Ngày tổ chức đám cưới, rất nhiều khách khứa tham dự, là bạn của chú rể, Lâm Nhiên ngoài phụ trách tiếp khách và xử lý một số tình huống phát sinh trong hôn lễ, còn phải làm phù rể.
Cứ ngỡ rằng ngày Ngụy Kiêu kết hôn, cậu sẽ khổ sở, sẽ đau lòng, nhưng khi ngày này thực sự tới, Lâm Nhiên lại chỉ thấy khẩn trương và mệt mỏi, không có dư thời gian để đa sầu đa cảm, trở thành phù rể quả thật không phải một nhiệm vụ dễ dàng.
Lâm Nhiên luống cuống tay chân đón tiếp từng đợt khách. Chờ đến khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, cậu mới tranh thủ thả lỏng một chút.
Tiếp theo là nghi thức hôn lễ dài dòng, phù rể và phù dâu thỉnh thoảng hỗ trợ trong quá trình của buổi lễ.
Nghi thức hôn lễ vẫn đang tiếp tục, cô dâu chú rể đứng trên lễ đài, giữa những lời chúc phúc từ bạn bè và người thân, ôm nhau trao môi hôn. Tiếng hoan hô tại hiện trường ồn ào điếc tai, Lâm Nhiên bị bầu không khí lây nhiễm, cũng cao giọng hò hét và không ngừng vỗ tay.
Trên mặt chú rể Ngụy Kiêu ngập tràn hạnh phúc, anh chăm chú nhìn cô dâu, ánh mắt đong đầy tình yêu. Cô dâu hạnh phúc rơi nước mắt, hai tay gắt gao ôm lấy cổ chú rể.
Họ trao nhau nụ hôn chứa chan tình cảm, thực sự nhồi một đống cơm chó cho những người độc thân tại lễ cưới.
Hai mắt Ngụy Văn Văn ướt đẫm, cô nhẹ nhàng lau đi. Cô thật lòng cảm thấy hạnh phúc cho anh trai, nhưng lại có chút buồn bã.
Tình thân đôi khi cũng phức tạp, vừa hy vọng có thể thường xuyên gặp nhau, vừa hy vọng họ có thể có một gia đình riêng thật hạnh phúc.
Với những anh chị em thân thiết cùng nhau lớn lên, khi anh chị kết hôn và rời xa gia đình, cảm giác lưu luyến càng nhiều hơn.
Lâm Nhiên lại nhìn Ngụy Kiêu đang ôm cô dâu chìm đắm trong hạnh phúc, trong lòng cậu không chỉ có sự lưu luyến mà còn là niềm vui mừng. Cậu dần hiểu vì sao Ngụy Văn Văn gọi mình là “đồ cuồng anh trai”.
Mọi người sôi nổi chúc phúc cho cô dâu chú rể, bên tai Lâm Nhiên toàn những lời chúc trăm năm hạnh phúc, bạch đầu giai lão. Lâm Nhiên khẽ nói: “Anh Kiêu, chúc anh và chị dâu hạnh phúc mỹ mãn.”
Tự mình nói ra lời chúc phúc, Lâm Nhiên cuối cùng cũng mỉm cười, cảm thấy thoải mái.
Nhưng Lâm Nhiên không có dư thời gian xúc động vì hạnh phúc của người khác, bởi ngay sau đó đã đến phần cô dâu chú rể mời rượu. Phù rể cần ở bên cạnh chú rể, thỉnh thoảng còn phải giúp chú rể chắn rượu.
Khách mời nhiệt tình quá mức, phù rể không tránh được việc phải uống rượu. Lâm Nhiên uống liền ba bốn ly đã đỏ bừng mặt, chân bước liêu xiêu.
Ngụy Kiêu nhỏ giọng dặn dò các phù rể khác: “Mọi người để ý Tiểu Nhiên, đừng để em ấy uống nữa.”
Lâm Nhiên không giỏi uống rượu, cũng không giống những phù rể thường xuyên uống để nâng cao tửu lượng kia.
Cô dâu chú rể vừa mới kính rượu xong một bàn, quay trở lại bàn chính. Ngay sau đó đã có khách khác lục tục tới mời rượu, phù rể vẫn phụ trách chắn rượu như cũ.
Trong quá trình này, Lâm Nhiên lại uống thêm khoảng chừng hai ly rượu, những phù rể khác cũng đều có vẻ đã say.
Lâm Nhiên say rượu tự giác quay về chỗ ngồi của mình. Vừa đặt mông xuống đã cảm thấy đầu óc choáng váng.
Có một vị khách ngồi cùng bàn với Lâm Nhiên nâng ly mời rượu, bị Lâm Thao ngăn lại, hắn nói: “Em ấy say rồi, không uống được nữa đâu.”
“Lần sau chắc chắn em sẽ uống cùng.” Hai mắt Lâm Nhiên lờ đờ mê man, nhưng cậu vẫn lễ phép từ chối.
Lâm Nhiên lảo đảo đứng dậy, định tới nhà vệ sinh.
“Tiểu Nhiên đi đứng không vững, để tôi dìu cậu đi nhé.” Tưởng Hâm ngồi ở một bàn gần Lâm Nhiên, thấy vậy liền vội vàng đứng dậy tiến lại gần.
Trên người Tưởng Hâm có mùi rượu, có vẻ cũng uống không ít.
“Không cần, tôi tự đi được.” Lâm Nhiên xua tay, từ chối thẳng thừng.
Lâm Nhiên bước chậm rì rì, Tưởng Hâm ân cần đi bên cạnh, muốn đỡ Lâm Nhiên nhưng cậu không để hắn ta chạm vào, tỏ vẻ rất kháng cự.
Dù vậy, Tưởng Hâm vẫn thân mật ôm vai Lâm Nhiên. Với sức mạnh của Tưởng Hâm, Lâm Nhiên say rượu không thể đẩy ra.
Lâm Thao đang trò chuyện với người khác, đột nhiên đẩy ghế đứng dậy, nói với người bên cạnh: “Xin lỗi, khi khác tôi lại tiếp chuyện.”
Hắn bước nhanh về phía Lâm Nhiên và Tưởng Hâm, còn chưa đến gần thì đã thấy Ngụy Văn Văn bước tới trước mặt hai người, hỏi han tình hình của Lâm Nhiên.
“Tưởng Hâm, anh là khách mà, mau ngồi lại bàn tiệc đi, để tôi đưa Tiểu Nhiên vào phòng nghỉ tạm.”
Ngụy Văn Văn cười thân thiện, nhanh chóng nắm lấy cánh tay Lâm Nhiên, kéo cậu về phía mình, dùng sức đỡ lấy cậu.
“Tiểu Nhiên trông gầy nhưng thật ra vẫn nặng, Văn Văn, cô không thể dìu nổi đâu.”
Tưởng Hâm quay đầu lại nhìn, đó là Lâm Thao – anh trai của Lâm Nhiên. Hắn nhìn Tưởng Hâm với ánh mắt lạnh lùng, chỉ cần một ánh nhìn khiến Tưởng Hâm lập tức tỉnh táo lại.
Lâm Thao đỡ lấy Lâm Nhiên, trao đổi ánh mắt với Ngụy Văn Văn, rồi đưa Lâm Nhiên đi.
“Em không cần nghỉ ngơi! Đêm nay em là phù rể của anh Kiêu, chừng nào tiệc rượu kết thúc còn phải tiễn khách nữa.” Lâm Nhiên kháng nghị với anh trai, rõ ràng đã say lắm rồi.
“Đã say mèm thế này rồi mà còn nói huyên thuyên!”
Lâm Thao nghiêm giọng, không cho Lâm Nhiên cãi lại, kéo cậu vào phòng nghỉ cho khách, đặt cậu nằm trên sofa.
Bị anh trai mắng, Lâm Nhiên cảm thấy hơi ấm ức, thêm vào đó là mệt mỏi, cậu nằm ghé lên bàn trà, mơ màng sắp ngủ.
Một lúc lâu sau, cảm giác choáng váng giảm bớt, Lâm Nhiên chậm rãi đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, hất nước lạnh muốn mình tỉnh táo đôi chút.
Khi tiệc rượu kết thúc, Lâm Nhiên cùng các phù rể đẹp trai khác tụ tập lại, đứng ở cửa lớn cạnh chú rể để tiễn khách.
Khách khứa lần lượt nối đuôi nhau rời khỏi khách sạn, bên trong dần yên tĩnh lại.
Bên ngoài khách sạn chật kín người lên xe về và những chiếc ô tô đón đưa, nhất thời vô cùng đông đúc.
“Nhiên Nhiên.”
Nghe thấy tiếng mẹ gọi, Lâm Nhiên ngẩng đầu, thấy anh trai Lâm Thao đang đi cùng mẹ. Bên cạnh họ là một chiếc ô tô đang đỗ, Lâm Nhiên nhận ra đó là xe của anh trai, người lái xe là tài xế của hắn.
Ngụy Kiêu kết hôn, với mối quan hệ giữa hai nhà họ Lâm và Ngụy, mẹ Lâm đương nhiên sẽ đến tham dự lễ cưới. Bà ngồi chung bàn với các cô dì nhà họ Ngụy, cả buổi tối đều trò chuyện rất vui vẻ, đến giờ mới để ý tới Lâm Nhiên.
Bên cạnh mẹ Lâm là một người phụ nữ và một bé gái, cả hai đều là thân thích của nhà họ Ngụy, và người phụ nữ đó rất quen thuộc với mẹ Lâm.
“Mẹ, mọi người đi trước đi, con đã nhờ một người bạn tới đón rồi!” Lâm Nhiên vui vẻ vẫy tay chào mẹ, bộ dáng chẳng giống như đang say rượu.
Lâm Thao kéo cửa xe, đưa mẹ Lâm cùng hai người họ hàng nhà Ngụy lên xe.
Bên ngoài khách sạn, các xe dần dần thưa thớt, khách khứa cũng đã đi được hai phần ba. Lâm Thao quay đầu tìm kiếm bóng dáng Lâm Nhiên, thấy cậu đã chạy ra bên đường, một chiếc ô tô đang chậm rãi tiến đến gần.
Tài xế hạ cửa sổ xe, Lâm Nhiên đứng bên cửa sổ, mặt lộ vẻ vui mừng trò chuyện với người lái xe. Lâm Thao muốn nhìn rõ mặt tài xế nhưng ánh đèn lờ mờ chỉ giúp hắn nhìn được biển số xe.
Thật kỳ lạ, Lâm Nhiên thường lui tới với những người bạn mà Lâm Thao hầu như đều biết, nhưng hắn chưa từng thấy ai lái chiếc xe này.
Lâm Nhiên ngồi vào ghế phụ, chiếc ô tô quay đầu và nhanh chóng rời đi.
Lý Triết vốn đang chơi ở sân bóng rổ trong khu chung cư của mình. Tối nay trong khu diễn ra một trận đấu bóng rổ khá kịch liệt. Lý Triết có thể lực tốt, chạy suốt trận mà không nghỉ, anh một mình ghi được mười hai điểm, bao gồm hai quả ba điểm.
Trình độ bóng rổ trong khu không cao, nên ghi điểm không khó.
Kết thúc trận đấu, quần áo Lý Triết ướt đẫm mồ hôi. Anh ngửa đầu uống cạn một chai nước khoáng, gió đêm thổi qua da thịt mang lại cảm giác lành lạnh.
“Lý Triết, lão Chương nói muốn mời mọi người ăn khuya, cậu có công lớn, nhớ đến nhé.
Một bàn tay vỗ lên vai Lý Triết, là đồng đội cùng chơi bóng đêm nay.
“Các anh đi đi, tôi còn có việc.” Lý Triết lau mồ hôi trên mặt, thỉnh thoảng có giọt mồ hôi từ tóc nhỏ xuống.
“Lý Triết à, cậu khó mời thế.” Đối phương thở dài.
Lý Triết không bận tâm, vì trước đó đồng đội cũng từng mời anh uống rượu nhưng lần nào anh cũng từ chối.
“Cả người dính đầy mồ hôi, tôi phải về tắm rửa thay quần áo.” Đối phương có vẻ cũng hiểu rằng Lý Triết không thích giao lưu, nên không ép buộc. Gã vén áo lên ngực, mồ hôi đầy đầu, lắc lư rời đi.
Lý Triết ném chai nước khoáng rỗng vào thùng rác, đi về phía tòa nhà của mình, chuẩn bị về nhà tắm rửa.
Về đến nhà, bật đèn lên, Lý Triết nhìn phòng khách trống vắng hiện ra trước mắt, anh đã nhìn nhiều thành quen. Lý Triết kéo một chiếc ghế ngồi xuống, cởi giày và tất, đổi sang đôi dép lê.
Anh đi vào phòng tắm, cởi bộ quần áo cộc mặc khi chơi bóng, đang định bước vào vòi sen thì đột nhiên nghe thấy điện thoại trên kệ đồ rung lên. Lúc này đã khuya, đây là thời gian mọi người nghỉ ngơi vào buổi tối, không thể là cuộc gọi công việc, không ai gọi cho Lý Triết vào giờ này.
Lý Triết cầm lấy điện thoại, mắt thấy số điện thoại quen thuộc, anh nhận cuộc gọi, đó là Lâm Nhiên.
Giọng đối phương lười biếng, nói năng lộn xộn, rõ ràng là đã uống say.
“Lý Triết, đến đón tôi với, tôi đang ở khách sạn, mệt quá, anh đã ăn cơm chưa?”
Giờ đã là lúc đi ngủ, còn hỏi người ta đã ăn cơm chưa. Đã thế nói mình ở khách sạn nhưng lại không nói tên khách sạn, thật phiền phức.
Lý Triết nhịn, không cúp máy, anh gằn giọng: “Không rảnh.”
Âm thanh ồn ào truyền qua điện thoại, chắc hẳn Lâm Nhiên đang ở một nơi vô cùng náo nhiệt.
Nhớ lại lần trước Lâm Nhiên uống xỉn quắc cần câu, Lý Triết bóp trán, mặc kệ liệu cậu có thể gặp chuyện không may. Anh nói: “Gọi bạn cậu đến đón đi.”
“Anh không phải là bạn của tôi sao.” Lâm Nhiên lười biếng nói, giọng điệu nghe thật mềm mại.
“……”
Vài giây trôi qua, Lý Triết miễn cưỡng hỏi: “Địa chỉ khách sạn?”
“ Khách sạn XXX.”
Giọng Lâm Nhiên mang theo ý cười, “Lý Triết, đêm nay ở đây đông lắm… Rất khó gọi xe… Anh đến đón tôi được không?”
Đã nói địa chỉ luôn rồi còn hỏi có đến đón hay không, chẳng phải lần trước còn mạnh miệng khẳng định mình không phải sâu rượu sao.
“Tôi đến ngay.”
Lý Triết biết khách sạn đó, cách khu chung cư anh ở cũng không xa.
“Lý Triết, anh tốt quá à!”
Nhớ đến việc mình đang trần truồng, Lý Triết lạnh lùng nói: “Tôi sẽ thu tiền xe.”
Người đầy mồ hôi, chưa cả kịp tắm, anh lấy một bộ quần áo mặc vào, lái xe đến khách sạn nơi Lâm Nhiên đang đứng.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Triết nhịn lắm mới không viết 《 Coi nè, tôi làm tài xế chạy xe công nghệ còn gặp phải tên khách kỳ quặc (tiếp theo) 》
Đạo diễn: Nếu cậu nói linh tinh trên mạng, chắc chắn sẽ có rất nhiều người hô hào “Yêu nhau đi!”