Vương Tuấn Khải, Lối Rẽ Tiếp Theo Có Phải Là Anh?

Chương 5



“Ây da, cậu đừng gọi tớ như vậy, nhân viên mà nghe thấy thì tớ chỉ có thể đào một cái hố mà chui xuống.” Nhiên Hạo nhăng mặt nói.

“Được rồi tên ngốc, tớ không gọi nữa, dù sao sau này miếng cơm manh áo của tớ cũng phụ thuộc vào cậu.” Vân Lạc cười đùa.

“Tiểu thư nhà cậu, lại đứng đây than vãn à, không phải bao nhiêu tài sản ba mẹ cậu để lại cậu đã tiêu sài hết rồi chứ?”

Thật ra, thân thế của Điềm Vân Lạc cũng không phải bình thường. Gia đình cô là gia đình có tiếng trong giới kinh doanh. Ba cô, cùng chú cô Điềm Cảnh cùng góp sức thành lập ra công ty, sau đó phát triển nó cho tới bây giờ. Vào năm 18 tuổi, ba mẹ cô qua đời do tai tạn xe, vì chỉ có mình cô là con nên tất cả tài sản của gia đình đều để lại cho cô, còn công ty thì giao cho chú cô quản lí, cô nắm 30% phần trăm cổ phần trong công ty. Hôm cô biết tin là trong lúc cô đang học cuối năm 12, chuẩn bị cho kì thi đại học, cô cứ ngỡ mình sẽ không thể thi được vì sự việc này đối với cô là cú sốc quá lớn. Cũng may là có Hàn Dương, Tiểu Hoa cùng Nhiên Hạo ở bên cạnh cô, giúp cô vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất. Thời gian sau, cô cũng tạm thời quên đi sự mất mác đó, trở lại với quỹ đạo sống thường ngày của mình, chỉ là tên ngốc Nhiên Hạo đó lại bỏ cô mà đi Mỹ. Khoảng thời gian đầu còn liên lạc rồi dần dần mất luôn. Cô đã từng nói khi nào gặp lại sẽ đánh cho tên ngốc này mãi mãi không thông minh lên được. Sau này, vì không muốn người khác bảo cô là nhờ tài sản của ba mẹ để lại nên mới được như vậy nên cô quyết định tự mình phấn đấu, ra trường cô không vào công ty của gia đình làm việc mà xin việc ở công ty khác, thật chẳng ngờ người chú của cô lại quen biết giám đốc công ty đó, là Lâm tổng và nhờ bà để ý cô, thực ra Lâm tổng không phải là người thích người đi cửa sau, nhưng Điềm Cảnh là bạn lâu năm nên bà mới đồng ý nhưng bà đối với cô rất nghiêm khắc cũng không khác với những nhân viên khác. Cô bất đắc dĩ mới vào làm, từ từ vì sự cố gắng và tích cực của cô mà Lâm tổng đã coi cô là người thân cận và tin tưởng giữ ở bên mình. Còn lí do cô gọi Từ Nhiên Hạo là tên ngốc là vì lúc trước cậu ta chính là mang cái dáng vẻ mọt sách ngốc nghếch, suốt ngày cắm đầu vào sách vở, chẳng biết đến chuyện gì. Mặc dù cậu ta siêng năng, học giỏi nhưng lại nhút nhát, khờ khệch, lúc nào cũng bị ăn hiếp. Không ngờ là ở nơi vùng đất xa xôi ấy lại thay đổi cậu ta nhiều như vậy, cậu ta trở nên chững chạc, thông minh, và còn phong độ nữa chứ.

Thấy cô im lặng không trả lời, Nhiên Hạo tưởng cô nhớ đến chuyện cũ rồi đau lòng liền nói:

“Thật xin lỗi, Vân Lạc, tớ không cố nhắc tới chuyện đó.”

“Không sao, tớ ổn. Này, cậu định xếp cho tớ công việc gì vậy?” Cô hỏi.

“Thì làm trợ lý cho tớ. Tớ vừa đuổi việc trợ lí tuần trước, cô ta chẳng có trách nhiệm với công việc chút nào.” Nhiên Hạo nói.

“Vậy cũng được, mà khi nào tớ có thể bắt đầu công việc của mình?”

“Hôm nay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.