Vượt Ải Mẹ Chồng

Chương 6



Bạch Thu Nhiên rất muốn hỏi thẳng anh là đã quan hệ tình dục hay chưa nhưng điều nhạy cảm như thế không phải là lời mà đóa hoa bé nhỏ thuần khiết sẽ thốt thành câu nên cô chỉ có thể uyển chuyển hơn. Tuy có cùng bản chất nhưng từ ngữ uyển chuyển hơn thì vấn đề cũng trở nên bớt nhạy cảm hơn, đúng không?

Diệp Chi Châu nhíu mày, vỗ đầu cô, mặt không vui: “Đầu em chứa mấy thứ đen tối gì thế?”

Bạch Thu Nhiên không phục, cô cảm thấy mình nghĩ ra từ “bạn ngủ” để diễn tả uyển chuyển về lối sống rất phổ biến ở trời Tây là rất đáng khen, hơn nữa trong tiểu thuyết ngôn tình, nam chính tổng tài đều dùng hành động thực tế để chứng minh điều đó, nếu không có mấy bạn giường cố định hoặc tình nhân thì sẽ không đáng mặt tổng tài, điều này cho thấy “nề nếp” này rất thịnh hành, mà nghệ thuật thường bắt nguồn từ cuộc sống, suy ra ngoài đời thực chắc chắn hội tổng tài còn ghê gớm hơn.

Ấy thế mà bạn trai tổng tài lại bảo cô suy nghĩ đen tối, cô phản bác: “Anh bị em nói trúng tim đen nên nổi quạu chứ gì?”

Cô vừa lên khí thế thì Diệp Chi Châu lại thối lui, bất đắc dĩ lắc đầu: “Không có.”

Bạch Thu Nhiên càng bám riết: “Không có cái gì? Là không có bạn giường hả?”

“Ừ.” Diệp Chi Châu đỡ trán, trông như đang cố gắng nhẫn nại, nhưng Bạch Thu Nhiên luôn cảm thông cho người khác thì nay lại nhắm mắt làm ngơ, được nước lấn tới, hai mắt phát sáng hăng hái hỏi: “Thế còn tình một đêm thì sao?”

Diệp Chi Châu: …

Anh cố gắng hít thở sâu, kiềm chế lại, tránh đi vào vết xe đổ, anh mà thái độ là bảo đảm cô sẽ bảo anh thẹn quá hóa giận.

Đằng nào cũng đã hỏi thẳng ra rồi, Diệp Chi Châu trả lời súc tích: “Không có, đều không có.”

“Thật á? Em không tin.” Bạch Thu Nhiên bật thốt, sau đó nhìn xuống dưới chăn, “Thế chẳng phải anh già rồi mà còn…”

Cô còn chưa nói xong chữ cuối cùng thì tự động ngậm miệng bởi vì cảm nhận được ánh mắt giết người của bạn trai tổng tài.

Tuy bình thường trước mặt Bạch Thu Nhiên, sếp Diệp luôn rất phong độ, đừng nói là nhíu mày nổi giận với cô, ngay cả nặng lời cũng không có, tất nhiên điều này liên quan mật thiết đến việc cô diễn quá đạt vai đóa hoa thuần khiết yếu ớt, người khác nhìn cô cứ như đang nhìn cô bé đáng thương suốt ngày bị hiếp đáp thì làm sao sếp Diệp phong độ ngời ngời lại nỡ tức giận với cô được, vì vậy anh luôn dịu dàng che chở cô.

Nhưng không nổi giận không có nghĩa là “tổng tài bá đạo” chỉ để trưng cho vui, tuy lúc này anh không nói gì cũng không làm gì nhưng Bạch Thu Nhiên vẫn có thể cảm nhận được khí thế không giận mà uy đánh úp tới. Trước kia cô chỉ thấy anh như vậy với các trợ lý hay thư ký mà thôi, mà họ vừa nhìn thấy biểu cảm này của anh là lập tức hoảng sợ túa mồ hôi hột, lúc đó cô còn thầm mỉa mai là họ làm quá, tuy bạn trai cô là “tổng tài” nhưng tính cách không hề “lạnh lùng bá đạo”, ngược lại anh còn rất tốt tính nữa.

Nhưng bây giờ, Bạch Thu Nhiên rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác của họ. Tuy sếp Diệp không nói gì nhưng ánh nhìn như giết người này cũng rất đáng sợ. Không biết vì sao còn trẻ mà anh đã có khí thế này, chẳng lẽ mới sinh ra đã có khí thế Bá Vương?

Bạch Thu Nhiên cụp đuôi, lẳng lặng nuốt chữ cuối cùng xuống.

Thấy cô đã biết sợ nhưng cơn lửa của Bá Vương vẫn không bị dập tắt, anh muốn dạy cô bài học nên nghiêng người áp tới, uy hiếp: “Có mấy lời không được nói lung tung trước mặt đàn ông, biết chưa?”

Bạch Thu Nhiên chợt hết sợ mà ngược lại còn hưng phấn, hai mắt sáng rực giả vờ xin tha: “Yamete(1), cứu với.”

Diệp Chi Châu: …

(1) Yamete: phiên âm của từ やめてtrong tiếng Nhật, nghĩa là “Dừng lại”, thường được người nước ngoài sử dụng theo kiểu đùa giỡn 18+ vì từ này xuất hiện rất nhiều trong phim JAV.

Diệp Chi Châu chậm rãi thu tay về, nằm lại chỗ cũ, rõ ràng anh không nói năng gì nhưng lại khiến người ta có cảm giác anh đang chạy trối chết.

Bạch Thu Nhiên đoán có lẽ bạn trai tổng tài đang hoài nghi cuộc đời, chắc rất khó để tiếp nhận bạn gái thuần khiết động lòng người của mình đột nhiên giở chứng.

Thật ra lúc vô tình thốt ra câu “yamete”, cô cũng rất căng thẳng vì sợ tim lại quặn thắt. Nhưng cô tập trung cảm nhận vài giây thì phát hiện không có dấu hiệu gặp báo ứng, chắc hẳn đây là phần thưởng khi cô đã được bạn trai tổng tài cầu hôn, chuẩn bị từ Lọ Lem thăng cấp thành Công nương, cho dù lệch hình tượng một chút cũng không sao?

Sau nhiều năm xuyên không, Bạch Thu Nhiên vẫn không hoàn toàn nắm rõ tiêu chuẩn, nhưng cô cũng không thèm để ý, nếu tim đã không đau thì cô rất yên tâm, hai mắt vẫn phát sáng nhìn Diệp Chi Châu, hiển nhiên là đang đắm chìm trong niềm vui bạn trai không có bạn gái cũng không có bạn giường trước khi gặp cô.

Diệp Chi Châu không thể không cảm nhận được ánh mắt trắng trợn của Bạch Thu Nhiên, anh định phớt lờ nhưng thấy ánh mắt cô không những không dịu đi mà còn nóng rực hơn thì rốt cuộc anh cũng không chịu nổi nữa, bèn quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt còn sáng hơn cả ánh đèn của cô, trên gương mặt cô dường như viết bốn chữ cực kỳ vui vẻ.

Diệp Chi Châu: …

Anh câm nín, nhưng từ sâu trong lòng cũng thấy vui vui, nhướn môi nhẹ nhàng hỏi: “Vui thế cơ à?”

Bạch Thu Nhiên gật mạnh đầu, sau đó ôm cổ anh rồi từ từ nhích tới, vùi mặt mình vào cổ anh, giọng nói ngập tràn niềm vui: “Thật tốt quá, anh chỉ thuộc về em thôi.”

Dù không thấy được mặt cô nhưng Diệp Chi Châu cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm khi nói câu này của cô, nụ cười trên gương mặt anh càng thêm rạng rỡ, đưa tay ôm eo cô.

Bạch Thu Nhiên được anh ôm vào lòng, hạnh phúc nói tiếp: “Em cũng chỉ thuộc về anh thôi.”

“Ừm.” Diệp Chi Châu đáp lại, đặt nhẹ cằm lên đỉnh đầu cô, ấm áp nói: “Ngủ thôi, ngủ ngon.”

Thoạt trông anh khá thờ ơ nhưng Bạch Thu Nhiên cảm nhận rõ rệt bạn trai tổng tài siết chặt cô hơn, chứng tỏ anh đang rất vui!

“Ngủ ngon.” Cô ngọt ngào trả lời, sau đó tìm tư thế thoải mái trong lòng anh, hạnh phúc ngủ thiếp đi.

Trước khi ngủ, Bạch Thu Nhiên cuộn vào lồng ngực săn chắc của bạn trai tổng tài hệt như nàng mèo nhỏ, nhưng khi tỉnh lại thì lồng ngực ấm áp đã biến mất, một nửa giường trống không, còn cô thì đang ôm chặt cái gối. Chẳng lẽ bạn trai tổng tài thức dậy nhưng cô không chịu để anh dậy nên anh mới kê gối vào lòng cô?

Nghĩ thế, lúc ngồi dậy và thả lại cái gối lên đầu giường, Bạch Thu Nhiên bất mãn đấm nó mấy cái. Trong tưởng tượng của cô, lúc này hẳn nên là trong căn phòng ngập nắng, cô tỉnh giấc trong vòng tay của bạn trai tổng tài, anh dịu dàng nói với cô “Chào buổi sáng, em yêu”, sau đó họ trao nhau chiếc hôn ngọt ngào như trong các bộ phim thần tượng, như thế mới hoàn hảo!

Nhưng thực tế thì sao? Tình cảm mãnh liệt biến thành đắp chăn ngủ thì thôi đi, đến cả nụ hôn buổi sáng ngọt ngào mà cũng không trao cho cô, Bạch Thu Nhiên càng nghĩ càng giận, thở phì phò xuống giường. Thấy phòng tắm không có ai, Bạch Thu Nhiên đi ra phòng khách rộng rãi sáng sủa và phòng vệ sinh ngoài phòng khách, cũng không có ai, đang nghĩ có nên đi ra ban công bắt người hay không thì nghe thấy tiếng động trong bếp, mới đi vài bước liền trông thấy đằng sau tấm cửa kính, có vẻ như Diệp Chi Châu đang nấu bữa sáng.

Diệp Chi Châu đã thay bộ đồ ngủ thành bộ đồ tình nhân gồm áo thun phối với quần kaki mới được Gucci tung ra. Nếu đã là đồ tình nhân thì tất nhiên Bạch Thu Nhiên cũng có một bộ giống thế, nhưng khác ở chỗ là Bạch Thu Nhiên mặc nó đi khoe khoang khắp nơi, còn bạn trai tổng tài thì tương đối xa xỉ, đồ mặc đi chơi của Gucci chỉ xứng mặc ở nhà, còn ra đường thì anh rất ít khi mặc cái gì khác ngoài đồ âu được đặt may riêng.

Có điều càng ăn vận đơn giản thì lại càng thể hiện rõ vóc dáng. Bạch Thu Nhiên si mê nhìn thân hình đẹp đẽ hệt như như ma nơ canh của người đàn ông đang mặc bộ quần áo thoải mái rộng rãi đưa lưng về phía cô, sự u oán trong ánh mắt đã tan thành mây khói.

Bạn trai tổng tài ăn mặc đẹp đẽ dậy sớm nấu bữa sáng cho cô, còn mong đợi gì hơn? Bạch Thu Nhiên không còn tức tối nữa mà lòng đầy ắp ngọt ngào, tâm trạng kích động thôi thúc cô đẩy cửa bước vào, ôm chặt eo anh từ phía sau.

Thật ra cô rất muốn “trâu không tìm cọc thì cọc đi tìm trâu” mà chủ động hiến dâng nụ hôn buổi sáng ngọt ngào, nhưng hình tượng của cô là băng thanh ngọc khiết của đóa hoa bé nhỏ ngọt ngào chứ không phải là nàng mèo gợi cảm hoang dã, chủ động ôm anh là đã hơi quá rồi, nếu dâng môi hôn thì hình tượng sụp đổ mất.

Bạch Thu Nhiên bèn từ bỏ mong muốn to gan ấy, nhẹ nhàng tựa vào lưng anh, hỏi: “Anh đang nấu món gì thế?”

Diệp Chi Châu khẽ nghiêng người để cô nhìn rõ chảo bánh mì nướng và đĩa trứng ốp la đã được hoàn thành.

Trứng rất đẹp, không bị tràn quá nhiều, ở giữa còn lòng trứng hồng đào thoạt trông cực kỳ hấp dẫn. Món trứng ốp la này đã sắp vượt trình độ của đầu bếp chuyên nghiệp, ít nhất là Bạch Thu Nhiên thấy thế.

Ngoài ngọt ngào ra, Bạch Thu Nhiên còn thấy khiếp đảm, cô ngạc nhiên hỏi: “Anh biết nấu ăn bao giờ thế?”

Cô cứ tưởng bạn trai tổng tài chỉ “làm màu” chút thôi chứ chắc là chưa vào bếp bao giờ. Trong tiểu thuyết, kỹ năng chủ yếu của hội “tổng tài bá đạo” là kiếm tiền, tán gái và đẹp trai, còn kỹ năng nấu nướng không hợp với họ lắm.

Diệp Chi Châu thành thạo lật bánh mì, mặt vừa được lật lên có màu vàng rượm hấp dẫn, tỏa ra mùi thơm phưng phức, nhưng anh không lấy đó làm kiêu mà thản nhiên giải thích: “Mấy năm đi du học nếu ngán thức ăn bên ngoài thì cũng thỉnh thoảng nấu ăn.”

Bạch Thu Nhiên gật đầu, tuy tới bây giờ vẫn chưa gặp bố mẹ của bạn trai tổng tài nhưng cô cũng có thể đoán ra gia cảnh của anh hẳn là khá giả bởi vì anh có gia giáo, còn học ở MIT bốn năm thì chắc chắn gia đình không thiếu tiền. Nhưng mấy người bạn hợp tác với anh đều nói trong số họ thì anh là người giỏi nhất, vì lúc hùn hạp vốn liếng gây dựng sự nghiệp, họ đều xin bố mẹ ít nhiều, chỉ có mình anh là dựa vào năng lực của mình để hùn cổ phần, lại còn là người nắm cổ phần cao nhất hội.

Do đó Bạch Thu Nhiên nghĩ hẳn là nhà bạn trai làm ăn nhỏ, chưa giàu đến mức thuê người giúp việc ở nước ngoài cho anh, nên nếu ngán thức ăn bên ngoài thì tự nấu là rất bình thường.

Bạch Thu Nhiên tốt nghiệp từ trường đại học danh giá cũng coi như phần tử trí thức trải qua giáo dục đúng đắn, dĩ nhiên cô không cảm thấy bạn trai tổng tài xuống bếp là việc gì đó đáng xấu hổ. Xã hội ngày nay nam nữ bình đẳng, không còn quan điểm kiếm tiền nuôi gia đình là trách nhiệm của một mình đàn ông, còn nấu cơm giặt giũ là nghĩa vụ của riêng phụ nữ mà đó là kỹ năng sinh tồn. Diệp Chi Châu sống một mình ở đất khách quê người, học nấu ăn để cải thiện cuộc sống không phải là điều đáng bị chê bôi.

Nhưng là đóa hoa bé nhỏ hiền lương thục đức, nếu chỉ nói anh làm tốt lắm thì có phần hờ hững quá nên cô lại bắt đầu diễn, tỏ ra xót xa nói với anh: “Vất vả quá, nhẽ ra em nên dậy sớm nấu cho anh ăn mới phải.”

Đối mặt với sự dịu dàng thấu hiểu của cô, phản ứng của sếp Diệp là cúi đầu nhíu mày: “Sao không mang dép?”

Bạch Thu Nhiên: “…”

Khô khan quá thể đáng, đáng đời già mà còn trinh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.