Vương Tuyết Nghi

Chương 33: Chạy A! Ma Thú Đuổi Tới



Vương Tuyết Nghi nhận thấy hắn đuổi theo, bước chân tăng tốc càng nhanh hơn.

Nàng không để ý, sau lưng có một đôi mắt thị huyết sắc bén đang nhìn mình chằm chằm.

Đi được một đoạn, Vương Tuyết Nghi bước chân bất giác dừng lại, nàng dùng dư quang liếc nhìn về phía sau lưng. Cảm giác giống như bị theo dõi.

Ngay lúc này, một luồng sát khí bỗng dưng ập đến sau gáy nàng. Vương Tuyết Nghi liền hốt hoảng nghiêng người né tránh.

Xoay người nhìn lại, chính là một con huyết ma thú hung bạo đang nhìn nàng chằm chằm.

Huyết ma thú này giống hệt con lúc trước tấn công vào kinh thành.

Cả người nó đỏ rực như lửa, thân hình to lớn, cao đến đầu nàng, da thịt của nó nứt ra từng mảng, hình thành nhiều khe rảnh, mà bên trong những khe đó, giống như dung nham đang chảy.

Vương Tuyết Nghi có thể cảm nhận được, toàn thân nó phát ra nhiệt nóng đến đáng sợ. Nàng có thể tưởng tượng, nếu như bị nó chạm vào người, có hay không sẽ bị thiêu thành tro bụi?

Càng nghĩ càng sợ, nàng âm thầm cảm thấy may mắn, nếu mình chậm một bước, hậu quả chỉ có một chữ…thảm a!

Chưa kịp hoàn hồn, nàng đã thấy huyết ma thú gầm lớn một tiếng nhào về phía nàng.

Vương Tuyết Nghi điểm nhẹ mũi chân nhảy lùi về phía sau, hai tay tụ lại một quả cầu nước lam sắc, phóng về phía huyết ma thú.

Chỉ nghe thấy xèo một tiếng dài, phần lưng của nó bốc khói nghi ngút. Nhưng rất nhanh sau đó liền trở lại như cũ. Giống như nhỏ một giọt nước vào đống lửa vậy, căn bản không có tác dụng.

Nhưng mà một kích này chính là đã khiêu khích nó, khiến cho nó tức giận, càng trở nên hung hãn. Ánh mắt sắt bén lại nhào về phía Vương Tuyết Nghi.

Nàng thận trọng né tránh chật vật, có cơ hội lại phóng tới vài quả cầu nước.

Huyết ma thú liên tục trúng đòn, tiếng xèo phát ra ngày càng lợi hại. Nhưng quả cầu lửa uy lực nhỏ, đánh vào lại tan, tuy có khiến cho huyết ma thú thống khổ một chút, nhưng căn bản không ảnh hưởng đến tính mạng của nó, lại càng khiến cho nó ngày càng kích động nổi giận.

Vương Tuyết Nghi nhíu chặt mày.

Cứ như thế này không phải là cách. Tình thế đối với nàng ngày càng bất lợi.

Một quả cầu nước uy lực không đủ! Linh lực trong người ta dồi dào, dùng để làm cái gì? Nếu như bây giờ ta dùng linh lực kết hợp với hệ thủy ma pháp, không biết có tác dụng không?

Nghĩ liền làm, nàng không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy.

Vương Tuyết Nghi thừa cơ hội nhảy lên một cái cây gần đó. Hai mắt nhắm lại, chậm rãi điều động linh lực bên trong cơ thể vào hai bàn tay.

Chỉ thấy, xung quanh hai bàn tay của nàng hiện lên luồng lam quang mạnh mẽ chuyển động. Vương Tuyết Nghi úp tay vào nhau, sau đó chậm rãi tách ra, ở giữa liền xuất hiện một luồng nước trong suốt đang điên cuồng bắn tung tóe.

Luồng nước chuyển động ngày càng mạnh, nhất thời khiến cho Vương Tuyết Nghi gần như mất không chế.

Huyết ma thú bên dưới không ngừng dùng cái đầu của mình ủi vào gốc cây Vương Tuyết Nghi đang đứng, lửa từ thân thể nó bắt lên thân cây, bốc cháy hừng hực, đã muốn cháy đến vạt váy của nàng.

Ngay lúc này, Vương Tuyết Nghi mở bừng mắt ra, nàng nhảy khỏi cái cây, từ trên không trung xoay người lại nhắm vào huyết ma thú phóng đến luồng nước thủy lam đang cuồn cuộn.

Chỉ nghe thấy một tiếng xèo lớn vang lên cùng tiếng gầm thét dữ dội của huyết ma thú. Nó điên cuồng lăn đi lăn lại dưới đất, khói trắng bốc lên nghi ngút, một lát sau liền trở nên tĩnh lặng.

Vương Tuyết Nghi ngã nằm trên mặt đất, khóe miệng nàng rỉ máu, ánh mắt chuyên chú tập trung trên người huyết ma thú đang dần tan biến dưới gốc cây.

Tiếp đó, một luồng khí đỏ phát sáng bay lên. Chính là hồn thú của huyết ma thú. Nó lượn lờ xung quanh một lát, sau đó vụt một cái bay đi.

Cuối cùng, dưới gốc cây kia, đám cây cỏ xung quanh đều bị đốt thành tro, cháy đen cả một vùng đất. Đó đều là những nơi huyết ma thú chạm qua.

Vương Tuyết Nghi thở phào nhìn tàn tích. Trong lòng dâng lên lo lắng, một con huyết ma thú đã có thể nguy hiểm như vậy, nếu là nhiều con thì sao? Nàng quả thật không dám tưởng tượng!

Nàng để hồn thú của nó chạy mất, không biết ảnh hưởng gì không?

Lúc nàng còn đang suy nghĩ, thiếu niên mắt tím không biết từ đâu chạy tới trước mặt nàng, thở hồng hộc.

“Này! Không sao chứ? Ta nhận thấy huyết ma thú ở đây, nó đâu rồi?” Hắn vừa hỏi vừa vỗ ngực thở dốc.

“Ta giết rồi!” Vương Tuyết Nghi nhìn hắn, bình thản phun ra một câu.

Nhưng mà thiếu niên kia nghe được, lại trợn to mắt kinh ngạc nhìn nàng, lời phát ra liền trở thành cà lăm.

“Cái gì? Cô cô cô…cô giết được nó sao?”

Không phải chứ, huyết ma thú là loại nào? Cao thủ bình thường đối phó với nó cũng là muôn vàn khó khăn, hắn nhìn nàng chỉ là ma pháp sư cửu cấp nhân Sĩ, lý nào được chứ?

“…” Vương Tuyết Nghi cũng không trả lời hắn, lướt qua hắn đi nhanh. Bởi vì nàng cảm thấy, linh lực bên trong hỗn loạn, điên cuồng xáo trộn. Nàng không biết bản thân mạo hiểm một chiêu vừa rồi, lại ảnh hưởng nghiêm trọng như vậy!

Huyết dâng tới miệng, nàng cố nén xuống. Nàng, không muốn ở trước mặt nam nhân tỏ ra yếu đuối.

Thiếu niên mắt tím nhìn nhìn tàn tích dưới gốc cây, lại nhìn bóng lưng thiếu nữ phía trước. Trong mắt thoáng qua nghi hoặc. Là nàng thật sao?

Bỗng nhiên ánh mắt hắn trở nên thận trọng, cảnh giác nhìn xung quanh. Hắn cảm nhận được, có năm con huyết ma thú đang tới.



Vương Tuyết Nghi đã đi cách xa tên kia một đoạn, lúc này nàng mới phun ra ngụm máu tươi, dính cả cổ áo.

Bước chân nàng lảo đảo, ánh mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.

Ngay khi nàng sắp ngã xuống…

“Chạy a! Ma thú đuổi tới!” Tiếng thét như lợn bị cắt tiết truyền đến từ sau lưng nàng.

Còn chưa kịp quay lại nhìn, nàng đã bị hắn nhanh gọn bế đi. Theo cách nói của nàng, có lẽ là tiện tay vác đi, bởi vì nàng đang đứng chắn đường chạy của hắn.

Vương Tuyết Nghi thuận thế khẽ nâng mi mắt nhìn phía sau lưng hắn. Nhất thời tròng mắt căng ra, nàng như bừng tỉnh giữa cơn mê mang chóng mặt.

“Tiểu tử thối! Ngươi ăn phải cái vận khỉ gió gì? Như thế nào dẫn đến năm con hả?”

Vương Tuyết Nghi rống to vào mặt thiếu niên, vẻ mặt nhợt nhạt bị tức giận làm cho đỏ ửng.

“Ta nào biết bản thân có lực hấp dẫn như vậy! Lúc nào bọn nó cũng muốn tìm tới ta, ta cũng hết cách!”

Thiếu niên mắt tím khóc không ra nước mắt rống lớn.

Vương Tuyết Nghi ngẩn ra. Bọn nó là theo hắn tới thật?

Như vậy!

Không phải nàng bị hắn liên lụy sao?

“Tiểu tử thối! Ngươi dẫn chúng tới ngươi không chơi với chúng đi, sao lại hướng phía của ta mà chạy hả?” Vương Tuyết Nghi gần như dùng hết cỡ âm lượng của mình mà rống lên, mặc kệ rống đến khan cổ họng.

“Cô đừng có làm ồn! Chạy trước tính sau.” Thiếu niên mắt tím vừa thở dốc vừa hét lên với nàng. Đâu phải hắn muốn a!



“…”

Có ai nói cho nàng biết không? Hôm nay nàng lại xuôi xẻo như vậy?



Thiếu niên vẻ mặt muốn khóc ôm theo thiếu nữ liều mạng mà chạy, hai chân của hắn cơ hồ có thể hình dung thành cái bánh xe đang chạy với tốc độ rất nhanh.

Theo sau là năm con huyết ma thú hùng hổ đuổi theo. Chúng nó chạy đến đâu, cây cỏ chết đến đấy, ánh mắt thị huyết nhìn con mồi phía trước.

Chạy được một đoạn xa, cả hai người đều thấm mệt.

Vương Tuyết Nghi mặc dù tức giận la lối, nhưng mà trong lòng lại có chút cảm động. Hắn vì nàng mà bị giảm tốc độ, cũng không chịu buông ra. Vì cái gì ngốc như vậy? Hay hắn căn bản là bị ngốc?

Thiếu niên mắt tím cứ như thế chạy một mạch, lại không nghĩ tới chạy đến vách núi.

Hắn hết đường, định quay lại chạy hướng khác. Nhưng trước mặt đã bị năm con huyết ma thú cao lớn đỏ rực chặn lại.

Chúng nó chậm rãi tiến tới, ánh mắt chuyên chú nhìn vào hắn.

Hắn đặt Vương Tuyết Nghi ngồi xuống, bản thân lại chắn trước mặt nàng dang rộng tay, mặt đối mặt hướng con huyết ma thú lớn nhất ở giữa.

“Đừng có tiến lên đấy! Nếu không ta nhảy xuống dưới.”

“Không nghe ta nói sao? Mau lùi lại, tránh ra!”



Vương Tuyết Nghi nhìn hắn đứng đó nói chuyện cùng mấy con ma thú, trên trán nàng đổ xuống mấy vạch hắc tuyến.

Hắn thật sự bị ngốc rồi. Đến nàng còn không thể dùng thần thức nói chuyện với chúng nó, huống chi là hắn. Trong thiên thư có ghi chép: Có thể cùng ma thú nói chuyện, chỉ có duy nhất Nguyệt vương nữ. Ngoài ra, còn có một người.

Nàng cười lạnh, có thể là người kia được sao?

Người trước mắt nàng, không quen không thân, hắn cư nhiên đem nàng bảo vệ.

Bóng lưng nam tử cao lớn, mái tóc đen tuyền dài đến thắt lưng, lại có chút hỗn loạn.

Gió từ dưới vực thẳm thổi lên, thổi tung y phục của hắn…

Nam tử cao lớn dang rộng tay đứng đối mặt với mãnh thú, nử tử diễm lệ ngồi chống tay trên nền đất, gió mạnh thổi đến làm cây lá chuyển động, hai thân ảnh phiêu dật trên đồi vực thẳm, trời xanh mây trắng, quả thật là một bức tranh tuyệt đẹp.

Vương Tuyết Nghi nhìn hắn, khóe môi cong lên một nụ cười xinh đẹp.

Được rồi, không cần biết hắn có cái ý đồ gì. Hắn cứu nàng nhiều lần, nàng cũng nên liều một chút.

Huyết ma thú tiến tới ngày càng gần, Vương Tuyết Nghi cũng chậm rãi đứng lên. Nàng đến gần người thiếu niên, điểm huyệt một cái trên người hắn, hắn liền bất tỉnh. Vương Tuyết Nghi đỡ lấy hắn, mở ra nhẫn giới.

Bọn huyết ma thú lúc nhìn thấy hành động của nàng, liền lập tức trở nên dữ tợn hơn, bổ nhào tới.

Nhưng khi chúng nó sắp chạm vào nàng, nàng cùng tên thiếu niên đã biến mất không còn dấu vết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.