Vương Tuyết Nghi

Chương 16: Cánh Cửa Thứ Nhất



Trong lúc tức giận, Bạch Thủy Nhan liền chỉ tay vào Vương Tuyết Nghi, mặt mày cau có lớn tiếng:

“Cái gì thuần thú sư, chỉ giỏi gạt người. Ta không để cho ngươi gạt hoàng huynh.”

Nhất thời, mọi người đều kinh ngạc quay lại nhìn, rồi xôn xao bàn tán. Bạch Lạc Hiên nhíu mày, đôi mắt bức người hướng Bạch Thủy Nhan hô một tiếng:

“Nói bậy!”

“Hoàng huynh, đừng để ả ta gạt, không tin…?” Nàng ta dậm chân, rồi hung dữ quay sang Vương Tuyết Nghi: “Ngươi! Có bản lĩnh thử triệu hồi một con ma thú đi?” Ta mới không tin, ở đâu chui ra một thuần thú sư trên đường chứ? Ả ta đã sử dụng thủ đoạn gì gạt hoàng huynh rồi?

Mọi người kinh ngạc nhìn Vương Tuyết Nghi, mang theo ánh mắt dò xét, công chúa Ngân Thủy quốc lại đi tố cáo người của mình, trong này nhất định là có chuyện.

Vương Tuyết Nghi kinh ngạc, cô công chúa này! Có phải bị ngốc rồi không? Tự dưng lại nổi hứng tố cáo nàng?

Trước ánh mắt nghi ngờ của mọi người, hoàng hậu lại nói:

“Tiểu thư, có phải nên chứng minh một chút không?”

“Ta…” Làm sao đây, xung quanh không có ma thú bát cấp, chỉ có dưới ngũ cấp là cùng.

“Thế nào? Không biết?” Bạch Thủy Nhan nhìn thấy nàng chần chờ, càng khẳng định mình đúng, vì thế mỉm cười giương mặt kiêu ngạo hỏi.

Vương Tuyết Nghi không nhìn nàng ta, chỉ cúi mặt suy nghĩ. Lúc này, tiếng của Tiểu Bạch lại vang lên trong đầu nàng: “Nữ vương, ta chính là ma thú bát cấp a! Người quên rồi sao?” Tiểu Bạch đợi mãi không thấy nàng gọi, liền thử nhắc nhở, không phải quên thật chứ?

“Ai da! Ta quả thật quên rồi! Tiểu Bạch, biểu diễn tốt một chút!” Vương Tuyết Nghi gần như vỗ đùi một cái, sao nàng lại quên mất chứ?

“…” Tiểu Bạch triệt để thất vọng tràn trề, nó…nó là một cái ma thú bát cấp hiếm có đó, người ta cầu còn khó, nữ vương làm sao có thể quên được chứ?

Trong lúc mọi người gần như khẳng định Vương Tuyết Nghi lừa gạt, thì nàng lại đột nhiên ngẩng đầu nói:

“Tiểu Bạch!”

Chỉ thấy một trận gió bay ra, hình thành sương mờ màu cam, rồi dần dần hiện rõ hình dáng của một con thỏ trắng đáng yêu, nó lượn lờ chạy nhảy một lát, cuối cùng yên vị trên vai Vương Tuyết Nghi, gãi gãi chân. Mắt của Bạch Thủy Nhan mở to, không tin nhìn chằm chằm con thỏ. Ả ta…ả ta thật sự có thể triệu hồi ma thú, như vậy, không lẽ hoàng huynh không có nói sai?

“Nhìn xem, là ma thú bát cấp đó!”

“Đúng vậy a, ma khí của nó màu cam, là bát cấp, là bát cấp!”

“Ta đoán không nhầm thì đây là huyễn thú Bạch thỏ hiếm có a, trời ạ, là một con huyễn thú còn nhỏ, như vậy đã bát cấp!”

“Thật không?” Một người vừa nghe mở to mắt lớn tiếng hỏi.

“Đúng vậy, thỏ trắng là một loại huyễn thú lợi hại khó gặp.”

“…”

Từng đợt hít khí lạnh vang lên, mọi người kinh ngạc nhìn huyễn thú trên vai Vương Tuyết Nghi, nàng ta, thật sự rất lợi hại, thu phục được cả huyễn thú! Như vậy đại lục có thêm một thiên tài thuần thú sư rồi. Ai nấy đều kính phục nhìn Vương Tuyết Nghi, trong lòng không khỏi khao khát có được một thuần thú sư làm việc ình, đồng thời không khỏi ghen tỵ với Ngân Thủy quốc. Tại sao thiên tài đều chạy đến đó a?

Vương Tuyết Nghi lúc này mới quay sang nhìn vẻ mặt khó chịu của Bạch Thủy Nhan, mỉm cười nói:

“Công chúa đã tin?”

“Ta… Hừ” Trừng mắt một cái, nàng ta tức giận xấu hổ chạy đi, một a hoàn liền vội vàng chạy theo. Hoàng hậu nhìn theo, vẻ mặt lo lắng nói:

“Công chúa không sao chứ?”

“Muội muội của ta cùng vị thuần thú sư này vốn có xích mích, bản tính nóng nảy, khiến mọi người chê cười rồi!” Bạch Lạc Hiên đứng lên, khẽ cúi người mỉm cười hướng thái hậu nói.

“Chỉ là hiểu lầm thôi, mọi người cứ tiếp tục.” Nói rồi thái hậu cười hiền từ hướng Vương Tuyết Nghi: “ Thật ngại, đã nghi ngờ cô nương rồi!”

“Không sao ạ!”

Mọi người còn đang thưởng thức nhìn con huyễn thú trên vai Vương Tuyết Nghi, thì vị hoàng thượng trẻ tuổi đột nhiên lên tiếng:

“Nói tới ma thú mới nhớ, mấy ngày trước rừng Nguyệt Lâm phía Bắc lại bị thiên kiếp giáng xuống, ma thú tháo chạy náo loạn, không bằng nhân dịp này, chúng ta vào đó thi săn ma thú.” Hoàng thượng cũng là một nam tử anh tuấn, có phong phạm đế vương. Chính là con trưởng của thái hậu.

Nghe đến việc này, trên mặt ai nấy đều phấn khởi hẳn ra, người nào cũng đều biết, Nguyệt Lâm chính là nơi thuộc hàng rất nguy hiểm, không nói ma thú trong đó lợi hại hung hãn, chỉ cần địa hình rừng rậm giăng kín, cũng khiến bất cứ ai đi vào đều không còn nguyên vẹn trở ra, đó đã là rất may mắn rồi, mười người đi vào thì mất tích mười người. Cho nên đến giờ không có ai mạo hiểm đi vào.

Bây giờ nghe nói thiên kiếp giáng xuống đốt rụi khu rừng, ma thú náo loạn, bọn họ không khỏi vô cùng hưng phấn. Nói giỡn, ma thú trong đó cả đời cũng chưa chắc gặp được, đều là ma thú quý hiếm vô cùng lợi hại. Nếu như có thể khế ước được với một con, vậy coi như lực chiến đấu của ngươi tăng rất nhanh, có được một vật hộ thân lợi hại, cũng khiến kẻ khác kiêng dè ngươi.



Vương Tuyết Nghi vừa nghe, chân mày bất giác nhíu lại, một cảm giác xót xa lạ thường lan khắp tim nàng. Phải rồi, rừng Nguyệt Lâm của nàng…! Bọn họ muốn vào đó săn ma thú của nàng? Không được, nàng tuyệt đối không cho phép… Nhưng mà…làm thế nào để ngăn họ đây? Bọn chúng…giống như những người bạn của nàng, ngày ngày cùng nàng chơi đùa, kể cho nàng nghe về nhiều câu chuyện của chúng, về tổ tiên, giống loài… Cho nên về khoản này, nàng đặc biệt hiểu rất rõ ràng, từ ma thú cấp thấp nhất đến thánh thú thượng cổ thậm chí thần thú,…nàng đều nắm rõ như lòng bàn tay.

Bây giờ chúng nó đang gặp nguy hiểm, nàng làm sao có thể làm ngơ.

Các vương tôn quý tử đều lên tiếng đồng ý việc đi săn. Buổi tiệc sau đó cũng kết thúc, Vương Tuyết Nghi cũng theo đoàn người Ngân Thủy quốc trở về phòng. Để lại phía sau đạo ánh mắt thâm trầm nhìn theo bóng lưng dần khuất của nàng.

Tư Đồ Tư chắp tay sau lưng đứng đó, trong lòng đã có suy tính. Hắn thật sự sắp phát điên rồi, mấy ngày nay hắn nhìn ai cũng thấy chướng mắt, bọn họ đến cả một góc của nàng cũng không bằng. Nhìn nàng đang ở ngay trước mắt, vậy mà không thể làm gì, hắn chỉ hận không thể ngay lập tiến lên ôm chặt lấy nàng, hung hăng trói nàng cùng một chỗ.

Một hồi, khóe miệng hắn bỗng giương lên mỉm cười: “Nàng chạy không thoát.”

Ở trong một căn phòng xa hoa, Vương Tuyết Nghi ngồi trên ghế chống cằm. Ngày mai bọn họ bắt đầu lên đường đến Nguyệt Lâm, chúng nó đang gặp nguy hiểm, nàng thì ngồi đây? Còn có Đại Bảo, giờ này thế nào rồi?

Thở dài một tiếng, nàng quyết định lên giường ngồi tu luyện. Đúng vậy, chỉ có tu luyện, không ngừng cường đại lên, nàng còn có thể có khả năng cứu bọn chúng. Tay làm mấy cái thủ pháp, rồi yên vị trên đùi, luồng khí trong đan điền đang di chuyển, đến một huyệt đạo thì chậm rãi nhưng đầy mạnh mẽ phá vỡ từng chút từng chút một bức tường chắn trong huyệt đạo. Đến khi khai thông hoàn toàn, luồng khí lại càng mạnh mẽ hơn di chuyển đến huyệt đạo khác, tiếp tục khai thông.



Vương Tuyết Nghi cứ ngồi tu luyện như vậy, mồ hôi trên trán ướt đẫm. Sau một đêm khai thông thành công ba huyệt đạo, nàng cuối cùng đứng dậy, vươn người một cái cử động gân cốt, kì lạ là nàng tu luyện xong không những không cảm thấy mệt mỏi mà ngược lại càng thêm thoải mái. Đi đến cửa sổ nhẹ đẩy ra, ánh sáng chiếu vào chói mắt. Vương Tuyết Nghi hốt hoảng, trời đã sáng như vậy?

Hóa trang xong hết thảy nàng chạy nhanh ra ngoài hỏi người thì biết được họ đã đi từ sớm. Các tiểu thư công chúa thì phải ở lại. Nghe vậy, Vương Tuyết Nghi càng nóng ruột, nàng nhất định phải ra khỏi đây.

Trở về phòng, nàng thay một bộ y phục nô tì vừa mới lấy được bên ngoài. Chuẩn bị lẻn đi, lại phát hiện chiếc nhẫn trên tay đột nhiên phát sáng. Nàng liền dụng tâm thần đi vào, cả người trong phòng thoáng một cái biến mất.

Bên trong nhẫn không gian, Vương Tuyết Nghi phát hiện cánh cửa lớn kia phát sáng, trước kia mở thế nào cũng không ra, bây giờ đột nhiên phát sáng, Vương Tuyết Nghi liền đi tới, chậm rãi nắm lấy cánh cửa, kéo nhẹ. Theo tay nàng mở ra, ánh sáng từ trong chiếu ra ngoài càng thêm chói mắt, cuối cùng cánh cửa mở ra… để lộ cảnh vật bên trong.

Khiến cho Vương Tuyết Nghi kinh ngạc vạn phần, chính là bên trong…bên trong thế nhưng là cả một cảnh sắc lung linh, cây xanh nước mát, còn có chim chóc, sinh vật sinh sống, giống rừng nhưng cũng giống cảnh vật được vẽ ra, thật sự khiến nàng không nói nên lời…! Càng khiến nàng càng kinh ngạc vui mừng chính là, ở đây thế nhưng có cả một rừng cây Tiên hồng đơn, trái to căng tròn hấp dẫn, mùi hương thơm mát lan tỏa theo gió bay đến mũi nàng, cảm giác thanh mát nhẹ nhàng rất thoải mái…

Vương Tuyết Nghi tiến vào sâu bên trong, nàng lại nhìn thấy một cánh cửa lớn gần như trong suốt đang hiển hiện đứng trên mặt đất. Nàng có thể chạm vào, nhưng lại không thể mở ra, có lẽ tu luyện đến một mức nhất định nào đó thì có thể mở đi?

Lại đến chỗ Tiên hồng đơn, nàng hoài niệm chạm vào thân cây, đưa tay vuốt ve hồng quả tròn sáng bóng. Đột nhiên hồng quả rụng xuống nằm gọn trong tay nàng, từ đâu đó lại truyền ra tiếng nói:

“Mau mang đến Nguyệt Lâm, đặt lên cây Tiên hồng đơn, dùng tâm của người hồi sinh chúng con!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.