*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lý Triết và Lâm Nhiên ôm nhau, cùng xem một cửa hàng bán cây cảnh online. Lý Triết cầm điện thoại, ngón tay của Lâm Nhiên di chuyển trên màn hình, liên tục nhấn vào liên kết sản phẩm để chọn các loại cây mình yêu thích.
“Lá của cây ficus umbellata[1] này trông giống như hình trái tim nhỉ. Ô, cây sa kê[2] cũng có thể trồng trong nhà sao? Lý Triết, anh xem, nó trồng trong chậu cũng khá đẹp.”
“Anh lại thích cây ngàn năm[5] và cây phúc[4] này nữa…”
Lâm Nhiên rất hứng thú, không ngừng xem hình ảnh của các sản phẩm.
Một tay ôm vai Lâm Nhiên, tay kia cầm điện thoại, Lý Triết cúi đầu, cằm tựa vào mái đầu xù xù của người yêu, anh nói: “Trong nhà chỉ cần hai cây là đủ rồi, không cần mua nhiều quá.”
“Lý Triết, anh thích loại nào?”
“Anh thích cây phúc.”
Lý Triết bật cười, có lẽ anh chọn cây phúc vì tên nghe rất vui vẻ?
“Em cũng muốn chọn một cây, vậy cây ngàn năm nhé… nhưng cây ficus cũng không tệ, khó lựa chọn quá, em thích cả bốn loại.”
“Vậy mua hết đi.”
Nghe Lý Triết nói mua hết, Lâm Nhiên tưởng tượng cảnh phòng khách mới của Lý Triết, nghĩ xem sẽ bày biện bốn chậu cây lớn thế nào. Phòng khách rộng, đủ chỗ để trưng.
Lúc này, tiếng chuông tin nhắn đột nhiên vang lên, trên màn hình điện thoại xuất hiện thông báo. Lý Triết mở tin nhắn xem, là tin từ ngân hàng, sau khi xem sơ qua, anh tắt tin nhắn đi.
Lâm Nhiên cũng thấy, ngạc nhiên nói: “Nguyên một dãy số siêu dài!”
Lý Triết nói: “Anh đã từng nói rồi đấy, anh có một khoản tiền tiết kiệm.”
“Em không ngờ số tiền đó lại lớn như vậy.”
Lâm Nhiên nâng cằm, bình tĩnh lại, quả thật Lý Triết từng nói về khoản tiền tiết kiệm này.
Khoảng thời gian trước, sinh nhật của Lâm Nhiên, Lý Triết mua cặp nhẫn xa xỉ làm quà. Lâm Nhiên lo lắng Lý Triết tiêu hết tiền, định lì xì lại cho anh. Nhưng Lý Triết nói anh có tiền, còn có một khoản tiết kiệm lớn.
Lý Triết cười khẽ: “Thành ngữ có câu, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa[5].”
Nhìn con lạc đà béo đang ôm mình trong lòng, Lâm Nhiên cũng lười hỏi thêm. Cha của Lý Triết lúc còn sống là một doanh nhân giàu có.
“Cha anh có căn hộ ở Vân Cẩm, mới bán đi ba năm trước. Lúc đó giá thị trường tốt, số tiền đó anh gửi ngân hàng kỳ hạn ba năm, hôm nay vừa đúng đến hạn, tiền đã được chuyển vào thẻ.”
Lý Triết chủ động giải thích rõ ràng về nguồn gốc số tiền, anh thực sự rất giàu.
“Gửi ngân hàng kỳ hạn ba năm?”
Lâm Nhiên cảm thấy khó tin, cậu nói: “Lý Triết, anh biết không? Người gửi tiền có kỳ hạn lấy lãi đều là người già.”
“Lãi suất ba năm cũng không tệ, hơn nữa không có rủi ro gì.”
“Ông già” Lý Triết bình thản uống một ngụm nước ấm, anh thay đổi tư thế ôm Lâm Nhiên, tiếp tục nói: “Ban đầu anh định dùng số tiền này để chuẩn bị nghỉ hưu. Mục tiêu cuộc đời của anh là làm việc đến 35 tuổi, sau đó sẽ nghỉ hưu.”
“Nghỉ hưu không phải rất cô đơn sao?”
Lâm Nhiên quay người, ôm lấy “ông già” này, cậu lẩm bẩm: “Lý Triết, lúc đó anh không nghĩ đến việc tìm một người đồng hành cùng đi đến hết cuộc đời sao?”
Lý Triết xoa đầu Lâm Nhiên, nói: “Lúc đó anh không nghĩ đến, anh đã quen sống một mình.”
Lý Triết đã sống cô đơn nhiều năm, nếu không gặp Lâm Nhiên, anh tin rằng mình sẽ như vậy cả đời.
Một lát sau, Lý Triết bình thản nói: “Giờ thì sao, cứ phải có hai người mới quen.”
“Im đi.” Lâm Nhiên vùi mặt vào khuỷu tay Lý Triết, da mặt cậu mỏng. Cái người này nói lời âu yếm càng ngày càng trơn tru.
Sau đó lại có một lần, Lý Triết và Lâm Nhiên đi qua Vân Cẩm, hai người cố ý dừng xe, đi dạo trên con đường bên ngoài. Đó là vào mùa đông, lá cây rụng nhiều, trên đường lác đác vài du khách chụp ảnh.
Khu vực này có nhiều kiến trúc lịch sử, thường có du khách đến chụp ảnh.
Hai người đi vào một tòa nhà cổ kính, cổng lớn đóng chặt, nhưng bên trong rõ ràng có người ở, nhà được giữ gìn tốt, cây cối trong sân cũng được chăm sóc kỹ lưỡng.
“Từ khi cha anh gặp chuyện, anh chưa bao giờ quay lại nơi đó. Ba năm trước, anh đã bán ngôi nhà này, chỉ đứng từ xa nhìn một lần cuối.”
Giọng Lý Triết rất bình tĩnh, ánh mắt anh có chút buồn bã, không còn lạnh lùng như trước, cảm xúc đã được bộc lộ tự nhiên.
Lâm Nhiên đã biết về tuổi thơ của Lý Triết, biết rằng cha anh, Lý Thắng, đã bị sát hại trong chính ngôi nhà này khi Lý Triết mới mười một tuổi.
Lâm Nhiên nắm lấy tay Lý Triết, muốn truyền sự ấm áp cho anh. Mỗi khi nhớ về tuổi thơ bất hạnh của Lý Triết, Lâm Nhiên đều cảm thấy rất đau lòng.
“Lâm Nhiên, anh muốn cảm ơn em.”
“Hả? Sao lại cảm ơn em?”
“Rất lâu rồi, trong mắt anh chỉ có bản thân, anh không quan tâm đến ai khác, người khác buồn vui thế nào cũng không liên quan gì đến anh.”
Ngẩng đầu lên, nhìn về phía ngôi nhà mái đỏ, Lý Triết cả người đều mang hơi thở lạnh lùng, anh đã từng là một người rất thờ ơ như vậy.
Lâm Nhiên siết chặt tay Lý Triết, nhiệt độ từ lòng bàn tay của đối phương cao hơn so với tay cậu, anh vốn dĩ là một người sống bằng xương bằng thịt: “Lý Triết, em không thấy anh là một người lạnh lùng, anh đừng nói vậy.”
Giọng Lý Triết đều đều, anh tiếp tục nói: “Anh đã phớt lờ mọi người, phớt lờ những người đối xử tốt với anh, cũng không để ý đến một số người người nguy hiểm.”
“Lâm Nhiên, anh muốn cảm ơn em, vì em mà anh cảm thấy cuộc đời thật tươi đẹp.”
“Anh thế này là phạm quy rồi nhé, không được nói nữa.”
Lâm Nhiên đỏ hoe mắt, nước mắt trào ra.
“Đừng khóc, anh không nói nữa.” Lý Triết giúp Lâm Nhiên lau nước mắt. Trong gió đông rét lạnh, hai người ôm nhau, cảm nhận sự ấm áp.
Ngày tháng trôi qua thật nhanh, sắp đến Tết, Lâm Nhiên và Lý Triết mang một đống đồ Tết đến nhà mẹ Lâm. Lý Triết mang một thùng đồ Tết, còn Lâm Nhiên xách hai túi đồ, hai người đi vào nhà.
“Ây da, đã bảo không cần mua, nhà mẹ đầy đủ cả rồi.”
“Nặng thế này! Tiểu Triết, cháu đừng xách nữa, ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi.”
Mẹ Lâm kéo Lý Triết đến sofa ngồi, sợ anh mệt.
Lâm Nhiên mang hai túi đồ vào bếp, khi trở ra thấy Lý Triết đang nghỉ ngơi, mẹ Lâm thì rót nước cho anh, Lâm Nhiên bỗng nghi ngờ liệu mình có phải là con ruột không.
“Nhiên Nhiên, trong bếp hầm canh, con vào tắt bếp đi.”
“Lý Triết, anh đi đi.”
Lâm Nhiên nằm dài trên sofa, vặn vẹo cánh tay tê mỏi vì ít khi xách nặng.
Lý Triết đang ngồi bên cạnh, nghe thế thì đứng dậy, lúc đi qua Lâm Nhiên, ngón tay anh khẽ chạm vào mặt cậu. Lâm Nhiên nhướng mày nhìn anh, Lý Triết mỉm cười. Lâm Nhiên thoải mái co chân lên sofa, ôm một chiếc gối trong ngực.
Mẹ Lâm hỏi: “Nhiên Nhiên, con và Tiểu Triết Tết âm lịch được nghỉ mấy ngày?”
Lâm Nhiên đáp: “Công ty con nghỉ lễ theo quy định của nhà nước, còn Lý Triết thì đi làm sớm hơn con một ngày.”
Lười nhác duỗi eo, Lâm Nhiên nằm trên sofa mềm mại, tận hưởng kỳ nghỉ.
Hai người đang trò chuyện, bỗng thấy con vẹt xanh vút qua phòng khách, bay về phía bếp, rồi vững vàng đậu trên vai Lý Triết, chân bám chặt vào áo anh.
Khi Lý Triết di chuyển, nó cũng không bay đi, vẫn giữ nguyên tư thế.
Quá quen với chú vẹt xanh nghịch ngợm đậu trên vai, Lý Triết mặc kệ nó, rồi trở lại sofa. Mẹ Lâm mang ra một đống đồ ăn, chất đầy trên bàn trà, thậm chí có hai quả cam lớn, nói là hôm trước Lâm Thao mang tới, rất ngọt.
Lâm Nhiên bóc cam, chia một nửa cho Lý Triết, nhìn con vẹt xanh trên vai anh, cười nói: “Lý Triết, nó thích anh đấy.”
Bẻ tiếp một múi cam, dụ con vẹt, Lý Triết nói: “Xuống đây, ăn cam nào.”
Con vẹt nhảy lên tay Lý Triết, rồi nhảy lên bàn, chăm chú mổ quả cam, Lý Triết xoa đầu nó, nó quay đầu kháng nghị vài tiếng, mổ nhẹ vào tay Lý Triết, không đau, anh cười nhẹ.
“Chúng ta có nên nuôi thú cưng không?”
“Em thích con gì?”
“Em thích chó, Lý Triết, chúng ta nuôi một con chó đi.”
“Được.”
Chỉ cần Lâm Nhiên thích, Lý Triết đều đồng ý.
Tết âm lịch được nghỉ dài, Lâm Nhiên và Lý Triết ở nhà mẹ Lâm vài ngày, đêm giao thừa cũng ở đây, ăn bữa cơm tất niên.
Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, Lý Triết có người cùng ăn tất niên, anh không còn cô đơn, đã trở thành một thành viên trong gia đình.
“Dao Dao, khi nhận được tiền lì xì, con phải nói gì nào?”
Lâm Thao và vợ là Lý San rất gương mẫu trong việc giáo dục con gái Dao Dao. Dao Dao cười tươi, cầm lấy hai bao lì xì, ngẩng đầu lên, giọng lanh lảnh: “Cảm ơn chú Triết lì xì cho con, con thích chú Triết nhất.”
Lâm Nhiên liền hỏi: “Thế còn chú Tiểu Nhiên thì sao, con có thích không?”
Dao Dao đáp: “Con cũng thích chú Nhiên nhất.”
Mọi người đều cười sảng khoái.
Năm nay, bữa cơm tất niên tại khách sạn rất ngon, mọi người ăn uống vui vẻ. Lâm Thao và Lý Triết uống rượu, tửu lượng của cả hai đều khá, còn Lâm Nhiên, chị dâu và mẹ Lâm thì chỉ uống chút ít, riêng Dao Dao uống nước trái cây.
Sau bữa cơm tất niên, cả gia đình ngồi xem TV ở phòng khách, vừa xem vừa nói chuyện phiếm. Trò chuyện một lúc, Lý San bế Dao Dao đã mệt về phòng nghỉ ngơi. Mẹ Lâm và Lâm Nhiên nói chuyện của dì Trương giúp việc, dì giúp việc về nhà ăn Tết, sẽ không quay lại trước mùng năm. Lâm Thao hỏi Lý Triết có muốn làm việc tại công ty khác của hắn không, Lý Triết nói sẽ suy nghĩ.
Đỉnh Thăng là công ty nhỏ do Lâm Thao hợp tác với người khác, bản thân hắn còn có một công ty lớn.
“Mẹ, con và Lý Triết sẽ ở lại thêm hai ngày nữa. Lý Triết sẽ nấu ăn, con giúp anh ấy.”
Lâm Nhiên xung phong nhận việc. Gần đây cậu bắt đầu có hứng thú với việc nấu ăn, cũng đã có thể nấu vài món đơn giản.
Mẹ Lâm nói: “Người trẻ các con nấu ăn không chú trọng dinh dưỡng, để mẹ nấu cho, đảm bảo mỗi kỳ nghỉ lễ đều tăng 3 cân.”
Kỳ nghỉ nào cũng tăng 3 cân, thôi bỏ đi, Lâm Nhiên nói thầm.
“Tôi biết cậu đã sớm muốn nghỉ việc ở Đỉnh Thăng, mà công ty kia của tôi có chế độ đãi ngộ tốt. Lý Triết, chúng ta qua bên kia nói tiếp đi.”
Âm lượng TV khá lớn, Lâm Thao đứng lên, ra hiệu cho Lý Triết đổi chỗ khác nói chuyện.
Lý Triết đứng dậy, đi theo Lâm Thao ra ngoài ban công. Lâm Nhiên tò mò nhìn theo họ.
Dù hai người chuyển chỗ nói chuyện, Lâm Nhiên dỏng tai lên vẫn nghe được họ đang nói gì.
Lý Triết nói: “Tôi nhớ rõ có người từng nói tôi không có năng lực làm việc.”
“Không ngờ cậu lại thù dai như vậy đấy.” Lâm Thao nói.
“Lý Triết, tôi nói rồi đó, tôi đã điều tra về cậu, có một điều khiến tôi tò mò. Cậu có hai cơ hội thăng chức ở Đỉnh Thăng, nhưng cậu từ chối cả hai, nguyên nhân là gì?”
“Quản lý ở Đỉnh Thăng hỗn loạn, quản lý cấp cao chia bè kéo cánh, làm việc rất khó khăn. Thăng chức có tăng lương nhưng cũng mệt mỏi hơn. Tôi thấy không có lợi.”
“Quả giống như những gì cậu sẽ nói.” Lâm Thao không ngạc nhiên. Hắn đã sớm nhận ra bạn trai của em trai mình có nguyên tắc riêng, sẽ không chịu sự ràng buộc nào.
“Xem ra cậu nói sẽ suy nghĩ chỉ là đối phó thôi.”
“Anh Thao, tôi biết anh muốn cho tôi một công việc tốt, nhưng tôi đã quen sống theo cách của mình.”
“Cậu nói ngày mai muốn đi chơi cầu lông không phải cũng là đối phó đấy chứ?”
“Cái đó thì không phải.”
“Lý Triết, cậu chơi cầu lông không tệ, có hứng thú tham gia giải đấu của câu lạc bộ chúng tôi không?”
“Thi đấu khi nào?”
Nghe lén cuộc trò chuyện của anh trai và Lý Triết, Lâm Nhiên vừa nghe vừa cười trộm. Hai người dường như rất hòa hợp.
Tết âm lịch năm nay, Lâm Nhiên và Lý Triết ở lại nhà mẹ Lâm đến mùng năm. Khi dì Trương giúp việc trở lại, họ mới rời đi.
Sau Tết, Lý Triết lại bận rộn với việc trang hoàng cho căn nhà mới, tất bật chuẩn bị chuyển nhà. Hơn nữa, Lý Triết cũng có một lễ cưới cần tham gia, đó là hôn lễ của chị họ anh.
Ban đầu đám cưới dự định tổ chức trong năm, nhưng vì lý do nào đó đã dời đến đầu xuân.
Lý Triết về quê một chuyến, đã nhiều năm anh không trở về nơi này. Anh tham dự đám cưới của chị họ và ở lại quê một đêm, ngày hôm sau mới quay về thành phố H.
Khi về đến thành phố H đã là khuya, Lý Triết mở cửa phòng, thấy đèn phòng khách vẫn còn sáng. Chú chó nhỏ đang ngủ trong ổ, còn Lâm Nhiên đắp chăn nằm trên sofa, cũng đã ngủ.
Nhìn dáng vẻ của cậu, hiển nhiên là đã chờ ở phòng khách cả đêm.
Lý Triết rón rén đi về phía Lâm Nhiên, suýt nữa va vào lọ hoa trên bàn. Anh đỡ lấy bình hoa đặt vững lại, rồi nhẹ nhàng đến gần Lâm Nhiên, cúi xuống ôm cái người đang ngủ ngoan vào lòng, bế lên.
Ôm Lâm Nhiên trong lòng, Lý Triết vững vàng đi từ phòng khách vào phòng ngủ. Vừa đặt Lâm Nhiên xuống giường, cậu đã tỉnh, khẽ nói: “Sao giờ anh mới về?”
Bị ôm lấy không buông, Lý Triết chỉ có thể nằm xuống với Lâm Nhiên: “Không phải anh bảo em cứ ngủ trước đi rồi sao, thế mà em còn nằm ở phòng khách chờ anh?”
Lâm Nhiên không chịu nhận, lẩm bẩm: “Ai chờ anh, em xem TV rồi ngủ quên thôi.”
Lý Triết cười khẽ, vuốt ve mặt Lâm Nhiên. Đang buồn ngủ không mở nổi mắt, Lâm Nhiên cố gắng căng đôi mắt mơ màng, ngái ngủ nói: “Ngày mai mọi người đi chơi ở một làng du lịch được đánh giá rất tốt… Chị Ngải Gia… Văn Văn… Mẹ em… Dì Lệ… Mọi người đều đi.”
Lý Triết nói: “Chúng ta cũng đi.”
Lâm Nhiên ôm Lý Triết, cảm nhận nhiệt độ và trọng lượng cơ thể của anh, mơ màng nói: “Chúng ta sẽ thuê phòng có giường lớn… cùng tắm suối nước nóng… còn muốn…”
Lý Triết cười: “Được, tất cả đều được.”
Họ sẽ tựa vào nhau trong sương, nghe nhịp đập trái tim nhau, ngoài cửa sổ là núi non xanh biếc, mây trắng và bầu trời thăm thẳm.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Đạo diễn: Toàn văn kết thúc, cảm ơn mọi người đã đồng hành. Từ nay về sau, hoàng tử và hoàng tử sẽ sống hạnh phúc bên nhau.
Hết.
Chú thích:
[1] Ficus umbellata: Cây cảnh Ficus umbellata thuộc họ Sung Ficus, là chị em của đa búp đỏ, bàng Singapore hay cây Bồ đề. Cây cảnh này dễ rụng lá nhưng mùa hè là thời kỳ sinh trưởng mạnh của cây nên việc chăm sóc cũng không mấy khó khăn. Vào mùa hè, khi cây cảnh mạnh mẽ nhất, lá của nó sẽ tiếp tục phát triển và mở ra rất nhanh.
[2] Cây sa kê: Cây Sake có phiên âm đúng tiếng Việt là xa kê, gốc tiếng Thái สาเก là một loài cây gỗ có hoa trong họ Dâu tằm, bản địa của bán đảo Mã Lai và các đảo miền tây Thái Bình Dương, nhưng hiện nay đã được trồng rộng khắp trong khu vực nhiệt đới, trong đó có Nam Bộ.
[3] Cây ngàn năm (千年木) / Huyết giác Madagascar (Dracaena marginata): là một loài thực vật có hoa trong họ Tóc tiên (Ruscaceae). Cây Dracaena marginata xuất xứ từ Madagascar. Cây này phát triển chậm và là một loại cây nhỏ nhưng có thể cao từ 2 đến 5 m. Lá cây dài khoảng 30 đến 90 cm; rộng khoảng 2 đến 7 cm và bóp nhọn ở cuối lá.
[4] Cây phúc: hay còn được gọi là cây phước là loại cây cảnh có dáng lá đẹp mắt và màu hoa nhã nhặn. Nhờ đó, loại cây này thường được những người yêu thích cây cối lựa chọn trồng ở sân vườn, văn phòng… hoặc trồng chậu để trang trí ngoại thất cho nhà ở.
[5] Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa (饿死的骆驼比马大): ý chỉ ngay cả trong tình huống tồi tệ nhất, một người hoặc một thứ từng mạnh mẽ hoặc giàu có vẫn còn mạnh mẽ hoặc có ảnh hưởng hơn so với người hoặc thứ thông thường.