Khi Nhậm Tây An vác Trình Lê, mấy người đang thu dọn đồ xung quanh thấy đều giật mình.
Cái túi Frank đang cầm trong tay tự động tuột khỏi tay.
Găng tay mà Bố Hợp Lực Tề vừa định đeo rơi xuống đất.
Diệp Liên Thiệu nói với Phương Tôn xong, xa xa liếc thấy cái màn này thì nói thầm một tiếng “Fuck”.
Lộ Phong đi theo bên cạnh Diệp Liên Thiệu, thấy vậy hỏi: “Anh Diệp, chuyện này… chuyện này không sao chứ?”
Diệp Liên Thiệu nhíu mày trả lời anh ta: “Hỏi tôi à? Mẹ nó tôi cũng đâu có biết.”
Vô số ánh mắt đều dõi theo Nhậm Tây An và Trình Lê mà anh đang vác, chỉ thấy Nhậm Tây An sải bước vác cô đi về phía một cái lều quân đội dỡ được một nửa.
Đi tới bên cạnh lều, anh đá một cái ghế gỗ nghiêng sang cạnh lều thẳng lại, để Trình Lê lên đó.
Hai tay Trình Lê bị anh trói gô sau lưng, không nhúc nhích được.
Trình Lê trừng Nhậm Tây An một hồi, rồi sau đó quét nhìn bốn phía một vòng.
Một đám người bị cô nhìn lướt qua, tầm mắt hơi tránh đi một chút, không nhìn thẳng họ nữa, nhưng vẫn căng tai ra, muốn nghe thử xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trình Lê vốn không phải là người bốc đồng, nếu từ hôm nay thật sự đi về phía một ngã ba đường mới, thì không biết sau bao nhiêu ngày mới gặp lại.
Vừa rồi là cô cố tình nói để khích Nhậm Tây An, cô muốn khiến anh nói ra lời chôn vùi trong lòng, không uổng công cô đến đây một lần… Nhưng kết quả này có phần không giống như cô nghĩ.
Trình Lê vừa nhúc nhích, sợi dây thừng cọ vào xương cổ tay cô.
Trình Lê ngước mắt nhìn Nhậm Tây An đứng trước mặt cô, trầm giọng: “Cởi ra.”
Nhậm Tây An cụp mắt nhìn cô, hai con ngươi đen như mực: “Lặp lại câu ban nãy của cô lần nữa.”
Trình Lê hơi nheo mắt, thật sự lặp lại: “Cởi ra.”
Trong thoáng chốc, ánh mắt nhìn khuôn mặt cô chằm chằm của Nhậm Tây An lóe lên tia lửa, cô chắc chắn biết anh chỉ câu nào.
Vừa rồi cô nói: “Mấy năm nay mẹ nó bà đây luôn nhớ anh nên mới đến, sau này anh có cầu xin tôi thì cũng không có lần sau đâu.”
Nhậm Tây An nắm tay thành nắm đấm, bóp đến độ mu bàn tay đầy gân xanh nổi lên.
Trình Lê ngồi trên ghế gỗ, lúc này trong ánh mắt nhìn anh có sự kiên định và nóng nảy.
Nhậm Tây An cong khóe môi, cười lạnh một tiếng, nói: “Mấy năm nay cô thật sự mẹ nó nhớ tôi, nhớ tôi nhớ đến độ không cần biết tôi ở đâu, đang làm gì sao? Cô nhớ người ta như vậy à?”
Mỗi một chữ trong câu này đều đâm vào người Trình Lê.
Trình Lê nhìn thẳng Nhậm Tây An, khóe môi anh cong lên nhưng không có nụ cười.
Trình Lê mấp máy môi, vấn đề mà cô luôn lảng tránh sau khi gặp lại bị Nhậm Tây An đặt ra trước bàn.
Là cô cố ý khích anh, nhưng giờ đây cô lại không thể nào lên tiếng đáp lại.
Nhậm Tây An là một người thế nào, năm đó Trình Lê còn trẻ vẫn chưa hiểu thấu, nhưng Trình Lê bây giờ rất rõ ràng.
Từ trước đến nay điều Nhậm Tây An để tâm không phải là năm đó đã xảy ra chuyện gì, mà là bất kể đã xảy ra chuyện gì, là trời sập hay đất lở mà cô rời bỏ anh.
Nếu Nhậm Tây An để tâm tại sao, nếu như có hiểu lầm, thì việc đó giống như hàng ngàn hàng vạn cuộc tình gương vỡ lại lành trên thế giới này, cô cần đưa ra một lý do.
Quá nhiều câu chuyện tiếp tục cuộc tình dang dở đều phát triển như vậy.
Nhân vật chính có thể đưa ra một lý do bất đắc dĩ, giữa nam chính và nữ chính có thể còn có một sự hiểu lầm trời xui đất khiến, ban đầu người trong câu chuyện chỉ là giả vờ không yêu nữa rồi chia tay, rất dễ dàng xoay chuyển.
Nhưng họ không giống những câu chuyện ấy.
Điều Nhậm Tây An để tâm là kết quả.
Nhưng thời gian không thể chảy ngược, kết quả đã trở thành sự thật đã định, Trình Lê không có cách nào thay đổi được.
Huống chi là không có hiểu lầm.
Trình Lê nhớ năm ấy đã nói gì với Nhậm Tây An.
Thời điểm sau cùng cô nói cô vẫn yêu anh, nhưng không thể tiếp tục được nữa.
Không có hiểu lầm, đó là sự thật.
**
Sau khi Nhậm Tây An nói xong câu đó, rất lâu sau, Trình Lê mới thốt ra mấy chữ: “Đều đang nhìn cả kìa, anh là nhân vật công chúng đấy.”
Nghe rất am hiểu lòng người…
Khoảnh khắc bật ra mấy chữ đó, Trình Lê liền có chút hối hận.
Quả nhiên, Nhậm Tây An chợt ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt cằm cô, đầu ngón tay chạm vào làn da mịn màng của cô, lạnh nhạt nói: “Thì ra là tôi quan tâm người khác nhìn như thế nào, tôi tưởng trong mắt cô tôi là người không cần mặt mũi chứ.”
Cô nói anh có cầu xin cô thì cũng không có lần sau, cô sẽ không tiếp tục theo đuổi nữa.
Cầu xin người khác tiếp cận mình, người đàn ông như vậy có mặt mũi sao?
Nhậm Tây An giấu hết tất cả cảm xúc trên mặt.
Có lẽ anh cũng không có thật.
Tối qua là anh tự cởi.
Không ai ép anh.
Trong ánh mắt Nhậm Tây An cái gì cũng có, Trình Lê không cách nào phân biệt từng cái một.
Anh hiếm khi bật ra vài câu từ đáy lòng, không im lặng nữa, tuy Trình Lê không biết đối đáp như thế nào là tốt nhất, nhưng cô muốn nghe nhiều hơn nữa.
Trình Lê tiếp tục cố ý giẫm lên mìn: “Không muốn em lảng vảng trước mặt anh nữa thì anh có thể nói thẳng với em. Đuổi em đi, không cần mượn tay của đội trưởng Diệp đâu.”
Bàn tay vuốt cằm cô của Nhậm Tây An khựng lại, có khoảnh khắc Trình Lê hoài nghi anh có thể muốn bóp cổ cô.
Nhưng Nhậm Tây An buông tay ra, đứng lên, lùi ra sau một bước.
Cuối cùng Nhậm Tây An chỉ nói: “Cô theo đuổi người khác xem tâm trạng trêu chọc không kiêng nể gì cả, muốn khiến cho người khác không phải là cô thì không được, không hợp ý cô là bỏ mặc. Trong mắt cô tôi chính là thằng đê tiện lần nào cũng tích cực nhảy vào một cái hố ư?”
Ba chữ “thằng đê tiện” khiến Trình Lê kinh hãi.
Trình Lê dõi theo bóng lưng Nhậm Tây An, gọi anh: “Nhậm Tây An.”
Nhậm Tây An quay đầu lại.
Câu lần này của Trình Lê không phải là để cố ý khích anh, mà phát ra từ đáy lòng: “Em chưa từng nghĩ như vậy.”
Cô xem anh là người đàn ông tốt nhất trên thế gian này.
***
Nhậm Tây An đi tới ven hồ, đứng không bao lâu thì Diệp Liên Thiệu theo tới.
Diệp Liên Thiệu thở dài: “Không thể nói đàng hoàng với em gái người ta ư, sao đột nhiên giống như cãi nhau vậy? Không phải tối qua còn tốt sao, sau một đêm đột nhiên thay đổi vậy? Lo cho họ mới bảo họ về trước, không phải là để tan rã không vui, hệt như thật sự muốn đuổi người ta đi vậy.”
Nói thay đổi là thay đổi ngay? Anh cũng không biết tại sao.
Trình Lê khiến anh dễ nổi giận.
Nhậm Tây An chỉ nói: “Bây giờ thấy cô ấy chướng mắt.”
Diệp Liên Thiệu xì anh: “Chướng mắt mà cậu còn chui vào lều của người ta.”
Con ngươi đen của Nhậm Tây An nhìn anh ta chằm chằm một cái, rồi dời đi, bình tĩnh hỏi: “Cởi dây chưa?”
Diệp Liên Thiệu hỏi: “Sợ xước tay em gái à?”
Nhậm Tây An không lên tiếng.
Diệp Liên Thiệu nhắc nhở anh: “Cậu trói đấy.”
Nhậm Tây An nói: “Không có mất trí nhớ.”
Diệp Liên Thiệu lại nói: “Ban nãy vẻ mặt cậu hung thần ác sát lắm.”
Nhậm Tây An: “…”
Nhậm Tây An nói: “Cô ấy thích ăn đòn, dọa cô ấy rồi cô ấy cũng sẽ không nhớ lâu đâu.”
Con ngươi Diệp Liên Thiệu xoay một cái, anh ta tiếp tục nhìn anh nói: “Dọc đường tôi thấy người ta ngoan lắm, rất yên lặng, không gây chuyện. Tai nạn tối qua cũng không trách cô ấy. Tôi thật sự không cảm thấy cô ấy thích ăn đòn chỗ nào cả.”
Nhậm Tây An: “…”
Diệp Liên Thiệu nói: “Cậu đây là tâm bệnh.”
Nhậm Tây An không phủ nhận.
Diệp Liên Thiệu nói cho anh biết: “Tôi với nước Anh cũng không phải chưa từng tan vỡ đâu, tan tan hợp hợp không có gì cả. Chỉ cần cô ấy không thay lòng, thì tôi tự nói với mình là tha thứ cho cô ấy hết, lỗi của cô ấy cũng coi như là lỗi của tôi.”
Nhậm Tây An nhíu mày, nhắc nhở anh ta: “Hôm anh trai tôi xuất viện, cái lần mà cả đám bạn nối khố các anh tụ tập ấy, cuối cùng là anh cãi nhau với vị nhà anh hất tung cả bàn đấy.”
Diệp Liên Thiệu lập tức không biết nói tiếp gì cho phải.
Cuối cùng anh ta ho khan một tiếng: “Đó không phải là trọng điểm, bây giờ tôi đang nói đạo lý với cậu.”
Nhậm Tây An liếc anh ta một cái.
Diệp Liên Thiệu khó khăn giải thích: “Hai chúng tôi từ nhỏ đã đánh nhau trong đại viện tới lớn, không xem đối phương là đàn ông với phụ nữ, đánh nhau quen rồi. Lần đó đánh ngay tại chỗ chỉ là ngoài ý muốn thôi.”
Nhậm Tây An không để ý tới cái lời giải thích nhạt nhẽo này.
Diệp Liên Thiệu cũng không phí lời giải thích việc này nữa, hỏi câu khác: “Còn không nói với người ta đi?”
Nhậm Tây An nhíu mày: “Nói cái gì?”
Diệp Liên Thiệu: “Không phải là cậu không yên tâm, chuẩn bị về chung sao?”
Nhậm Tây An bình tĩnh nói: “Quên rồi.”
Diệp Liên Thiệu xì một tiếng, cái này mà cũng có thể nói quên à? Anh ta tin mới là lạ.
Cái kiểu tranh cãi của hai người Nhậm Tây An và Trình Lê này, anh ta nhìn mà nhức cả đầu.
**
Không có nhiều hành lý phải mang đi, tạm biệt cũng không cần nghi thức.
Trình Lê và Phương Tôn mau chóng theo Bố Hợp Lực Tề lên xe.
Ngồi ổn rồi, Phương Tôn hỏi Trình Lê: “Chị Lê, em liên lụy đến chị rồi.”
Trình Lê không nói gì.
Mọi người đều nhìn thấy màn Nhậm Tây An vác Trình Lê ban nãy.
Phương Tôn lại hỏi: “Chị không tạm biệt anh Nhậm sao?”
Trình Lê không muốn thỏa mãn lòng tò mò của cả đám người vây quanh xem: “Hỏi chuyện khác đi.”
Phương Tôn nhỏ giọng, vậy mà hỏi thật: “Vừa rồi là hai người cãi nhau sao?”
Trình Lê liếc cô ấy một cái.
Phương Tôn nói không nên lời: “Em… đã… nghe… thấy một chút.”
Ngược lại thành thật.
Trình Lê phủ nhận: “Không phải.”
Phương Tôn không dám hỏi nhiều. Cho dù cô ấy không hiểu và nghi hoặc rất nhiều việc.
Cô ấy yên lặng, ngược lại là Trình Lê hỏi cô ấy: “Giống cãi nhau à”?
Phương Tôn nói: “Giống, có chuyện gì thì có thể từ từ nói mà.”
Trình Lê mím môi.
Đạo lý đơn giản đến nhường nào, ai ai trên thế giới này cũng hiểu cả.
Cô không những không làm như vậy, cô còn cố ý chọc Nhậm Tây An, có lẽ gặp anh là cô dễ dàng tác oai tác oái.
Trình Lê nói: “Có thể là tôi bị bệnh.”
Thật ra cô biết.
Cô biết đây không phải là đuổi cô đi, là quan tâm.
Cô đại khái có phần cấp tiến rồi.
Từ lúc ban đầu, cô đã nói cho Nhậm Tây An biết cô đang theo đuổi anh.
Ở phương diện này cô rất thẳng thắn.
Phương diện còn lại, Trình Lê cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Cô không phải là con người hoàn mỹ, luôn luôn sẽ có chỗ khoanh tay bó gối.
Bất ngờ gặp nhau ở Sao Thiên Lang đã làm xáo trộn kế hoạch của cô, ban đầu cô muốn chuẩn bị tốt hơn một chút, sửa sang bản thân cô hoàn chỉnh hơn một chút rồi lại đến gần anh.
Khi cô còn chưa chuẩn bị xong đã đột nhiên gặp lại, cô cũng chỉ có thể bất chấp khó khăn mà đi về phía trước.
***
Đường về chỉ có ba người, rất đơn điệu.
Có lẽ là thời gian xuất thần quá lâu, nên Trình Lê cảm thấy đường về Hoa Thổ Câu hình như không xa xôi đến vậy, chỉ như nán lại ở mỏ amiang một chút.
Vé máy bay đã đặt xong, họ còn phải ở lại Hoa Thổ Câu một đêm.
Bố Hợp Lực Tề không ở lâu, Trình Lê cũng không hỏi tiếp theo anh ta phải quay lại đoàn xe, hay đến đây là kết thúc hành trình đi theo đội của Diệp Liên Thiệu.
Ở thị trấn Hoa Thổ Câu thu xếp ổn thỏa xong, Phương Tôn nối mạng, chân cô ấy vẫn chưa khỏi hẳn, không tiện đi tới đi lui xung quanh, nên ở lại nhà nghỉ liên lạc với bạn trai bạn bè.
Một mình Trình Lê rời khỏi nhà nghỉ đi trên con đường cái.
Đi không bao lâu, Trình Lê đi ngang qua quán bar hôm cô đón nhận nụ hôn của Nhậm Tây An.
Trình Lê đứng ven đường nhìn một hồi, theo bản năng cắn môi một cái.
Cô hơi bực bội, ánh mắt bắt đầu xoay chuyển xung quanh, tìm siêu thị.
Không vì cái gì khác, chỉ muốn mua thuốc lá thôi.
Vào một cửa hàng ở gần nhất, Trình Lê nhìn mặt tủ kính một lần.
Ông chủ tới chào hỏi cô: “Cô muốn mua gì?”
Trình Lê gõ gõ mặt tủ: “Lấy cái này.”
Ông chủ không đề nghị cô chọn loại này: “Mạnh lắm, hút có quen không?”
Trình Lê nhíu mày, móc ví tiền trong túi áo khoác ra, chỉ hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Ông chủ nói: “Mười hai.”
Trình Lê tìm tiền.
Có khách mới đi vào, cánh cửa sau lưng Trình Lê kêu ken két.
Trình Lê để tiền trên quầy.
Bàn tay cô để lên cùng với tờ tiền, cô còn chưa bỏ tay ra, có người đưa một cánh tay tới từ phía sau, bàn tay phủ lên tay cô, đồng thời nói: “Không muốn thuốc nữa.”
Khi Trình Lê nghe thấy giọng nói quen thuộc này thì mu bàn tay cảm thấy ngưa ngứa.
Đến từ Nhậm Tây An không nên xuất hiện ở đây.
Nhậm Tây An rút hai tờ tiền dưới tay cô ra, nói với ông chủ: “Đổi sang kẹo que.”
Trình Lê không nhúc nhích, cũng không phản bác.
Trình Lê chỉ thấy sau khi lấy kẹo que xong thì Nhậm Tây An lại móc mấy tờ tiền trong túi anh ra đập lên quầy.
Ông chủ hỏi: “Anh còn muốn mua gì nữa?”
Nhậm Tây An nhét kẹo vào túi anh, nói: “Thuốc lá.”
Trình Lê lườm anh một cái.
Nhậm Tây An không nhìn cô.
Cô bỏ tiền mà không đổi được thuốc lá, kẹo đổi về cũng không vào túi cô.
Nhậm Tây An phá hoại việc mua thuốc của cô, anh còn mua thuốc lá ngay trước mặt cô ư? Lương tri đâu?