Rời khỏi mỏ amiang, đoàn xe càng ngày càng gần khu không người.
Còn chưa đến trạm kiểm soát ở đèo A Tháp Đề Hãn, di động của Trình Lê vang lên.
Đây là chỗ cuối cùng có sóng di động trước khi đi sâu vào Altun.
Trình Lê móc di động trong túi ra, ba chữ Trình Lộc Minh rất rõ ràng trên màn hình di động.
Nhậm Tây An không cố ý nhìn, nhưng Trình Lê vừa cử động, anh quét nhìn sang vị trí của cô theo bản năng thì nhìn thấy cái tên đó.
Ba chữ Trình Lộc Minh như vậy… nhìn thế nào thì cũng không thể là phụ nữ.
Trình Lê nhận máy.
Tuy vẫn có sóng, nhưng không ổn định lắm.
Trình Lê nghe thấy giọng nói đến từ Trình Lộc Minh, trong ống nghe xen lẫn rất nhiều tiếng rè rè.
Trình Lộc Minh hỏi: “Cuối tuần có rảnh không?”
Trình Lê chọn trọng điểm: “Có chuyện tìm mình à?”
Trình Lộc Minh ừm một tiếng: “Dẫn một tân binh đi Bắc Kinh tham quan.”
Trình Lê khẽ nhíu mày: “Không đúng lúc lắm. Mình đã xin nghỉ dài hạn không có ở Bắc Kinh, thời gian hơi lâu, cuối tuần không về được.”
Trình Lộc Minh hơi bất ngờ, mấy năm nay ngoài về thành phố Diệm ra, Trình Lê hình như không thích hoạt động xung quanh mấy.
Anh ta hỏi: “Đi đâu vậy?”
Trình Lê nói: “Dãy núi Altun.”
Trình Lộc Minh ngập ngừng hai giây, ngay sau đó lại nở nụ cười: “Ngắm động vật hoang dã sao? Mùa này rất nhiều động vật cũng sắp bắt đầu chuẩn bị ngủ đông rồi, sao nghĩ đến việc chạy đến đó vậy?”
Trình Lê trả lời vẫn rất đơn giản: “Không có động vật để ngắm thì ngắm người, thích thì tới thôi.”
Biết cô luôn có chủ kiến, nên cũng không nghiên cứu xem câu cô nói có hợp lý hay không, Trình Lộc Minh không nói thêm gì nữa, chỉ nhắc nhở Trình Lê: “Chú ý an toàn đấy. Có bạn đi chung không?”
Khóe mắt Trình Lê quét nhìn Nhậm Tây An: “Có, yên tâm.”
Trình Lộc Minh: “Được, vậy chờ cậu về rồi liên lạc.”
Cú điện thoại này được cúp rất nhanh.
Trong xe khá yên tĩnh, Bố Hợp Lực Tề trước sau như một không bật nhạc, đoạn đối thoại của Trình Lê và Trình Lộc Minh, Nhậm Tây An ở gần cô nhất có thể nắm bắt đại khái.
Sau khi nhét di động vào túi, Trình Lê nghiêm chỉnh nhìn Nhậm Tây An một cái.
Trong cái nhìn này mang theo sự dò xét.
Nhậm Tây An vốn bình tĩnh nhìn thẳng phía trước.
Ánh mắt nóng rực của Trình Lê bắn sang, anh lại chuyển tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ để lại cho Trình Lê một gò má có đường nét rõ ràng.
So tài thế này thú vị sao?
Trình Lê ho khan một tiếng, mở miệng giải thích một cách rất tự nhiên: “Hàng xóm trước đây.”
Suy nghĩ một chút cô lại trợn mắt nói mò: “Một cô gái.”
Nhậm Tây An nheo mắt: “…”
Lúc này không muốn đáp lại cô bất kì một chữ nào.
**
Đến trạm kiểm soát rất nhanh, khi kiểm tra giấy thông hành, Phương Tôn xuống xe số ba gõ cửa sổ xe số một.
Cô ấy gõ bên phía Nhậm Tây An.
Nhậm Tây An hạ cửa sổ xe xuống, Phương Tôn nói: “Anh Lộ trên xe bọn em nói chụp tấm ảnh lưu niệm cho mọi người.”
Cô ấy chỉ chỉ tấm bảng chỉ đường của trạm kiểm soát cách đó không xa: “Chụp chung với nó.”
Phương Tôn vừa dứt lời, Bố Hợp Lực Tề và Frank ở hàng trước sau khi nghe rất tự giác xuống xe đi chung với cô ấy tập trung với mọi người.
Nhậm Tây An vừa định bước xuống, Trình Lê gọi anh một tiếng: “Nhậm Tây An.”
Nhậm Tây An xoay người nhìn cô.
Trình Lê chỉ chỉ khăn choàng, găng tay, khẩu trang,… mà cô vừa móc trong cái túi vải bên cạnh chỗ ngồi ra.
Đều là kiểu nam.
Trình Lê khẽ hất cằm, nói: “Đeo cái nên đeo đi, đừng để lạnh.”
Tay trái Nhậm Tây An còn đặt trên tay nắm cửa xe, nghe vậy thì bóp chặt hơn một chút.
Anh im lặng hai giây, khẽ chế giễu: “Cô Trình xem hết tất cả đàn ông là phụ nữ, cho rằng tôi yếu ớt đến nỗi nâng trong tay cũng tan sao?”
Sau khi ở mỏ amiang, Trình Lê cảm thấy hai chữ cô Trình này cũng thật là dễ nghe.
Cô phủ nhận, mặt không đỏ tim không đập nói: “Cái đó thì không có. Nhưng nếu phơi nắng hỏng này, lạnh hỏng này, không phải em sẽ đau lòng sao?”
Nhậm Tây An: “…”
Anh im lặng hất cửa xuống xe.
Trình Lê nhướng nhướng mày, trùm kín mình lại rồi cũng xuống theo.
Lời súc tích như vậy mà anh ấy cũng không thích nghe ư?
Chung sống hòa bình đã hứa đâu?
Tiếng hất cửa đó nghe thế nào cũng không khách sáo cho lắm.
**
Quá trình xét duyệt giấy tờ không lâu lắm, Diệp Liên Thiệu và người hướng dẫn Hoắc Gia cũng về đội rất nhanh, một đám người bắt đầu xếp vị trí chụp hình.
Trình Lê dựa vào xe số một, trùm mặt kín mít, chỉ để lộ đôi mắt.
Phương Tôn vẫy tay với cô, Trình Lê vẫy lại với cô ấy một cái.
Mọi người cơ bản là đứng theo chiều cao.
Nhậm Tây An và Frank còn có Diệp Liên Thiệu có chiều cao nổi bật nhất trong cả đội, đứng ngay ngắn ở rìa ngoài cùng ở hai đầu hàng sau. Mấy người còn lại có người đứng giữa hàng sau, có người cùng ngồi xổm ở hàng trước với Phương Tôn.
Phía trước Nhậm Tây An còn trống, Trình Lê đi thẳng về phía anh, ngồi xổm xuống chỗ trống ở trước anh.
Vị trí cô ngồi rất gần chân Nhậm Tây An.
Trình Lê vừa nhúc nhích, áo của cô có thể cọ vào chân Nhậm Tây An.
Chờ đến khi anh Lộ chụp xong, Trình Lê đứng lên thấy sắc mặt của Nhậm Tây An đi từ phía sau cô… càng giống ngọn núi có tuyết phủ trên đỉnh ở xa xa hơn.
Ngọn núi tuyết biết đi này ngược lại đã tan một chút ở mỏ amiang.
***
Trên cao nguyên có nhiều khe núi, ban ngày ánh mặt trời sáng rực.
Chụp ảnh xong rời khỏi trạm kiểm soát, ngay sau đó đoàn xe lái vào một đoạn đường đất xóc nảy.
Xe việt dã đang gào thét, đi về phía trước dọc theo con đường đất ngoằn ngoèo, hất tung đầy bụi đất.
Lái về hướng hồ Ayakum (1), khu vực cắm trại dự tính, cần vượt qua khe núi cao hơn mực nước biển hơn bốn ngàn mét.
(1) Hồ Ayakum nằm tại phía đông nam của huyện Nhược Khương, khu tự trị Duy Ngô Nhĩ Tân Cương, Trung Quốc. Hồ nằm ở chân núi phía nam của dãy núi Qimantag và nằm trong ranh giới của khu bảo tồn thiên nhiên Altyn-Tagh và là một hồ nước mặn. Hồ Ayakum cũng nằm gần ranh giới phía bắc của cao nguyên Thanh-Tạng, ở phía đông nam của dãy Côn Lôn. Hồ Ayakum nằm trên độ cao 3876m trên mực nước biển, dài 47,8 km, chiều rộng tối đa là 17,6 km và chiều rộng bình quân là 11,25 km, diện tích của hồ Ayakum là 537,6 km².
Chờ đoàn xe vượt qua điểm cao nhất, hồ nước có hình trăng lưỡi liềm xa xa hiện ra trước mắt mọi người.
Hồ Ayakum nằm ở chỗ lõm của cao nguyên. Vô cùng yên lặng, cách biệt với thế giới.
Vừa là hồ nước mặn, vừa là hồ chết, còn là hồ không đóng băng quanh năm.
Trong hồ, cá tôm chết hết, khoáng sản tích tụ, thảm thực vật thưa thớt.
Giống như một khoảng màu xanh lóe ánh sáng trong vắt khảm lên khoảng đất rộng màu nâu này.
Mọi người đã thấy diện mạo của hồ nước, nhưng xuống đến vị trí ven hồ thì còn cần một khoảng thời gian nữa.
Tài xế Bố Hợp Lực Tề nói: “Dọc đường có khá nhiều đá, cắt hỏng lốp xe thì phiền phức lắm, bị hất bay lên đập vỡ két nước thì xe sẽ phế ở đây. Mọi người nắm chặt tay vịn một chút, đi có thể hơi xóc một tí. Đừng có thấy bây giờ con đường này không ra hình dáng gì, tốt xấu gì thì vết bánh xe mà người tới trước để lại cũng coi như rõ ràng, đi vào sâu nữa thì cũng không thấy vết bánh xe đâu, là thật sự không có đường đấy.”
Frank nói: “Phân tâm một chút rồi tập trung tinh thần và thể lực tôi cũng thấy choáng váng.”
Bố Hợp Lực Tề cười: “Bình thường thôi, tôi chạy quen rồi.”
Sau đó Frank lại bình luận: “Hồ nước này rất đẹp.”
Bố Hợp Lực Tề thoáng tự hào nói: “Đây là hồ nước lớn nhất ở dãy núi Altun này.”
Trình Lê nghĩ thầm: Đáng tiếc là chết rồi.
Hồ chết.
Frank quét nhìn cảnh vật xung quanh, chỉ chỉ vách núi có thể thấy loáng thoáng xa xa, nghiêng đầu hỏi Nhậm Tây An: “Nhậm này, sau khi cắm trại đi đến đó xem thử không?”
Nhậm Tây An đáp lại: “Được, đã hứa dẫn cậu đi ngắm núi mà.”
Frank bổ sung: “Còn có cừu nữa, cừu hoang Himalaya.”
Nhậm Tây An nhìn ngọn núi nhỏ ở xa xa, giọng điệu rất bao dung: “Ngắm đủ rồi cậu hẵng đi.”
Trình Lê cười khẩy một cái, ngược lại anh đối xử dịu dàng với đàn ông.
Frank cũng cười ha ha: “Sẽ không lâu lắm đâu, trước khi ngắm nảy sinh tình cảm thì không ngắm nữa.”
Anh ta lại hỏi Trình Lê: “Đi chung không?”
Trình Lê: “Tôi sợ cản trở.”
Frank chờ Nhậm Tây An tỏ thái độ.
Nhưng trọn mười giây sau không ai nói gì.
Trình Lê hiểu, cái này rất rõ ràng là ý không hoan nghênh.
Cuối cùng Trình Lê nói: “Cao hơn mực nước biển, tôi muốn ở lại chỗ cắm trại một cách đàng hoàng, không đi đâu hết.”
Frank nói: “Cũng được, mình thích là quan trọng nhất.”
**
Nơi cắm trại chọn một bãi đất trống bằng phẳng cách bờ hồ không xa.
Phía sau bãi đất trống có một khối đá bị phong hóa kha khá thấp lùn, có thể chắn gió mùa này.
Gần bên có một cái sọ động vật.
Phương Tôn ngồi xổm trước hài cốt nhìn, hỏi Trình Lê ở gần cô ấy nhất: “Chị Lê, đây là con gì vậy?”
Trình Lê liếc nhìn, nói: “Bò.”
Phương Tôn: “Loại bò rừng này sẽ giẫm chết người giống như cái loại đấu bò hung hãn kia sao?”
Trình Lê cười: “Nếu không thì sao, động vật hoang dã mà cô tưởng là mèo nhà à?”
Ánh mắt nhìn về phía cô của Phương Tôn run lên.
Trình Lê hỏi cô ấy: “Lúc xuống dốc có thấy mấy con lừa hoang Tây Tạng đứng trên ngọn núi không?”
Phương Tôn vẫn lắc đầu.
Trình Lê hơi hạ thấp người: “Cũng giẫm chết người được đấy.”
Ánh mắt Phương Tôn lại run lên một cái.
Trình Lê nghiêm túc nhìn về phía cô ấy, hỏi bằng một thái độ trịnh trọng: “Lúc đến đây trong đầu chưa từng nghĩ có thể không về được sao?”
Phương Tôn: “…”
Trình Lê nói: “Cũng tốt, ngây thơ hồn nhiên.”
Nhưng cô cũng chưa dừng tay, tiếp tục nhắc nhở Phương Tôn: “Còn có gấu này, một bạt tai là có thể đập vỡ sọ heo rừng. Sọ người và sọ heo rừng, cô cảm thấy cái nào cứng hơn?”
Phương Tôn: “…”
Cô ấy lắc đầu, hơi ngơ ngẩn.
Trình Lê nhìn dáng vẻ thất thần của cô ấy một cái, thẳng người lên, hỏi: “Nghe cái này xong thì sợ rồi à?”
Phương Tôn cũng đứng lên, cô ấy muốn phủ nhận.
Nhưng cô ấy thật sự sợ hãi, nên cô ấy nói: “Không chỉ là vì cái này đâu.”
Trình Lê nhìn về phía cô ấy lần nữa, nghiêm túc nói: “Không hiểu, không chuẩn bị, thì sau này đừng tùy tiện đến chỗ thế này thì hơn.”
Phương Tôn: “…”
Im lặng ba giây.
Trình Lê lại giải thích: “Cũng không cần sợ sệt quá, sợ một chút là được rồi. Gấu ngủ đông rồi, không nghĩ đến chuyện đập sọ cô đâu.”
Phương Tôn: “…”
Trình Lê xoay người đi sang chỗ mọi người chuẩn bị dựng lều.
Phương Tôn gọi cô lại: “Chị Lê.”
Trình Lê lại dừng lại, chờ cô ấy.
Phương Tôn đi mấy bước đuổi kịp cô, dè dặt hỏi: “Có một chuyện em vẫn muốn hỏi chị thử.”
Trình Lê rất sảng khoái: “Hỏi đi.”
Phương Tôn nói: “Di động của chúng ta mất sóng rồi, nhưng anh ấy vẫn không liên lạc với em.”
Trình Lê nheo mắt: “Ai cơ?”
Phương Tôn cúi đầu, đá hòn đá dưới chân.
Trình Lê à một tiếng, biết Phương Tôn đang nói cái gì.
Cô hỏi Phương Tôn: “Tôi giống như nhiệt tình lắm à?”
Phương Tôn: “…”
Không giống lắm.
Trình Lê: “Tại sao khi ở chỗ có thể liên lạc mà không liên lạc với anh ta trước?”
Phương Tôn ngẩng phắt đầu, cô ấy còn tưởng Trình Lê sẽ đi thẳng sau câu hỏi vặn lại kia.
Nhưng đáp án này khiến Phương Tôn ngập ngừng: “Em không muốn…”
Trình Lê: “Cô chủ động thì cô cảm thấy mình thua rồi.”
Đây không phải là câu hỏi.
Phương Tôn không phủ nhận.
Trình Lê hỏi cô ấy: “Cô muốn thắng?”
Phương Tôn gật đầu.
Trình Lê nói cho cô ấy biết: “Muốn thắng rất đơn giản. Yêu anh ta nhiều hơn anh ta yêu cô, chỉ cần cô muốn là cô có thể thắng, không ai có thể khiến cô thua được.”