Làm nhiều như vậy Dương Uấn Chi rốt cuộc mới hiểu rõ cái gì gọi là chính hư thoát, chờ tất cả đồ vật trong cơ thể chảy ra xong, cậu đã nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Vừa ngủ một giấc trời đã sập tối, Dương Uấn Chi vội vàng ngồi dậy mới phát hiện ráp giường và chăn đã được đổi cái mới, đồ vật dưới đất cũng được dọn dẹp sạch sẽ, quần áo được giặt phơi khô để ở một bên. Trên người cậu cũng nhẹ nhàng khoan khoái, đã được thay áo ngủ của Ngô Thắng Vũ, mặc dù có hơi to rộng nhưng hương vị quen thuộc lại làm cậu đắm chìm, phảng phất như thấy được mặt trời.
Nhìn căn phòng sạch sẽ, không biết hắn dọn hồi nào nữa.
“Bảo bối, tỉnh rồi sao? Em ngủ cả ngày đó, nhanh ra đây ăn nè.” Ngô Thắng Vũ vừa vặn bưng cháo vào, thấy cậu đã tỉnh liền đặt bát lên bàn bên cạnh, sau đó ôm lấy cậu.
“Em mệt sao?” Ngô Thắng Vũ quan tâm hỏi.
Cậu lắc lắc đầu, ngủ một giấc làm cậu thoải mái rất nhiều, bất quá mấy ngày nay phóng túng nên lúc bước xuống giường toàn thân liền mềm nhũn, hai chân không ngừng run lên, eo đau thật đau làm cậu không nhịn được đấm hắn vài cái cho hả giận.
Ngô Thắng Vũ hơi xấu hổ gãi gãi đầu, “Đương nhiên không phải, anh mà nấu chắc thành độc luôn. Cái này là anh gọi, anh mới hâm lại đó, có đặt sủi cảo cho em.” Hắn mở hộp ra đưa cho cậu.
Cậu cũng đói mốc meo, không nói chuyện với hắn nữa, gấp rút lấp đầy bụng.
Chờ sau khi đã ăn no Dương Uấn Chi rốt cuộc mới có sức nói chuyện, “Anh dọn phòng hả?”
“Tất nhiên.” Ngô Thắng Vũ đắc ý gật gật đầu, phòng lớn như vậy mà hắn lại cẩn thận từng ngóc ngách, thiếu chút nữa mệt chết. Hắn lặng lẽ phun tào, bất quá rồi lại vui vẻ chịu đựng, “Mẹ anh nói hai người đại khái 9 giờ sẽ về tới nhà.”
“À, vậy em về đây.” Ở nhà hắn nhiều ngày như vậy, mẹ cũng gọi cậu nhiều lần, mỗi lần đều bị hắn làm tới căn bản không sức nói chuyện, chỉ có thể nói ngày cuối lễ sẽ về.
“Không cần về, đã không còn sớm nữa, lúc dì gọi anh đã giúp em nói rồi, đêm nay em ngủ ở nhà anh, sáng mai anh và em cùng đi học.”
“Nhưng mà…” Cậu có chút chần chừ, nghĩ tới việc sắp gặp mặt ba mẹ hắn, cậu lại khẩn trương.
“Anh biết em sợ cái gì, yên tâm đi, ba mẹ anh thật ra rất thích em. Vừa vặn lần này em có thể gặp lại, nhiều năm như vậy, bọn họ hẳn là cũng rất muốn gặp em.”
Không nghĩ tới ba mẹ hắn còn nhớ rõ mình, cậu lại càng khẩn trương.
“Có anh ở đây rồi mà, tuy rằng người cha kia thật dối trá nhưng mẹ vẫn thực tốt.” Nhìn hắn vỗ ngực cam đoan, cậu nhịn không được bật cười, trong ấn tượng chú rõ ràng rất tốt, nào có như lời hắn nói a.
Bát quá cảm động gì gì đó chỉ là gió thoảng mây bay, hình tượng đứng đắn của người này không thể duy trì quá ba giây, “Vợ vợ, mấy ngày nay em cơ hồ muốn ép khô anh luôn, anh còn chụp thật nhiều anh quý.”
Là ảnh thiếu chút nữa anh thao chết tôi sao, cậu trợn trắng mắt, đẩy hắn ra.
“Mấy ngày nay đều không có làm bài tập, đêm nay phải nhanh chóng hoàn thành.”
“Được, vậy em làm đi. Yên tâm, thao nhiều ngày như vậy nên đêm nay không làm, anh chỉ ôm em ngủ.”
Lúc Dương Uấn Chi ở trong phòng làm bài, ba Ngô mẹ Ngô đã về tới, thấy cậu tới hai người đều rất kinh ngạc, oán giận Ngô Thắng Vũ sao không nói sớm cho họ biết, biết vậy đã về sớm một chút.
“Tiểu Chi, tới tới ăn trái cây. Tiểu Vũ con cũng thật là, tủ lạnh nhiều đồ ăn vặt như vậy cũng không biết lấy cho Tiểu Chi.”
Có mà, bất quá là ăn kiểu khác a. Ngô Thắng Vũ lặng lẽ đáp lời, tựa hồ cũng nhớ tới chuyện gì đó, gương mặt Dương Uấn Chi ửng hồng.
Hỏi han ân cần với trưởng bối một hồi, nhìn trời cũng không còn sớm liền hối bọn cậu về phòng ngủ sớm, còn mời cậu sau này tới này chơi.
※
Quốc khánh vừa qua, trường học cũng đẩy nhanh tiến độ, Ngô Thắng Vũ dẫn dắt đội bóng rổ đi thi đấu, làm chỉ huy hơn nữa còn giành giải nhất, chỉ vừa mới 16 tuổi đã trở thành nhân vật nổi tiếng. Tuy rằng thành tích không phải quá tốt nhưng bây giờ hắn không trốn học không đánh nhau cũng chưa từng thấy hắn giao du với thanh niên lêu lổng, bộ dáng thật đẹp trai, hơn nữa không biết ai truyền ra, càng ngày càng nhiều người biết hắn là con của bộ trưởng bộ giáo dục, gia cảnh cũng là số một số hai, nữ sinh theo đuổi hắn tăng gấp mấy lần.
Dương Uấn Chi nghe người ta đồn mới biết thì ra ba Ngô lợi hại như vậy, hơn nữa Ngô gia rất điệu thấp, Ngô Thắng Vũ chưa bao giờ khoe khoang này nọ với người ngoài, bất quá mấy lần gia đình quây quần, cậu có thể cảm giác được hắn không thích ba mình, nghĩ tới trước kia hắn hay cúp học, khái không phải bởi vì hắn đặc biệt tự lập, mà là bởi vì mâu thuẫn cha con đi, nỗi cụ thể là cái gì thì cậu không biết.
Lúc đấu cậu cũng không nghĩ tới lại gặp được Giang Thư Vọng, không phải ở cư vị khán giả mà là ở trên sân bóng.
Không nghĩ tới cô ấy cũng trong đội bóng, vị học tỷ này vô luận là chiều cao hay khí chất đều không thua kém nam sinh, lúc trận đấu kết thúc, cô phát hiện Ngô Thắng Vũ và cậu thì nhanh chóng đi lại hàn huyên vài cậu. Dương Uấn Chi thấy Dương Quân xa xa vốn muốn chạy lên, lúc thấy Giang Thư Vọng lại lập tức ngừng lại, đột nhiên lui về sau, có chút kỳ quái.
Đồng đội đoàn kết cùng nhau đánh trận bóng này, Ngô Thắng Vũ cũng không cảm thấy chỉ có công lao của mình, lúc nhìn tới Giang Thư Vọng, trong lòng hắn cũng có vài phần khâm phục, một nữ sinh có thể làm được như vậy thật không dễ dàng, cho nên dần dần, hai người cũng quen thuộc hơn.
Trời dần về đồng, tay chân cậu bắt đầu lạnh lẽo, mỗi ngày đi học đều quấn khăn quàng cổ hắn mua cho cậu, khăn cổ làm bằng lông dê vừa thanh lịch lại giữ ấm tốt, mỗi một thứ Ngô Thắng Vũ tặng cho cậu cậu đều thật yêu quý trân trọng. Quần lót tình thú lúc trước, hắn mang về nhà rửa sạch giúp cậu cậu đã nhận lại, chẳng qua lúc bình thường không dám mặc.
Thời gian gần đây Dương Quân không có nói chuyện đi lại với Ngô Thắng Vũ nhưng không biết có phải ảo giác hay không, Dương Uấn Chi cảm thấy mỗi lần cô nhìn hắn và cậu, ánh mắt rất kỳ quái, Dương Uấn Chi thật lo lắng cô ta có phải hay không đã biết gì đó.