Ghế lô trong phòng riêng có thể nhìn ra cảnh quan tuyệt đẹp bên ngoài. Lý Triết tùy ý lật qua thực đơn chỉ toàn những món ăn xa xỉ rồi đặt sang một bên, nói với Lâm Nhiên: “Cậu gọi món đi.”
Nếu không phải Lâm Nhiên mời, Lý Triết tuyệt đối sẽ không đến một nơi đắt đỏ như thế này.
“Sao tự nhiên anh lại đồng ý để tôi mời cơm?”
Lâm Nhiên nghi hoặc nhìn Lý Triết, và cả chiếc hộp đựng đồng hồ mà Lý Triết đặt trên bàn.
Nửa tiếng trước, Lâm Nhiên cũng ngạc nhiên hỏi câu tương tự, nhưng lúc đó Lý Triết không trả lời.
Lần này Lý Triết cũng không trả lời thẳng, mà cầm hộp đồng hồ đưa lại cho Lâm Nhiên, nói: “Tôi không dùng được.”
Ý anh là, thay vì nhận quà của Lâm Nhiên, anh thà chấp nhận lời mời ăn cơm của cậu còn hơn.
Lâm Nhiên nhận lại hộp, mở nắp ra, cầm chiếc đồng hồ lên cho Lý Triết xem, cậu chán nản nói: “Anh không thấy phong cách của anh rất hợp với nó sao? Tôi đã chọn rất kỹ đấy.”
Mỗi lần tặng quà cho ai đó, Lâm Nhiên luôn chọn lựa tỉ mỉ.
Hai người ngồi đối diện nhau, ngăn cách họ là một cái bàn, lại như cách cả một con sông.
Sau một khoảng im lặng, Lý Triết lên tiếng: “Tôi là tài xế, nếu có hành khách say rượu ngồi trên xe của tôi, tôi biết rõ họ uống say mèm nhưng nửa đêm vẫn bỏ mặc họ bên đường, giả sử vị khách đó xảy ra chuyện gì, trách nhiệm chắc chắn sẽ đổ lên đầu tài xế.”
Lâm Nhiên nghiêm túc lắng nghe Lý Triết nói xong, gãi đầu xấu hổ.
“Cái đó…”
Lâm Nhiên muốn nói lại thôi, cuối cùng quyết định nói tiếp: “Sau đó tôi đã xem lại camera giám sát ở cổng tiểu khu… Quả thật rất quá đáng… May mà đêm đó tài xế là anh.”
Nhắc đến chuyện này, Lâm Nhiên vô cùng xấu hổ.
Lý Triết cụp mắt, hẳn là đang nhớ lại dáng vẻ say rượu của Lâm Nhiên rạng sáng hôm đó.
“Nếu không có ai chăm sóc, lỡ tôi có say xỉn rồi đi lung tung, rơi xuống sông chết đuối; hoặc cứ thế nằm giữa đường, đêm tối không có đèn chẳng may bị xe cán qua…”
Lý Triết nghiêng người dựa vào lưng ghế, một tay anh gác lên ghế, mắt nhìn ra cảnh quan bên ngoài cửa sổ, hờ hững nói: “Nếu tửu lượng của tôi kém đến thế, tôi sẽ không để mình say.”
Lâm Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Triết, lúc này cậu mới để ý thấy tư thế ngồi của Lý Triết rất thoải mái, không hề câu nệ.
“Lý Triết.”
Lý Triết quay đầu lại, có lẽ cảnh đêm diễm lệ bên bờ sông đã khiến anh thất thần.
Lâm Nhiên vội nói, đặc biệt nhấn mạnh: “Đêm đó tâm trạng tôi không tốt nên mới không cẩn thận uống quá nhiều. Bình thường tôi vẫn luôn tiết chế, không phải là con sâu rượu đâu.”
Lý Triết gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“Nhìn cậu không giống người có phiền não.”
Lý Triết nhớ lại vẻ mặt tươi cười của Lâm Nhiên, anh hiếm khi để ý đến nụ cười của đàn ông khác, nhưng nụ cười của Lâm Nhiên dường như có ma lực, vô cùng rạng rỡ.
“Haizz, có khi vài ngày nữa tôi cũng không còn phiền não nữa đâu, đã chết lặng từ sớm rồi.” Lâm Nhiên tự mình lẩm bẩm, đôi mắt vốn sáng ngời của cậu trở nên ảm đạm.
Vui buồn đều viết hết lên trên mặt, không che giấu, loại người này thường dễ dàng bị người khác nhìn thấu tâm tư.
Lý Triết: “Thất tình à?”
Anh vừa mới dứt câu, Lâm Nhiên đã trợn to mắt, chỉ thiếu điều đứng bật dậy từ trên ghế, rõ ràng là bị giật mình.
Lúc này người phục vụ tiến vào, lục tục bưng đồ ăn lên bàn.
Sơn hào hải vị trước mắt, Lý Triết cũng không khách sáo, bắt đầu thưởng thức.
Trong lúc ăn cơm hai người không nói chuyện gì với nhau, ai cũng tập trung ăn phần của mình. Lâm Nhiên trông có vẻ hơi bối rối, có thể là do bị Lý Triết đoán trúng tâm sự của mình.
Cơm nước xong xuôi, hai người cùng rời khỏi nhà hàng. Khi ra khỏi cửa, gió đêm từ bờ sông thổi tới, Lý Triết đút tay vào túi, đột nhiên hỏi Lâm Nhiên vẫn đang mặc áo khoác: “Muốn ăn thịt nướng không?”
“Hả?” Lâm Nhiên ngơ ngác.
Lý Triết nói lớn hơn: “Tôi hỏi cậu có muốn ăn thịt nướng không?”
Lâm Nhiên ngạc nhiên: “Anh chưa no à?”
Vừa định hỏi cho rõ ràng, Lý Triết đã kéo tay cậu đi. Một bước của Lý Triết rất dài, Lâm Nhiên phải bước nhanh mới theo kịp.
“Nhà hàng vừa rồi trang trí đẹp, hương vị cũng không tồi, chỉ là một phần ăn quá ít.”
Lý Triết nhận xét về nhà hàng họ vừa ăn.
“Đi theo tôi, tôi nhớ gần đây có một tiệm đồ nướng.”
Nghe Lý Triết nói, Lâm Nhiên mới nhận ra mình thì no nhưng đối phương rõ ràng vẫn chưa. Về sau, Lâm Nhiên mới biết Lý Triết một bữa có thể ăn hai bát cơm.
Cậu theo Lý Triết đi tới một đoạn đường nhỏ, đến một quán nướng. Việc buôn bán của quán rất tốt, dưới ánh đèn, có rất nhiều người tụ tập ăn uống. Lý Triết nướng mấy xiên, anh trả tiền rồi cầm xiên nướng đi trước, Lâm Nhiên theo sau.
Hai người vừa đi vừa ăn, bất giác đi tới bờ sông, lúc này xiên nướng trong tay cũng hết sạch. Lâm Nhiên đứng dưới ánh đèn lung linh bên bờ sông, nhìn ra mặt sông, gió sông thổi khiến tâm trạng thoải mái.
Cậu nghiêng đầu nhìn Lý Triết, anh khoanh tay dựa lưng vào dải phân cách, đôi chân dài thoải mái bắt chéo. Tư thế này khiến cho vóc dáng anh nhìn càng cao ráo.
Lâm Nhiên bắt chước anh, cũng dựa lưng vào dải phân cách, thoáng ngửa người ra sau.
Bờ sông vào ban đêm vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng cũng có xe taxi chạy tới chạy lui, khi thì thả người, khi thì lại đón khách.
“Lý Triết, một tháng lương của anh là bao nhiêu?”
Câu hỏi hòa cùng gió đêm lọt vào bên tai.
Lý Triết thản nhiên đáp lời: “Một tháng lương của tôi, ước chừng đủ để tới tiêu pha ở nhà hàng vừa rồi ba bốn lần.”
Lâm Nhiên thẳng thắn: “Thật ra tôi rất ít khi đến nhà hàng đó ăn, chỉ khi nào mời khách mới tới thôi.”
Một đôi tình nhân đi ngang qua họ, theo sau là một nhóm nam nữ trẻ tuổi ríu rít trò chuyện.
“Anh chạy xe công nghệ một đêm kiếm được bao nhiêu?”
“Còn tùy, có hôm nhiều có hôm ít.”
Lâm Nhiên không hỏi thêm nữa, cảm thấy hỏi nhiều có vẻ không lịch sự.
“Tôi vừa mua nhà, vẫn chưa sửa sang gì.” Lần đầu tiên Lý Triết chủ động nhắc đến chuyện của mình.
Có lẽ tất cả tiền đều đã dùng để mua nhà, thiếu tiền để trang trí nhà cửa, nên anh mới làm việc cả ngày, cuối tuần còn chạy xe công nghệ.
Lâm Nhiên buột miệng: “Gia đình anh không hỗ trợ sao?”
Lời nói ra cậu liền hối hận, có lẽ gia đình Lý Triết không khá giả.
Lý Triết nhíu mày, giọng điệu lại bình thản: “Cũng không phải là không giúp.”
Có thể cha mẹ Lý Triết không có khả năng, hoặc mối quan hệ giữa anh và họ không tốt. Lâm Nhiên liền hào phóng nói: “Nếu anh cần tiền gấp, tôi có thể cho anh mượn.”
“Hả?”
Lý Triết ngẩng đầu nhìn sang Lâm Nhiên đang dựa vào dải phân cách giống mình, cảm thấy không thể tin nổi.
Bị nhìn chằm chằm đến bối rối, Lâm Nhiên vuốt lại mái tóc bị gió thổi tung, nhỏ giọng: “Nhà tôi cũng không phải giàu có gì, nhưng tôi có thể cho anh mượn khoảng… mười triệu.”
Thấy Lý Triết trợn tròn mắt, Lâm Nhiên cười: “Nếu không đủ, tôi vẫn còn một ít…”
Lý Triết kinh ngạc cảm thán: “Cậu rốt cuộc là ăn gì mà lớn lên thế?”
Nên nói cậu quá ngây thơ không đề phòng, hay sống trong nhung lụa mà thiếu hiểu biết đây.
Khoảnh khắc im lặng xấu hổ qua đi, Lâm Nhiên không nhắc lại chuyện cho vay tiền nữa, ngẫm lại mình quá mức tin tưởng Lý Triết như vậy có vẻ không hợp lý, dù gì cũng chỉ mới gặp Lý Triết hai lần, thậm chí không biết quê quán của anh ở đâu.
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“24.”
“Chưa từng bị ai lừa sao?”
“Tôi cũng có ngốc đâu!”
Lâm Nhiên tức giận ôm ngực quay mặt qua chỗ khác.
Chợt nghe thấy Lý Triết phát ra tiếng cười trầm thấp. Đây là lần đầu Lâm Nhiên thấy anh cười, bèn liếc mắt nhìn anh.
Kỳ lạ làm sao, mặc dù bốn phía ồn ào, gió đêm cũng lạnh, bên cạnh là một người chỉ vừa mới quen được mấy ngày, nhưng cảm giác thật nhàn nhã sung sướng khó tả.
“Đi, về thôi.”
Nghe tiếng Lý Triết thúc giục, Lâm Nhiên mới nhớ ra xe của họ vẫn đang đậu ở bãi đỗ xe gần nhà hàng.
Khi trở lại chỗ đậu xe, Lâm Nhiên hỏi Lý Triết: “Lần sau nếu tôi say, có thể gọi xe của anh không?”
“Cuối tuần tôi mới đón khách.” Lý Triết đã ngồi vào xe của mình, cửa xe còn chưa đóng.
“Tôi khuyên cậu uống ít rượu thôi, nếu lỡ say mèm thì nhờ bạn bè đến đón về nhà.”
Nói xong câu đó, Lý Triết đóng cửa xe, khởi động ô tô.
Anh thực sự không ngờ rằng câu “Nếu uống say mèm, nhờ bạn bè đưa về nhà” này lại là tự đào hố cho chính mình.
**
Lâm Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve bộ lễ phục phù rể của mình. Ngày mai Ngụy Kiêu sẽ tổ chức hôn lễ, bộ lễ phục phù rể đã được gửi đến, cậu muốn thử mặc xem sao.
Thực ra không cần thử, vì nó vốn được đặt may theo số đo của cậu, chắc chắn sẽ vừa vặn.
Cô dâu chú rể rất coi trọng đám cưới này, họ muốn tổ chức một hôn lễ hoàn hảo.
Nhưng có đám cưới nào không được coi trọng đâu, kết hôn vốn là một sự kiện trọng đại trong đời.
Ở trong phòng thay đồ, Lâm Nhiên đứng trước gương chỉnh trang lễ phục, nhẹ nhàng vuốt góc áo. Đây là lần đầu cậu mặc lễ phục phù rể, tâm trạng rất phức tạp.
Nụ cười trong gương không được tự nhiên, cũng chẳng hề rạng rỡ. Cậu cảm thấy không hài lòng, thôi không cười nữa.
“Lâm Nhiên, anh vẫn chưa mặc xong sao?”
Ngụy Văn Văn gõ nhẹ cửa phòng, ở bên ngoài lên tiếng thúc giục.
Lâm Nhiên trả lời: “Xong rồi đây.”
Cửa phòng mở ra, Lâm Nhiên xuất hiện trước mặt Ngụy Văn Văn, dáng đứng thẳng tắp. Ngụy Văn Văn đánh giá cẩn thận, khen cậu: “Không tồi, đúng là trai đẹp có khác.”
Lâm Nhiên duy trì tư thế không lâu, rất nhanh đã thả lỏng hai vai, thần thái không còn vẻ nghiêm túc.
“Ngẩng đầu, ưỡn ngực, đừng lãng phí gương mặt đẹp của anh.”
Giọng Ngụy Văn Văn đầy uy lực, nhưng Lâm Nhiên chỉ lười biếng dựa vào cửa, nhìn cô trong chiếc váy dài xinh đẹp.
Lâm Nhiên hỏi: “Những người khác đâu?”
Ngụy Văn Văn trả lời: “Đều đang ở phòng khách.”
Nói xong, Ngụy Văn Văn đưa tay về phía Lâm Nhiên, tư thế vô cùng tao nhã. Lâm Nhiên miễn cưỡng khoác lấy cánh tay cô, trông họ như một cặp tình nhân, cùng nhau tiến về phía phòng khách.
Các phù rể khác đều đang ở phòng khách. Thấy Lâm Nhiên khoác tay Ngụy Văn Văn chậm rãi đi tới, họ liền huýt sáo, vỗ tay sôi nổi. Thật ra những người ở đây đều quen Lâm Nhiên và Ngụy Văn Văn, cũng biết giữa hai người không có tình cảm lãng mạn.
Phòng khách ồn ào náo nhiệt, Lâm Nhiên lười để ý đến đám người hứng chí bừng bừng đó, cậu xuyên qua phòng khách, đi tới phòng Ngụy Kiêu.
Lâm Nhiên rất quen thuộc với ngôi nhà của nhà họ Ngụy, từ nhỏ đến lớn, cậu đã ra vào đây vô số lần, tự nhiên như ở nhà mình.
Cửa phòng khép hờ, Lâm Nhiên không gõ cửa mà đẩy thẳng ra bước vào. Vào trong, cậu mới phát hiện ngoài Ngụy Kiêu, còn có một người khác.
Đó là một người đàn ông trẻ, tuổi tác xấp xỉ với Ngụy Kiêu, cũng rất phong độ và ăn mặc chỉnh tề.
Khác cái là, khi Ngụy Kiêu thấy Lâm Nhiên vào liền thân mật tươi cười với bạn tốt, còn người đàn ông trẻ kia lại trông rất nghiêm túc, ít nói ít cười.
Lâm Nhiên đứng yên tại chỗ, khuôn mặt biểu lộ chút kinh ngạc. Cậu thu hồi tầm mắt, chào Ngụy Kiêu: “Anh Kiêu.”
“Tiểu Nhiên, mau tới đây!”
Ngụy Kiêu lập tức đứng dậy, nhiệt tình tiếp đón.
Lâm Nhiên tiến lên trước, Ngụy Kiêu đi quanh cậu một vòng, nhìn từ trước ra sau, còn giúp cậu chỉnh lại cổ áo, khen ngợi: “Bộ này hợp với em quá, ngày mai Tiểu Nhiên chắc chắn là phù rể đẹp trai nhất!”
Cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, Lâm Nhiên cuối cùng cũng nhìn về phía người ngồi trên ghế từ nãy đến giờ không nhúc nhích, chào hắn: “Anh.”
Lâm Thao khẽ gật đầu, thái độ không nóng không lạnh.
Hai anh em lớn lên hoàn toàn khác nhau. Thân hình Lâm Thao cao lớn, Lâm Nhiên lại có vóc dáng mảnh khảnh; Lâm Thao có ngũ quan sắc sảo, Lâm Nhiên lại mi thanh mục tú.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Nhiên (nức nở): Từ nhỏ, tôi đã sợ anh trai mình.
Lâm Thao (bất đắc dĩ buông tay): Anh chỉ là trông có vẻ hung dữ thôi mà.