Điện thoại đang phát một đoạn video, trên màn hình xuất hiện một người đàn ông vẻ mặt hoảng hốt. Người đàn ông này rõ ràng vừa trải qua một phen kiếp nạn, tay và mặt đều dính đầy máu và bùn, nhưng có thể thấy rõ anh có tướng mạo anh tuấn, hơn nữa còn khá trẻ. Có một người khác đang ghi hình, vừa quay vừa hỏi người đàn ông bị thương vài vấn đề.
Người đàn ông bị thương có đôi môi khô nứt, ánh mắt mê man, hỏi một đằng trả lời một nẻo, phản ứng cũng rất chậm chạp.
Người ghi hình hỏi: “Bạn của anh sao vậy? Trên người cậu ấy không có vết thương gì, sao lại hôn mê bất tỉnh?”
Người ngồi ở ghế phụ cúi đầu, nhíu mày, như đang cố gắng tự hỏi, chậm rãi trả lời: “Lâm Nhiên… bị tiêm thuốc mê…”
Sau đó, anh vẫn luôn lặp lại câu này.
Lâm Thao đã xem đoạn video này một lần, và hiện đang xem lại lần thứ hai. Hắn xem đi xem lại không phải vì rảnh rỗi, mà vì muốn biết rõ sự tình từ đầu đến cuối, không bỏ qua bất kỳ manh mối nào.
Sau khi Lý Triết và Lâm Nhiên được cứu, cả hai được đưa vào bệnh viện. Bác sĩ kiểm tra thân thể của họ và phát hiện ra tình trạng của Lâm Nhiên thực ra vẫn khá hơn Lý Triết. Mặc dù Lâm Nhiên bị tiêm thuốc mê, nhưng liều lượng không lớn. Tình trạng của Lý Triết tồi tệ hơn, trong cơ thể anh có thành phần thuốc mê, cộng với chấn động não nhẹ do đầu bị va đập, ngoài ra còn có vài vết thương ngoài da.
Nghe thấy tiếng khóc rấm rứt phía sau, Lâm Thao ngẩng đầu, nhìn thấy Ngụy Văn Văn đã lặng lẽ đến bên cạnh hắn từ lúc nào.
“May là… Lý Triết nhớ Lâm Nhiên bị tiêm thuốc mê, nên bác sĩ mới có thể cứu chữa kịp thời cho Lâm Nhiên.”
Ngụy Văn Văn khẽ thở dài, lau đi nước mắt. Đêm nay, vì lo lắng, cô đã khóc một lần khi tìm thấy Lâm Nhiên trong trạng thái hôn mê, lần này hẳn là nước mắt vui mừng.
“Văn Văn, em về nghỉ ngơi đi.” Lâm Thao tắt video và đứng dậy.
“Về nhà cũng không ngủ được.” Ngụy Văn Văn lắc đầu, quyết định ở lại bệnh viện chờ Lâm Nhiên tỉnh lại.
Lâm Thao biết cô và Lâm Nhiên có tình cảm thân thiết như anh em, nên không khuyên thêm.
Ngụy Văn Văn hỏi: “Anh Thao, tại sao anh lại có đoạn video này?”
“Anh đã lấy thông tin liên lạc của người đàn ông đó và nhờ anh ta gửi video cho mình.” Lâm Thao trả lời.
Khi Lâm Thao đến bệnh viện, đã có cảnh sát ở đó, cùng với tài xế và hành khách – những người đã gặp Lý Triết và Lâm Nhiên trên đường và gọi điện báo cảnh sát. Cảnh sát đã hỏi tài xế và hành khách về tình huống lúc đó, hành khách đã lấy điện thoại ra, mở đoạn video này.
Video không chỉ có Lâm Thao xem qua, mà Ngụy Văn Văn, Ngải Gia và Hàn Diên Chương cũng đều đã xem.
Ngụy Văn Văn không biết tài xế và hành khách đã rời đi khi nào, cũng không biết Lâm Thao đã mất bao lâu để tìm hành khách và lấy video này. Lúc đó, cô quá hoảng sợ và không thể bình tĩnh suy nghĩ về bất kỳ điều gì.
“Anh Thao, có thể gửi cho em một bản video đó không?” Ngụy Văn Văn hỏi.
Lâm Thao khó hiểu nhìn cô. Ngụy Văn Văn khẽ mỉm cười: “Em lại bắt đầu tin tưởng vào tình yêu rồi.”
Thấy Lâm Thao nhíu mày, Ngụy Văn Văn nói nhỏ: “Anh Thao chắc đã nhận ra rồi, Tiểu Nhiên và Lý Triết không phải chỉ là bạn bè bình thường.”
Bọn họ là người yêu.
Bác sĩ điều trị cho Lý Triết nói rằng: Chấn động não sẽ khiến người ta bị rối loạn ý thức, chóng mặt, ù tai, hồi hộp và tim đập nhanh. Rất khó tưởng tượng dưới tình huống như vậy mà bệnh nhân vẫn có thể cõng một người, đi trong đêm để tìm người cứu giúp.
“Anh Thao hình như không quá bất ngờ.”
“Anh vẫn luôn biết.”
Lâm Thao trầm giọng nói. Hắn vẫn luôn biết, không chỉ biết Lý Triết và Lâm Nhiên đang hẹn hò, mà còn biết Lâm Nhiên là gay.
Ngay cả khi trước đây không biết Lý Triết và Lâm Nhiên là người yêu, sau khi xem video này, với sự nhạy bén của mình, Lâm Thao cũng sẽ nhận ra.
Ánh mắt sắc bén của anh Thao khiến Ngụy Văn Văn cảm thấy có chút chột dạ. Cô không tự nhiên sờ sờ mặt mình.
Lâm Nhiên là gay, mà cô đã luôn giúp cậu giữ bí mật, giấu Lâm Thao và mẹ Lâm.
“Văn Văn, chị và Diên Chương muốn về nhà chị lấy chăn, tiện đường mua vài thứ. Em có cần gì không?”
Ngải Gia và Hàn Diên Chương từ phòng bệnh đi ra, thấy Ngụy Văn Văn ở ngoài cửa, Ngải Gia nhỏ giọng gọi cô.
“Chị Ngải Gia, em mượn áo lông vũ của chị nhé.” Đêm ở bệnh viện rất lạnh, quần áo của Ngụy Văn Văn không đủ ấm.
“Được, bọn chị đi đây, lát nữa sẽ quay lại.”
Ngải Gia và Hàn Diên Chương cùng vẫy tay chào Lâm Thao, rồi vội vàng rời đi.
Lúc này đã gần 1 giờ sáng, mọi người đều rất mệt, nhưng đều quyết định ở lại cùng Lâm Nhiên.
Đêm nay thật sự là một đêm kinh hoàng, khiến những người thân của Lâm Nhiên đều cảm thấy mệt mỏi như vừa sống sót sau tai nạn.
Sau khi Ngải Gia và Hàn Diên Chương rời đi, Ngụy Văn Văn nói muốn đi tới căng tin bệnh viện xem có gì ăn để mua bữa khuya cho mọi người, rồi cũng rời đi.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh, Lâm Thao nhìn thấy mẹ Lâm đang ngồi bên giường của Lý Triết. Mẹ Lâm lặng lẽ nhìn Lý Triết đang hôn mê, không biết bà đã nhìn anh bao lâu.
Lúc này, mẹ Lâm đã biết Lâm Nhiên và Lý Triết là bạn bè, cũng biết Lâm Nhiên bị thương phần lớn là do bị Lý Triết liên lụy.
Lâm Nhiên bị thương vì Lý Triết, nhưng cũng nhờ Lý Triết mà được cứu.
Tâm trạng mẹ Lâm khá phức tạp.
Hai người bị thương được bố trí ở cùng một phòng bệnh, đều mặc đồ bệnh nhân, ngủ say, thật sự giống như anh em cùng cảnh ngộ.
Lâm Thao đi đến bên giường của Lâm Nhiên, kéo chăn lên, đắp lên cánh tay để lộ ra bên ngoài của Lâm Nhiên. Cánh tay không có vết thương, trông mịn màng, khác hẳn với tay của Lý Triết.
Lý Triết trong tình trạng không tỉnh táo đã cõng Lâm Nhiên loạng choạng đi trong đêm tối. Con đường hoang vu không có ánh sáng rất khó đi, anh đã nhiều lần vấp ngã, tay chân bị trầy xước rất nhiều. Trong khi đó, Lâm Nhiên lại có rất ít vết thương trên người, chỉ có thể phỏng đoán rằng mỗi một lần ngã, Lý Triết đều đã dùng thân thể mình để giảm xóc và bảo vệ cho Lâm Nhiên.
“Em lại bắt đầu tin tưởng vào tình yêu rồi.” Ngụy Văn Văn mỉm cười nói như vậy.
“Mẹ, con sẽ để Ngô Tranh đưa mẹ về, sáng mai mẹ lại đến.”
Nghe tiếng bước chân phía sau, Lâm Thao biết đó là mẹ mình. Ngô Tranh trong lời Lâm Thao là thư ký của hắn.
Mẹ Lâm không đồng ý: “Mẹ không về, mẹ sẽ không đi đâu cả.”
Lâm Thao kéo ghế lại cho mẹ ngồi, còn hắn vẫn đứng thẳng.
Mẹ Lâm cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lâm Nhiên. Cậu ngủ rất sâu, hô hấp vững vàng.
Mẹ Lâm cảm thấy đau lòng, bà không biết con trai đã phải trải qua những gì.
Đặt bản thân vào hoàn cảnh của người khác.
Mẹ Lâm ngẩng đầu, nhìn về phía giường bên cạnh nơi Lý Triết đang hôn mê. Đứa trẻ này tay chân mặt mũi đều bị trầy xước, Lâm mẹ khẽ thở dài: “Đã liên hệ với gia đình của thằng bé chưa?”
“Đã liên hệ với một người thân, là chị họ của cậu ta. Người đó nói đã đặt vé máy bay, sáng mai sẽ đến.” Lâm Thao trả lời.
Mẹ Lâm gật đầu.
Sau một hồi lâu, mẹ Lâm mới lẩm bẩm: “Thật tình cờ, không ngờ đó là con trai của Lý Thắng, hóa ra đã lớn như vậy rồi.”
Lâm Thao đã nói với mẹ rằng, cha của Lý Triết chính là Lý Thắng.
Năm đó, cha Lâm có một người bạn làm ăn tên là Lý Thắng.
Mẹ Lâm từng gặp Lý Triết khi còn nhỏ, có một ký ức mơ hồ về cậu bé này. Lúc đó, Lý Triết mới 6 tuổi, vẫn còn là một đứa bé con.
3 giờ sáng, Lâm Nhiên tỉnh lại.
Người đầu tiên phát hiện Lâm Nhiên tỉnh lại là Ngụy Văn Văn. Cô không ngủ được, khoác áo lông vũ ngồi trên ghế. Ngụy Văn Văn ngồi bên trái giường của Lâm Nhiên, còn bên phải là mẹ Lâm, người đã không chịu nổi đêm dài mà ngủ thiếp đi.
“Lâm Nhiên.”
Ngụy Văn Văn vừa mừng vừa sợ, nhẹ nhàng gọi cậu.
Lâm Thao nghe tiếng liền đứng dậy, bước nhanh tới. Thấy Lâm Nhiên chậm rãi mở mắt, hắn xoay người đi ra ngoài, gọi bác sĩ. Xuất phát từ sự cẩn thận, phải gọi bác sĩ đến trước.
Khi bác sĩ đến, trước giường bệnh của Lâm Nhiên đã chật ních người. Lâm Nhiên ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn mọi người, cảm thấy mờ mịt không hiểu tại sao mình lại ở bệnh viện và tại sao mọi người đều có mặt ở đây. Thuốc mê đã gây ra tác dụng phụ, khiến Lâm Nhiên mất trí nhớ tạm thời.
Bác sĩ nói không sao, khi thuốc mê hết tác dụng, trí nhớ của cậu sẽ phục hồi.
“Em không nhớ rõ.” Lâm Nhiên nâng quai hàm, không tỏ ra buồn bã. Hàn Diên Chương nói cậu đã gặp Tống Nặc và bị Tống Nặc bắt cóc, nhưng cậu không có ấn tượng gì về chuyện đó.
“Tại sao em lại hẹn gặp Tống Nặc? Quan hệ giữa em và y không tốt đến mức đó. Tại sao y lại muốn hại em?”
Lâm Nhiên nghiêng đầu, mơ hồ nghĩ.
“Anh quên hết rồi sao?” Ngụy Văn Văn trợn mắt kinh ngạc, vội vàng tiến lên, nhắc nhở cậu: “Anh có nhớ là anh đã không gọi được cho Lý Triết không? Anh còn hỏi han khắp nơi để tìm Lý Triết.”
Nghe tên Lý Triết, Lâm Nhiên chớp mắt, muốn bảo Ngụy Văn Văn không được nhắc tới cái tên này trước mặt mọi người, nhưng Ngụy Văn Văn không để ý đến cậu, tiếp tục nói: “Mau nhớ lại đi, cảnh sát đã bắt được Tống Nặc, hiện tại Lý Triết đang hôn mê, cần anh đến để lấy lời khai.”
Ngụy Văn Văn và Ngải Gia tự giác lùi lại, để Lâm Nhiên nhìn thấy người nằm trên giường bên cạnh, đang truyền dịch, chính là Lý Triết.
Kích động vén chăn muốn xuống giường, Lâm Nhiên bị Lâm Thao đè lại vai. Mẹ Lâm nói: “Con đừng lộn xộn, không nghe bác sĩ nói sao? Nằm yên!”
Bị ấn nằm xuống, Lâm Nhiên dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Ngụy Văn Văn và Ngải Gia. Mắt cậu đỏ hoe, lo lắng tới phát khóc.
Ngụy Văn Văn cảm thấy tự trách vì nói chuyện quá thẳng thắn. Ngải Gia ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: “Bác sĩ nói Lý Triết bị chấn động nhẹ ở não, và cậu ấy rất mệt, cần nghỉ ngơi.”
Lâm Nhiên nắm tay áo của Ngải Gia, cậu vô cùng lo lắng nhưng vẫn cố che giấu vì đang có mặt mẹ Lâm và Lâm Thao, ngón tay run rẩy: “Chị Ngải Gia, tại sao em và Lý Triết đều ở bệnh viện, tại sao hắn anh ấy lại bị chấn động não?”
Hàn Diên Chương trấn an: “Tiểu Nhiên, chuyện cụ thể tạm thời chưa rõ, nhưng may mắn là cả hai đều an toàn. Cậu không nên lo lắng quá.”
“Cậu ta không sao đâu, chỉ cần ngủ một giấc là sẽ tỉnh lại,”
Lâm Thao bình tĩnh an ủi em trai, không quên bổ sung: “Nếu tình trạng nghiêm trọng, cậu ta đã không ở phòng bệnh bình thường.”
Đúng vậy, nếu nghiêm trọng, Lý Triết sẽ được đưa vào phòng hồi sức tích cực.
Lâm Nhiên buông tay áo Ngải Gia, đầu dựa vào gối, cậu chậm rãi quay đầu nhìn Lý Triết đang nằm trên giường bên cạnh, chân trái băng bó, mặt và tay đầy vết trầy xước. Không biết những vết thương này từ đâu mà có.
Mu bàn tay Lý Triết cắm kim truyền dịch, ở dưới cánh tay đang truyền dịch lót một chiếc khăn được gấp thành hình vuông. Trên người anh đắp một tấm chăn, không phải chăn của bệnh viện, chăn rất dày, màu sắc tươi tắn, hiển nhiên là được đem từ nhà tới.
Lý Triết được chăm sóc rất tốt, những người thân của Lâm Nhiên không chỉ chăm sóc cậu mà cũng quan tâm tới Lý Triết.
Lý Triết im lặng nhắm nghiền mắt, trông anh có chút tiều tụy. Khi những người thân vây quanh giường tản đi, phòng bệnh trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Lý Triết.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Ngải Gia (giơ tay): Là chị cùng Văn Văn, còn có mẹ Lâm cùng nhau chăm sóc Lý Triết.
Lâm Nhiên (kinh hoảng): Mẹ em?
Đạo diễn (châm thuốc): Cậu đã chuẩn bị tốt để come out chưa?