Vượt Ngoài Dự Đoán

Chương 8



Lý Triết đón Lâm Nhiên ngoài cửa quán bar. Lâm Nhiên ngồi vào xe, thắt dây an toàn rồi thanh minh cho bản thân: “Tôi không uống rượu, chỉ uống hồng trà.”

Câu này như để làm rõ, cũng như để nhấn mạnh, dường như cậu muốn đối phương biết rõ điều này. Thật ra, trong lòng Lý Triết còn không nghĩ tới việc đó.

Lần đầu cả hai gặp nhau, Lâm Nhiên đã ở trong trạng thái say xỉn, nên cậu không muốn để lại ấn tượng là một kẻ mê rượu.

Trước cửa quán bar nhiều xe cộ nên chiếc xe di chuyển với tốc độ vô cùng chậm chạp. Lý Triết không đáp lại lời Lâm Nhiên, chỉ tập trung quan sát xung quanh. Khi xe thoát khỏi đoạn đường tắc nghẽn, Lý Triết mới hỏi: “Bệnh dạ dày của cậu đã khỏi chưa?”

Giọng điệu của anh giống như chỉ đang nói chuyện phiếm, chứ không phải quan tâm.

Đêm Ngụy Kiêu kết hôn, Lâm Nhiên làm phù rể uống quá nhiều, hôm sau liền bị đau dạ dày. Trong một lần tán gẫu với Lý Triết, Lâm Nhiên đã nhắc đến chuyện này.

“Ừ, cũng khá hơn rồi. Giờ tôi rất yêu quý thân thể của mình đó.”

Lâm Nhiên duy trì tư thế ngồi thẳng chỉ được vài giây, sau đó lại lười biếng dựa vào ghế, nhìn Lý Triết lái xe bên cạnh. Lý Triết mặc một chiếc áo lông sáng màu và quần đen, vóc dáng cao ráo, vòng eo không có chút mỡ thừa, trông còn có phần thanh lịch.

Chân Lâm Nhiên chợt chạm vào một vật gì đó. Cậu cúi đầu nhìn, thấy là một chiếc túi giấy, ngạc nhiên hỏi: “Có phải hành khách nào để quên đồ không?”

“Đấy là áo khoác của tôi.”

Nghe Lý Triết trả lời thản nhiên, Lâm Nhiên mở túi lấy ra xem, thấy bên trong có một bọc quần áo dày, là áo khoác của Lý Triết. Đêm xuống trời lạnh, Lý Triết đôi khi phải đón khách đến muộn. Trong xe ấm áp thì có thể cởi áo khoác ngoài để lái xe thuận tiện hơn, nhưng khi ra khỏi xe, anh cần một chiếc áo chống rét.

Lâm Nhiên loay hoay cầm chiếc áo khoác ướm thử lên người, vạt áo dài rủ xuống đất. Dường như vì buồn chán, cậu bỗng tìm thấy niềm vui nhỏ, giữ chặt tay áo và đo chiều dài.

Lý Triết dùng giọng điệu như tài xế hỏi hành khách: “Cậu muốn về nhà hay đi đâu nữa?”

Phía trước là một ngã tư đường, với tài xế, phải kịp thời quyết định xem nên rẽ trái, rẽ phải, đi thẳng hay quay đầu.

Lâm Nhiên co hai chân lên ghế, nhét tay vào ống tay áo của Lý Triết, cằm tựa vào cổ áo, hưng phấn bừng bừng nói: “Lý Triết, chúng ta đi ăn khuya đi, tôi mời! Tiệm hoành thánh lần trước anh dẫn tôi tới ăn rất ngon.”

“Chơi đủ rồi đấy, trả áo lại cho tôi đi.”

Lý Triết lạnh lùng liếc cậu, như đang dạy dỗ một đứa trẻ nghịch ngợm. Anh im lặng đổi hướng xe, lái về hướng quán ăn khuya.

Lâm Nhiên gấp lại áo khoác, đặt trên đùi, vuốt phẳng cổ và tay áo, cuộn lại rồi cẩn thận đặt vào túi giấy, trông vô cùng ngoan ngoãn.

Nhìn xe cộ qua lại ngoài cửa sổ, Lâm Nhiên có hơi chán, cậu nghiêng đầu, như đang suy nghĩ gì đó.

“Lý Triết, tôi dự định tìm việc làm.” Lâm Nhiên lẩm bẩm, giọng không lớn.

Đối phương không đáp lại, Lâm Nhiên cho rằng anh không nghe rõ, nhưng cũng không lặp lại.

Sau một lúc lâu, xe đi qua một cây cầu lớn, ánh đèn chiếu sáng rực rỡ. Lâm Nhiên ngẩn ngơ nhìn chằm chằm ánh đèn, đột nhiên nghe Lý Triết hỏi: “Cậu định tìm công việc dạng gì?”

Hóa ra là anh đã nghe thấy rồi.

“Kiểu công việc giờ giấc ngắn, ngày làm tám tiếng, không phải tăng ca.” Lâm Nhiên nói vu vơ, nhưng cậu quả thật muốn một công việc như vậy.

Trọng điểm của những lời này là: Tôi chỉ muốn tìm một công việc nhẹ nhàng, không quan tâm đến thăng chức hay tăng lương.

Động cơ tìm việc của cậu khác hẳn với người thường, không liên quan đến tiền, có lẽ chỉ muốn kết thúc cuộc sống ăn không ngồi rồi, chơi bời lêu lổng của con nhà giàu.

“Công ty chúng tôi gần đây đang tuyển người, có vị trí nhàn hạ, không yêu cầu cao, cậu có thể thử nộp hồ sơ.” Lý Triết nói với giọng điệu có chút chế nhạo, muốn nhàn hạ thì đương nhiên lương sẽ thấp.

Lâm Nhiên nghe rất nghiêm túc, chau mày, nhỏ giọng: “Nếu tôi mà muốn vào Đỉnh Thăng thì cũng không cần phải nộp đơn.”

Giọng cậu rất nhỏ, nhưng Lý Triết vẫn nghe được.

“Haizz, tìm việc thật phiền phức, nhưng đã vài tháng rồi tôi không đi làm, còn không kiếm việc gì làm thì tôi cảm giác mình sắp biến thành kẻ vô dụng mất.” Lâm Nhiên vò vò mái tóc mềm mại, trông rất phiền muộn.

Vùi đầu suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên Lâm Nhiên ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh: “Tôi có thể tìm việc ở khu vực gần quảng trường Nam Nhất ha, nhiều tòa nhà văn phòng như vậy, chắc chắn sẽ có công việc phù hợp.”

Nơi Lý Triết làm việc cũng gần khu vực quảng trường Nam Nhất.

Tâm trạng của Lâm Nhiên chuyển biến quá nhanh, giống như cậu là người từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp khó khăn, luôn thoải mái và lạc quan như mặt trời nhỏ.

Bãi đỗ xe bốn phía đều chật kín, Lý Triết tìm được một vị trí vừa khéo, không hề bối rối mà vững vàng đưa xe vào chỗ đỗ, vừa đánh tay lái vừa hỏi: “Sơ yếu lý lịch có mấy tháng bỏ trống, cậu tính lấp kiểu gì?”

Trước đó Lâm Nhiên không nghĩ đến vấn đề này, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nói là bị bệnh nằm viện, nếu không thì nói là… gặp tai nạn xe cộ phải dưỡng thương?”

Lâm Nhiên vò đầu bứt tai.

Đỗ xe xong, Lý Triết nói: “Viết CV xong thì đưa tôi xem trước.”

Lý Triết lớn hơn Lâm Nhiên hai tuổi, kinh nghiệm làm việc và tìm việc của anh đều phong phú hơn Lâm Nhiên.

Hai người dừng xe ở bãi đỗ xe chợ đêm, Lâm Nhiên và Lý Triết cùng nhau đi bộ vào chợ đêm, hòa vào dòng người, đi một đoạn lại dừng lại.

Họ đến tiệm hoành thánh nằm trong góc khuất của chợ đêm, trong quán gần như kín chỗ. Lâm Nhiên và Lý Triết tìm được một chỗ trống, ngồi xuống gọi hai tô hoành thánh lớn.

Lâm Nhiên giành trả tiền, vô cùng nhiệt tình dù chẳng tốn là bao, Lý Triết cũng tùy cậu.

Thực khách trong tiệm nhìn cách ăn mặc thì đa phần đều là dân cư xung quanh. Tiệm hoành thánh này có vẻ đã mở lâu năm, bảng hiệu dầm mưa dãi nắng treo ở ngoài đã có dấu vết tháng năm, bài trí bên trong cũng cũng khá xưa cũ.

Nếu là trước đây, Lâm Nhiên sẽ không ăn ở những quán ăn quá mức giản dị như thế này.

Một tô hoành thánh nóng hổi được bưng lên bàn, Lâm Nhiên đặt tay lên miệng tô, cả đường tới đây đều hứng gió đêm lạnh căm căm, tới giờ mới cảm nhận được chút ấm áp.

Lý Triết cầm thìa, uống hai muỗng canh trước rồi mới ăn hoành thánh, anh cúi đầu tập trung ăn. Lâm Nhiên thì sợ nóng, múc một viên hoành thánh lên, thổi nhẹ mới cẩn thận cắn một miếng, cảm nhận hương vị ngon lành rồi ăn hết cả viên, nhai nuốt kỹ càng.

“Trước đây tôi không biết có tiệm này, vị trí quá hẻo lánh.”

Lâm Nhiên nuốt viên hoành thánh thứ hai, ngẩng đầu nhìn thực đơn trên tường, miệng đầy đồ ăn, nói không rõ: “Lần tới đến, tôi sẽ thử món này.”

Đã gần rạng sáng, Lý Triết đón khách cả ngày trời, bữa tối ăn qua loa, lúc này thực sự rất đói bụng, tô hoành thánh không bao lâu đã thấy đáy, trong khi đó Lâm Nhiên ăn rất chậm, vẫn còn hơn nửa tô.

“Còn quán nào ngon nữa lần sau anh lại dẫn tôi đi ăn nhé.” Lâm Nhiên cắn thìa nhìn Lý Triết, thấy đối phương đã ăn xong.

“Tôi ít khi ăn ngoài lắm, bình thường đều tự nấu.” Lý Triết đặt thìa vào bát, đẩy sang một bên.

Lâm Nhiên kinh ngạc, ngẩng phắt đầu, dường như nhớ lại lần đầu gặp Lý Triết, anh cũng nấu mì trứng, nên cậu không còn thấy lạ nữa. Cậu lẩm bẩm tự nói: “Tự nấu ăn mất nhiều thời gian lắm, lại còn phải mua đồ và rửa bát.”

Lâm Nhiên bỏ qua công đoạn chuẩn bị và nấu nướng, vì cậu chưa từng xuống bếp nên không thể hình dung quá trình đó. 

Lâm Nhiên ăn rất nhã nhặn, nhai kỹ nuốt chậm. Ngón tay cầm thìa trắng nõn và mịn màng, vừa nhìn đã biết là người sống trong nhung lụa.

Ăn uống no nê, Lý Triết ngồi chờ Lâm Nhiên ăn hết tô hoành thánh. Khi chỉ còn lại hai viên cuối cùng, Lâm Nhiên đã cảm thấy no, phần ăn này quá nhiều với cậu. Cậu nhẹ nhàng khảy thức ăn trong tô, lén lút nhìn Lý Triết.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Lý Triết, Lâm Nhiên ăn hết hai viên hoành thánh cuối cùng, không lãng phí đồ ăn.

“Đi thôi.”

Lý Triết kéo Lâm Nhiên. Lâm Nhiên chậm chạp bước theo sau, bị Lý Triết kéo tay đi ra ngoài.

Tới khi gặp một đôi tình nhân dắt tay nhau, Lâm Nhiên mới ý thức được điều gì đó, liền rút tay khỏi tay Lý Triết. Thấy anh không phản ứng gì, hẳn là không nghĩ đến hướng này, trai thẳng hoàn toàn không để ý đến việc chạm tay với người đồng tính.

Bàn tay của Lý Triết lớn hơn, cũng nóng hơn tay của Lâm Nhiên, thực sự là một bàn tay vừa to vừa ấm áp.

Đi qua chợ đêm, trên đường khắp nơi đều là những đôi tình nhân, họ dắt tay, ôm eo nhau, nổi bật giữa đám đông.

Lý Triết bước nhanh phía trước, với lợi thế về chiều cao và thể trạng, anh đi như không có ai cản trở. Lâm Nhiên dần bị tụt lại phía sau, cậu chỉ còn nhác thấy bóng chiếc áo khoác tối màu của Lý Triết, hơi không để ý một chút đã mất dấu anh.

Đang mờ mịt nhìn xung quanh thì đột nhiên thấy một thân hình cao lớn tới gần, dùng thân mình ngăn đám đông, đi đến bên cạnh cậu: “Đang ngẩn người đấy à?”

Lý Triết chạm vào cánh tay cậu, giục: “Theo tôi.”

Lâm Nhiên vội chạy theo, oán trách: “Cuối tuần chợ đêm đông người thật đấy, chen chúc như đồ hộp vậy.”

“Chẳng phải cậu muốn đến chợ đêm ăn khuya sao?”

Lý Triết thỉnh thoảng kéo tay Lâm Nhiên để tránh cho cậu lại bị đám đông xô đẩy.

Cuối cùng họ cũng ra khỏi chợ đêm, đến bãi đỗ xe. Lâm Nhiên bò lên xe, Lý Triết khởi động ô tô, trong khi Lâm Nhiên nằm dài ra ghế thì Lý Triết vẫn thẳng lưng.

“Anh không mệt à? Lái xe cả một ngày nay.”

Nghiêng mặt nhìn Lý Triết, cậu thấy trên mặt anh không có dấu hiệu mệt mỏi.

“Vẫn ổn.”

Lý Triết chậm rãi lái xe ra khỏi bãi đỗ, vẻ mặt bình thản: “Tối nay kết thúc công việc vậy là còn sớm, có lúc rạng sáng hai giờ tôi vẫn đang đón khách kìa.”

Nghĩ đến việc Lý Triết đi làm cả tuần, khó khăn lắm mới được nghỉ cuối tuần thì lại lái xe đón khách, Lâm Nhiên không khỏi thắc mắc anh đã duy trì lối sống này bao lâu rồi.

“Lý Triết.”

“Gì?”

Lâm Nhiên vuốt cái bụng no căng, chậm rì rì nói: “Tôi cho mượn anh chút tiền nhé, anh còn thiếu bao nhiêu để sửa sang nhà?”

Đợi mãi Lý Triết không trả lời, trong xe rơi vào trầm mặc.

“Đừng có hỏi tôi ăn gì mà lớn!”

Cảm giác bị đối phương nhìn chằm chằm, Lâm Nhiên giải thích trước, như thể nếu hỏi nữa cậu sẽ giận: “Tôi nói thật, tôi nhìn người hơi bị chuẩn, tôi biết anh sẽ không ôm tiền bỏ trốn.”

“Cậu tự tin thật đấy.”

Lý Triết dường như đang cười, phát ra tiếng trầm thấp.

“Còn nữa, tôi biết anh sống ở đâu, làm việc ở đâu, biết số điện thoại của anh, cả số chứng minh thư của anh nữa…”

“Số chứng minh thư của tôi á?”

“Nó có trên bằng lái của anh mà.”

Lâm Nhiên từng xem qua bằng lái của Lý Triết đặt trong xe, thực ra dù nói vậy, cậu cũng không thể nhớ nổi một chuỗi số dài như thế.

Xe chạy ra đường lớn, hòa vào dòng xe cộ, con đường phía trước thẳng tắp và yên bình. Cảm nhận ánh nhìn của Lâm Nhiên cứ dính lên mặt mình, cuối cùng Lý Triết lên tiếng: “Không cần đâu.”

“Tôi cũng không đến mức nghèo như cậu tưởng.”

Theo sau là một tràng cười sảng khoái, như thể vừa gặp phải điều gì vô cùng thú vị.

Lâm Nhiên tức giận ôm ngực, quay mặt đi, cảm thấy mình lại bị chế nhạo.

“Lâm Nhiên.”

Một lát sau, thấy Lâm Nhiên vẫn còn giận, Lý Triết gọi.

“Làm sao?” Lâm Nhiên giận dỗi đáp.

Lý Triết mở nhạc, tiếng hát nhẹ nhàng vang lên trong xe. Xe đã rời khỏi đoạn đường dày đặc đèn xanh đèn đỏ, bon bon thẳng tiến.

Lâm Nhiên ngồi thẳng dậy, thoải mái dựa vào ghế, thỉnh thoảng lại liếc về phía Lý Triết. Đối phương dường như luôn nhìn về phía trước, tập trung vào tình trạng đường ban đêm.

Ngay lúc Lâm Nhiên lại nhàm chán quay sang nhìn Lý Triết, ánh mắt cả hai chạm nhau. Lâm Nhiên xấu hổ di chuyển tầm mắt, rồi lại len lén quay lại, phát hiện khóe miệng Lý Triết khẽ nhếch lên.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Triết (buông tay): Thật ra tôi vốn không nghèo.

Đạo diễn: Tôi làm chứng, cậu chỉ là keo kiệt thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.