đứng trong bầy gà, mặc áo cầu thủ mơ hồ có thể thấy bắp thịt cánh tay cùng vùng bụng, dễ dàng hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người. Mỗi lúc mồ hơi hắn tuôn rơi, men theo viền mặt hoàn hảo chảy vào quần áo, cậu liền phát hiện mình ướt.
Cậu luôn mơ đến mình liếm liếm từng giọt mồ hôi trên người hắn, nghe mùi vị dương cương nam tính tanh nồng, mơ hắn thao mình… Tỉnh tỉnh mê mê mà bắt đầu đã có ý niệm như vậy, đến giờ chỉ nghĩ đến hắn mặt sau cũng có thể ẩm ướt đến rối tinh rối mù.
Nhớ lại chuyện trước kia Dương Uấn Chi có chút không kềm chế, hiện tại câu đang ngồi ở chỗ hắn, trong tay là áo cầu thủ của hắn, cảm giác cả người đều bị hơi thở hắn bao vây. Phía dưới vừa nóng vừa nhột, muốn bị làm tàn nhẫn, muốn càng nhiều…
Cậu thẳng thắn cách lớp đồng phục học sinh xoa xoa vật dưới khố, từ dương cưng phía trước đến hoa huy*t ướt nhẹp, bởi vì có love egg bên trong hơn nữa lại ma sát với vải vóc, sảng khoái đến chân cũng cong lại, hai má cậu đỏ lên, toàn thân cũng phát nhiệt.
“A… Thắng Vũ… Làm ta… Còn muốn…” Nhỏ giọng rên rỉ, bởi vì sợ sẽ làm bẩn quần đồng phục, như vậy khi ra về bị người khác nhìn thấy liền xấu hổ chết rồi. Cậu đột nhiên có một ý nghĩ lớn mật, không đợi suy nghĩ kỹ càng đã đứng dậy đóng cửa phòng học, sau đó trở lại chỗ ngồi cởi quần.
Đặt áo cầu thủ ở chỗ tựa lưng, Dương Uấn Chi xoay người ngồi trên băng ghế, hai chân tách ra hai bên, chỉnh love egg đến mức rung lớn nhất, một bên ngửi mùi hương nam nhân một bên ma sát với băng ghế.
“Aha… Thật thoải mái… Thắng Vũ… Làm tới đó a a a “
Dương Uấn Chi một bên đắm chìm trong khoái cảm, một bên tự phỉ nhổ chính mình. Cậu không biết mình sẽ có một mặt không biết xấu hổ như vậy, trong phòng học làm loại chuyện này. Nhưng cậu thật sự nhịn không được muốn an ủi mình, đây nhất định sẽ là lần đầu tiên và là lần cuối cùng ở phòng học. Cậu không dám trộm mang áo Ngô Thắng Vũ về, chỉ có thể ở nơi này nghĩ đến hắn, sau đó tự an ủi.
Ảo tưởng chính mình thật sự ngồi trên thân thể nam nhân giãy dụa lên xuống mô phỏng động tác đánh xuyên, một tay nắm chặt tính cụ phía dưới. Tiểu huyệt chảy d*m thủy ra ghế, ẩm ướt nhớp nhúa một mảnh, thậm chí đã bắt đầu phát ra tiếng nước nhóp nhép dâm mỹ. Đại khái sẽ không ai nghĩ tới, nam sinh ngoan ngoãn thành tích luôn đứng đầu này sẽ có một mặt biến thái như vậy.
“Thật là thoải mái… A a… Lão công… Muốn tới… A… Thật là lợi hại… Tao huyệt cũng muốn cao trào… Ân a…” Dương Uấn Chi đùa bỡn âm hạch, tàn nhẫn giãy dụa trên băng ghế, đẩy love egg đến chỗ nhạy cảm củ mình, khuôn mặt cơ hồ hoàn toàn vùi vào áo cầu thủ. Ngửi mùi vị của người đó, đầu óc liền có chút trống rỗng, hai nơi đồng thời đạt tới cao trào.
Thời điểm cậu tỉnh lại sau cao trào, thần sắc đã không còn thanh lãnh như bình thường, khuôn mặt vẫn ửng ửng hồng, đôi mắt vương tràn hơi nước, mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên liền thấy có người đứng trước mặt mình. Ngô Thắng Vũ.
Dương Uấn Chi hé miệng, đầu cứ vẫn trống rỗng nhưng cậu vẫn cảm nhận được ảo giác hít thở không thông. Gương mặt hơi cúi vẫn bình tĩnh mạnh mẽ, lần thứ hai nhìn lên ngoại trừ một chút ửng hồng đã khôi phục nét băng lãnh ban đầu. Thậm chí ánh mắt còn mang theo chút chán ghét, như là bất mãn vì bị quấy rầy. Ngô Thắng Vũ bị nét mặt này mạnh mẽ làm cho những lời muốn nói liền nghẹn lại.
Dương Uấn Chi như chưa phát sinh việc gì, nhanh chóng nhặt quần lót trên đất mặc trở vào, hành động tự nhiên làm Ngô Thắng Vũ chấn kinh, cậu mặc quần xong không quên đem áo cầu thủ nhét vào cặp, sau đó cứ như vậy bình tĩnh ra khỏi lớp…
Nếu không phải tư thế cậu bởi vì còn nhét đồ vật bên trong nên có hơi quái dị, giọt nước khả nghi còn dính trên ghế, Ngô Thắng Vũ sẽ thật sự tin vừa rồi chỉ là ảo giác. Chờ cậu rời đi hắn mới tỉnh lại, trong đầu nhất thời mắng hàn vạn câu fuck your mother.
Này! Sao lại có chút không giải thích được? Rõ ràng đã ngồi chỗ hắn làm việc này cuối cùng lại còn dám trừng hắn. Nghĩ đến mình vừa nhìn thấy gì, Ngô Thắng Vũ ngoài nổi trận lôi đình còn có chút không thể tin. Nơi đó, rất ẩm, bởi vì cao trào phun d*m thủy mà ướt nhẹp, tuy rằng chỉ liếc mắt nhưng hắn cảm thấy cả đời này đều sẽ không quên.
Không nghĩ tới sau sự kiện buồn nôn kia, vốn tưởng rằng khi nhìn người khác lõa thể nhất định sẽ nôn ra nhưng hắn trái lại còn cảm thấy chỗ đó không chỉ không xấu, còn có một loại… Tư vị làm hắn không thể diễn tả được.
Càng làm cho hắn chịu không nổi là, chính mình, thật giống như cứng rồi.