Vương Tuấn Khải, Lối Rẽ Tiếp Theo Có Phải Là Anh?

Chương 18



Trên máy bay đến Trường Sa.

Vương Nguyên: “Đại ca, cô gái lúc nãy, là Vân Lạc gì đó, hình như cô ấy đã có bạn trai. Hèn gì lại có thể bình tĩnh trước vẻ đẹp đổ nước nghiêng thành của em như vậy. Bạn trai cô ấy chắc cũng không tầm thường đâu nhỉ?”

Thiên Tỉ nghe Vương Nguyên nói gì đó có vẻ rất thú vị liền gỡ tai nghe xuống.

“Có chuyện gì? Khi nãy cậu nói tới cô gái nào cơ?”

Vương Nguyên: “Là hàng xóm của Tiểu Khải. Là một cô gái rất dễ thương đó. Chỉ tiếc là có bạn trai rồi.”

Tuấn Khải nãy giờ im lặng liền lên tiếng.

“Cô ấy chưa có bạn trai, người ở dưới chung cư là bạn thân của cô ấy. Cô ấy là người rất thực tế, nên khi gặp chúng ta dù biết chúng ta là người nổi tiếng cũng chẳng có thái độ gì đặc biệt, nếu có thì chỉ là hơi ngạc nhiên một chút thôi. Em không biết rõ sự việc thì đừng vội nói như vậy, không tốt đâu Nguyên Tử, ảnh hưởng tới thanh danh của cô ấy đấy.”

Vương Nguyên hai mắt như xoay vòng. Thế mà Tuấn Khải vẫn tiếp tục nói tiếp.

“Em đó, nên bớt nói lại đi. Chuyện gì nên nói hãy nói, chuyện không liên quan đến mình cũng nói. Cứ như vậy khi nào mới có bạn gái hả?”

Thiên Tỉ liếc nhìn Tuấn Khải một cái, sau đó kéo tay Vương Nguyên, đưa cho cậu một chiếc tai nghe.

“Này, mau đeo vào, đại ca lại lên cơn lầm bầm rồi. Xem cái này, mắc cười lắm đó.”

Sau đó hai người Vương Nguyên, Thiên Tỉ vui vẻ xem phim còn Vương Tuấn Khải tiếp tục ở đó một mình nói. Bỗng nhiên anh nghe có tiếng cười vang lên, hình như là của hai người kia.

Tuấn Khải: “Còn dám cười? Anh nói như vậy là muốn tốt cho em.”

Tiếng cười vẫn tiếp tục vang lên. Anh quay sang thì, hai người kia đang thong thả vừa xem phim vừa cười, để anh nói chuyện một mình như người bệnh. Cũng may là ở khoang riêng. Anh thở dài, sao lúc nào cũng rơi vào tình thế này nhỉ? Anh chỉnh lại tóc một chút rồi chợp mắt nghỉ ngơi, không quan tâm đến hai con khỉ kia nữa.

...

“Woa, chiếc xe đẹp thật! Vân Lạc cậu đúng là có mắt chọn a. Tớ cũng thật muốn đổi xe.” Tiểu Hoa trầm trồ trước chiếc xe Vân Lạc mới mua.

“Cậu lúc nào cũng làm quá lên như thế.”

“Tớ không có mà. Chỉ muốn cậu vui vẻ một chút thôi.”

“Thế trông tớ buồn lắm à?” 

Tiểu Hoa không biết nói gì thêm đành im lặng. Vân Lạc xem qua xe cảm thấy vô cùng hài lòng, có vẻ tốt hơn chiếc xe trước của cô, nhưng khi chuyển qua đây cô đã bán nó rồi.

Vân Lạc: “Để xe ở đây được rồi, tớ đói bụng quá, hôm nay cậu cho tớ ăn gì vậy?” Vân Lạc cùng Tiểu Hoa rời khỏi nơi để xe của chung cư vừa đi vừa nói. Có Tiểu Hoa ở đây cuộc sống của cô trở nên vui vẻ hơn, không còn phải một mình ăn tối, một mình xem ti vi, một mình trò chuyện với bản thân. Thực chất, con người cô rất sợ cô đơn, rất sợ bị bỏ rơi lại một mình. Tối hôm đó, hai người cùng nhau trò chuyện đến khuya.

Tiểu Hoa: “Này, cậu thật sự ổn chứ. Đừng tưởng cậu như vậy là tớ không nhận ra.”

Vân Lạc ánh mắt xa xăm: “Ở đây cũng đã một thời gian cũng đã quen rồi. Còn anh ta, tớ không muốn nhắc tới nữa.”

Tiểu Hoa: “Buông bỏ được là tốt, mau chóng tìm người khác có thể chăm sóc cậu thật tốt, thật lòng, thật dạ với cậu.”

Vân Lạc: “Tìm được nhất định nói với cậu đầu tiên. Nào, ngủ thôi, sáng mai tớ còn phải đi làm.”

Tiểu Hoa biết Vân Lạc cố tình né tránh, có lẽ cô không muốn nhớ đến những chuyện đau lòng trước kia. Cô như vậy cũng đã mạnh mẽ, kiên cường lắm rồi. Họ cũng đã từng ở bên nhau rất lâu, đâu phải nói chia tay là có thể chia tay. Nhưng cũng chẳng phải chia tay mà chính là Vân Lạc tự mình buông bỏ, cô biết Hàn Dương không thuộc về mình thế nên cô chấp nhận buông tay để anh trở về với người con gái kia, cô không muốn thấy anh khó xử. Đúng vậy, trong tim mỗi người luôn có một thứ mãi mãi không thể quên, nó gọi là mối tình đầu. Hứa Giai Ngọc là mối tình đầu của Hàn Dương, Giai Ngọc vì anh mới rời đi, còn anh hiểu lầm Giai Ngọc nên mới ở bên Vân Lạc. Khi hai người họ hóa giải hiểu lầm, có thể trở lại bên nhau, tình cảm của Hàn Dương dành cho Giai Ngọc vẫn còn, thì nói xem Vân Lạc phải làm sao. Với tính cách của cô đương nhiên sẽ tự mình buông, tự mình ôm lấy hết nỗi đau vào lòng, rồi một mình gặm nhấm. Người khiến cô nếm trải được mùi vị rung động, mặt đỏ, tim đập chính là Hàn Dương, đâu phải nói quên là quên, nói từ bỏ là từ bỏ. Cô quả thật quá mạnh mẽ rồi, mạnh mẽ đến nỗi tổn thương cả chính bản thân, thực sự Tiểu Hoa cũng không biết nói cô kiên cường hay là cô quá ngốc.

Nghỉ đến đây, cô trở mình ôm lấy Điềm Vân Lạc đang yên tĩnh nhắm mắt.

“Tiểu Lạc, cực khổ cho cậu rồi. Sau này tớ nhất định không cho phép ai làm tổn thương cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.