Vượt Mệnh (Nam Biến Nữ)

Chương 58



- Hoàng muội à, Trịnh Quân Nam đó thật sự không biết tốt xấu! Ta không cứu y, cũng không cứu nổi y. Muội đừng ép ta nữa mà! - Thuận Tông khổ sở nói.

Nguyệt Hoa cũng biết là không thể, nàng cả người quì rạp xuống, lạy Thuận Tông một lần cuối cùng:

- Hoàng huynh, đa tạ huynh từ trước đến nay vẫn yêu thương che chở cho muội. Nếu là thế cuộc đã định, là ý trời, muội cũng không ép huynh. Muội và Quân Nam tình nghĩa sâu sắc, có chết cũng không thể chia lìa. Chỉ cầu cho hoàng huynh bình an mạnh khỏe. Hoàng muội lần cuối cùng xin được khẩn cầu hoàng huynh xin hãy tước bỏ hoàng tịch của muội. Muội không muốn ngay cả trên đường hoàng tuyền cùng Quân Nam lại còn khoảng cách thân phận nào nữa.

- Muội....muội điên rồi. Hắn sắp chết, muội lại muốn chết theo hắn sao?

Thuận Tông run rẩy. Hoàng muội này cùng y lớn lên, y yêu thương nàng, bảo bọc nàng vì nghĩ nàng một tiểu muội yếu đuối. Nhưng giờ khắc này, nàng lại mạnh mẽ như thế, cương quyết như thế. Ngay cả y thân là hoàng huynh, là hoàng thượng mà còn tự nhận mình không bằng.

- Người đâu! Người đâu mau đưa công chúa về tẩm cung, canh giữ cẩn thận.

- Hoàng huynh! - Nguyệt Hoa liền rút cây trâm ấn lên cổ mình ánh mắt uy hiếp nhìn Thuận Tông - Nếu Quân Nam phải chết, muội nhất định sẽ không sống thêm. Dù là chết ở đây, hay ở pháp trường, hồn của bọn muội cũng mãi mãi không xa nhau. Nếu hoàng huynh thật còn nghĩ đến tình nghĩa huynh muội, cầu xin huynh toại nguyện cho muội!

Trần Thuận Tông chết lặng ngã người xuống ghế. "Toại nguyện thế nào đây? Trẫm toại nguyện bằng cách nhìn hoàng muội thân thương của mình đâm đầu vào chỗ chết hay sao?"

Mắt nhìn thấy cây trâm trong tay Nguyệt Hoa đã đâm vào da thịt nàng, tươm ra một mảng máu. Lòng dạ của Thuận Tông muốn cháy lên. Y đưa tay ra, nửa muốn ngăn nàng nửa như lại không dám. Đúng lúc này, hoàng hậu bước ra. Nàng nhìn Nguyệt Hoa ánh mắt kiên định, nước mắt lưng tròng nhưng lại không lộ ra vẻ yếu nhược sợ hãi. Hoàng hậu lại liếc sang Thuận Tông, vị phu quân này thân là một hoàng đế lại không giữ nổi quân uy, như vậy mà lại run sợ, lại hoảng hốt đến ngay cả một công chúa yếu đuối cũng không bằng. Nàng thở dài ngao ngán, ngước nhìn sang Nguyệt Hoa gật đầu nói:

- Để cho nàng đi đi! Yêu cầu của nàng, ta sẽ thay hoàng thượng đáp ứng.!

Nguyệt Hoa nhìn hoàng hậu, nàng không nói tạ ơn, cũng không lộ ra thái độ cung kính gì hết, chỉ khẽ nhìn hoàng hậu tẩu tẩu của mình. Quả nhiên họ Hồ có thể thôn tính Đại Việt, ngay cả một hoàng hậu như nàng ấy cũng không xem hoàng thượng phu quân mình ra gì.

Giữa phố lớn kinh thành Thăng Long, dân chúng vây quanh xem cảnh xử tử. Thông thường phải là đại tội mưu nghịch thật lớn, gây nguy hại cho xã tắc mới đến mức bị định tội ngũ mã phanh thây. Nhưng nay, kẻ bị xử tử là vị phò mã gia, võ trạng nguyên từng nổi danh kinh thành, lại là đại anh hùng từng có công đánh thắng các bộ tộc phiến loạn của Chiêm Thành. Ngày thường mỗi khi Quân Nam cưỡi ngựa đi lại trong kinh thành, dân chúng vẫn nhận ra y là một mỹ nam nhân tuấn tú, lại là một vị đại nhân hiền hòa từ ái, rất gần gũi với dân chúng. Không biết y phạm tội lớn gì, nhưng nhìn thấy y bị vây giữa hàng binh sĩ, một thân gầy yếu, sắc mặt xanh xao bá tánh nhìn thấy cũng đau lòng. Không ai bảo nhau, tự dưng họ lại hướng đến Quân Nam quì xuống nói to:

- Trịnh phò mã! Xin ngươi an tâm lên đường! Kiếp sau lại là một hảo nam nhân!

Quân Nam đưa mắt nhìn sang vị bô lão vừa nói với mình, y mỉm cười. Cảnh này xem trong phim đã từng rất quen thuộc. Không ngờ lại có ngày chính mình tự trải nghiệm. Chỉ là không chỉ đóng phim mà lần này sẽ bị xử tử thật, sẽ chết thật đấy! Hai tay hai chân y bị trói bằng bốn sợi dây thừng to. Trên cổ cũng có một sợi tương tự. Đầu dây kia thì được năm binh sĩ cưỡi ngựa giữ lấy. Năm binh sĩ bước đến đứng trước mặt Quân Nam chắp tay nói:

- Trịnh Phò mã! Ngày trước cùng ngài xông pha chiến trận. Mạng nhỏ này của ta cũng nhờ ngài cứu được trong trận thủy vây của Chiêm Thành. Vậy mà nay, ta lại phải là người...chấp hình với ngài... - Binh sĩ nghẹn giọng đi, lời muốn nói cũng không nói được hết ý.

Nhìn thấy năm nam nhân sắp sửa sẽ phanh thây mình kia lại gần như sắp khóc trước mặt mình. Quân Nam lắc đầu, mỉm cười như là an ủi bọn họ. Giờ phút này, y đã không suy nghĩ gì nữa, cũng không thấy sợ. Y là đã không sợ chết ngay từ khi lần đầu tiên hồn đến với thế giới cổ đại này. Y nhìn lại trên thân thể mình rồi ngẩng mặt lên trời khấn thầm:

"Thật xin lỗi Lạc Vân Nhi cô nương! Trịnh Quân Nam ta ăn nhờ ở đậu vào thân thể của cô. Bây giờ lại khiến cô phải chịu cảnh phanh thây xẻ thịt! Ở âm tào nếu gặp lại nhau, Quân Nam ta sẽ dập đầu tạ lỗi với cô nương!"

Y bình thản đưa ánh mắt nhìn vào dòng người đến xem hành hình. Trong lòng tự nhiên lại dâng lên một cổ cảm xúc kì lạ khó tả, vừa như là trông mong, lại vừa như là sợ phải trông thấy.

- Thiện Nhã, Ngọc Yên, Nguyệt Hoa, phu quân ta phải đi rồi! Các nàng ở lại, nhất định phải sống thật tốt! Ta xin lỗi vì đã không mãi mãi bên cạnh các nàng! Nếu có kiếp sau...

Quân Nam lại tự cười mình. Kiếp sau ư? Y lại muốn kiếp sau lại dây dưa dính dán đến các nàng như thế nữa sao?

- Nếu có kiếp sau, chúng ta không nên gặp lại. Chỉ cầu cho các nàng mãi mãi bình an, tìm được người thật tâm đối đãi, hạnh phúc trọn đời!

Tiếng trống điểm canh đã đến. Hồ Quí Ly từ trên bục chấp hình bước xuống, đến trước mặt Quân Nam tay vuốt râu, nhẹ nhếch môi nói:

- Quân Nam, lúc này rồi ngươi hẳn là không nên cố chấp làm gì. Nói cho ta biết thiên thư ở đâu? Ta sẽ tha cho ngươi một mạng!

Quân Nam thản nhiên mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng, thanh toát nhưng lại khiến Hồ Quí Ly cảm thấy kinh sợ. Lão ở quan trường bao nhiêu năm cũng nhiều lần xông pha chiến trường, dũng tướng anh vương đều đã gặp qua, thậm chí còn đã gϊếŧ qua chưa từng lại thấy có ai đến giờ chết còn có thể mỉm cười an nhiên đến như vậy. Y thật sự không phải người phàm hay là....hay là y thật ra...

- Những gì ta nói với ông còn nhiều hơn cả thiên thư có thể biết. Ông còn không vừa lòng, vẫn muốn có thiên thư hay sao?

Quân Nam nheo mắt nhìn Hồ Quí Ly. Lão già này đã nắm cả thiên hạ trong tay, cớ sao vẫn còn tham muốn nhiều đến như vậy?

Hồ Quí Ly chỉ tay vào Quân Nam quát:

- Ngươi là kẻ láo toét! Những lời của ngươi nói có thể xem như thiên thư hay sao? Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Ngươi nói ra chỗ giấu thiên thư, ta sẽ lập tức tha chết!

Quân Nam lắc đầu, cười nhẹ như không:

- Thiên thư thật ra là ở trong tâm kẻ làm hoàng đế. Nếu kẻ đó biết nghĩ đến muôn dân, biết yêu quí sinh mạng và quí trọng từng tấc đất của tổ quốc mình, thì hẳn thiên thư trong lòng kẻ đó sẽ tỏa ra thiên ngôn chỉ dẫn cho cho hắn làm một minh quân thiên cổ. Nhưng nếu đó là một kẻ lòng tham không đáy, không từ thủ đoạn để đạt đến ngai vua thì dù hắn đoạt được thiên thư, hắn cũng chỉ là một khỉ đội mũ người, mãi mãi cũng chỉ là một tên hề diễn vai thiên tử, rốt cuộc cũng tự mình diệt vong.

- Thật là hàm hồ, thật là loạn ngôn! Người đâu, lập tức hành hình! Lập tức phanh thây hắn cho ta! - Hồ Quí Ly tức giận quát to.

Năm binh sĩ cúi đầu, giấu lệ nhảy lên lưng ngựa xiết dây. Quân Nam đang đứng giữa vòng vây của binh sĩ, liền thấy tay chân mình bị kéo căng, thân thể bị nhấc bổng lên không trung. Theo thứ tự cách thức hành hình của hình phạt ngũ mã phanh thây là phạm nhân trước tiên bị bốn con ngựa kéo căng tứ chi. Phải chịu cảnh đau nhức thân thể. Sau đó trước tiên là kéo dãn hai tay, kế đến là kéo hai chân. Phạm nhân phải nếm đủ đau khổ cùng cực khi thân thể bị kéo xé. Sau cùng mới là năm con ngựa cùng lúc phi ra năm hướng, phân xác của phạm nhân thành từng mảnh. Quả nhiên là một hình phạt đáng sợ!

Quân Nam nhắm mắt, cố không bật ra tiếng kêu la đau đớn. Bên trong hàng người đến xem hành hình chợt cùng lúc vang lên tiếng gọi to:

- Phu quân! Chàng đừng chết!

Quân Nam mở mắt ra nhìn. Người đứng bên đó là Nguyệt Hoa. Nàng bị binh sĩ ngăn lại, không thể nào xông vào đài hình. Còn người kia, Quân Nam ngỡ ngàng, không ngờ được nàng lại là Hồ Hy Mẫn.

Hồ Hy Mẫn quì xuống ôm chân Hồ Quí Ly cầu xin. Hồ Quí Ly vẫn không mềm lòng, dứt khoát giũ tay nàng ra. Hy Mẫn nhìn sang Quân Nam. Y sẽ chết thật sao, sẽ bị phanh thây ngay cả thân xác cũng không còn hay sao? Nước mắt nàng tuôn rơi. Nàng sắp sửa sẽ mất y, vị phu quân mà nàng biết, nàng tin rằng nếu không phải y cả đời nàng cũng sẽ không gặp được một người khiến nàng rung động đến vậy. Nàng gạt nước mắt, bất ngờ chạy vọt đến đoạt lấy một thanh đao bên hông của một binh sĩ gần đó kề lên cổ mình. Nàng kiên định nhìn Quân Nam, ánh mắt long lanh tha thiết:

- Phu quân! Chàng nhất định chờ ta! Giây phút chàng chết, Hy Mẫn cũng nguyện sẽ chết theo cùng chàng!

Hồ Quí Ly cả kinh. Quân Nam cũng kinh ngạc không ngờ. Hồ Hy Mẫn như thế nào cũng lại muốn cùng chết với mình? Còn cả Nguyệt Hoa, cây trâm trên tay nàng, vết thương trên cổ nàng. Các nàng lại muốn vì ta mà chết theo hay sao? Quân Nam khó khăn gồng mình trước sự kéo căng của tay chân. Y cố hết sức mình hét to:

- Các nàng không ai được chết theo ta!Các nàng nếu dám chết. Ta ở trên trời, dưới đất, đời đời kiếp kiếp sẽ không nhìn đến các nàng!

Ngay giờ phút quan trọng, một thân ảnh áo trắng quen thuộc ẩn hiện mờ ảo trước mắt Quân Nam. Không phải mơ chứ, nàng là Thiện Nhã? Cả nàng cũng muốn đến đây...cùng chết với ta hay sao? Quân Nam khó chịu, cố ho lên mấy hơi, trấn tâm định hồn nhìn cho thật kĩ. Thiện Nhã tay cầm một thanh kiếm sắc kề lên cổ một người. Xung quanh nàng cũng có hơn hai mươi mấy người vây quanh, dường như là bảo hộ cho nàng. Quân Nam rất cố gắng, nhưng vẫn không thể nhìn rõ được. Thiện Nhã đứng khuất sau đầu y, y ngửa cổ cũng không nhìn nổi được nàng.

- Hồ Quí Ly, ngươi lập tức thả người cho ta! Nếu không, hoàng đế của các ngươi sẽ chết!

Thiện Nhã hét to. Quân Nam nghe đến từ hoàng đế, liền kinh hoảng nhìn lại người bị Thiện Nhã kề kiếm bên người. Giọng Thuận Tông run rẩy kêu lên:

- Hồ....thừa tướng! Khanh mau cứu trẫm...

Hồ Quí Ly lạnh nhạt lên tiếng:

- Tiện dân ngươi dám làm loạn pháp trường? Ngươi tưởng uy hiếp được bổn tướng hay sao? Người đâu, kéo căng một chút. Nên cho phạm nhân kêu khóc mới đúng là hành hình chứ!

Binh sĩ làm theo, thúc ngựa xa hơn. Quân Nam bị kéo căng ra. Tứ chi đau đớn tột độ. Cái đau này có khi đến kiếp sau còn ám ảnh mất. Nhưng y không muốn Hồ Quí Ly toại nguyện, y không kêu la. Binh sĩ cũng không đành lòng, nén lệ không dám nhìn lại Quân Nam. Hồ Quí Ly trừng mắt:

- Còn không mau kéo căng hơn nữa, kéo cho đến khi nhìn thấy xương của hắn thì thôi!

- Hồ tặc ngươi.....ngươi đến ngay cả an nguy của hoàng đế của mình cũng không lo sao? - Thiện Nhã kinh ngạc kêu lên.

Dân chúng nghe nàng nói người kia là hoàng đế, liền kinh hãi nhốn nháo xôn xao bàn tán với nhau. Hồ Quí Ly lạnh lẽo thốt lên:

- Đừng nghe tiện nhân này nói nhảm. Kẻ đó lại có thể là hoàng đế hay sao? Hồ Quí Ly ta nói không phải, tức là không phải!

Thiện Nhã kinh hoàng. Vua Thuận Tông cũng kinh hoàng. Dân chúng cùng binh sĩ đều cúi đầu, không dám dị nghị nữa. Người kia một thân thường phục, nếu không phải ở trong cung, ai sẽ biết y là hoàng đế? Cũng là Thiện Nhã sơ ý, muốn thuận tiện bắt y đưa ra cung nên mới buộc y thay đổi y phục. Nào ngờ như vậy lại không cứu được Quân Nam, còn hại luôn cho Thuận Tông tội nghiệp.

Quân Nam đau đớn đến mức run rẩy. Y sắp chịu đựng hết nỗi rồi. Dù sao thân thể này cũng là thân xác nữ nhân, bị ngựa kéo đến như vậy, thật là quá sức chịu đựng.

- Hồ Quí Ly, ông trời có mắt. Ông nghịch thiên soán vị, trời cao sẽ không cho ông có kết cục tốt đâu! - Quân Nam run giọng kêu lên.

Thiện Nhã cảm nhận được Quân Nam rất đau đớn. Nàng cũng đau đớn đâu kém gì? "Quân Nam là thiếp vô dụng, lại không cứu được chàng!" Nàng bóp chặt thanh kiếm trong tay, lưỡi kiếm bén ngót cứa vào da Thuận Tông. Thuận Tông hãi đến khóc lên:

- Đừng gϊếŧ ta....Ta không muốn chết...

Hồ Quí Ly chán ghét không thèm nhìn đến Thuận Tông. Một kẻ như vậy mà làm hoàng đế, hắn xứng sao? Lão phất tay, bước trở lại đài hình, cao giọng hét:

- Tiếp tục hành hình cho ta! Bất cứ ai phản đối đều gϊếŧ luôn. Gϊếŧ hết!

Hồ Hy Mẫn bàng hoàng hoảng sợ nhìn phụ thân mình. Phụ thân còn muốn gϊếŧ hết. Cả nữ nhi này của người, người cũng muốn gϊếŧ luôn sao? Phụ thân....người thật sự máu lạnh vô tình!

- Có thật là ngươi muốn gϊếŧ hết hay không? Kể cả người này ngươi cũng sẽ gϊếŧ hay sao?

Một thân ảnh hắc y đi vào. Hắc y đại hiệp không che mặt, chính là Lục Quang Triết. Trên tay ông còn kéo thêm một người, lưỡi kiếm đặt trên cổ người này, quả nhiên có tác dụng uy hiếp hơn so với Thuận Tông.

Hồ Quí Ly kinh sợ kêu lên:

- Hán Thương, tại sao lại là con?

Hồ Hán Thương bị Lục Quang Triết bắt giữ, gã cũng rất kiên cường, không kêu gào khóc lóc như Thuận Tông, nhưng cũng không dám chống cự bởi cũng thừa biết võ nghệ của Lục Quang Triết.

- Ngươi một là thả Trịnh Quân Nam, hai là ta cho con ngươi lót xác cùng đệ tử của ta! - Lục Quang Triết dõng dạc hô to.

Hồ Quí Ly thất kinh. Kẻ này có thể xông vào phủ bắt được Hán Thương, quả nhiên công phu không đơn giản. Không! Ta không thể mạo hiểm, lỡ như hắn làm hại Hán Thương...

- Ngươi...ngươi thả con ta ra trước!...- Hồ Quí Ly rối rắm kêu lên.

Chỉ nghe xoẹt một tiếng, Lục Quang Triết chém một nhát trên cánh tay của Hồ Hán Thương. Hồ Hán Thương rú lên, sau đó nhăn nhó đau đớn nhìn phụ thân, nửa muốn cầu, nửa lại thôi.

Hồ Quí Ly tay chân rụng rời. Đó là con trai bảo bối của lão. Lão yêu quí gã còn hơn cả sinh mạng mình.

- Ta hỏi lần nữa, thả hay không?

Lục Quang Triết lạnh lùng nói, lưỡi kiếm lại muốn đưa lên, không biết tiếp theo sẽ chém xuống vị trí nào của Hán Thương. Hồ Quí Ly khuất phục, liền hét lên:

- Thả người! Mau, thả người cho ta!

Trịnh Quân Nam được thả xuống. Y nằm rạp xuống đất, thật sự không thể tự đứng dậy nổi. Thiện Nhã liền buông Thuận Tông ra, quăng kiếm chạy đến đỡ lấy Quân Nam. Nguyệt Hoa cũng chen vào, cùng nàng dìu hai bên đỡ Quân Nam đứng lên. Quân Nam lúc này thân thể mềm như rũ. Nếu không có hai nàng, y thật sự nằm bẹp trên đất rồi. Hồ Hy Mẫn thấy y được thả ra, rất vui mừng muốn chạy đến gần. Nhưng bên cạnh y đã có hai người, thật là không có chỗ cho nàng nên đành đứng một khoảng cách gần đó nhìn y.

Quân Nam rỉ vào tai Thiện Nhã nói:

- Bên núi phía Tây, lên đỉnh núi...nói với sư phụ chúng ta...rút lên đỉnh núi!

Thiện Nhã dùng ánh mắt nói lại với Lục Quang Triết. Lục Quang Triết gật đầu, kéo Hồ Hán Thương theo, yểm trợ cho đám người Thiện Nhã, Quân Nam rút lên núi. Hồ Quí Ly cũng điều động đại binh kéo theo sát sao. Trần Thuận Tông được an toàn, cũng được binh sĩ bảo vệ về cung nhưng y lại muốn đi xem hoàng muội của mình, liền cùng đại quân tiến lên núi.

Trên đỉnh núi, Quân Nam nhìn thấy bên kia đã là đường cùng, khẽ mỉm cười bảo với Hồ Quí Ly:

- Hồ lão tặc. Ta biết ông thật sự sẽ không an tâm nếu như ta không chết. Có phải như vậy không?

Hồ Quí Ly lạnh lùng quay đi, không nói nhưng không hề phản đối. Y biết chỗ giấu thiên thư, lại không giao cho lão, lão thế nào có thể để y sống trên đời?

Quân Nam nhìn sang Lục Quang Triết rồi đến các vị nương tử của mình, y khẽ cười:

- Đa tạ sư phụ sau cùng vẫn đến tương cứu. Ân tình này, Quân Nam không thể trả. Chỉ còn một tâm nguyện, xin thầy bảo hộ cho các nàng bình an.

- Phu quân!

Thiện Nhã, Nguyệt Hoa và Hồ Hy Mẫn cùng lúc kêu lên. Y mỉm cười, điềm tĩnh nhìn các nàng:

- Hạnh phúc của ta quá lớn mới có thể gặp được các nàng. Đời này Quân Nam mãn nguyện rồi. Các nàng bảo trọng!

Y nói xong, bất ngờ chạy thẳng đến vách núi lao thẳng xuống.

Lục Quang Triết, Thiện Nhã, Nguyệt Hoa, Hồ Hy Mẫn và cả Hồ Quí Ly đều kinh ngạc. Trịnh Quân Nam đến nước này lại tự sát?

Không cần suy nghĩ, Thiện Nhã cũng nhắm mắt lao mình theo hướng của Quân Nam. Nguyệt Hoa cũng mỉm cười. Đã nói sẽ cùng đi, nàng sao lại chần chừ? Liền cũng lao đến, thân ảnh lung linh tung bay rơi hẳn vào cửu trùng.

Hồ Hy Mẫn gào khóc, hất tay những binh sĩ xung quanh nàng ra rồi cũng chạy như bay theo ba người kia cùng rơi vào hiểm địa.

Lục Quang Triết chết lặng. Hồ Quí Ly chết điếng. Vua Thuận Tông cũng lặng hồn. Ngay cả Hồ Hán Thương cũng tràn đầy chua xót. Bọn họ lại chết như vậy hay sao? Bọn họ yêu nhau đến mức có thể cùng sống cùng chết bên nhau như vậy sao?

Loại tình yêu như thế này Hồ Quí Ly không hiểu, Lục Quang Triết không hiểu, Vua Thuận Tông không hiểu và cả Hồ Hán Thương cũng không hiểu! Họ chỉ biết trước mắt kẻ đối địch không còn, người thân thương yêu nhất cũng không còn nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.