“Các ngươi chơi xấu! Lão tử còn chưa đến, các ngươi như thế nào đã muốn giao mỹ nhân cho người khác rồi hả?”
Một lão già tóc trắng từ trên cao bay xuống. Ngũ quan hài hòa, tóc trắng rối tung, cả người rách rưới, chỗ vá chỗ lành, lại còn thoang thoảng toát ra mùi hôi thối. Quần áo của lão chỉ có thể dùng một chữ “thảm” để hình dung.
Lão già hạ xuống đứng bên cạnh thiếu niên trẻ tuổi. Lão đưa tay chộp lấy hộp gấm mà cô nương dẫn chương trình đang dâng lên, sau đó lại lưu loát nhét trở vào tay nàng.
“Ta còn chưa có thi đấu, các ngươi vội vàng trao giải cái gì? Đem trở vào, đem vào đi!” Lão già xua tay, mặt mày nhăn nhó, bộ dạng linh động không giống người lớn tuổi.
Hắn vất vả lắm mới tới được nơi này tham gia Mỹ nhân đài! May mắn còn chưa có trễ a!
Mọi người lúc này đều kinh ngạc, bỗng dưng ở đâu xuất hiện một cái lão già ăn mày. Lại còn nói muốn thi đấu giành mỹ nhân!
“Lão già thối! Mau xuống đi!”
“Mau xuống! Lão già rồi còn muốn gặm cỏ non à! Ha ha…”
…
Nhất thời bên dưới đài tiếng người chửi mắng vang lên, xua đuổi lão già chướng mắt đang cản trở.
“Lão ăn mày! Ở đây không phải chỗ để ngươi chơi! Mau xuống!” Trung niên nam tử thấy vậy, không khỏi bực mình hắng giọng quát.
Lão biết phi thân, chứng tỏ tu vi đã đến cảnh giới nhân Đại (con người khi tu luyện đến cảnh giới nhân Đại, đều có thể phi thân). Nhưng mà bản thân hắn cũng đã là cao thủ nhân Tông, lão già này ăn mặc rách rưới, hắn không để vào mắt.
Lão già kia nghe vậy cũng không chịu yếu thế, chống nạnh hét vào mặt trung niên nam tử, nước bọt bắn vào mặt hắn tung tóe.
“Dám mắng vào mặt lão tử? Ngươi chán sống rồi phải không? Lão tử đến tham gia chính là diễm phúc của ngươi, còn dám mắng lão tử! Hôm nay không dạy cho ngươi một bài học ta liền không phải Tam Bất Hảo.”
Vừa dứt lời, trung niên nam tử liền bị một lực uy áp khổng lồ đánh bật ra xa, rơi xuống đài tạo thành một hố lớn, bụi bay mù mịt.
Mọi người lúc này đều là trợn lớn mắt kinh ngạc. Chuyện gì mới xảy ra? Lão vừa nói xong, cái gì cũng không có làm, như vậy liền đem trung niên nam tử cao thủ nhân Tông đánh bay!
Vương Tuyết Nghi cũng là một bộ kinh ngạc mà nhìn, người này cũng thật mạnh đi! Bất quá cái tên Tam Bất Hảo, lại khiến nàng buồn cười. Cái gì Tam Bất Hảo? Bất Hảo là không tốt, lão là “ba không tốt” sao? Ba cái gì không tốt? Càng nghĩ, nàng lại không khỏi thắc mắc a!
Mọi người không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt.
Nhưng mà trước mắt chính là sự thật. Trời ạ! Lão già này quá khủng bố rồi! Hắn rốt cuộc là ai đây?
Mấy người lão giả ngồi trên hàng ghế cao không khỏi nhíu mày nhìn Tam Bất Hảo, trong lòng nghi hoặc.
Hắn ta là ai?
Trong đó, một vị lão nhân mặc bạch y chỉnh tề từ trên hàng ghế bỗng đứng lên, khoan thai bay xuống. Ngũ quan hài hòa, góc cạnh cương nghị, tóc búi một nửa, cả người đều toát ra anh khí, khí chất bất phàm.
Vương Tuyết Nghi nhìn kĩ, liền nhận ra vị này là người đã thu phục Huyết ma thú trong thành lúc trước. Nghe mọi người xung quanh xầm xì, nàng mới biết ông ta là Đại trưởng lão Hàn Bá Tư được kính trọng nhất Ngân Hỏa quốc. Không chỉ là thuần thú sư cao quý, ông còn có một thân tu vi không lường được. Đến hoàng thượng cũng phải kính nể ông ta bảy tám phần.
Đại trưởng lão Hàn Bá Tư chịu đích thân đi xuống đối mặt với lão già Tam Bất Hảo kia. Như vậy chứng tỏ, lão già kia cũng không phải người bình thường!
“Tam Bất Hảo! Cái tính của ngươi cũng không chịu bỏ sao?” Đại trưởng lão Hàn Bá Tư vừa đáp xuống đài, liền hướng Tam Bất Hảo nhíu mày trầm giọng nói.
“Làm sao phải bỏ, việc gì phải bỏ! Chuyện ta thích vì cái gì phải bỏ?” Tam Bất Hảo từ khi nhìn thấy Hàn Bá Tư, thì kinh ngạc một chút, nhưng rất nhanh lại trở về bộ dáng bát nháo, miệng chu lên không ngừng hét lớn.
“Ngươi cái lão đầu thối này! Ngươi quậy phá ở đâu ta mặc kệ, nhưng hôm nay thì không được ở chỗ này phá.” Hàn Bá Tư đột nhiên trở nên nóng nảy lớn giọng.
“Ta thích phá chỗ này thì thế nào? Tiểu lão đầu ngươi quản được ta sao? Tiểu lão đầu, lêu lêu…!” Tam Bất Hảo hai tay chống hông, vừa nói vừa lắc lư cái mông, lè lưỡi chọc tức Hàn Bá Tư, bộ dạng không khác gì tiểu hài tử.
“Ngươi! Lão đầu thối! Không cho phép ngươi gọi ta tiểu lão đầu.” Hàn Bá Tư quả thật tức giận, nghiến răng nghiến lợi chỉ tay vào Tam Bất Hảo gằng từng tiếng.
“Ta cứ gọi đó! Tiểu lão đầu, tiểu lão đầu…”
“Lão đầu thối!” Hàn Bá Tư gần như rống lên, mặt mày gân xanh cuồn cuộn, quả thật là tức giận không nhỏ.
…
Bên dưới mọi người kinh ngạc mà nhìn, Đại trưởng lão luôn luôn nghiêm khắc trầm tĩnh của bọn họ hôm nay lại như thế cùng lão già kia đấu khẩu! Nhất thời khiến cho bọn họ không thể tiếp thu.
“Đại ca! Huynh biết lão già kia là ai không?”
Người nói chuyện là một cô nương khoảng mười tám tuổi, mặc cẩm y thượng hạng, gương mặt xinh đẹp yêu kiều. Nàng chính là nhị công chúa Ngân Hỏa quốc, cũng là thiên tài ma pháp sư - Âu Dương Kiều.
“Ta cũng không biết lão là ai. Nhưng mà hình như là có quen biết với Đại trưởng lão.” Âu Dương Hạo mặt không đổi sắc vừa quan sát Tam Bất Hảo vừa trả lời muội muội. Trong lòng không ngừng suy đoán thân phận của lão.
Âu Dương Kiều cũng không hỏi nữa, thu hồi thần sắc quan sát lão già Tam Bất Hảo.
Ngay lúc hai lão già còn đang đấu khẩu, một giọng nói bán nam bán nữ cao vút chen ngang.
“Hoàng thượng giá đáo!”
Nhất thời mọi người liền im lặng, kinh ngạc nhìn về phía hoàng y nam tử xuất hiện. Kì lạ, hoàng thượng trước nay đều không có hứng thú tham gia Mỹ nhân đài, hôm nay như thế nào lại đến?
Mọi người nhìn vị hoàng thượng cao lớn tuấn mỹ đang đi đến, đều tự động tách ra thành một con đường lớn. Hoàng y nam tử tay chắp sau lưng, ánh mắt sắc bén cương nghị, tóc đỏ tùy ý xõa xuống, khí thế vương giả bức người. Theo sau hắn là một đoàn thái dám cung nữ cùng thị vệ, đội ngũ hết sức hoành tráng.
“Hoàng thượn vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Âu Dương Tề vừa mới tiến lên đài, đám người xung quanh lập tức quỳ xuống hành lễ, ngoại trừ hai cái lão già kia cùng Lữ Nhiên.
Nhìn thấy Âu Dương Tề, Hàn Bá Tư liền đi đến, hơi gật đầu tỏ ý chào hỏi. Ông đối với hoàng thượng không cần hành lễ.
“Hoàng thượng! Ngài không ở cung điện nghỉ ngơi, tại sao lại tới đây?”
“Trẫm ở hoàng cung buồn chán, muốn tới nơi này xem náo nhiệt một chút. Thế nào? Đại trưởng lão không hoan nghênh trẫm sao?” Âu Dương Tề mỉm cười, nghiêng đầu liếc đùa Hàn Bá Tư một cái, khiến cho lão vội vàng tươi cười xua tay.
“Đâu dám đâu dám! Hoàng thượng, mời qua bên này ngồi.”
Sau khi ngồi ở vị trí chủ tọa cao nhất, Âu Dương Tề âm thầm quét mắt một lượt bên dưới đài, giống như muốn tìm kiếm cái gì. Sau đó, hắn lại mỉm cười nói.
“Đã đến phần kết rồi sao?”
“Bẩm hoàng thượng! Vẫn chưa ạ! Năm nay phần kết sẽ dùng Thất mỹ điêu chọn ra một mỹ nhân, nàng sẽ trở thành hoa khôi Mỹ nhân đài năm nay. Còn vị công tử này, chính là người cuối cùng giành được chiến thắng - Lữ Nhiên.”
Trung niên nam tử nhìn thấy hoàng thượng, liền nhanh mồm nhanh miệng trả lời. Sau đó hắn lôi kéo Lữ Nhiên qua giới thiệu cho Âu Dương Tề. Hắn còn nói nhỏ vào tai Lữ Nhiên bảo quỳ xuống hành lễ.
Lữ Nhiên đối mặt với hoàng thượng, cũng không có hành lễ. Ngược lại buồn chán xoay người nhìn mây nói.
“Ta cũng không phải thần dân của ngươi, muốn ta hành lễ căn bản không có khả năng. Mau mau chút giao nương tử cho ta đi!”
Mọi người nghe hắn nói, đều kinh ngạc mà nhìn. Hắn ta lại dám vô lễ với hoàng thượng như vậy?
“Ngươi thật to gan!” Trung niên nam tử thấy thế, liền quát to. Tên này quả thật ngông cuồng, ngay cả hoàng thượng cũng không coi ra gì.
“Người đâu?” Hắn lại xoay người gọi đám thị vệ.
“Không cần.” Âu Dương Tề lên tiếng, cũng không giận dữ, hắn tựa vào ghế tựa tiếu phi tiếu nhìn Lữ Nhiên. Trong lòng tự có cân nhắc, người này nói không phải thần dân của hắn, một bộ tự nhiên không sợ hãi không siểm nịnh, thân phận chắc chắn không phải bình thường.
“Người đâu! Mang phần thưởng cùng mỹ nhân ra đây! Ta muốn đích thân trao giải cho hắn.” Âu Dương Tề mở miệng nói, lại khiến mọi người càng thêm kinh ngạc. Hoàng thượng chẳng những không giận, ngược lại còn vui vẻ muốn đích thân trao giải cho hắn?
Đỗ Phi Nhạn được một nha hoàng dìu ra, dáng người yểu điệu thướt tha, gương mặt xinh đẹp cuốn hút, dẫn tới không ít tiếng nuốt nước bọt của nam tử bên dưới.
Âu Dương Tề đứng lên, đi đến trước mặt Đỗ Phi Nhạn, nắm lấy tay nàng ưu nhã dìu đến bên cạnh Lữ Nhiên. Trong lòng hắn cũng âm thầm đánh giá, mỹ nhân này so với tiểu nữ nhân kia, quả thật không thể đem ra so sánh, chính là các nàng không cùng một cấp bậc.
Lữ Nhiên sau khi tiếp lấy Đỗ Phi Nhạn, liền ôm lấy nàng tươi cười sủng nịnh.
“Nương tử, tướng công hoàn thành thử thách, có thể theo ta trở về chưa?”
Chỉ thấy mỹ nhân mỉm cười yêu mị, tay vòng lên cổ hắn.
“Chàng giỏi lắm! Bất quá, ta còn muốn chơi nữa, phần cuối còn chưa có bắt đầu đâu!”
“Các ngươi không để ý lão tử! Lão tử giận rồi!”
Tam Bất Hảo từ lúc nhìn thấy mỹ nhân, liền ở một chỗ vuốt cằm đánh giá. Đến khi thấy nàng nằm trong vòng tay tên tiểu tử kia, lão liền chạy qua, thân thủ lợi hại đoạt lấy Đỗ Phi Nhạn.
“Mỹ nhân, ta còn chưa có đấu cùng hắn đâu, tiểu tử đó không phải đối thủ của ta.”
“Lão già thối tha! Trả nương tử cho ta!” Lữ Nhiên tức giận đùng đùng nhào tới, lại bị lão già Tam Bất Hảo phất tay áo bay ra ngoài ngã xuống.
Hai tay lão ôm lấy mỹ nhân, đôi mắt chớp chớp liên tục hướng Đỗ Phi Nhạn tươi cười.
“Oẹ!” Đỗ Phi Nhạn liền không chút do dự che miệng muốn nôn.
“Lão già! Ta nói lão đã bao nhiêu năm không tắm rồi, thối muốn chết, hỏng mũi ta rồi! Buôn ra…oẹ…”
Ặc!
Tam Bất Hảo nghe vậy, nhất thời động tác trở nên cứng ngắc, hắn đưa tay gãi đầu, cũng không có buông Đỗ Phi Nhạn ra.
“Ta…hình như là hai năm…à không, là ba năm rồi ta không có tắm.”
Mọi người xung quanh sau khi nghe được, liền không kiềm chế được cười điên cuồng, có người còn phô trương hơn ôm bụng lăn lộn cười.
Âu Dương Tề cũng chỉ cười một chút, sau đó hắn âm thầm nhìn Lữ Nhiên đã đứng dậy ở đằng kia đằng đằng sát khí, lại nhìn lão già Tam Bất Hảo ngây ngốc ở bên này. Trong lòng tính toán, cả hai đều không phải người bình thường, không thể đắc tội bên nào được. Nghĩ vậy, hắn liền đi đến bên cạnh Tam Bất Hảo.
“Tiền bối!”
Tam Bất Hảo còn đang ngây ngốc tính toán thời gian mình đã không tắm, nghe thấy tiếng ai đang gọi mình, liền quay sang Âu Dương Tề, đưa tay chỉ vào mặt mình.
“Ngươi gọi ta?”
Âu Dương Tề mỉm cười gật đầu một cái, lại nói tiếp:
“Tiền bối! Ngài không cần tranh giành mỹ nhân với vị công tử này. Tiếp theo liền đến phần kết của Mỹ nhân đài, chúng ta sẽ để Thất mỹ điêu đi tìm một mỹ nữ đẹp nhất ở đây. Không cần tranh giành cùng vị này nữa.”
Nghe vậy, Tam Bất Hảo liền hớn hở ra mặt, lập tức đẩy Đỗ Phi Nhạn ra, giống như tiểu hài tử tìm được đồ chơi mới thú vị hơn, liền vứt cái cũ đi.
Lão chạy thật nhanh đến chỗ Âu Dương Tề. Mặc cho Đỗ Phi Nhạn đang nằm trong lòng Lữ Nhiên mắng chửi lão.
“Có thật không? Còn có mỹ nữ khác đẹp hơn?”
“Ha hả! Thật…!” Âu Dương Tề bất đắc dĩ tươi cười. Hắn hôm nay đặc biệt đến đây, chính là cũng muốn dựa vào Thất mỹ điêu tìm ra “nàng”. Tối hôm qua hắn không biết tại sao lại bị ngất đi, đến khi tỉnh dậy đã thấy tên thị vệ cũng ngất bên cạnh? Nàng rốt cuộc là dùng đến yêu thuật gì?
Hừ! Hắn đã nhờ thái sư Hạ Lục Tào đem Hoả linh châu dung nhập vào Thất mỹ điêu, như vậy khả năng tìm được nàng sẽ rất lớn. Hắn mạo hiểm đem Hỏa linh châu tới nơi này, cũng chính là vì muốn tìm được nàng. Nàng tốt nhất đừng để cho hắn tốn công vô ích.
“Vậy còn không mau đem Thất mỹ điêu ra nhanh lên!” Tam Bất Hảo dậm chân hối thúc. Ai bảo một trong “tam bất hảo” của hắn chính là háo sắc a! Hắc hắc…
Âu Dương Tề mỉm cười gật đầu một cái, sau đó hướng đám thị vệ nghiêm giọng ra lệnh.
“Đã đến giờ, mang Thất mỹ điêu lên.”