Lâm Nhiên nằm bẹp trên sofa, buồn chán chơi game trên điện thoại. Âm nhạc truyền tới từ tiệm làm tóc kéo cậu vào cơn buồn ngủ mơ màng.
Không biết qua bao lâu, Lâm Nhiên thoát game, nhăn mũi, quanh quẩn bên người là một mùi hương nhàn nhạt mãi không phai. Cậu cảm giác như đã bị ám trong mùi hương này suốt hai giờ, nhưng khi xem đồng hồ trong điện thoại, hay thật, còn chưa đến một tiếng.
“Thằng bé Tiểu Nhiên này không chỉ đẹp trai, mà còn dịu dàng và chu đáo! Em thật sự ghen tị với chị, có một cậu con trai như thế!”
Dì Lệ là một phụ nữ trung niên duy trì dáng vóc rất tốt, dì ta thoải mái tựa lưng vào ghế trong lúc thợ làm tóc đang bận rộn làm tóc cho mình. Dì Lệ trò chuyện với một phụ nữ tuổi tác xấp xỉ khác ngồi bên cạnh cũng đang làm tóc.
“Chị không biết đâu, hôm trước em bảo A Kiêu đi mua quần áo với em. Em thử đồ bên trong, ra ngoài đã không thấy nó đâu. Gọi điện thoại thì nó bảo có việc gấp phải đi trước. Em phải đứng đợi bên đường khệ nệ túi lớn túi nhỏ một lúc lâu mới bắt được xe về nhà!”
“Công việc của A Kiêu bình thường bận rộn như thế, gần đây lại chuẩn bị cho đám cưới, dành thời gian đi mua sắm với mẹ như vậy là quá tốt rồi. Nhiên Nhiên nhà chị… Chỉ biết chơi, lớn tướng như vậy mà vẫn chưa trưởng thành. Nếu nó được nửa phần chín chắn như A Kiêu, chị đã không phải lo lắng rồi.”
Mẹ Lâm nhẹ nhàng thở dài.
Dì Lệ nói: “Nhiên Nhiên vẫn còn nhỏ mà.”
Lâm Nhiên trở thành nhân vật chính trong cuộc trò chuyện, cậu không chỉ không hề cảm thấy xấu hổ mà còn chủ động tham gia: “Đúng là con tuổi còn nhỏ, nếu mà biến thành anh ấy, cả ngày đều xụ mặt, thì đáng sợ lắm.”
“Không biết xấu hổ, sắp 30 tới nơi rồi, còn nhỏ bé gì.” Mẹ Lâm cũng không trách cứ nặng nề, giọng điệu còn có phần nuông chiều.”
“Mẹ, con mới 24, mẹ nói vậy không phải là điềm báo tuổi già sắp tới sao.”
Mẹ Lâm hờn dỗi: “Thế còn không phải là gần đầu 3 à!”
Cuộc đối thoại giữa hai mẹ con khiến thợ trong tiệm làm tóc cười khúc khích.
Dì Lệ nói: “Tiểu Nhiên, dì hỏi con nhé, con thích mẫu con gái như thế nào?”
Lâm Nhiên thuận miệng bịa lung tung: “Con phải gặp mới biết mình thích mẫu nào chứ.”
Cậu lại mở điện thoại tiếp tục chơi game, mỗi lần dì Lệ hỏi, cậu đều trả lời ba phải cho qua, nhanh chóng khiến dì quay về nói chuyện với mẹ Lâm và thợ làm tóc.
Dì Lệ mới vừa bàn về vấn đề thời trang cùng tóc tai, bỗng nhiên lại quay sang kể chuyện ngày nhỏ của bọn trẻ với mẹ Lâm: “Nhiên Nhiên và Văn Văn hồi nhỏ giống y một đôi kim đồng ngọc nữ. Nếu không phải hai đứa cứ gặp là cãi lộn đánh nhau, thì đã sớm đính hôn rồi.”
Lâm Nhiên đang đánh BOSS trong game, nghe thấy vậy tay run lên, nhân vật trong game bị BOSS đánh cho quỳ rạp xuống đất.
Mẹ Lâm cũng hưởng ứng: “Đúng vậy, nếu hai nhà chúng ta kết thành thông gia, chắc chắn sẽ rất hòa thuận. Chị cũng rất thích Văn Văn…”
Tiếng nói chuyện lọt vào tai khiến Lâm Nhiên không chịu nổi mà lẩm bẩm: “Tha cho con đi, bao nhiêu năm rồi mà mọi người vẫn chưa từ bỏ sao?”
Trong lúc đó nhân vật trong game vẫn bị đang BOSS tấn công, sau khi chết hai lần, Lâm Nhiên tức tối thoát khỏi trò chơi.
Xem xét vẫn còn phải chờ mẹ với dì Lệ nửa tiếng nữa, Lâm Nhiên nhàm chán lướt giao diện màn hình điện thoại. Bỗng nhiên, ứng dụng trò chuyện nhảy lên một thông báo chưa đọc. Như nhớ ra gì đó, cậu vội vàng ấn vào.
Là thông báo lời mời kết bạn đã được chấp nhận. Lý Triết bất ngờ xuất hiện trong danh sách bạn tốt của Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên vốn đang nằm dài trên ghế sofa lập tức ngồi thẳng dậy. Cậu ấn mở ảnh đại diện của Lý Triết và bắt đầu gõ chữ trong khung thoại. Đêm qua, Lâm Nhiên đã gửi lời mời kết bạn với Lý Triết, đến giờ mới được chấp nhận.
Lâm Nhiên cúi đầu soạn một đoạn văn bản, xóa rồi lại sửa, xóa rồi lại sửa, cuối cùng gửi một tin nhắn khô khan: “Bạn tốt Lý Triết ơi, tôi là Lâm Nhiên. Đêm hôm trước tôi uống say, may mắn được anh giúp đỡ mới bình an vô sự, để tôi mời anh một bữa cơm nhé.”
Tin nhắn gửi đi, Lâm Nhiên bắt đầu chờ đợi Lý Triết trả lời. Vài phút trôi qua, Lý Triết vẫn im lìm không hồi âm.
Anh ấy bình thường không đọc tin nhắn sao?
Lâm Nhiên nghĩ, có lẽ cuối tuần Lý Triết đang chạy xe công nghệ, không rảnh để ý tin nhắn.
Lâm Nhiên bỏ điện thoại vào túi, gác hai tay sau đầu, nằm ngửa người, tựa lưng lên sofa, buồn bực nhìn về phía trước.
Cầm lấy ly đồ uống trên bàn, Lâm Nhiên nhấp một ngụm nhỏ rồi lại đặt xuống. Cậu vẫy tay gọi người phục vụ, ngay lập tức ly đồ uống lạnh được mang đi và thay bằng một ly nóng.
Thời gian chờ đợi dường như không còn dài và khó khăn nữa, cuối cùng mẹ Lâm và dì Lệ đã đứng trước mặt Lâm Nhiên với vẻ mặt rạng rỡ, thông báo rằng có thể rời đi. Lâm Nhiên đứng dậy, duỗi người, cúi chào một cách khoa trương như một quý ông, rồi cười hỏi: “Hai quý bà xinh đẹp, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu ạ?”
Đã hứa làm tài xế cho mẹ một ngày, Lâm Nhiên không phàn nàn một câu nào, đồng hành suốt hành trình.
Lúc sau, cậu theo mẹ và dì Lệ đi dạo phố, mua sắm, xách hết túi này đến túi nọ. Lâm Nhiên theo trước theo sau, trở thành một người đồng hành chu đáo và tận tụy.
Trên đường về, mẹ Lâm và dì Lệ vui vẻ trò chuyện không ngừng. Họ luôn có những câu chuyện thú vị, nội dung vô cùng phong phú. Lâm Nhiên làm tài xế ngồi nghe tiếng cười nói từ hàng ghế sau, biểu cảm mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt cậu.
Nhà dì Lệ có một ban công rất đẹp. Lâm Nhiên ngồi trên xích đu, đón làn gió buổi trưa, tâm tình thả lỏng, hai chân khi thì thả xuống đất, khi thì nhẹ nhàng đung đưa.
Trong phòng có tiếng gọi cậu, dù bị cản bởi cửa kính ban công nhưng vẫn nghe được rõ ràng. Là tiếng dì Lệ gọi Lâm Nhiên vào uống trà chiều. Bên trong, dì Lệ và mẹ Lâm đang ngồi ở bàn ăn uống trà, tận hưởng một ngày thật thư thái.
Lâm Nhiên nhớ lại những chiếc bánh kem ngọt tiểu đường ở nhà dì Lệ, lần nào dì cũng nhiệt tình mời cậu ăn, cậu lại không nỡ từ chối.
May mắn là gió thu bên ngoài thổi lớn, cậu có thể giả vờ không nghe thấy tiếng gọi.
“Lâm Nhiên, gọi anh vào uống trà mà anh không nghe thấy hả?”
Không biết từ lúc nào, Ngụy Văn Văn đã cầm một ly trà đi tới trước mặt anh. Nhưng ly trà đó không phải mang đến cho Lâm Nhiên, cô nhẹ nhàng khuấy thìa, cúi đầu nhấp một ngụm.
“Không uống không được mà.”
Lâm Nhiên rời khỏi xích đu, đi về một góc có bàn, nơi Ngụy Văn Văn đang ngồi, nhàn nhã thưởng trà.
“Haizz, em không biết là mệt mỏi thế nào đâu, anh ngồi vô tri ở tiệm làm tóc hai tiếng đồng hồ, hết ăn rồi lại uống một đống nước.” Lâm Nhiên một tay chống cằm, một tay cầm mảnh lá khô trên bàn nghịch.
“Vất vả quá.” Ngụy Văn Văn vươn tay, tùy tiện vỗ vai Lâm Nhiên.
Hất móng vuốt của Ngụy Văn Văn xuống, Lâm Nhiên kể khổ: “Không chỉ mệt mỏi đâu, mà là quá khủng bố, mẹ anh với mẹ em còn tác hợp chúng ta đây này.”
Ngụy Văn Văn trợn trừng mắt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Sau đó cô vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối loạn, cười tủm tỉm nói: “Là như nào đây, anh ghét bỏ em à?”
Lâm Nhiên làm tư thế đầu hàng, cúi đầu cam chịu.
Bọn họ từ bé đã cùng nhau lớn lên, quan hệ như anh chị em trong nhà.
Lâm Nhiên ghé sát vào, nhỏ giọng nói: “Bao lâu rồi mà em vẫn không nói cho người nhà biết chuyện em có bạn trai nhỏ hả?”
Ngụy Văn Văn liếc xéo Lâm Nhiên một cái, khẽ nói: “Còn không biết xấu hổ nói em, anh cũng đâu có nói với mẹ anh chuyện anh là gay…”
Nói qua nói lại, hòa nhau.
Ngụy Văn Văn ung dung uống trà, Lâm Nhiên lại ủ rũ cụp đuôi.
Tiếng mẹ Lâm và dì Lệ trò chuyện vọng ra từ trong phòng. Họ đang bàn về chuyện hôn sự của Ngụy Kiêu. Giọng điệu dì Lệ tràn đầy vui mừng, dì ta rất ưng ý với cô dâu tương lai, đây là một mối nhân duyên môn đăng hộ đối tuyệt vời.
Nghe tiếng trò chuyện rôm rả từ trong phòng, Lâm Nhiên thở ngắn thở dài.
Ngụy Văn Văn lên tiếng: “Anh hãy gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực đi. Anh trai em tuần sau là kết hôn rồi, mau chóng kết thúc mối tình đơn phương không có kết quả này đi.”
“Trên đời có biết bao nhiêu là trai đẹp, cớ gì cứ phải đơn phương anh trai em. Đừng thất thần nữa, em đang nói chuyện với anh nè.”
Lâm Nhiên mới vừa suy nghĩ linh tinh, không để ý Ngụy Văn Văn nói gì, lúc này mới hồi thần lại, cậu giơ tay vuốt lại mái tóc bị gió làm rối tung, đáp: “Em yên tâm, anh sẽ không phá hỏng hôn lễ của anh trai em đâu.”
“Nói gì vậy, em không thèm lo lắng cái này.” Ngụy Văn Văn cười xinh đẹp, tỏ vẻ thoải mái hào phóng mà nói: “Ngày anh trai em kết hôn, anh còn phải mượn vai em để khóc đấy.”
Nghĩ đến việc mình tựa vào đôi vai thon gầy của Ngụy Văn Văn để khóc, không đến mức đó chứ, Lâm Nhiên nói: “Đến lúc đó anh sẽ bình tĩnh đón nhận sự thật, mỉm cười chúc phúc cho anh Kiêu.”
Ngụy Văn Văn vui vẻ: “Vậy không phải tốt quá rồi sao! Em phải chúc mừng anh vì anh đã không còn là tên cuồng anh trai, cuối cùng cũng trưởng thành rồi.”
Lâm Nhiên lườm Ngụy Văn Văn một cái, hơi bực bội, sao cứ bảo cậu là cuồng anh trai vậy chứ!
“Tưởng Hâm cũng không tệ mà, cao ráo đẹp trai, vóc dáng còn chuẩn nữa. Lần trước tụ tập, hắn ta cứ quan tâm anh suốt. Anh không cân nhắc xem thử à?”
Ngụy Văn Văn đã bắt đầu “mai mối” cho Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên ngẩn ra, sao tự dưng lại nhắc đến Tưởng Hâm?
Tỉnh táo lại, Lâm Nhiên chế giễu: “Nghe nói tên đó lén lút chơi bời trác táng lắm, em đừng bị gương mặt và vóc dáng đẹp đẽ kia của hắn ta lừa gạt.”
Ngụy Văn Văn không ngờ tới, giật mình hỏi: “Hắn ta thế mà lại là loại người như vậy sao?”
Lâm Nhiên gật đầu.
Ban đêm, Lâm Nhiên nhận được tin nhắn hồi âm của Lý Triết, vô cùng ngắn gọn, chỉ vỏn vẹn hai chữ: “Không cần.”
Vứt chiếc khăn lông lau tóc xuống, Lâm Nhiên ngồi ở mép giường, đang chuẩn bị gõ chữ, nhưng nghĩ lại, cậu quyết định trực tiếp gửi tin nhắn thoại: “Tôi thực sự áy náy trong lòng. Nhớ lại hôm đó tôi còn ăn bữa sáng do anh làm, tôi mời anh ăn cơm là điều đương nhiên. Anh quyết định thời gian đi, tôi lúc nào cũng tiện.”
Chỉ cần nhớ lại những gì xảy ra vào đêm say rượu hôm đó, Lâm Nhiên lại cảm thấy hổ thẹn, cậu thật sự đã gây thêm phiền toái cho anh tài xế tốt bụng này.
Lần này Lý Triết hồi âm rất nhanh, vẫn là tin nhắn văn bản: “Tấm lòng của cậu tôi hiểu, nhưng tôi rất bận, không có thời gian rảnh.”
Lâm Nhiên vẫn đáp lại bằng tin nhắn thoại: “Vậy được rồi.”
Thấy Lý Triết không nhắn gì thêm, Lâm Nhiên đặt điện thoại xuống, quay người vào phòng tắm để sấy khô mái tóc vẫn còn ướt.
Sau khi tóc khô, Lâm Nhiên đứng trước gương chải đầu, nhìn mình trong gương: tóc mái hơi dài, khuôn mặt thanh tú, ngũ quan tinh xảo. Lâm Nhiên sờ sờ mặt mình, trông cậu có vẻ ngốc nghếch.
Thay bộ đồ khác, sửa sang lại trang phục, Lâm Nhiên cầm điện thoại chuẩn bị ra cửa, đúng lúc đó nhận được cuộc gọi thúc giục từ một người bạn: “Lâm Nhiên, hôm nay lão Ngô tổ chức tiệc sinh nhật, mọi người đều đến rồi, sao cậu chưa tới?”
“Tôi đến ngay đây.”
Lâm Nhiên kết thúc cuộc trò chuyện, ngồi xuống, chậm rì rì mang giày vào.
Mỗi ngày không phải bạn này tổ chức tiệc thì là bạn kia mời tụ họp. Lâm Nhiên có một vòng xã giao, phần lớn là bạn bè cùng tuổi, có tiền và nhàn rỗi, thường xuyên tụ tập vui chơi, ăn uống.
Giữa họ thực ra không có giao tình sâu sắc, có khi Lâm Nhiên thật sự không muốn đi, nhưng nể tình nghĩa, cậu vẫn đi mỗi lần có điện thoại gọi tới.
—————
Tác giả có lời muốn nói:
Ngụy Văn Văn: Chúng ta tìm cho Nhiên Nhiên nhà mình một anh bạn trai phẩm chất đoan chính, vừa cao vừa bảnh trai nào.