Vương Tuyết Nghi

Chương 22: Thiên Thư, Chuyện Xưa



Đi theo A Bóng được một lúc, Vương Tuyết Nghi dừng lại trước một tòa lâu đài đang trôi lơ lửng ở trên không. Dưới chân nàng là vực thẳm không thấy đáy.

“A Bóng! Đây là…?” Lâu đài cũng có thể trụ ở trên không sao? Vương Tuyết Nghi kinh ngạc, là một lâu đài với kiến trúc cổ xưa, đường nét sắc xảo sống động, nền được phủ một lớp màu xanh biếc của bầu trời, chỗ đậm chỗ nhạt, nhìn qua vô cùng cao quý đẹp đẽ.

“Đây là nơi ở của người, tên gọi Nguyệt cát.” Nói rồi A Bóng đột nhiên biết mất. Vương Tuyết Nghi lo lắng gọi nó, rồi lại thấy nó đã ở tít trên Nguyệt cát từ lúc nào.

“Nữ vương! Ta ở trên này, người mau lên đây!” A Bóng nhảy nhót hối thúc nàng.

“A Bóng! Ta tuy biết khinh công, nhưng vẫn là không có khả năng nhảy xa như vậy!” Nói giỡn sao? Nàng còn chưa có muốn chết đâu! Vực thẳm dưới chân, thật là đáng sợ mà!

“Người cứ bước lên, tự nhiên sẽ có đường đi!” Nữ vương thật sự quên hết rồi! Khi xưa người chỉ cần lướt một cái, đã vào thẳng trong Nguyệt cát.

“Thật không?”

“Ay da! Ta không lẽ hại người sao?”

Vương Tuyết Nghi có chút do dự, cuối cùng cũng nhấc chân lên, bước về phía trước. Kì lạ thay, một mảng nền màu lam trong suốt hiện ra dưới chân nàng, vững chắc đỡ lấy bàn chân nhỏ. Kinh ngạc chốc lát, nàng lại lấy hết can đảm bước chân kia lên, cả người lúc này hoàn toàn ở trên không, mà bên dưới, chân nàng đặt đến đâu thì tự nhiên sẽ có một tấm chắn hiện ra đỡ lấy, làm cho nàng vừa mừng vừa sợ.

Cũng không do dự lâu, Vương Tuyết Nghi một mạch chạy lên Nguyệt cát, ai biết được cái tấm chắn kia có hay không đột ngột biến mất chứ!

Thở phào một hơi, nàng cuối cùng cũng lên được đây!

“Nữ vương, người làm gì như ma đuổi vậy, sẽ không rớt được đâu!” A Bóng giọng điệu có chút chán nản, nữ vương hiện tại của nó quả thật nhát gan mà. Trước kia người có bao nhiêu oai phong đâu!

Vương Tuyết Nghi cười cười nhún vai một cái, rồi tự mình đẩy cửa đi vào.

Tận mắt chứng kiến nơi này, nàng không khỏi cảm thán, quả thật rất đẹp a! Nhìn kĩ, từng đồ vật, từng ngõ ngách trong này giống như nàng đã từng thấy, từng đi qua rất nhiều lần! Cũng không hiểu sao, nàng dễ dàng tìm được đường đi, đi thẳng vào chính điện.

Trước mắt nàng, một căn phòng rộng lớn, nàng cảm nhận được, linh khí xung quanh vô cùng nồng hậu, tràn ngập lực lượng. Ở giữa là một cái đài hình tròn cao bằng nửa thân người của nàng, hoa văn trên đó uốn lượn phức tạp.

Theo lời của A Bóng, Vương Tuyết Nghi bước lên cái đài đó, ngồi xếp bằng, hai tay chắp lại trước ngực, ngón cái, ngón áp giữa và ngón út áp lại với nhau. Nàng nhắm mắt lại, miệng lẩm nhẩm đọc chú ngữ mà A Bóng nói, tư thái lúc này nghiêm trang mà ổn trọng, làm cho A Bóng liên tưởng đến nữ vương trước kia, trong lòng không khỏi một trận xúc động.

“Ta - Nguyệt vương nữ, đích chỉ ngươi Thiên thư, ta ra lệnh cho ngươi, giải trừ phong ấn, băt đầu từ bây giờ, thuộc quyền sở hữu Vương Tuyết Nghi ta.”

“Thiên thư, MỞ RA!”

Lời nói vừa dứt, cả thân thể Vương Tuyết Nghi nhẹ nhàng bay lên, cuối cùng lơ lửng ở giữa không trung.

Lúc này, xung quanh nàng bỗng xuất hiện một vầng hào quang màu lam bao phủ toàn bộ cơ thể, đem nàng bọc ở bên trong. Tiếp đó, vô số con chữ hiện lên, điên cuồng xoay quanh.

Bên trong, Vương Tuyết Nghi đang nhắm mắt, nhưng nàng dùng tinh thần lực, nhìn thấy một cuốn thiên thư phát sáng mở ra trước mắt, từng chữ từng chữ tiến hành dung nhập vào đầu.

Nguyệt Linh đại lục, có rất nhiều nơi con người chưa biết đến, cũng như tồn tại nhiều thế giới khác nhau. Trong đó, tiêu biểu hiện nay là nhân giới, ma giới, yêu giới, thần giới,…

Các chủng tộc cũng rất đa dạng: nhân loại, yêu quái, ngư tộc, điểu tộc, long tộc,… Nhân loại cùng ngư tộc, điểu tộc, long tộc,…thường tự có một ranh giới không can thiệp với nhau, nhưng vẫn có nhiều kẻ tìm đến vì báu vật, đều rước họa vào thân, quan hệ giữa các tộc vô cùng phức tạp.

Điểm chung chính là tất cả đều tu luyện, mỗi chủng tộc có phương pháp và cách thức tu luyện riêng. Đối với nhân loại, bước đầu tiên quan trọng nhất chính là khai thông các đường kinh mạch trong cơ thể, việc khai thông kinh mạch đi kèm với việc tu luyện, cũng chính là nhân tố quyết định tốc độ tu luyện của mỗi người, từ đó có sự khác biệt thực lực.



Quá trình tu luyện trải qua tám giai đoạn: Người mới tu luyện gọi là cấp bậc nhân Sơ, cao hơn là nhân sĩ, đến nhân sư, nhân Đại, nhân Tông, nhân Tôn, nhân Thánh, nhân Thần. Mỗi cấp bậc lại chia ra làm mười cấp nhỏ, mỗi cấp lại có ba giai đoạn sơ, trung, cao cấp.

Trung bình một người tu luyện khoảng hai đến ba năm mới thăng một cấp, từ cấp bậc nhân Sơ đến nhân Sĩ khá dễ dàng, để đạt đến chỉ là vấn đề thời gian. Bắt đầu từ nhân Đại tương đối khó khăn, đến nhân Tông lại là rất khó khăn, có người cả đời tu luyện cũng không có đạt đến. Càng về sau, mỗi cái giai đoạn sơ cấp, trung cấp càng vô cùng khó khăn hơn nữa, một phần còn tùy vào vận may hay gia thế của mỗi người gặp được linh thạch hay các bảo bối trợ giúp tu luyện khác mà thăng cấp nhanh chóng. Đây cũng là nguyên do tạo nên khác biệt thực lực của mỗi người.

Các giai đoạn bậc Sơ, Sĩ, Sư, Đại, Tông, Tôn, Thánh, Thần đa số cũng được dùng làm thước đo áp dụng tu luyện cho các chủng tộc khác.

Trên đại lục có nhiều chức nghề, tiêu biểu là ma pháp sư, thuần thú sư, luyện dược sư, chiến sĩ, công hội lính đánh thuê, thương gia,…

Ma pháp sư, chiến sĩ, công hội lính đánh thuê, thương gia là những nghề phổ biến trên đại lục.

Ma pháp sư chủ yếu tu luyện ma pháp, tùy thiên phú của mỗi người mà có thể tu luyện các loại thuộc tính khác nhau. Có năm loại thuộc tính phổ biến, là thủy, hỏa, mộc, thổ, kim. Phần lớn mỗi người sinh ra đều có thể tu luyện một loại thuộc tính vốn có, người may mắn có hai loại thuộc tính đã là hiếm có, bọn họ được gọi thiên tài, trở thành đối tượng bồi dưỡng của các thế lực. Người có ba loại thuộc tính chưa có ai biết đến, chính là chưa có xuất hiện qua, nếu không, thiên tài tam tu như vậy, nhất định kéo đến mọi thế lực tranh giành nhau kịch liệt.

Ma pháp sư dựa vào thuộc tính của mình thi triển ra sức mạnh của nó, mỗi cái thuộc tính có lợi thế riêng, đồng thời cũng tồn tại nhược điểm. Bọn họ thi triển ra đều là sức mạnh thiên nhiên, nhờ hấp thụ các nguyên tố có sẵn trong tự nhiên mà tăng cường thực lực, khi hấp thụ đến một mức nào đó, sẽ tự động thăng cấp. Xét về một diện nào đó, ma pháp sư vẫn là có lợi thế hơn cả!

Chiến sĩ, chính là chiến đấu bằng chính sức của cơ thể, sức chiến đấu cùng độ bền, khả năng chịu đựng của bọn họ cao hơn người bình thường rất nhiều. Tác phong chiến đấu là cận chiến, là kẻ mà thuần thú sư có chút kiêng dè, bởi vì nếu như để chiến sĩ tiếp cận, thuần thú sư sẽ rất nguy hiểm, bọn họ trời sinh thể chất yếu đuối, không dám nghĩ đến trúng một đòn của chiến sĩ sẽ ra sao đây! Chiến sĩ sử dụng chủ yếu là kiếm, ngoài ra có người thích dùng roi, đao,…

Thuần thú sư, là một cái chức danh vô cùng hiếm có, được mọi người kính trọng cùng ghen ghét. Bởi vì, bọn họ có thể thu phục được bất kì con ma thú nào chỉ bằng mấy câu thần chú, cho dù con ma thú kia có muốn hay không, một khi đã bị thuần thú sư thành công lừa gạt hoàn thành khế ước, thì bắt buộc phải theo hắn, trở thành sủng vật chiến đấu của hắn, khiến kẻ khác phải kiêng dè con ma thú lợi hại bên người hắn. Trong khi, những tu luyện giả khác muốn có thú sủng đều phải vất vả đánh bại nó, khiến nó cam tâm tình nguyện đi theo, nếu không, có chết cũng đừng hòng nó kí khế ước với ngươi. Đây cũng chính là điểm khiến nhiều người ghen ghét thuần thú sư.

Luyện dược sư, tên cũng như nghề, là những người chuyên chế tạo thuốc, luyện ra những viên dược có giá. Đây có lẽ là nghề cao quý nhất, được kính trọng nhất mà không hề bị ghen ghét. Nếu không có bọn họ, lấy đâu ra thuốc trị thương cho ngươi, trong cái thế giới võ tôn này, nguy hiểm rình rập, bị thương là chuyện thường tình. Không chỉ dùng để trị bệnh, trị thương, mà bọn họ còn luyện ra những viên đan dược hỗ trợ việc tu luyện, tùy theo chất lượng của viên đan dược mà có tác dụng tương ứng, lại rất có lợi trong việc đột phá nhảy cấp.

Nhưng cái chính là, luyện dược sư cũng là rất hiếm có, tuy không phải hiếm giống như thuần thú sư, nhưng cũng rất khó tìm. Cái này đòi hỏi người luyện phải có sự kiên nhẫn cao, khéo léo, chu đáo tỉ mỉ,… Cho nên, đối với luyện dược sư, người ta vẫn luôn dùng thái độ tôn kính, lôi kéo về làm việc ình, đãi ngộ cũng đặc biệt tốt, vừa được kính trọng vừa có nhiều tiền. Phải biết, một viên đan dược dù có chất lượng kém cũng có người bỏ tiền mua, có thể thấy bọn họ cần đan dược đến mức nào.

Lợi ích như vậy, khiến nhiều kẻ cũng muốn thử sức, muốn một bước đổi đời! Nhưng phần lớn đều thất bại, không phải ai cũng có thể làm được luyện dược sư.

Công hội lính đánh thuê, chính là những kẻ tu luyện giả tụ tập với nhau thành lập bang đội, nhận tiền của người ta rồi đi làm việc chính chủ yêu cầu.

Thương gia, đơn giản là những người đi buôn, làm ăn trao đổi buôn bán kiếm tiền, bọn họ thường xuất hiện ở những nơi đông đúc,…Nhưng là, bọn họ cũng rất gian manh, xảo quyệt.



Nguyệt vương nữ, chính là thần nữ cai quản muôn thú, trách nhiệm bảo vệ chúng khỏi nhu cầu săn bắt của nhân loại, nhưng sức mạnh của nàng, vẫn luôn là dấu chấm hỏi, không ai biết, không ai hiểu khả năng của nàng đến đâu? Chỉ biết, từ thuở đại lục mới hình thành, nàng đã xuất hiện, sáng tạo ra muôn thú, là chủ nhân thần giới.

Khi đó! Cũng là lúc Huyết ma vương xuất thế, hắn bản tính thích giết chóc, tàn nhẫn băng lãnh, lại kiêu ngạo cứng đầu. Cũng có một sức mạnh kinh thần địa quỷ, hắn sáng tạo ra ma giới, sáng tạo những thành phần nguy hiểm ác ma, thường xuyên đem quân đi khiêu khích thần giới của Nguyệt vương nữ, thả cho yêu ma quỷ quái chém giết ma thú của nàng. Hắn muốn chiếm lấy, muốn độc tôn làm bá chủ thế giới.

Vì thế, trận chiến hai bên luôn diễn ra, ngày càng kịch liệt, huyết nhục đầy rẫy, thảm khốc đến cực điểm,…nhưng vẫn không phân chia được thắng bại. Cuối cùng, Nguyệt nữ vương bởi vì không chịu nổi mỗi ngày đều nhìn thấy thần dân của mình lần lượt ngã xuống, đã quyết định một mình ra đối chiến Huyết ma vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.