Ngày hôm sau khi nằm viện, Lâm Nhiên bừng tỉnh giữa đêm từ cơn ác mộng. Mồ hôi ướt đẫm, tay cậu siết chặt chăn. Cậu mơ thấy mình ở một nơi tối đen như mực, ẩm ướt và lạnh lẽo, đang vật lộn với ai đó.
Trong giấc mơ, cậu thấy mình ở một căn biệt thự xa lạ, bị Tống Nặc tấn công bằng kim gây mê. Cậu chật vật trốn tránh nhưng cuối cùng kim tiêm vẫn đâm vào cánh tay, khiến cậu tỉnh giấc trong sợ hãi, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Những ký ức bị mất đột nhiên ùa về, tỉnh lại sau giấc mơ, cậu nhớ lại hết mọi chuyện.
“Lâm Nhiên?”
Nghe thấy Lý Triết gọi, Lâm Nhiên lên tiếng đáp lại.
Phòng bệnh đã tắt đèn, trong bóng tối, không ai thấy rõ ai.
“Có phải em gặp ác mộng không?”
“Vâng.”
Lâm Nhiên nghĩ có lẽ mình đã kêu lên trong lúc mơ, đánh thức Lý Triết.
Lý Triết đề nghị: “Muốn qua đây không?”
Mẹ Lâm đang ngủ say, tiếng ngáy khe khẽ. Bà đã có tuổi, rất dễ mệt mỏi, huống chi còn phải chăm sóc người bệnh.
Lâm Nhiên nói nhỏ: “Không ổn lắm đâu anh, giường bệnh nhỏ, chỉ đủ cho một người nằm.”
Lý Triết nói: “Em có thể nằm dựa vào anh.”
Giường quá chật, hai người nằm chung, Lâm Nhiên có thể phải nằm đè lên Lý Triết, mà Lý Triết lại đang bị thương ở chân trái.
Lâm Nhiên nói: “Không cần, em ngủ đây.”
Không biết bao lâu sau, Lý Triết lại nói: “Qua đây đi.”
Lâm Nhiên buồn bực: “Làm sao anh biết em chưa ngủ?”
Lý Triết đáp: “Đương nhiên là anh biết.”
Lâm Nhiên không kiên trì nữa, cậu lặng lẽ bò xuống giường, rón rén đến giường Lý Triết. Lý Triết thật sự dịch chỗ cho cậu nằm.
Hai người nằm nghiêng trên chiếc giường nhỏ, Lâm Nhiên gối đầu lên một cánh tay của Lý Triết, được tay kia ôm vào lòng. Chăn của Lý Triết ấm áp, cơ thể anh giống như lò sưởi, rất thoải mái.
“Lý Triết, em nhớ ra rồi.” Lâm Nhiên thì thầm bên tai Lý Triết.
“Anh cũng là đoán vậy.”
Lâm Nhiên mơ thấy ác mộng, trong mơ còn khóc gọi tên Lý Triết, khiến anh tỉnh giấc.
“Lý Triết, anh ngã từ trên cầu thang tầng hai xuống, vì thế mà bị chấn động não. Anh không nhớ, nhưng em thì nhớ.”
Lâm Nhiên rúc cái đầu xù vào ngực Lý Triết, tay ôm chặt lưng anh, nhỏ giọng kể lại: “Lúc đó, Tống Nặc đánh thuốc mê em, em sợ đến choáng váng. Sau đó, em thấy anh đẩy ngã Tống Nặc, cả hai lăn xuống cầu thang…”
“May mà…”
Giọng Lâm Nhiên run rẩy, cơ thể cũng đang run: “May mà, anh không sao…”
Tay cậu nắm chặt áo Lý Triết, mặt áp vào ngực anh, nhớ lại cảm giác sợ hãi lúc đó.
“Lâm Nhiên.”
“Dạ.”
“Đừng sợ.”
Lý Triết ôm chặt lấy Lâm Nhiên, dịu dàng nói: “Ngủ đi, anh dỗ em ngủ.”
Tay anh khe khẽ vỗ lưng Lâm Nhiên. Đêm khuya tĩnh lặng, dưới sự trấn an của Lý Triết, Lâm Nhiên dần chìm vào giấc ngủ mà không gặp ác mộng nữa.
Sáng sớm hôm sau, khi bác sĩ đến kiểm tra phòng, không thấy hai người nằm chung giường, Lý Triết đã đánh thức Lâm Nhiên và bảo cậu về giường của mình từ trước.
Sau khi bác sĩ rời đi, Lâm Nhiên không giả vờ ngủ nữa. Cậu kéo chăn ra, để lộ đầu, nhìn về phía Lý Triết mỉm cười ngọt ngào, như thể đã quên hẳn cơn ác mộng đêm qua khiến mình ngủ không yên.
“Lý Triết, thì ra anh có một người chị họ.”
Lâm Nhiên bất ngờ nhắc đến chuyện ngày hôm qua.
Hôm qua, chị họ của Lý Triết đến thăm anh ở bệnh viện. Lâm Nhiên khi nhìn thấy chị ấy đã tròn mắt ngạc nhiên.
Lý Triết nói: “Anh có một chị họ, còn có một anh họ nữa.”
“Có một tấm hình anh chụp chung với chị họ kẹp trong sách nhiếp ảnh. Lúc đầu em còn tưởng đó là ảnh của anh với bạn gái cũ.”
Nghe Lâm Nhiên nói vậy, Lý Triết suy nghĩ một lúc rồi mới hiểu ra.
“Hồi anh học đại học, chị họ từng tặng anh một cuốn sách nhiếp ảnh. Chị ấy biết anh thích nhiếp ảnh, ảnh cũng là chị ấy kẹp vào, có lẽ để nhắc nhở anh rằng anh vẫn còn có một người thân là chị ấy.”
Dừng một chút, Lý Triết hỏi: “Em không thấy chữ viết ở mặt sau ảnh sao?”
Lâm Nhiên nghĩ thầm, đúng là sơ ý, lúc đó quả thực cậu đã không xem kỹ tấm ảnh.
Lý Triết nhớ lại: “Tặng em trai Lý Triết làm kỷ niệm.”
“Hừ, lúc đó nhìn thấy tấm ảnh, em còn buồn lắm.” Lâm Nhiên cảm thấy mình thật khờ, nhưng giờ nghĩ lại, cậu cũng cảm thấy xúc động. Khi đó cậu còn đơn phương tương tư, cậu và Lý Triết vẫn chưa yêu nhau.
“Suỵt.” Lý Triết ra hiệu im lặng.
Ghế nằm phát ra kêu khẽ, mẹ Lâm đã tỉnh giấc.
Buổi sáng, Lâm Thao đến thay phiên với mẹ, đi cùng là một cảnh sát. Lâm Nhiên đã khôi phục ký ức, nên cần lấy lời khai.
Lâm Nhiên kể lại chi tiết sự việc ngày đó cho cảnh sát, nói rất kỹ để không bỏ sót điều gì.
Lúc đó, điện thoại của Lý Triết không liên lạc được, Tống Nặc nói dối Lâm Nhiên rằng Lý Triết gặp tai nạn giao thông, lừa cậu đến một nhà xưởng bỏ hoang. Đến nơi, Lâm Nhiên bị Tống Nặc tấn công, ngất xỉu, rồi bị đưa đến một căn biệt thự không người ở. Tống Nặc lên tầng tìm dây thừng để trói Lâm Nhiên, trong lúc này, Lâm Nhiên tỉnh lại, thấy ánh sáng ở tầng hai. Cậu nhặt một viên gạch và dũng cảm lên tầng.
Lâm Nhiên phát hiện Lý Triết nằm trong một căn phòng trên tầng. Trước đó Lý Triết bị đánh thuốc, đang dần tỉnh lại. Tống Nặc hoảng loạn tìm thuốc mê để tiêm cho Lý Triết.
Lúc này, Lâm Nhiên hét to khiến Tống Nặc chú ý, Tống Nặc quay đầu lại, cậu liền ném viên gạch về phía Tống Nặc. Chất lượng viên gạch kém, vỡ vụn, Tống Nặc bị thương nhưng không ngất xỉu.
Tống Nặc dùng kim tiêm thuốc mê uy hiếp Lâm Nhiên. Cậu lùi lại để né tránh và phát hiện Lý Triết xuất hiện ở phòng khách, nhưng Lý Triết hành động chậm chạp, thần trí không rõ.
Lâm Nhiên vì Lý Triết mà phân tâm, không kịp tránh né, bị Tống Nặc đâm kim tiêm vào cánh tay. Lý Triết bỗng nhiên phản ứng, dùng thân thể đẩy ngã Tống Nặc. Tống Nặc đang đứng ngay tại vị trí cầu thang, vì thế cả hai cùng lăn xuống.
Cảnh sát vừa ghi chép vừa phân tích: “Khó trách, trên người Tống Nặc có vết thương do rơi xuống.”
Lâm Nhiên gật đầu, tiếp tục kể: “Tôi chạy xuống tầng, thấy Lý Triết nằm ở bậc nghỉ của cầu thang, ý thức hỗn loạn, còn nôn mửa, rất đau đớn. Tôi rất lo lắng, rồi thuốc mê phát tác khiến tôi ngất đi. Khi tỉnh lại, tôi đã ở bệnh viện.”
Khi Lâm Nhiên kể lại, cả Lý Triết và Lâm Thao đều im lặng. Lâm Nhiên trải qua kiếp nạn, nghe lại chuyện này, ai cũng bàng hoàng.
Vẻ mặt Lý Triết nghiêm trọng, tay siết chặt đặt trên đùi, cúi đầu.
Khi cảnh sát rời đi, Lâm Nhiên ngồi trên ghế, nhớ lại ký ức khiến cậu sợ hãi, hóa ra mình đã trải qua chuyện kinh khủng như vậy.
Một bàn tay đặt lên vai cậu, Lâm Nhiên ngẩng đầu, ngơ ngác gọi: “Anh?”
Lâm Thao đặt tay lên vai em trai, im lặng nhìn Lý Triết rồi nói: “Sắp xếp thời gian, tốt hơn hết là chúng ta nên nói chuyện.”
Lâm Thao không thể không trách Lý Triết vì đã liên lụy đến Lâm Nhiên.
Buổi chiều, sau khi được bác sĩ cho phép, Lý Triết và Lâm Nhiên đều được xuất viện.
Ngụy Văn Văn, Ngải Gia, và Hàn Diên Chương nhiệt tình đến bệnh viện giúp thu dọn và mang đồ đạc.
Lý Triết chậm rãi đi đến ô tô, ngồi vào ghế sau. Chân trái của anh khâu ba mũi, hành động hơi bất tiện, nhưng vết trầy xước trên tay đã lành, u trên đầu cũng đã tiêu sưng, trông anh khỏe hơn nhiều so với hai ngày trước.
Ngải Gia ngồi ở ghế lái, quay lại hỏi Lý Triết: “Lý Triết, cậu ở nhà một mình, có bất tiện không?”
“Không sao, tôi đã thuê người giúp việc rồi.”
Lý Triết ngồi thẳng, đắp chiếc chăn Lâm Nhiên đưa lên đùi, vào mùa đông, giữ ấm chân bị thương là rất quan trọng.
“Em muốn anh ấy cùng về nhà mẹ em, nhưng anh ấy không chịu.”
Lâm Nhiên hơi buồn, vì mình tạm thời không thể tự do di chuyển, mẹ Lâm không cho phép.
Theo mẹ, dù Lâm Nhiên đã khá hơn, cậu vẫn cần ở nhà nghỉ ngơi và bồi dưỡng sức khỏe.
“Lâm Nhiên.”
Nghe thấy Lý Triết gọi, Lâm Nhiên chui vào trong xe.
Hai người ôm nhau, không quan tâm đến Lâm Thao và những người khác đứng bên ngoài.
Lâm Nhiên nhỏ giọng nói: “Ngày mai em sẽ tranh thủ lúc mẹ không chú ý, trốn ra ngoài gặp anh.”
Lý Triết cười đáp: “Em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đừng chạy lung tung.”
Lâm Nhiên có vẻ rất vui, cậu lại ôm Lý Triết thêm một lúc rồi mới buông ra.
Ngồi trên xe của anh trai, Lâm Nhiên thò đầu ra cửa sổ xe, ra sức vẫy tay: “Ngải Gia, Văn Văn, làm phiền mọi người chăm sóc Lý Triết nhé!”
“Yên tâm, đảm bảo sẽ đưa anh ấy về nhà an toàn!”
Ngụy Văn Văn ngồi ở ghế phụ, cũng thò đầu ra cửa sổ xe, vừa lớn tiếng nói vừa cười cười vẫy chào Lâm Nhiên.
Hai chiếc ô tô tách ra ở cổng bệnh viện, đi về hai hướng khác nhau.
Trưa hôm sau, mẹ Lâm mang một đĩa trái cây đã cắt vào phòng Lâm Nhiên. Mở cửa ra bà mới phát hiện Lâm Nhiên không có ở đó. Mẹ Lâm ra ngoài, hỏi Lâm Thao đang ngồi ở phòng khách: “Nhiên Nhiên đâu? Sao không thấy nó?”
Lâm Thao trả lời: “Mẹ, em ấy là người lớn rồi, con cũng không thể dùng dây thừng trói em ấy lại được.”
Mẹ Lâm sốt ruột: “Thằng bé đi đâu rồi?”
Lâm Thao nói: “Còn đi đâu nữa, em ấy đi đến nhà Lý Triết.”
Mẹ Lâm: “Vậy thôi không cần giục nó về, Tiểu Triết ở nhà một mình, không ai chăm sóc, thật sự không tiện.”
Một thoáng im lặng, Lâm Thao không biết nói gì thêm. Để mọi việc thuận theo tự nhiên vậy, một ngày nào đó, mẹ sẽ nhận ra bọn họ là một đôi.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Đạo diễn: Giám đốc Lâm không phản đối bọn họ ở bên nhau?
Lâm Thao: Tôi không phản đối.
Mẹ Lâm: Có khả năng là tôi thật ra đã biết rồi không?