Hàn Dương mệt nỏi đứng dậy, bỗng nhiên tiếng chuông điện vang lên.
“Hàn Dương, cô ấy sắp phẫu thuật rồi. Bác sĩ không chắc chắn có thành công hay không? Anh có thể hay không bay sang đây một chuyến.” Đầu dây bên kia vội vàng nói.
Hàn Dương trong mắt thoáng ra một tia lo lắng.
“Được, tôi lập tức qua đó.”
Sau khi cúp máy, Hàn Dương nhờ người đặt giúp mình vé máy bay sang Anh ngay tối hôm đó. Anh lên lầu chuẩn bị một chút sau đó vội vàng ra sân bay. Chỉ kịp nói với ba mẹ rằng mình đi công tác, bảo họ đừng lo lắng.
… Tại bệnh viện A, nước Anh.
Vì một thời gian dài ngồi máy bay và chưa quen với múi giờ nên anh cảm thấy mệt mỏi, sau khi biết được địa chỉ bệnh viện anh liền đi tới đây. Phía ngoài hành lang có một cô gái hình như là người Trung Quốc đang vô cùng lo lắng đi qua đi lại, anh liền chạy về phía đó. Cô gái thấy anh liền mừng rỡ.
“Anh là Hàn Dương phải không?”
Hàn Dương: “Là tôi. Là tôi, cô ấy sao rồi?” Anh hốt hoảng hỏi.
“Cô ấy đã vào phòng rất lâu rồi, bác sĩ nói… nói…” Người kia nói tới đây mà không kìm được mà tiếp tục khóc.
Hàn Dương lo lắng nên lớn tiếng: “Cô ấy làm sao? Làm sao hả? Cô mau nói cho tôi? Rốt cuộc là cô ấy thế nào?” Anh vừa nói vừa cầm vai cô gái kia.
“Cô ấy... bác sĩ nói cơ hội sống không cao lắm, còn phải phụ thuộc vào sự kiên trì của người bệnh.” Người kia nghẹn ngào nói.
Những lời ấy như tiếng sét qua người Hàn Dương. Cơ hội sống không cao sao? Làm sao có thể? Anh ngồi gục xuống ghế như người mất hồn.
“Mấy năm trước cô ấy sống thế nào?” Anh bây giờ đã không còn sức lực. Cô ấy là vì anh nên mới bỏ đi.
“Khi phát hiện ra bệnh, cô ấy sợ liên lụy anh nên cùng tôi sang Anh chữa bệnh. Khoảng hai ba năm gì đó, tình trạng của cô ấy khá hơn một chút. Thậm chí cô ấy còn hi vọng có một ngày sẽ trở về với anh. Nhưng tình trạng đó chỉ được mấy tháng lại bắt đầu tệ xuống. Cô ấy có một thời gian vô cùng tuyệt vọng, luôn miệng nói xin lỗi anh. Cho đến một ngày, trong lúc cứ tưởng mọi thứ đã kết thúc thì có một đoàn bác sĩ từ Hoa Kì sang đây nghiên cứu, có thể giúp cô ấy phẫu thuật nhưng có thể cơ hội sống rất thấp. Cô ấy không suy nghĩ mà liền đồng ý. Anh nói có phải cô ấy rất ngốc không?”
Anh lúc này lẩm bẩm: “Sao có thể như vậy? Hứa Giai Ngọc, sao em có thể như vậy?”
Người kia thấy anh phờ phạc liền khuyên anh trở về khách sạn nghỉ ngơi một chút nhưng anh không đồng ý, anh muốn ở lại với Giai Ngọc. Anh phải làm sao bây giờ, nếu Giai Ngọc không thể tỉnh dậy anh sẽ ân hận cả đời, còn nếu Giai Ngọc tỉnh lại thì Lạc Lạc phải làm sao. Anh thật sự không biết. Thật sự không biết bây giờ nên làm gì. Anh thật sự rất rối.
... Hai tiếng sau.
Bác sĩ bước ra từ phòng phẫu thuật. Hai người kia liền chạy lại.
“Cô ấy sao rồi? Có thể sống không?”
Vị bác sĩ mỉm cười.
“Ý chí của cô ấy rất mạnh mẽ, cuộc phẫu thuật rất thành công. Nhưng phải chờ cô ấy tỉnh lại mới có thể nói tiếp.”
Hai người kia thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm ơn bác sĩ, thật sự rất cảm ơn ông.”
“Không chỉ mình tôi mà còn phải cảm ơn ý chí của cô ấy!” Vị bác sĩ kia nói xong liền đi khỏi. Một lát sau thì Giai Ngọc cũng được đưa ra phòng chăm sóc đặc biệt.
***
Sau đó thì Hứa Giai Ngọc thật sự tỉnh lại. Khi cô biết chuyện cô cảm thấy rất đau lòng. Thậm chí còn cảm thấy mình là kẻ thứ ba, người ta nói tình yêu luôn ích kỉ. Thế nhưng cô là một người rất tự tôn, cái gì không thuộc về mình cô sẽ không nhất quyết mà giữ lại.
Hàn Dương: “Anh xin lỗi Lạc Lạc! Anh thật sự không biết làm thế nào! Anh cũng không muốn giấu em, chỉ là...”
“Em hiểu, em hiểu cũng vì chị ấy yêu anh nên mới làm như vậy. Anh cũng chưa bao giờ hết yêu chị ấy đúng không?” Nói đến đây, cô lau nước mắt không biết từ lúc nào đã làm nhòe đi khóe mắt. “Vậy anh có thể nói cho em biết, mấy năm nay em đối với anh là gì? Là tình cảm huynh muội mà anh vô ý nhận là tình yêu hay em chỉ là một người thay thế trong lúc anh cần yêu thương hay em trước sau chỉ là cái bóng của chị ấy?” Cô nói với âm điệu không cao, không thấp, chỉ thấy trong lời nói đó là một sự tuyệt vọng đến khôn cùng, tuy nhiên cũng có thể xem nó không phải một câu hỏi mà là một câu nói nhận định.