Khi Trình Lê trở lại đại sảnh ồn ào của quán bar sau Nhậm Tây An một bước,
bất ngờ phát hiện Phương Tôn, Diệp Liên Thiệu và Nhậm Tây An đã ngồi
chung với nhau.
Phương Tôn ngồi cạnh Diệp Liên Thiệu, Diệp Liên Thiệu ngồi cạnh Nhậm Tây An, ba người ngồi thành một đường thẳng.
Phương Tôn giơ cao tay vẫy vẫy chiếc di động trong tay gọi Trình Lê tới, sau
đó nói với Trình Lê: “Chị Lê, chị mà không ra nữa là có lẽ em phải đi
sang tìm chị rồi.”
Trình Lê ngồi vào chiếc ghế quầy bar bên cạnh cô ấy, nhìn cô ấy: “Bên đó yên tĩnh nên hóng gió một chút.”
Phương Tôn giải thích thêm: “Chị vừa đi, em chán nên nhìn tới nhìn lui xung
quanh, sau đó thấy anh Diệp nên tụ lại tán dóc mấy câu.”
Khi nói câu này Phương Tôn luôn nhìn về phía Trình Lê, chiếc đèn xoay của
quán bar vừa xoay một cái, phủ lên mặt Trình Lê, chiếu sáng môi cô vô
cùng rõ ràng.
So với Trình Lê vừa rồi, Trình Lê bây giờ có sự thay đổi rất rạng rỡ.
Phương Tôn hỏi: “Chị Lê, chị nhân tiện đi dặm lại lớp trang điểm sao?”
Môi Trình Lê lúc này đỏ tươi căng mọng, làn da trắng nõn của cô tôn vệt đỏ ấy đặc biệt rõ ràng.
Nghe vậy Trình Lê hơi nghiêng người, chỉ để lại cho Phương Tôn một cái gò má trắng thuần.
Phương Tôn vẫn đang dò xét cô, Trình Lê nhướng mày nói: “Nhất thời nổi hứng làm một chút thôi, thoa son nhân tạo.”
Phương Tôn không hiểu: “Không phải chứ chị Lê, chẳng lẽ dặm lại lớp trang điểm còn dùng máy được sao?”
Trình Lê: “…”
Cô từ bỏ việc giải thích.
Phương Tôn nhìn cô thật cẩn thận, sau khi thấy vết cắn mờ mờ trên môi dưới cô
thì càng có vẻ kinh ngạc hơn: “Chị Lê, chị bị người ta cắn sao?”
Chữ nào cô bé cũng la lên, không biết lặng lẽ cấm kị chút nào, thái dương Trình Lê giật mạnh một cái.
Diệp Liên Thiệu ở một bên nghe đoạn đối thoại này xong thì cười có phần đầy ẩn ý.
Trình Lê nghe vậy nhìn về phía Phương Tôn, đồng thời khóe mắt vòng qua Phương Tôn và Diệp Liên Thiệu, nhìn về phía Nhậm Tây An cách xa cô nhất.
Nhậm Tây An sờ ly rượu một cách bình thường, dường như chẳng hề bị ảnh hưởng.
Sau đó Trình Lê cho Phương Tôn câu trả lời: “Là cắn đấy, có lẽ là đói.”
Sau khi nghe câu này xong, đôi mắt Phương Tôn thoáng chốc trợn tròn.
Cô ấy chưa từng nghĩ Trình Lê thật sự thừa nhận người ta… cắn… Người ta có thể cắn như thế nào?
Phương Tôn đột nhiên không biết tiếp theo nên hỏi gì nữa.
Tiếng nhạc sau lưng hơi ồn, câu hỏi của Phương Tôn dừng lại thì cũng không đột ngột lắm.
Cuối cùng là ánh mắt Diệp Liên Thiệu quét sang bên tay Phương Tôn, anh ta nói xen vào: “Cô Trình, ly này mời cô uống.”
Trình Lê mím môi một cái, lại đụng phải vết thương trên môi, kéo ly rượu đến
trước người mình, khẽ nâng ly ra hiệu với Diệp Liên Thiệu, nói: “Cảm ơn
anh.”
Bốn người lại ngồi im một hồi, Phương Tôn xoay
sang nói với Diệp Liên Thiệu chuyện mà ban nãy chưa nói xong: “Chờ về
Bắc Kinh, em sẽ nói với chú em chuyện đặt hàng tranh.”
Diệp Liên Thiệu ừm một tiếng: “Được, bây giờ tranh của ông Phương ngày càng
tăng, có được hay không thì em cũng không cần khó xử đâu.”
Phương Tôn hỏi: “Cho em đi chung với các anh, có phải là anh đã suy tính việc này không?”
Diệp Liên Thiệu nở nụ cười: “Anh là thương nhân mà, việc này không có gì sai đúng không?”
Giải quyết Phương Tôn xong, Diệp Liên Thiệu lại dùng vai huých Nhậm Tây An
như tàng hình một cái, quay đầu nói khẽ với Nhậm Tây An: “Nhiệt tình
chút coi. Dọc đường đi chung với chúng ta chỉ có hai em gái thế này
thôi, đừng có vờ lãnh cảm nữa.”
Nhậm Tây An nhíu mày, ngữ điệu hờ hững: “Dạy dỗ xong rồi?”
Diệp Liên Thiệu ừm một tiếng: “Anh đây vẫn muốn tiếp tục đấy, cậu nghe không?”
Nhậm Tây An lập tức nghiêm túc nói: “Nếu không tiếp tục nữa thì bây giờ rút.”
Diệp Liên Thiệu sửng sốt: “Mẹ nó tôi là ý này à?”
Nhậm Tây An nhìn anh ta: “Anh có thể ở lại đây mà tiếp tục nhiệt tình.”
Diệp Liên Thiệu ha ha hai tiếng: “Fuck, người yêu của ông đây đang ở Anh, tuyệt đối sẽ không động dục ở đây đâu. Đi thì đi.”
***
Hai người thật sự tạm biệt Trình Lê và Phương Tôn rời khỏi trước, mặc dù
theo Diệp Liên Thiệu thì việc này cực kì thiếu phong độ.
Ra khỏi quán bar, thứ chào đón họ lại là trăng lạnh gió mát và hai hàng đèn đường cô đơn với ánh sáng ảm đạm.
Giữa màn trời lại là vô số vì sao mà mắt thường có thể nhìn thấy, một ngôi sao đặc biệt sáng, phần lớn thì mờ hơn một chút.
Khoảng mười giờ tối, trong cái lạnh ở bãi đất ven đường này, Nhậm Tây An ngẩng đầu nhìn.
Sau nửa đêm toàn tiếp xúc với đàn ông, không cần kiêng dè phong độ kiêng dè mùi thuốc lá gì, Diệp Liên Thiệu vừa bước ra cửa là ngậm điếu thuốc rồi châm, vừa đi cũng vừa ngẩng đầu theo tầm mắt Nhậm Tây An.
Ngoài mấy ngôi sao ra thì chẳng có gì đáng xem cả.
Diệp Liên Thiệu phả một hơi khói thuốc, hờ hững hỏi Nhậm Tây An: “Cái sở
thích này của cậu giống y như nước Anh của tôi vậy, có phải cần một cái
kính viễn vọng không?”
Nhậm Tây An liếc anh ta, nói:
“Ai nghe thấy cái tên gọi này mà không đá anh thì đúng là lương thiện
thật đấy. Nhìn phía nam, ngôi sao sáng nhất.”
Diệp Liên Thiệu nhìn hướng nam: “Tôi mẹ nó không phân biệt được ngôi sao nào sáng nhất cả.”
Nhậm Tây An không trông mong gì, nghiêm túc trả lời: “Khi nhìn người khác thì anh mẹ nó phân biệt được ai đẹp.”
Diệp Liên Thiệu cười, bị sặc khói thuốc: “Bản năng và kĩ năng, thế mà cậu cũng so sánh như vậy.”
Nhậm Tây An gợi ý: “Nhìn góc 40 độ.”
Diệp Liên Thiệu vừa nói móc vừa hỏi: “Không chăm sóc cho hai em gái trong
quán bar, mà cậu lại nhiệt tình nghiên cứu cái này. Ngôi sao đó tên gì?”
Nhậm Tây An: “…”
Nhậm Tây An nheo mắt, thoáng hiện lên chút nguy hiểm, sau đó nói: “Sao Thiên Lang.”
Lúc này Diệp Liên Thiệu mới có chút hứng thú: “Đây không phải là ngôi sao
của cậu à? Tôi nói cho cậu biết hồi nhỏ tôi chép thơ nhiều lắm, viết cái tên này không ít đâu.”
Già này giở thói trẻ ngông cuồng… Miền Tây Bắc, bắn sao Lang. (1)
(1) Trích từ bài thơ “Giang Thành Tử – Đi săn ở Mật Châu” của Tô Đông Pha, bản dịch của Nguyễn Xuân Tảo.
Người viết bài thơ này là một người Bắc Tống tràn đầy ý chí muốn đánh Tây Hạ.
Người phạt Diệp Liên Thiệu chép thơ là cụ Diệp, người rút khỏi tiền tuyến
nhưng vẫn không gác lại trái tim mặc quân phục đền ơn đất nước.
Nhậm Tây An không thấy lạ: “Chú Diệp dạy con nghiêm khắc, mọi người đều biết.”
Diệp Liên Thiệu xì một tiếng: “Ông ấy giày vò bản lĩnh của tôi thì có. Tôi
không có hứng với văn chương, cũng đâu phải là gen thượng võ của ông ấy
có vấn đề.”
Anh ta lại hỏi Nhậm Tây An: “Lúc đó sao cậu đặt tên này cho câu lạc bộ vậy?”
Tuy Diệp Liên Thiệu không nghiên cứu về cái này, nhưng cảm thấy hình như ngôi sao đó tượng trưng không hay cho lắm.
Các ngôi sao khác trên bầu trời đông tối dần, bản thân nó tỏa sáng ở nơi ấy, vô cùng cô đơn, vô cùng quạnh quẽ.
Không thể nào liên tưởng đến lãng mạn được, ngược lại có chút liên quan đến sự vắng lặng.
Kết hợp với bài thơ mà anh ta chép thì còn có ý xâm lược nữa.
Nhậm Tây An cho anh ta câu trả lời: “Sao con chó, tên khác của nó.”
Diệp Liên Thiệu từng thấy hai con chó của Nhậm Tây An.
Mấy năm nay anh ta qua lại với Nhậm Tây An, thế giới của Nhậm Tây An rất đơn giản.
Chó, bóng bàn, cộng thêm một số môn thể thao mạo hiểm.
Hỏi nửa ngày, tên của câu lạc bộ bắt nguồn từ hai con chó đó?
Diệp Liên Thiệu mím môi, cảm thấy việc này hơi tùy tiện quá.
Anh ta lại khuyên Nhậm Tây An: “Hồi nãy tôi nói thật đấy, cậu thật sự phải thay đổi chút đi.”
Mới nhìn thì thấy hormone, nhìn nhiều thì thật sự có thể nhìn ra được sự lãnh cảm.
Nhậm Tây An nhìn anh ta qua cơn gió rít gào, con ngươi đen nhánh không nhúc
nhích: “Càng lớn tuổi thì anh càng có nhiều sở thích đấy.”
Suýt thì cũng nghĩ đến việc làm bà mối rồi.
Diệp Liên Thiệu phớt lờ lời nói bóng gió của anh, nói: “Dù sao thì thằng nhóc cậu cũng rảnh mà, thử chút không chết được đâu.”
Ánh mắt Nhậm Tây An hơi lạnh, anh một mực phủ nhận không để lại đường sống: “Không ai rảnh cả.”
Diệp Liên Thiệu gào một tiếng: “Cả đám trong đội đang bận tạo trẻ con kìa,
đã như vậy mà cậu còn không nắm bắt giờ rảnh rỗi theo số đông đi?”
Nhậm Tây An nhíu mày, hình như hơi mất kiên nhẫn.
Diệp Liên Thiệu giả ngu cả buổi, thấy anh không phản ứng, nên cũng có phần
không thể nhịn được nữa, trong nháy mắt dụi tắt điếu thuốc đang ngậm.
Rồi sau đó Diệp Liên Thiệu kêu: “Nhậm Tây An.”
Tầm mắt Nhậm Tây An ngưng lại trên mặt anh ta.
Diệp Liên Thiệu hừ một tiếng: “Đủ rồi đấy, tưởng tôi không nhìn ra thật à?
Ban đầu thì tôi phản ứng hơi chậm, nhưng một trước một sau quay lại, tối nay cũng cắn rồi, cậu tưởng tôi mù hả?”
Nhậm Tây An: “…”
Diệp Liên Thiệu gào một hơi rồi dịu lại, còn bật bật lửa châm điếu thuốc khác: “Trước đây đã quen nhau à?”
Cùng nhau xuất hiện đã bị vạch trần, Nhậm Tây An mở miệng thừa nhận: “Quen.”
Diệp Liên Thiệu ồ một tiếng: “Cho nên cô ấy đến tìm tôi không phải là trùng hợp?”
Ánh mắt nhìn anh ta chằm chằm của Nhậm Tây An trở nên hơi nguy hiểm.
Diệp Liên Thiệu nhận được đáp án, lại hỏi: “Ngọn nguồn thế nào?”
Từng cua anh, rồi bỏ anh.
Nhậm Tây An giẫm lên cái bóng của mình, nói rất hờ hững: “Không khác biệt. Ai đi đường nấy rồi.”
Diệp Liên Thiệu: “Vậy bây giờ tính là gì, chơi trò vương vấn không dứt được à?”
Sau đó anh ta lại cười giễu một tiếng nói: “Cậu còn chơi cái trò vô nghĩa
này à, quan hệ không chịu trách nhiệm cậu cảm thấy tôi sẽ tin ư?”
Nhậm Tây An dời tầm mắt khỏi mặt anh ta, cũng không thề thốt phủ nhận, giọng mang vẻ hơi trào phúng: “Nếu không thì sao? Bây giờ tôi chỉ là một
thằng bồ nhí bị trêu ghẹo, hoặc là một thỏi son có thể trang điểm mà
thôi.”
Lần trang điểm này còn là chủ động đánh son, còn là màu đỏ tươi nữa.
Lượng tin tức trong câu này rất lớn.
Diệp Liên Thiệu sửng sốt.
Rồi sau đó chân cứng đờ.
Anh ta chậc cả buổi cũng không nói được gì.
Mãi cho đến khi nhìn thấy cái hộp đèn đặt bên đường của nhà nghỉ ở xa xa,
Diệp Liên Thiệu mới sắp xếp ổn từ ngữ: “Ép một lần để người ta để ý cậu
hơn một chút, ‘dạy dỗ’ chút xíu là gần được rồi. Đừng có lạnh nhạt quá,
lỡ như lạnh quá mức rồi người ta chạy mất không phục vụ cậu nữa thì làm
sao? Cậu ít tính toán người ta đi.”
Nhậm Tây An đang nghe.
Diệp Liên Thiệu lại nói: “Phụ nữ vẫn nên phải yêu thương một chút.”
Nhậm Tây An vẫn không nói gì.
Diệp Liên Thiệu lại ssh một tiếng: “Nước Anh của tôi cũng không hiền lương thục đức đâu, anh đây đều bao dung cả đấy.”
Nhậm Tây An ừm một tiếng: “Chúc anh hạnh phúc.”
Diệp Liên Thiệu cảm thấy câu này nghe ra ý vị không đúng lắm, vô cùng kì quặc.
Anh ta còn chưa ngẫm xong hoàn toàn, Nhậm Tây An lại nói: “Không như anh đâu, tôi so đo từng tí.”
Diệp Liên Thiệu: “…”
Bỏ đi, không khuyên nữa.
***
Khi Diệp Liên Thiệu và Nhậm Tây An đi, Phương Tôn cũng muốn rời khỏi chung
với họ, thấy Trình Lê không có ý đó nên cô ấy mới thôi.
Hai người cũng không ngồi thêm bao lâu, đi ra ngoài theo lối sau.
Phương Tôn cả đường cứ nhún nhảy vì lạnh.
Trình Lê cởi khăn choàng ném cho cô ấy.
Đến khi hai người trở về phòng nhà nghỉ, Phương Tôn liền vội vàng gọi cho lễ tân, hỏi chuyện mượn dùng internet.
Đến lúc nối wifi xong, cô ấy liền nói rõ với Trình Lê: “Chị Lê, em chat video với bạn trai em một chút.”
Có bạn trai à?
Trình Lê đáp lại: “Được.”
Nói như vậy thì cô gái này cũng sẽ không giành với cô, chỉ là sự ngưỡng mộ theo bản năng của người qua đường mà thôi.
Mặc dù có giành thì cũng không giành được.
Không gian trong phòng có hạn, nước vùng tây bắc cũng khan hiếm, Phương Tôn
muốn chat video với bạn trai, Trình Lê liền nhặt mấy bộ đồ đi vào nhà vệ sinh thay.
**
Phương Tôn gửi một loạt ảnh cô ấy chụp dọc đường hôm nay cho bạn trai trước.
Có phong cảnh, thỉnh thoảng có người lọt vào ống kính, đều là người mà cô
ấy nhân tiện kèm theo khi chụp phong cảnh coi như là chụp lén.
Sau khi gửi ảnh, Phương Tôn mới gửi lời mời chat video.
Đối phương chấp nhận rất nhanh.
Dù như vậy, Phương Tôn vẫn cười với người trong video, đồng thời oán trách mang chút ẩn ý làm nũng: “Đàm Khắc, anh chậm đến độ đuổi kịp con rùa
rồi đấy.”