Vượt Mệnh (Nam Biến Nữ)

Chương 15



Vừa vào đến khách điếm, thấy trong phòng Thiện Nhã không có đèn nhưng trong phòng y lại thấp thoáng ánh nến. Đoán rằng Thiện Nhã chờ mong y sốt ruột nên mới sang phòng y ngồi chờ, trong lòng chợt nhiên dâng lên một cảm xúc ấm áp. Đẩy cửa bước vào, y liền ngọt ngào cất tiếng:

- Nhã Nhã của ta, ta về đến rồi!

Nụ cười trên môi y bị dập tắt bởi tiếng cười vang của người trong phòng:

- Ha ha! Đồ nhi tốt của ta! Thì ra là ngươi đã về!

Mặt mũi Quân Nam liền méo xẹo. Người ngồi bên bàn chờ y nào phải Nhã Nhã đáng yêu, mà là lão sư phụ hắc y nhân quái gỡ Lục Quang Triết. Có điều hôm nay sư phụ không che mặt, trông cũng không đến nỗi quái đản như thường ngày.

- Sư phụ đến rồi!

Quân Nam chắp tay, lễ phép chào hỏi, ánh mắt vẫn đảo khắp căn phòng, tìm kiếm thân ảnh của Thiện Nhã. Y thật không cam tâm là Thiện Nhã lại không thức chờ y về. Lục Quang Triết liếc thấy ánh mắt y, cũng thản nhiên làm như không thấy, mở gói khoai trên bàn bẻ ra ăn, vừa nói:

- Sư phụ nghe tin hôm nay ngươi thi võ cử, thật sự là giành được võ trạng nguyên. Không tệ! Không để mất mặt mũi sư phụ!

Quân Nam cười nhẹ, ngồi xuống ân cần nâng bình trà nói:

- Nhờ sư phụ dạy bảo tốt, đồ nhi mới có ngày hôm nay. Con xin dùng trà thay rượu, kính thầy một chung!

Y rót trà hai tay dâng lên mời Lục Quang Triết. Quang Triết cười, nhận trà uống ngay:

- Ta lại càng mong hơn là chén rượu mừng hôn lễ của đệ tử duy nhất này.

Quân Nam khẽ cau mày. Chén rượu này, sư phụ chắc không có cơ hội uống rồi. Lục Quang Triết lại nói tiếp:

- Hôm nay ta đến gặp con, trước là chúc mừng, sau là có chuyện muốn con giúp.

- Xin sư phụ cứ căn dặn, đệ tử nhất định hết lòng thực hiện. - Quân Nam thành tâm nói.

Lục Quang Triết nhìn thẳng Quân Nam nói rõ:

- Ngày mai ở trên điện gặp hoàng thượng, con nhất định sẽ được phong thưởng. Ta muốn con thay ta cầu một phần thưởng là quyển "Binh thư yếu lược" của Hưng Đạo Vương đã viết.

Quân Nam kinh ngạc:

- Sư phụ, người là hiệp khách giang hồ, cần binh lược để làm gì?

Lục Quang Triết không nói, chỉ đưa ánh mắt không hài lòng nhìn Quân Nam. Quân Nam liền rục cổ, gật nhẹ:

- Được, ngày mai con sẽ xin hoàng đế cho thầy quyển ấy. Khó khăn lắm mới gặp lại thầy, hay là thầy ở lại đây với đồ nhi một thời gian đi. Phỏng chừng có khi hoàng đế sẽ thưởng cho đồ nhi một cái nhà hoặc cái phủ gì đó. Thầy có thể cùng hưởng phước với đồ nhi được rồi!

Lục Quang Triết bật cười, đưa tay xoa đầu Quân Nam:

- Mừng cho con có lòng hiếu thảo. Nhưng sư phụ không phải loại người thích an nhàn hưởng phúc. Nếu không ta đã làm quan từ lâu rồi.

Quân Nam nghĩ cũng phải. Võ công và khinh công của y có được đều học ở Lục Quang Triết. Nếu nói tài ba, Lục Quang Triết mới là cao thủ thật sự. Thấy Lục Quang Triết đứng lên muốn ra ngoài, Quân Nam liền gọi lại:

- Sư phụ, người lại đi sao?

- Yên tâm, ta sẽ sớm trở lại.

Lục Quang Triết cười cười. Sực nhớ một chuyện, Quân Nam lại hỏi:

- Sư phụ, đồ nhi còn muốn hỏi, thầy đi lại trên giang hồ, có từng nghe nói đến Huyền Ngọc Môn hay chưa?

Lục Quang Triết đi ra đến cửa liền dừng lại:

- Nội lực của con là do truyền nhân của Huyền Ngọc Môn truyền cho sao?

Quân Nam khẽ gật đầu:

- Đáng tiếc, con lại không biết vị lão bà ấy tên gọi là gì? Nhưng bà từng nói muốn con giúp bà chấn hưng lại Huyền Ngọc Môn. Sư phụ, thầy xem con có thể làm được không?

Lục Quang Triết biến mất ở ngưỡng cửa, chỉ để lại câu nói:

- Huyền Ngọc Môn bốn mươi năm trước đã bị triều đình xem là phản tặc tiêu diệt toàn bộ. Sau đó tuy rằng được minh oan, nhưng Đại Việt đã không còn một truyền nhân nào của Huyền Ngọc Môn nữa. Con có nội công, nhưng không có tâm pháp, cũng không chiêu thức. Nếu con không nói cũng sẽ không bất cứ ai biết con có dính dán đến Huyền Ngọc Môn. Tốt nhất nên là như vậy. Nếu muốn khôi phục Huyền Ngọc Môn, con phải có được bí kíp nội công tâm pháp cùng chiêu thức tinh diệu của Huyền Ngọc Môn. Sau đó với thân phận một đại thần trung thành với triều đình, ra sức thể hiện, chứng minh cho triều đình thấy truyền nhân của Huyền Ngọc Môn thật sự không phải có ý đồ mưu nghịch. Nhưng mà, điều đó là vạn khó. Ta khuyên con nếu chưa nắm chắc, đừng bao giờ nhắc đến ba chữ Huyền Ngọc Môn!

Quân Nam đuổi theo đến ngoài sân, vẫn không kịp với bước chân của Lục Quang Triết. Vị sư phụ này khinh công quả là nhanh như gió. Quân Nam thiểu não trở vào phòng. Cũng vì phân tâm những lời sư phụ nói, y ảo não vừa cởϊ áσ ngoài, vừa đi vào giường sau tấm bình phong. Trong phòng chỉ có một ngọn đèn leo loét trên bàn. Giường ngủ khuất sau tấm bình phong nên ánh sáng cũng bị hạn chế thấp nhất. Quân Nam hời hợt vắt áo ngoài lên bình phong rồi ngồi xuống giường. Hôm nay đi thi mệt mỏi cả ngày, lúc chiều lại uống nhiều rượu như vậy, cũng nên nghỉ ngơi rồi. Y nằm xuống giường, duỗi chân, vươn vai một cái. Liền ngay sau đó, một cánh tay ôn nhu mềm mại quấn lấy hông y. Quân Nam giật bắn mình, vội bật ngồi dậy:

- Ai?

Trong bóng tối, cánh tay kia vẫn chậm rãi nắm lấy cánh tay y, đôi chân thon dài trên giường sóng đôi với chân y trông vô cùng ám muội. Nữ nhân này còn ai ngoài Thiện Nhã cô nương?

Quân Nam trấn tỉnh, vội ngồi dậy, đỡ Thiện Nhã ngồi cùng rồi hỏi:

- Nhã Nhã, sao muội lại ở đây? Làm huynh hết hồn!

Thiện Nhã mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng sờ lên bả vai của Quân Nam rồi tựa đầu vào vai y:

- Sư phụ của huynh bảo hôm nay huynh đã thắng giải võ trạng nguyên. Người nói....muội nên....thưởng cho huynh!

Sau câu nói ý tứ phong nguyệt ấy, Thiện Nhã lại càng mềm mại lã lướt ngón tay trên khuôn mặt Quân Nam, môi nàng kề sát bên tai y thật tình ý:

- Trịnh đại ca của Nhã Nhã là nam nhân tốt nhất trong thiên hạ. Nhã Nhã thật sự muốn....dành cho huynh!

Quân Nam hết hồn, bật ngồi thẳng dậy, đỡ Thiện Nhã ngồi ngay lại, tỉnh táo nói:

- Nhã Nhã, muội bị sư phụ huynh dạy hư rồi. Ở đâu ra một sư phụ mà lại làm hư đệ tử như vậy chứ!

Quân Nam nói xong, lại bật cười hể hả, ra vẻ thản nhiên. Thiện Nhã không nói gì, tự chỉnh trang lại y phục, bước xuống giường. Quân Nam liền đuổi theo. Thiện Nhã dò dẫm vịn vào đồ vật trong phòng mà bước đi, sơ ý lại vấp phải chiếc ghế. Quân Nam nhanh tay ôm lấy eo nàng, đỡ cho nàng khỏi ngã. Thiện Nhã liền đẩy tay y ra:

- Huynh buông muội ra đi! Muội biết, là muội hèn hạ, không có tự trọng, năm lần bảy lượt đã biết huynh khinh khi, xem thường muội, ghê tởm muội, nhưng vẫn muốn hiến thân cho huynh...Muội biết....huynh mãi mãi không hề yêu thích muội...

Thiện Nhã òa khóc. Quân Nam cũng không biết nói thế nào. Yêu thích sao? Lần đầu tiên Quân Nam nghiêm túc suy nghĩ đến hai từ này. Mình đối với nàng chắc không phải là yêu thích thật chứ?

Nhìn Thiện Nhã thương tâm khóc lóc, trong lòng Quân Nam cũng nóng ran cả lên. Y còn có thể chịu đựng được sao. Lấy hết dũng cảm, y ôm xiết nàng vào lòng. Ta mặc kệ hết, giờ phút này, ta chỉ muốn ôm chặt lấy nàng. Ta không muốn nàng khóc, càng là không nên vì ta mà khóc!

Trong vòng tay Quân Nam, y xiết Thiện Nhã thật chặt, như sợ nàng sẽ biến mất. Thiện Nhã ban đầu còn muốn đẩy y ra. Nhưng khi thấy vòng tay y xiết chặt hơn, môi của y cũng kề sát bên tai nàng, thật êm ái hôn nhẹ lên má nàng âu yếm nói:

- Ta xin lỗi Nhã Nhã, đừng khóc, đừng thương tâm vì ta. Ta....thật sự yêu thích muội.

Thiện Nhã nén lại tiếng khóc, nức nở mấy hơi, ngẩng lên như không tin vào tai mình.

- Nhã Nhã, ta thích muội. Nhưng mà....muội hãy hiểu cho ta. Ta...ta ít nhất nên chữa khỏi bệnh. Nếu không thì dù có cưới muội, cũng là cô phụ muội cả đời. Muội cho ta thời gian được không?

"Ôi! Mẹ kiếp! Cứ như vậy, Quân Nam ta lại nhận mình là một người bệnh....kín! Ặc! Chỉ mong tiểu mỹ nhân Thiện Nhã đừng có thương tâm nữa, dù cho có xấu hổ cũng chịu thôi!"

Thiện Nhã thấy Quân Nam đã chịu thổ lộ, tâm tình nàng cũng khá hơn. Nàng nắm chặt tay y, áp mặt vào ngực y yêu thương nói:

- Quân Nam đại ca, muội không....không phải là....chỉ là....muội sợ huynh khinh chê muội. Muội biết muội không xứng với huynh, muội không cần huynh cưới muội, chỉ muốn huynh cho muội...cho muội được yêu huynh!

Trái tim Quân Nam liền nhũn ra như nước. Ông trời ạ, một nam nhân mà nghe được những lời này của một tiểu mỹ nhân trong lòng, làm sao mà chịu nổi?

Quân Nam đỡ nàng ngồi dậy, trân trọng vuốt tóc nàng, thâm tình nói:

- Nhã Nhã ngốc, đại ca không hề chê muội. Chỉ là ta sợ....mình không làm được một... nam nhân....tốt. Làm phụ lòng muội.

Thiện Nhã tựa vào lòng Quân Nam ngọt ngào nói:

- Nếu như mắt muội không bị mù, muội sẽ chăm sóc thật tốt cho huynh. Muội chỉ hận mình vô dụng quá. Làm việc gì cũng vướng bận huynh.

"Đồ ngốc, muội mà không mù, xem chừng sẽ không ở với ta đâu." Quân Nam tự thán, nhưng cũng không nói ra, chỉ ôn nhu sờ lên đôi mắt của Thiện Nhã:

- Ngày mai ta vào cung gặp vua. Nghe nói thái y trong cung là đại phu giỏi nhất Đại Việt, ta sẽ nhờ Lâm huynh cầu cạnh thái y chữa mắt cho muội. Nếu như có thể chữa được cho muội, ta sẽ nhất định sẽ cố hết sức cầu họ. Hi vọng Nhã Nhã nhìn thấy lại rồi, sẽ không chê ta xấu xí mà rời bỏ ta."

Quân Nam vừa nói vừa cười, Thiện Nhã bất ngờ xoay qua, hôn lên mũi và môi y. Quân Nam sững người, y không dám tin nàng lại chủ động đến vậy.

- Đại ca, muội sẽ mãi mãi không rời bỏ huynh. Dù cho huynh có thế nào...Muội....nếu như có nhờ thái y chữa bệnh...hay là sẵn nhờ....người ta chữa bệnh cho huynh đi!

Quân Nam muốn phun máu. Trời ạ, cô nương cổ đại của ta! Nàng thật sự muốn dâng hiến cho ta đến như vậy sao? Quân Nam cố nén lại cảm giác xây xẩm, thâm trầm nói:

- Nhã Nhã à, ta...bệnh của ta là bẩm sinh, rất khó chữa. À...chuyện đó cũng không gấp được. Muội đừng có nghe sư phụ của huynh dạy bậy. Sau này ông ta có nói như vậy, muội cũng đừng nghe. Người già mà không nên thân như ông ta, ta cũng mới gặp.

- Huynh sao lại nói sư phụ của mình như vậy. Huynh thật là....không biết tôn sư trọng đạo mà!

Thiện Nhã yểu điệu áp mặt vào lòng Quân Nam, miệng thì nói trách, nhưng tâm tư thì vô cùng ấm áp. Quân Nam cười khì:

- Sư phụ thì sư phụ, cái gì ta cũng có thể nghe, nhưng nếu sư phụ muốn dạy hư Nhã Nhã, hoặc là sư phụ chọc đến Nhã Nhã của ta. Dù là sư phụ thì ta cũng sẽ đánh!

- Huynh....huynh thật là....đồ đệ xấu, đồ đệ hư!

- Ai dám chọc Nhã Nhã của ta, dù đó là hoàng đế, ta cũng không sợ!

Quân Nam cọ cằm vào mặt Thiện Nhã, Thiện Nhã nhột liền né tránh, nhưng sau đó lại ngẩng mặt lên dịu dàng rỉ vào tai Quân Nam:

- Muội biết huynh nhất định là rất anh tuấn. Mặt của huynh thật là mềm mại và còn nhẵn nhụi nữa!

Quân Nam lại muốn phun máu! Ôi trời là trời! Nếu nàng ta mà không bị mù, Quân Nam của chúng ta lộ tẩy mất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.