Màn đêm lặng lẽ buông xuống, gió đông tiếp tục rít gào tàn phá.
Kẹt xe trên cầu vượt.
Con người như những con thuyền mất mái chèo lênh đênh trên biển, muốn di chuyển về phía trước thì tốn sức không bình thường.
Cái tình hình giao thông đánh rắm cũng chẳng được thần kì này.
Chu Kình dằn xuống cảm xúc nóng nảy muốn bóp còi.
Anh ta đặt một tay trên tay lái, tay kia vịn lưng ghế, thỉnh thoảng quay đầu nhìn.
Trình Lê vừa rồi bị Nhậm Tây An ghì dựa vào cửa sổ xe không biết đã gối lên cánh tay Nhậm Tây An từ lúc nào.
Chu Kình như đang xem kịch vậy, ngược lại không lo cho an toàn tính mạng của Trình Lê nữa.
Trong ấn tượng của anh ta, lần trước có
người phụ nữ chạm vào cánh tay Nhậm Tây An, đối phương ôm mãi không
buông, cuối cùng Nhậm Tây An cởi luôn áo, rút cánh tay mà đối phương
đang ôm khỏi tay áo.
Nhậm Tây An thậm chí để lại áo cho đối phương đầy hào phóng.
Trong một số sở thích cá nhân, Nhậm Tây An có sự kiên trì gần như cố chấp.
Anh không có nhiều kiên nhẫn…
Anh cũng không hay biểu đạt bằng lời, mà thường giải quyết bằng một ánh mắt.
Sau khi quay đầu lại, Chu Kình lại liếc nhìn gương chiếu hậu.
Trong ánh mắt Nhậm Tây An lúc này ngược lại tràn đầy sự nhẫn nại.
Rất hiếm có.
***
Chu Kình luôn liếc nhìn phía sau. Nhậm Tây An thu tầm mắt từ ngoài cửa sổ xe lại, bắn về phía anh ta.
Chu Kình vừa định nói gì đó, kinh ngạc phát hiện Trình Lê đã im lặng rất lâu vậy mà chống lại sự mệt mỏi, mở mắt ra.
Chu Kình thầm gào khóc một tiếng: “Cô tỉnh rồi ư?”
Trình Lê theo bản năng đổi từ ngồi nghiêng sang ngồi thẳng dậy, phản ứng đầu tiên của cô là nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
“Đến rồi à?” Trình Lê hỏi, “Tìm đại một giao lộ rồi thả tôi xuống đi.”
Nhậm Tây An ở một bên không lên tiếng.
Chu Kình ừm một tiếng: “Đến rồi, đang chuẩn bị đưa ngài đến bệnh viện đây ạ!”
Trình Lê nhíu mày.
Chu Kình giải thích cho cô: “Hồi nãy gọi mà cô không dậy, đẩy cô một cái cô trượt thẳng xuống làm tôi giật cả mình.”
Phản ứng của Trình Lê lại là nhảy qua Chu Kình lập tức nhìn sang phía Nhậm Tây An: “Xin lỗi anh.”
Cô lại xoay sang nói với Chu Kình:
“Không cần đến bệnh viện đâu, ngủ say một chút thôi, không phải chuyện
lớn. Ở đây dừng xe được không? Tôi có thể xuống ở đây.”
Chu Kình không có gan quyết định chuyện này.
Con ngươi Trình Lê lộ ra chút vẻ mờ mịt, không biết có phải là do thân thể nóng rực gây nên hay không.
Lời cô nói có vẻ không lưu tâm rõ ràng.
Sau khi cô dứt lời, trong xe cũng im lặng như tờ lần nữa.
Tiếng gió yên tĩnh đến bên ngoài cửa xe cũng được phóng đại, đâm thẳng vào màng nhĩ.
Chu Kình mãi không mở khóa cửa xe.
Trình Lê vô cùng yên lặng chờ.
Đột nhiên, Nhậm Tây An mà Trình Lê không trông mong có thể lên tiếng nói: “Đi tiếp.”
Giọng nói trầm thấp lại vang vang mạnh mẽ này rơi gọn trong xe, khiến người nghe không thể nào phản đối được.
Trình Lê hơi bất ngờ.
Cô vốn thật sự chuẩn bị tạm thời ngừng chiến, ít nhất là tối nay không làm gì nữa.
Cô không muốn chạm vào giới hạn của Nhậm Tây An hết lần này đến lần khác.
Dây dưa đến cùng cũng phải chú ý tần suất.
Thời gian qua đi nhiều năm, cô cũng biết e rằng cô không có bản lĩnh thường xuyên đi ven bờ ranh giới của anh mà còn có thể không làm ướt giày.
Nhưng Nhậm Tây An, người mà mỗi một câu
nói trước khi lên xe đều chỉ hướng ai đi đường nấy, nước sông không phạm nước giếng, vậy mà nói đi tiếp.
Câu này giống như là nói: Xuống xe, không được.
Chu Kình không dây vào, làm theo lời Nhậm Tây An.
Trình Lê mấp máy môi: “…”
Cuối cùng cũng không bật ra, cô cảm thấy nói gì cũng sai.
Cô không nói tiếng nào tiếp tục ngồi trên xe.
Chu Kình giữ nguyên kế hoạch lái xe đến bệnh viện gần nhất.
Xe chạy vào bãi đậu xe rồi dừng hẳn ở chỗ đậu, Trình Lê mới mở cửa xuống xe.
Trước khi đóng cửa xe, cô nói với người trên xe: “Cảm ơn các anh.”
Trình Lê còn chưa đóng chặt cửa, chỉ
thấy Nhậm Tây An sau khi cô tỉnh lại đã ngồi ra hàng sau giơ tay lên,
cũng đẩy cửa xuống xe y như vậy.
Trình Lê bất ngờ lần nữa.
Chu Kình có khả năng quan sát, xem xét tình hình của hai người ở bên ngoài xe, ở lại trong xe không nhúc nhích.
**
Trình Lê liếc nhìn tòa nhà cấp cứu gần trong gang tấc, và xe cấp cứu chạy qua cách đó không xa.
Sự bài xích bệnh viện của cô tồi tệ hơn nhiều năm trước, Nhậm Tây An vẫn chưa biết.
Trình Lê xoay người, đưa lưng về phía tòa nhà cấp cứu.
Cô không nói gì cả, nhưng ý nghĩ viết hết trong mắt.
Cô không thể đi vào.
Cô có thuốc, cô chẳng phải là nhất thời kích động, chẳng phải là không biết lý lẽ.
Vả lại cô cảm ơn Nhậm Tây An và Chu Kình còn chịu lo cho sự sống chết của cô.
Nhậm Tây An nhìn hiểu cô đang nói gì.
Anh khoanh tay đứng thẳng theo chiều gió, con ngươi tối dần, sâu không thấy đáy.
Toàn bộ sự kiên nhẫn lúc này của anh bị
vẻ không lưu tâm của Trình Lê và nhiệt độ nóng hầm hập trên người cô mà ở gần cô là có thể cảm nhận được dội sạch.
Cô có thể cút xéo.
Anh để cô đi.
Anh cũng không muốn sau khi nói rất nhiều câu như cả đời không qua lại với nhau rồi lập tức dây dưa như vậy.
Nhưng có những thứ mà con người không chống lại được bằng lý trí.
Là những chuyện bạn biết rõ nên làm thế nào nhưng không làm được.
Trình Lê vừa mới nhấc chân.
Nhậm Tây An mặc một bộ đồ đen gần như sắp tan vào bóng đêm nói: “Cô đi ra ngoài một bước thử xem.”
Giọng anh hờ hững, lời nói không bộc lộ bất kì cảm xúc gì.
Giọng nói này quét qua ốc tai Trình Lê, ấn tượng rất nhạt.
Câu nói gần như là ra lệnh này, nhiều năm lắm rồi Trình Lê chưa từng nghe qua.
Đứng ở bãi đậu xe người qua kẻ lại này cũng không thích hợp để nhớ lại.
Nhưng vì câu này của Nhậm Tây An, Trình Lê đột nhiên nhớ tới một buổi chiều nào đó vào nhiều năm trước.
Một buổi chiều mà cô và Nhậm Tây An cãi nhau.
Trình Lê khuất phục trước, chủ động đi
tìm Nhậm Tây An lại bị huấn luyện viên đày vào chùa Thiền Minh tu thân
dưỡng tính, muốn phá vỡ cục diện bế tắc.
Lúc đó anh đang tập trung viết bài vở mà anh vẫn đang kiên trì ngoài việc tập luyện.
Mấy cái đồ thị hàm số kia dàn ra rõ ràng mạch lạc dưới ngòi bút của anh.
Trình Lê biết anh làm việc chuyên tâm.
Cô và Nhậm Tây An ở cùng một phòng hơn
ba tiếng. Nhậm Tây An không ngẩng đầu, cứ mải miết vùi đầu vào những đề
bài dường như viết thế nào cũng viết không hết kia.
Trình Lê ngồi một bên hơi nản chí, thấy
sắc trời tối dần, cô cảm thấy ngày hôm đó không trông mong chờ được đôi
câu vài lời gì của Nhậm Tây An nữa.
Trình Lê siết chặt giá vẽ mà mình đang đeo chuẩn bị đi.
Nhưng cô vừa đi một bước, Nhậm Tây An đã nhịn hơn ba tiếng không lên tiếng nói: “Em đi về trước một bước nữa thử xem?”
Trình Lê ngang bướng đi một bước thật.
Nhậm Tây An tiếp một câu: “Nhắc nhở em thôi, em nhìn thử đi đến cửa thì em cần phải đi bao nhiêu bước.”
Trình Lê không hiểu.
Nhậm Tây An quăng bút. Cây bút lăn theo sàn nhà phẳng lì vừa vặn trượt đến bên chân Trình Lê như đã được tính toán vậy.
Trình Lê theo bản năng khom người nhặt.
Giống như… tôi tớ.
Trong khoảnh khắc cô cắn răng khinh bỉ
mình, giọng nói không lạnh không nóng của Nhậm Tây An lại chui vào tai
cô lần nữa: “Đi một bước, thêm một lần.”
Ẩn ý là:
Có gan thì em cứ việc đi đi.
Có người mẹ nó làm hòa như em à?
Em mẹ nó chân thành sao?
Khi đó Trình Lê rất muốn cào chết Nhậm Phật gia tác oai tác oái, đồng thời chỉ vào anh mà mắng: Tiên sư nhà anh!
Chẳng lẽ trận cãi nhau cho sướng mồm đó là một mình cô cãi à?!
Nuông chiều anh không nhẹ đâu!
Nhưng khi đó cô nhu nhược, đàng hoàng đứng đó, thật đúng là không bước thêm bước nào nữa.
***
Lá rơi trong chùa vào mùa thu năm ấy
đứng nhìn từ xa xa đẹp đến độ không chân thật. Giống như màn trời vẩy
mưa hắt xuống rất nhiều màu vàng, tạo thành một chùm những tấm rèm lụa
vàng biến đổi dần treo nơi đầu tường.
Sau khi vào Cố Cung, Trình Lê đã thấy qua mùa thu lá vàng lá rơi ở Cố Cung.
Nhưng trên những cây cổ thụ trải qua trăm năm sương gió ấy, cô không còn nhìn thấy màu vàng rực rỡ chói mắt ấy nữa.
Thời gian qua đi nhiều năm, anh dọa cô không thay đổi, nhưng rất nhiều thứ đã thay đổi.
Giọng nói của Nhậm Tây An khi ấy rõ ràng như khắc trong tai cô.
Lúc này nếu không có tiếng gió đông rít
gào, cô hẳn cũng có thể nghe rõ giọng nói của Nhậm Tây An, cho dù so với năm đó, Trình Lê bây giờ đã bị điếc một tai.