Vượt Ngoài Dự Đoán

Chương 30



Nghỉ trưa, trong một góc yên tĩnh của phòng nghỉ, Lý Triết đứng trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại, nhìn ra đường phố náo nhiệt bên ngoài, với dòng người và xe cộ tấp nập như nước chảy.

“Em thấy trong nhóm chia sẻ nhiều hình chụp đẹp lắm, muốn đi công viên đầm lầy quá, tiếc là công ty em thứ bảy lại có liên hoan.”

Giọng Lâm Nhiên vang bên tai, dù có chút tiếc nuối nhưng ngữ điệu vẫn vui vẻ. Cậu giống như cây xanh được mặt trời chiếu rọi, luôn tràn đầy năng lượng tích cực.

Lý Triết nói: “Có xe, đường cũng quen, chúng ta có thể tự mình đi.”

“Nhưng chắc chắn không được, chủ nhật anh có việc bên nhà mới rồi. Tuần sau mình đi vậy, biết đâu khi đó công viên đầm lầy lại có thêm nhiều chim di cư tránh rét.”

Lý Triết cười: “Cũng có thể lắm.”

Giọng anh mang chút vẻ cưng chiều, có lẽ chính Lý Triết cũng không nhận ra.

“Anh chỉ từng con chim cho em, nói nó là loài gì, từ đâu đến, có thói quen gì nhé.”

“Cũng muốn hả?”

Lý Triết bất ngờ không kịp phản ứng.

Lâm Nhiên nói: “Tất nhiên rồi.”

Lý Triết cười: “Được, em hỏi anh đáp.”

“Lý Triết.”

“Ơi?”

“Thứ bảy anh đi tham gia hoạt động của nhóm, Tống Nặc chắc chắn lại muốn theo anh.”

Lâm Nhiên phát ra một tiếng “Hừ” rất nhẹ.

Lý Triết hỏi: “Vậy thì sao?”

Lâm Nhiên nghe thấy tiếng cười của anh, tỏ vẻ rất ảo não: “Thôi, lười quan tâm.”

“Thứ bảy sáng anh đi công viên đầm lầy, sẽ về sớm một chút, chắc khoảng 3, 4 giờ chiều là về đến nhà.” Giọng Lý Triết nhẹ nhàng, như đang trấn an Lâm Nhiên.

Khả năng đồng cảm của Lý Triết khá kém, anh phải chú tâm mới nhận ra được những biến đổi cảm xúc nhỏ của người khác.

“Dạ…”

Lâm Nhiên hẳn là cảm thấy ngượng ngùng, chậm chạp nói: “Tối nay em qua nhà anh nhé, em muốn ăn cánh gà sốt mật và canh tôm trứng.”

Lý Triết trả lời: “Được thôi, tan làm xong chúng ta cùng đi mua đồ.”

Kết thúc cuộc trò chuyện, Lý Triết phát hiện hình như có người đứng sau mình. Quay lại, anh thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ tây, đi giày da. Người này không phát ra tiếng động gì, không biết đã đứng đó bao lâu.

“Xin lỗi, giám đốc Lâm mời anh qua.”

Người kia khách sáo làm động tác mời, trên mặt nở nụ cười chuyên nghiệp, nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc.

Lý Triết nhận ra người này là Ngô Tranh, thư ký của giám đốc Lâm.

Vừa bước vào văn phòng, cửa liền đóng lại từ phía sau. Lý Triết ngẩng đầu thấy Lâm Thao ngồi sau bàn làm việc, cũng đang nhìn anh. Đây là lần đầu tiên Lý Triết quan sát kỹ vị sếp tổng của công ty mình. Lâm Thao và Lâm Nhiên có nét giống nhau ở khuôn mặt, dù sao họ cũng là anh em ruột, nhưng ngoài điều đó ra, họ không có gì giống nhau nữa.

Lâm Thao thực sự là người có uy nghiêm, ánh mắt sắc sảo và phong thái bệ vệ, không chỉ do vị thế và trang phục mà còn toát ra từ chính con người hắn.

Mặc dù là anh em ruột, Lâm Thao và Lâm Nhiên lại hoàn toàn khác biệt.

Lý Triết bước lên, tiến đến trước bàn làm việc. Là một nhân viên cơ sở[1], đột nhiên bị tổng giám đốc gọi đến, anh không tỏ vẻ hoang mang hay bất an, ngược lại rất bình tĩnh và tự tin.

Thấy đối phương phản ứng bình tĩnh, Lâm Thao đi thẳng vào vấn đề: “Biết tại sao tôi gọi cậu đến không?”

Lý Triết dừng bước, đứng thẳng trước bàn làm việc, nhìn thẳng vào Lâm Thao: “Tôi biết, là vì chuyện của Lâm Nhiên.”

Anh nói thẳng ra khiến Lâm Thao bất ngờ, chuyện này dễ dàng hơn hắn tưởng. Trước đây, Lâm Thao không quen biết Lý Triết, giờ mới cẩn thận quan sát. 

Cao ráo, chân dài, ngoại hình ưa nhìn, có thể coi là tuấn tú lịch lãm.

“Cậu biết là tốt rồi.”

Lâm Thao ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào Lý Triết. Lý Triết không hề né tránh, cũng nhìn thẳng vào mắt Lâm Thao. Lâm Thao thu lại ánh nhìn, nói với giọng điệu lạnh lùng: “Tôi đã điều tra cậu, cậu không phù hợp với em trai tôi.”

Lý Triết hơi bất ngờ, cười khẽ: “Không phải vì giới tính của tôi sao?”

Anh nhướng mày nở cụ cười, dù cho bị người khác từ chối cũng không hề e sợ mà vô cùng tự tin.

Giới tính thì không cần điều tra cũng thấy rõ, xem ra Lâm Thao đã sớm chấp nhận việc em trai mình là gay.

Mười ngón tay đan vào nhau trước ngực, Lâm Thao liếc nhìn Lý Triết, ngữ khí lạnh lùng: “Cậu chỉ là một người bình thường, bằng cấp trung bình, năng lực làm việc cũng không có gì nổi bật. Dù có tiến xa hơn lên cấp quản lý trong công ty, thì không có lý lịch khủng, suốt cuộc đời cũng chỉ đến mức đó.”

Lý Triết không đồng tình, trả lời: “Đúng, tôi chỉ là người thường.”

Trên thế giới này, phần lớn mọi người đều chỉ là người thường.

Lý Triết ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu hãnh: “Tôi yêu ai, có lẽ không cần sự đồng ý của anh trai người đó đâu nhỉ?”

Rõ ràng không bị kích thích, đối mặt trực tiếp với lãnh đạo, anh không hề khiêm nhường.

Trước đây, Lâm Thao không có ấn tượng với nhân viên tên Lý Triết này, nhưng giờ xem như đã có ấn tượng mạnh mẽ.

Cảm thấy không vui, Lâm Thao nhíu mày, giọng vẫn lạnh lùng: “Thật trùng hợp, anh trai người đó lại chính là sếp của cậu thì sao?”

Lý Triết cười nhẹ, khi anh cười luôn có phần cuốn hút: “Tôi nghĩ điều đó không phải là vấn đề, cùng lắm là đổi công việc thôi.”

Dường như không cần tiếp tục nói nữa, Lý Triết đã sẵn sàng rời đi. Anh đã chuẩn bị xong cách ứng phó, việc tìm công việc mới không phải là khó khăn, cũng chỉ là đổi sếp khác mà thôi.

Lý Triết không đi vội, anh đứng thẳng, nhìn xuống Lâm Thao, nói: “Tôi khuyên giám đốc Lâm một câu: Nếu muốn cải thiện mối quan hệ với Lâm Nhiên thì anh đừng can thiệp vào chuyện tình cảm của em ấy. Lâm Nhiên là người trưởng thành, có quyền tự lựa chọn.”

Ánh mắt Lâm Thao không còn sắc bén, nhưng giọng nói vẫn rõ ràng và đanh thép: “Lý Triết, 26 tuổi, người thành phố H. Hồi nhỏ cha mẹ ly dị, khi 6 tuổi bị mẹ bỏ rơi ở sân bay, khi 11 tuổi, cha bị giết hại, chết trong nhà, cậu là người phát hiện đầu tiên.”

Thấy đối phương căng thẳng, vẻ bình tĩnh có chút thay đổi, Lâm Thao tiếp tục: “Từ nhỏ không có cha mẹ để dựa vào, cậu được ông bà nuôi dưỡng nghiêm khắc, từ nhỏ đến lớn chưa từng cảm nhận được tình yêu.”

Dừng lại một chút, Lâm Thao chất vấn: “Cậu làm sao hiểu được yêu người khác là thế nào?”

Thấy đối phương nắm tay rồi thả ra, Lâm Thao tưởng rằng anh sẽ tức giận, nhưng Lý Triết chỉ cười với vẻ châm biếm: “Xem ra anh đã điều tra kỹ quá khứ của tôi, quả thật cũng không thiếu những bài báo xã hội năm xưa.”

Lâm Thao hỏi lại: “Tôi nói sai sao?”

Lý Triết thách thức: “Dù anh nói đúng, thì sao?”

Lý Triết xoay người rời đi, không hề để ý, mở cửa văn phòng, tới như nào thì đi như thế, biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Thao.

Nhìn về phía cửa, một lúc sau, Lâm Thao mới lẩm bẩm: “Rất cương quyết, và cũng bình tĩnh hơn mình tưởng.”

Lâm Nhiên xắn cao tay áo, rửa sạch nho. Cậu rửa rất không cẩn thận, nước bắn tung tóe lên áo và mặt. Cậu ngẩng khuôn mặt đầy nước, mỉm cười ngốc nghếch với Lý Triết.

“Ha ha, nhìn anh thật hiền huệ.”

Lý Triết đeo một chiếc tạp dề mới do Lâm Nhiên mua, trên tạp dề có hình con gấu dễ thương, phong cách rất đáng yêu.

Đồ dùng của anh thường giản dị, nhưng khi đeo tạp dề hình gấu, tương phản rất lớn.

Lý Triết dùng muôi đảo thức ăn trong nồi, nghiêm mặt nhắc nhở: “Rửa nho cho cẩn thận, nước bắn tung tóe khắp nơi rồi kìa.”

“Biết rồi.”

Lâm Nhiên tắt vòi nước, đặt những quả nho sạch vào rổ cho ráo nước, rồi chuyển chúng lên đĩa trái cây.

Những quả nho màu xanh đậm, ngọt lịm, giá cả cũng đắt đỏ, từng quả tròn trịa, trong suốt.

Lâm Nhiên cầm một quả nho bỏ vào miệng, cắn nhẹ, nghe tiếng giòn tan, vị ngọt lan ra.

“Lý Triết.”

Lý Triết nghe tiếng quay đầu lại, không biết có chuyện gì, Lâm Nhiên bất ngờ nhét một quả nho vào miệng anh.

Cắn quả nho, ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng.

“Ngon không anh?” Lâm Nhiên cười tươi, mi mắt cong cong.

Lý Triết không chút biến sắc tắt bếp gas, tiến lại gần Lâm Nhiên, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cậu, động tác tự nhiên. Lý Triết nói nhỏ: “Rất ngọt.”

Một nụ hôn.

Lý Triết vuốt ve khuôn mặt Lâm Nhiên, lau đi vệt nước dính trên mặt bằng lòng bàn tay, động tác cẩn thận, ánh mắt dịu dàng. Lâm Nhiên cùng anh ôm nhau, hai người lại gần nhau thêm.

Lời của Lâm Thao vẫn vang vọng bên tai Lý Triết: “Từ nhỏ đến lớn chưa từng cảm nhận được tình yêu, cậu làm sao hiểu được yêu người khác là thế nào?”

Anh sai rồi, tôi đã cảm nhận được.

Bữa tối gồm có cánh gà mật ong, canh rong biển nấu với tôm và trứng, cùng một đĩa nho.

Lâm Nhiên thỏa mãn ăn cánh gà mật ong, ngẩng đầu hỏi Lý Triết: “Tay nghề anh giỏi thật, ông bà dạy anh sao?”

Lý Triết đặt thìa canh xuống, khó có khi mà kể về chuyện quá khứ: “Trước đây anh không biết nấu ăn, có một mùa hè ở nhà một mình, anh nhận ra cần tự lo liệu bữa ăn, nên bắt đầu học nấu.”

Nhận được câu trả lời ngoài dự đoán, Lâm Nhiên trầm mặc, đó là chuyện hồi trung học, khi ông bà của Lý Triết đã qua đời, anh lẻ loi ở nhà một mình trong kỳ nghỉ hè.

Khi đó, Lý Triết chắc hẳn phải tự nấu mì tôm hoặc gọi cơm hộp để giải quyết bữa ăn. Thời đó, cơm hộp còn chưa phổ biến, anh phải tự học nấu ăn từ những món đơn giản để lấp đầy bụng.

“Sao vậy em?”

Bất ngờ bị ôm lấy, mặt tựa lên vai, Lý Triết khó hiểu cúi đầu, chỉ thấy đầu Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên nói: “Cho em ôm một lát, đừng động đậy.”

Hồi bằng tuổi anh, mỗi ngày Lâm Nhiên đều được ăn ngon, nhà có người giúp việc nấu ăn giỏi, ba bữa thay đổi phong phú.

Sáng sớm, đang mơ màng, Lâm Nhiên bị Lý Triết đánh thức, cậu nhắm mắt cảm nhận Lý Triết đang vuốt ve mặt mình, hơi thở quen thuộc quanh quẩn bên người.

“Lâm Nhiên.”

“Dạ.”

“Anh phải đi đây.”

“Vâng.”

Cơn buồn ngủ lại ập đến, Lâm Nhiên vẫn không mở nổi mắt, mơ màng trả lời.

Lý Triết giúp Lâm Nhiên dém chăn, lại vuốt nhẹ mái tóc xõa tung của cậu, rồi mới rời giường, cởi áo ngủ thay quần áo.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Lâm Nhiên nghe thấy tiếng Lý Triết đóng cửa phòng khi rời đi.

Tối qua hai người ngồi dựa vào nhau, dùng laptop xem gameshow. Trong chương trình, có ca sĩ biểu diễn một bài tình ca dễ nghe và dễ hát theo, Lâm Nhiên cũng lẩm nhẩm ngân nga.

Bài hát còn chưa kết thúc, Lâm Nhiên đã bị Lý Triết ấn trên đầu giường hôn môi. sau đó cả hai ôm hôn trên chiếc giường rộng rãi, cảm nhận hơi ấm cơ thể của nhau. Lâm Nhiên bị Lý Triết đè lên, có lúc gần như quên cả thở.

Khi cả hai chìm vào giấc ngủ, đã là hai giờ sáng.

Lý Triết rời đi lúc 7 giờ sáng, Lâm Nhiên quấn chăn, cảm nhận hơi ấm còn sót lại của Lý Triết, thoải mái ngủ đến 9 giờ mới dậy. Khi đó, Lý Triết đã lái xe đến công viên đầm lầy – địa điểm chụp ảnh đã hẹn trước.

Lý Triết đam mê nhiếp ảnh, đam mê này còn lớn hơn cả chơi bóng.

Cuối tuần không phải đi làm, Lâm Nhiên chậm rãi dậy thay quần áo, đánh răng rửa mặt rồi đi vào bếp, định làm một bữa sáng đơn giản cho mình. Trên bàn ăn, cậu thấy một chai sữa bò và hai chiếc sandwich tự làm.

Dù Lý Triết vội vã rời nhà, anh cũng không quên chuẩn bị bữa sáng cho Lâm Nhiên.

Uống một ngụm sữa, cắn một miếng sandwich, Lâm Nhiên nhìn về phía chiếc ghế trống đối diện, không khỏi nhớ đến Lý Triết.

Thật kỳ lạ, mới tách ra có hai giờ thôi mà.

Lấy điện thoại ra, Lâm Nhiên gọi cho Lý Triết, điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng Lý Triết vang lên với ý cười: “Dậy rồi à?”

Lý Triết nói: “Trên bàn có bữa sáng đấy.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Đạo diễn: Nếu cậu ấy từ chức là tới lượt anh đau đâu nè, cậu ấy chính là em rể tương lai của anh mà.

Lâm Thao (bình thản): Tôi chỉ thử lòng cậu ta thôi. Nếu cậu ta muốn từ chức, tôi cũng sẽ không phê chuẩn.

Đạo diễn: Hứ, đồ ông chủ vô lương tâm.

Chú thích:

[1] Nhân viên cơ sở: Nhân viên cơ sở là nhân viên được tính vào chu kỳ thanh toán thông thường trong công việc, khác với nhân viên tạm thời. Họ tương tác với khách hàng một cách thường xuyên và có kinh nghiệm, giúp tăng cường dịch vụ khách hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.