Vượt Núi Băng Đèo Anh Đến Với Em

Chương 3: Tiền mừng



1m90 Chu Kình đi theo sau Nhậm Tây An ra khỏi căn phòng cậu ta dùng để nhốt Trình Lê.

Đi dè dặt, nhắm mắt theo đuôi.

Mấy lần cậu ta muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc muốn mà thôi.

Chu Kình không dám tự tiện hành động nữa.

Nửa tiếng trước, cậu ta tưởng mình đã bắt một đứa trốn vé, bảo vệ lợi ích của câu lạc bộ.

Mười lăm phút trước, cậu ta tưởng mình đã bắt một tên du thủ du thực, có thể trừ hại cho dân.

Một phút trước, khi cậu ta nghe thấy đáp án của Nhậm Tây An, Chu Kình cảm thấy mấy điều trên đơn thuần là do cậu ta mẹ nó suy nghĩ nhiều.

Cậu ta gặp rắc rối rồi.

Động vật sống cậu ta tiện tay bắt về lại có quan hệ không bình thường với ông chủ.

Ông chủ luôn lười nói nhảm vậy mà nói dối không đâu nhanh như chớp ngay trước mặt người đó.

Nếu mua vé số có thể có tỉ lệ trúng độc đắc này, thì cậu ta đã sống cuộc sống sung sướng từ lâu rồi.

**

Từ lúc ra khỏi phòng, Nhậm Tây An cách Chu Kình ba mét trở nên trầm tĩnh quá mức.

Cả người anh đứng trên hành lang bên ngoài phòng, mặt hướng về phía một cánh cửa sổ, ánh mắt nhìn xa, chiếc áo đen và mái tóc đen đen đến độ nồng đậm như đêm.

Trước khoảnh khắc Chu Kình tìm Nhậm Tây An đến, Nhậm Tây An đang đổ mồ hôi như mưa trong phòng tập thể hình.

Lúc này, trên trán anh vẫn còn vệt mồ hôi dày đi xuống dọc theo xương mày.

Dưới sự bao bọc của chiếc áo hoodie màu đen, thân thể vẫn đang nóng hầm hập, đang sục sôi.

Chu Kình nói có một người xông vào.

Nhậm Tây An mặc chiếc áo hoodie che kín thân trên để trần rắn chắc rồi theo Chu Kình sang đây.

Thành lập nửa năm nay, đây là lần đầu tiên có người chui vào. Anh cũng muốn xem thử là ai to gan không có mắt dám làm người đầu tiên này.

Bây giờ, nghĩ đến bóng dáng bình tĩnh ngồi trong phòng đó, Nhậm Tây An cười một tiếng.

Chu Kình tiện tay tóm một người, liền bắt lấy cái người từng làm loạn rồi không chịu trách nhiệm đến cùng với anh.

Khi Chu Kình đi theo anh đã vỗ ngực nói muốn làm chuyện lớn.

Chuyện Chu Kình làm đúng là rất lớn thật.

Nhậm Tây An cảm thấy Trình Lê cũng có gan lắm.

Năm đó kết thúc khó chịu như vậy, bây giờ cô gặp anh mà không chạy mất, vậy mà còn dám hỏi anh có chủ chưa, kết hôn chưa.

**

Đối mặt với gò má căng chặt của Nhậm Tây An, thần kinh Chu Kình cũng căng thẳng vô cùng.

Trong sự yên lặng giằng co, Nhậm Tây An châm điếu thuốc.

Làn khói thuốc lượn lờ bay lên, nỗi thấp thỏm nơi đáy lòng Chu Kình cũng tràn vào ngực theo. Dù sao cậu ta bắt một người sống về thì không thể để trong phòng canh không được.

Hơn nữa người từng khiến cậu ta ghì xuống dưới đất, lúc này… quần áo xốc xếch.

Cậu ta còn chưa biết quan hệ giữa ông chủ và người đó đã đến mức nào, nếu là tình xưa thì… chuyện này phiền phức rồi đây.

Đốm lửa nhỏ vụn của điếu thuốc cháy ngày càng gần ngón tay Nhậm Tây An.

Nhưng anh luôn giữ nguyên một tư thế không nhúc nhích, không nhấc ngón tay búng dù chỉ một cái.

Thế này chẳng mấy chốc là sẽ bị phỏng đấy.

Chu Kình sốt ruột: “Anh này, cái người bên trong đó, anh quen sao?”

Nhậm Tây An nhìn cậu ta một cái, ánh mắt rất hờ hững: “Ừ, người quen cũ.”

Chu Kình hỏi dò: “Để cô ấy tắm rửa sạch sẽ trước chứ?”

Đôi mắt hẹp dài của Nhậm Tây An khẽ nheo lại, trong nháy mắt như có lưỡi dao sắc bén quét qua mặt Chu Kình.

Nhậm Tây An xì cậu ta: “Cút, chỗ này là nhà thổ hay là nhóm xã hội đen hả?”

Chu Kình cười, sau đó gãi đầu: “Vậy em cho người đưa về đàng hoàng?”

Nhậm Tây An không đáp.

Chu Kình không dám dời mắt khỏi khuôn mặt anh, quan sát tỉ mỉ cẩn thận nét mặt anh.

Khi Chu Kình cảm thấy kết quả phải là hầu hạ bà chủ trong phòng như khách quý, thương hoa tiếc ngọc không truy cứu chuyện trèo tường nữa, Nhậm Tây An đột nhiên phá vỡ sự im lặng, nói: “Để đó, báo cảnh sát.”

Chu Kình sửng sốt, kinh ngạc hoảng sợ.

Đây là ý muốn truy cứu đến cùng sao?

**

Vượt qua bức tường khu tổ hợp chính của câu lạc bộ, sát bên ngoài chính là cánh cổng câu lạc bộ.

Lúc này, Trần Mặc chia quân hai đường với Trình Lê đang ôm cây đợi thỏ ở cổng câu lạc bộ.

Trên đường cô ấy chạy đến câu lạc bộ vẫn nhớ gọi điện thoại nói rõ tình huống cho nữ phóng viên có trao đổi cách thức liên lạc lúc xuống xe.

Chờ cô ấy cúp điện thoại đi đến cổng, lại phát hiện câu lạc bộ ra vào nghiêm ngặt.

Không có hẹn trước, cô ấy căn bản không vào được.

Cô ấy gọi cho Trình Lê, không ai nhận máy.

Trần Mặc cũng thoáng sửng sốt.

Cô ấy lo Trình Lê một mình sức yếu bị con lợn béo kia đánh.

Cô ấy dùng mắt lăng trì người gác cổng câu lạc bộ.

Đối phương lại quay sang chỗ khác không nhìn cô ấy.

Fuck, cái xã hội thiếu hụt tinh thần chính nghĩa này!

Trần Mặc muốn dậm chân, tức giận.

Khi cô ấy đang sốt ruột huy động sự nhẫn nại tiếp tục liên lạc với người của câu lạc bộ, chỉ thấy một chiếc xe cảnh sát không gần không xa lái tới, không gặp phải bất kì trở ngại gì lái thẳng vào vườn.

Cô ấy vừa định chặn xe cảnh sát, trước mặt liền chỉ còn lại một cái đuôi xe cảnh sát đi xa.

***

Khi Trình Lê tự ý xông vào khu vực câu lạc bộ thấy cảnh sát thì có chút bất ngờ, nhưng cũng không đặc biệt bất ngờ lắm.

Người cảnh sát dẫn đầu tuổi gần năm mươi, sau khi nhận điện thoại báo cảnh sát, ông ấy tưởng người làm cái chuyện trèo tường này phải là thằng lang thang hay thằng nhóc côn đồ nào, không ngờ thấy người thật thì phát hiện…

Lại là một cô gái thoạt nhìn gầy yếu nhã nhặn lịch sự.

Họ đã nghe qua lời giải thích bên phía câu lạc bộ, bây giờ cái họ cần tìm hiểu là lời giải thích của Trình Lê.

Nhưng ông ấy còn chưa hỏi, Trình Lê đã tự giác đứng lên một cách đàng hoàng.

Cô khai báo: “Là tôi, tôi trèo.”

Chu Kình đứng một bên cũng thấy hơi bất ngờ: “Cô…”

Trình Lê lặp lại với cảnh sát: “Là tôi.”

Thế này thì phối hợp quá rồi.

Cách dùng từ và giọng nói thản nhiên của Trình Lê như thể đang nói: Tôi sai rồi, anh phạt đi. Tôi thừa nhận, tôi không có ý kiến, anh nói cái gì thì là cái đó.

Chu Kình ho khan một tiếng.

Trình Lê ngước mắt nhìn cậu ta.

Chu Kình thấy ánh mắt bình tĩnh của cô thì không kìm được ho khan thêm tiếng nữa.

Không biết vì sao, cậu ta đột nhiên tin lý do trèo tường mà Trình Lê nói khiến cậu ta nổi sung trước đó.

Trước đó cậu ta cảm thấy Trình Lê lấy cái chuyện lố lăng đó lôi kéo, nhân phẩm có vấn đề.

Cậu ta thậm chí còn ngẫm nghĩ có phải cô là người hâm mộ Nhậm Tây An có tin tức nhanh nhạy nào đó, cố tình đến tìm cảm giác tồn tại hay không.

Nhưng bây giờ cậu ta đã tin trong sân có khách khiêu dâm người khác một cách bừa bãi giữa ban ngày ban mặt.

Chu Kình đột nhiên thấy hơi có tội.

Cậu ta chỉ nói với Nhậm Tây An là có người vào, chưa từng nói rõ với Nhậm Tây An tại sao người ta vào.

Nếu chuyện hoang đường dưới ánh mặt trời Trình Lê nói là thật, Chu Kình cảm thấy dựa vào tác phong không cho phép một hạt bụi bay vào mắt của Nhậm Tây An, cho dù anh không quen Trình Lê, thì anh cũng sẽ lo.

Chu Kình kéo kéo cánh tay vị cảnh sát từng giao thiệp: “Lão Lý, còn một tình huống mà ban nãy cháu quên nói.”

Chu Kình nói một lần chuyện có người thủ dâm chĩa về phía cô và bạn dưới tán cây cách một tấm lưới sắt mà Trình Lê đã nói mấy lần với cậu ta.

**

Lời của Chu Kình có nghĩa là câu lạc bộ thay đổi thái độ, câu lạc bộ hiểu và bỏ qua.

Cảnh sát liền không phê bình và dạy dỗ cách chặn người không thích hợp của Trình Lê.

Một nhóm người đi xem camera quan sát.

Trình Lê không theo vào phòng giám sát, chờ kết quả ở hành lang bên ngoài.

Một lát sau, Chu Kình đi ra trước tiên.

Trình Lê nhìn nét mặt cậu ta là biết kết quả việc xem camera quan sát xong là không có kết quả.

Quả nhiên Chu Kình nói: “Vị trí anh ta đứng rất khuất, vừa vặn phía sau thân cây, camera không quay được khi đang làm. Người đi ra khỏi khu vực đó lại bôi thuốc màu đầy mặt, tôi nhớ chỉ có mấy người có dáng tương tự trong nhóm khách đón buổi trưa, cần phải phân biệt từ từ.”

Trình Lê: “Ờ.”

Chu Kình nói: “Cô đi đi, chúng tôi sẽ giải quyết.”

Cậu ta lấy chiếc điện thoại mà trước đó cậu ta tiện tay móc từ người Trình Lê cắt đứt liên lạc với bên ngoài của cô trong túi ra.

Trình Lê nhận lấy, hỏi cậu ta: “Là anh ấy muốn báo cảnh sát ư?”

Cô không nói anh ấy này là ai, Chu Kình tự nhiên cũng không cần cô chỉ mặt gọi tên, cậu ta nghe hiểu, cũng không phủ nhận.

Trình Lê hiểu: “Ồ, đúng là anh ấy.”

Trình Lê lại hỏi: “Anh ấy chỉ biết tôi trèo vào giống một con nhện, không biết tại sao tôi phải trèo vào trong như một con nhện?”

Mặt Chu Kình nóng lên. Cậu ta nhớ ban đầu từ này là từ cậu ta dùng để hình dung Trình Lê nói cho Nhậm Tây An nghe ngay trước mặt cô.

Mà bây giờ Trình Lê trả ngược lại cho cậu ta.

Tuy câu của cô là câu hỏi, nhưng giọng điệu không khác câu trần thuật là mấy.

Chu Kình không biết tại sao Trình Lê khẳng định Nhậm Tây An không biết cái màn bỉ ổi kia.

Giống như cô chắc chắn nếu Nhậm Tây An biết việc này thì nhất định sẽ tin cô, giúp cô vậy.

Chu Kình lên tiếng: “Phải, tôi chưa nói.”

Trình Lê gật đầu: “Như vậy cuối cùng quyết định tha cho tôi một mạng, tin lời tôi, anh chủ động đề cập với cảnh sát chuyện bỉ ổi mà tôi nói, cũng không liên quan gì đến anh ấy.”

Chu Kình ừm một tiếng, sờ tai mình một cái, lúc này nảy sinh vài phần nghi ngờ với việc đoán ý ông chủ của mình.

Có lẽ cậu ta đã đoán đúng tâm tư của Nhậm Tây An.

Nếu Nhậm Tây An biết việc “quay tay” kia thì sẽ thả người, sau đó sẽ giúp cô một tay.

Nhưng nếu đến lúc đó mà ông chủ vẫn muốn cho người bạn cũ này một bài học thì sao? Dù thế nào thì chuyện cô trèo tường thật sự không thích hợp lắm.

*

Ngôn ngữ cơ thể của Chu Kình khiến người ta hiểu rất dễ.

Trình Lê lại nở nụ cười.

Xa cách nhiều năm, cô trèo vào địa bàn của Nhậm Tây An, Nhậm Tây An đưa cô cho cảnh sát, kiểu gặp lại cực kì “chân thành” này đúng là hay thật.

*

Trình Lê nhét di động vào túi, không đi vội, lại hỏi Chu Kình: “Có thể chuyển một món đồ giúp tôi được không?”

Nhớ tới điếu thuốc sau khi châm Nhậm Tây An không búng lấy một cái, Chu Kình đồng ý: “Được, cái gì thế?”

Trình Lê móc một tờ giấy A4 mà cô moi từ thùng rác ở hành lang khi chờ kết quả camera quan sát ban nãy.

Tờ A4 in chi chít chữ ở một mặt đã được Trình Lê gấp thành một hình chữ nhật kín.

Cô đưa ra: “Không phải đồ vật đặc biệt gì đâu. Không phải anh ấy kết hôn rồi sao? Tiền mừng mà tôi phải bù.”

Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Chu Kình.

Cậu ta không biết là Trình Lê dễ lừa tin là thật, hay là cô biết Nhậm Tây An nói dối nhưng không quan tâm, hay là cô cũng giấu diếm ý đồ gì khác.

Chu Kình nhận lấy: “Tôi sẽ đưa cho anh ấy.”

Trình Lê nói: “Cảm ơn anh.”

Cô lập tức xoay người rời khỏi.

Chu Kình bóp cái “phong bì tiền mừng” mà Trình Lê bảo cậu ta đưa trong tay một cái.

Giấy mỏng dính, đừng nói là tiền, bên trong căn bản không giống như có thứ gì.

Chu Kình cũng không trì hoãn, chờ cậu ta tiễn cảnh sát đi xong liền tìm Nhậm Tây An khắp câu lạc bộ.

Khi cậu ta tìm được Nhậm Tây An ở ban công lầu hai câu lạc bộ, Nhậm Tây An đang nhìn hướng ra bên ngoài.

Chu Kình nhìn theo tầm mắt anh… Anh đang nhìn cánh cổng câu lạc bộ.

Nghe thấy tiếng bước chân Chu Kình, Nhậm Tây An quay đầu lại.

Chu Kình chọn chỉ nói rõ một phần nội dung cho Nhậm Tây An, vẫn giấu một phần, cậu ta không muốn gây rắc rối: “Cô ấy vừa đi, cũng không phải chuyện gì lớn, cùng lắm coi như là phạm ‘Điều lệ quản lý an ninh trật tự’ thôi. Anh này, cô ấy nhờ em chuyển cho anh một món đồ.”

Nhậm Tây An khoanh tay nghiêng người, chờ cậu ta nói là thứ gì.

Chu Kình đưa phong bì hình chữ nhật đó cho anh: “Cô ấy nói là tiền mừng… kết hôn… bù cho anh.”

Vì cảm thấy chuyện này hơi buồn cười, nên tốc độ khi Chu Kình nói câu này rõ ràng chậm hơn thường ngày rất nhiều.

Chậm đến mức Nhậm Tây An cảm thấy hai chữ tiền mừng này đặc biệt chướng tai.

Nhậm Tây An nhận lấy cái gọi là phong bì tiền mừng trong tay Chu Kình, mở cái hình chữ nhật bằng phẳng đó ra.

Tiền ư?

Nhậm Tây An cười một cái.

Bên trong ngoài số điện thoại mười một số ra thì không còn gì khác.

Mười một con số này như thể nói chuyện được vậy, Nhậm Tây An nghe được một từ trong đó: Tương lai còn dài.

Trước mặt anh, Trình Lê không những rất có gan mà còn rất kiêu ngạo, gần giống như trước đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.