Nhậm Tây An chỉ buộc cổ tay trái của cô lại, cánh tay phải của Trình Lê vẫn tự do.
Nhậm Tây An nắm lấy nơi mềm mại trước ngực cô.
Trình Lê không nói gì, Nhậm Tây An xem như cô ngầm thừa nhận, anh lựa chọn thay cho cô.
Mặc ở trên trước, sau đó mặc dưới.
Trình Lê luôn nhìn thân thể anh.
Nhậm Tây An cứ mặc cho cô nhìn, không đáp lại.
Nhậm Tây An còn chưa mặc chiếc áo lót đó thay cho Trình Lê, cô lại đột nhiên nhón chân lên vào khoảnh khắc Nhậm Tây An cởi móc áo lót.
Cánh tay phải của cô ôm lấy cổ Nhậm Tây An.
Nhậm Tây An cứng đờ, hơi ngẩn ra.
Vào giây phút anh ngơ ngẩn, Trình Lê nhanh chóng lấn người tiến lên, đến gần môi anh.
Cô dùng sức hôn anh.
Trình Lê hôn đầy mãnh liệt, đôi môi khép chặt của Nhậm Tây An bị Trình Lê cạy ra một cách hung bạo.
Bàn tay đặt bên chân của Nhậm Tây An nắm rất chặt.
Răng môi và trái tim anh đều tê dại.
Năm giây sau, Nhậm Tây An quay đầu sang chỗ khác hòng đẩy Trình Lê ra.
Anh lùi về sau một bước, ném cái áo lót của Trình Lê lên giường.
Trình Lê kịp thời níu tay anh lại, không để anh đi.
Sắc môi cô còn đỏ bừng sau khi bờ môi hai người cọ xát.
Trình Lê hỏi Nhậm Tây An: “Anh trốn cái gì?”
Nhậm Tây An vốn định đi, nghe vậy thì đứng lại tại chỗ.
Anh cảm thấy buồn cười.
Anh vừa áp chế cô đàng hoàng chỉ mới bao lâu, cô lại muốn cưỡi lên đầu anh rồi.
Nếu anh thật sự chấp nhặt với cô, thì sáng nay còn có thể ra khỏi cánh cửa này sao?
Vẻ mặt Trình Lê hờ hững, không một gợn sóng.
Cô bình tĩnh hỏi Nhậm Tây An: “Khi anh tới hôn em, cắn em, em có trốn không?”
Nhậm Tây An: “…”
Trình Lê lại hỏi đầy chân thành: “Kĩ thuật của em không tốt nên đụng anh đau sao?”
Nhậm Tây An: “…”
Sắc mặt anh đen kịt.
Trình Lê yên tâm thoải mái, tiếp tục: “Không biết nói ư? Không phải vừa rồi còn biết nói lắm sao.”
Lời như vở kịch cầu hôn kia đều là anh nói.
Nhậm Tây An mím môi, cười khẩy một tiếng, phớt lờ mấy câu Trình Lê nói.
Anh lại tiến lên một bước, cởi nút thắt của cái khăn choàng mà anh mới dùng để buộc cánh tay Trình Lê vào tay nắm cửa tủ quần áo ra.
Nhậm Tây An nói: “Vuốt thẳng lưỡi đi, ăn nhiều cơm, nói ít lại.”
Anh đi trở lại bên cái tủ thấp ở bên giường, lấy bữa sáng mà sáng sớm ra ngoài mua trong cái túi giấy ra.
Trình Lê mặc qua quýt quần áo Nhậm Tây An mang từ phòng bên cạnh về.
Cô đi tới liếc nhìn thức ăn, sau đó hoạt động cổ tay ở bên cạnh Nhậm Tây An.
Nhậm Tây An ngồi trên cái ghế tròn duy nhất trong phòng, Trình Lê lại gần, anh cũng không nhìn.
Trình Lê đứng, nói mấy chữ: “Bây giờ anh thích dùng dây thừng thật đấy.”
Còn có thứ có chức năng tương tự như dây thừng nữa.
Hở ra là trói người ta lại.
Nhậm Tây An không ngước mắt, trả lời: “Nuôi chó, dùng dây thừng nên quen rồi.”
Trình Lê ừm một tiếng: “Là tiện lợi.”
Nhậm Tây An vừa cắn cái bánh trong túi giấy một cái, đột nhiên Trình Lê đến gần anh thêm một bước.
Trình Lê đứng, Nhậm Tây An ngồi.
Tay Trình Lê sờ đỉnh đầu Nhậm Tây An.
Mái tóc ngắn của Nhậm Tây An hơi cứng, đâm vào lòng bàn tay Trình Lê.
Sắc mặt Nhậm Tây An đã đen rồi lại lạnh tiếp nữa.
Trình Lê nói: “Nuôi mèo, sờ bằng tay nên quen rồi.”
Nhậm Tây An: “…”
Cô nhất định phải so đo từng chữ một với anh ư?
**
Chuyến bay đặt trước đã bị hủy.
Sau khi giải quyết bữa sáng xong, Trình Lê về phòng 308 một chuyến.
Nhậm Tây An cũng không ở lại trong phòng, rời khỏi nhà nghỉ kiểm tra tình hình.
Trình Lê vừa vào phòng 308, Phương Tôn liền dời sự chú ý khỏi cái tablet mà cô ấy vùi đầu vào nhìn về phía Trình Lê.
Phương Tôn nằm ngang cả người trên giường, hỏi Trình Lê: “Chị Lê, hôm nay chúng ta không đi được phải không?”
Trình Lê đứng sau cửa sổ sát đường của căn phòng, liếc nhìn con đường náo nhiệt nhất của thị trấn nhỏ này ngoài cửa sổ.
Có xe tải đang đi từ từ, xe không ít, xếp thành mấy hàng trên cả con đường, hình như là kẹt xe rồi.
Trình Lê nói: “Không đi được.”
Phương Tôn lại làm mới trang tablet mà cô ấy xem một cái, nói cho Trình Lê biết: “Hôm nay tuyết không dừng được.”
Trình Lê ừm một tiếng.
Thị lực của cô rất tốt, xuyên qua cánh cửa sổ dọc phố này, cô nhìn thấy Nhậm Tây An vốn đứng ở ven đường cất bước đi về phía một chiếc xe ở ven đường.
Còn có một người đàn ông trung niên giống tài xế đứng bên cạnh xe, không biết đang nói gì với Nhậm Tây An.
Rồi sau đó Trình Lê thấy Nhậm Tây An cúi người xuống, tay không kiểm tra bánh trước của chiếc xe tải đó.
Phương Tôn ở sau lưng Trình Lê hỏi: “Chị Lê, chị có thể xem giúp em tấm ảnh này một chút không?”
Trong tầm mắt Trình Lê, Nhậm Tây An cởi áo khoác, vắt lên thành thùng hàng xe tải.
Người đàn ông trung niên đó đưa con đội cho Nhậm Tây An, hai người bắt đầu chuẩn bị thay lốp xe.
Lúc này Trình Lê mới trả lời Phương Tôn: “Chờ lát nữa đi.”
Phương Tôn ờ một tiếng.
Trình Lê tiếp tục nhìn bên ngoài.
Sống lưng và cái gáy của Nhậm Tây An khẽ di chuyển trước mắt cô.
Cô nhìn thấy cánh tay Nhậm Tây An cong lại, mỗi một độ cong đều chứa đựng sức mạnh.
Trình Lê nhớ tới khi ở mỏ amiang cô nói với Nhậm Tây An, anh không giúp được mỗi một người là chuyện bình thường, bảo anh đừng buồn.
Nhưng trái tim anh luôn nóng bỏng.
Từ khi quen anh là cô đã biết.
Trên đường gặp phải ai, những chuyện chỉ như một cái nhấc tay ấy, anh chưa bao giờ khoanh tay đứng nhìn.
Trình Lê hai mươi sáu tuổi hối hận thay cho Trình Lê mười tám tuổi… Sao cô nỡ để trái tim ấy lạnh lẽo cơ chứ?
Trình Lê thu tầm mắt lại, đi xem tấm ảnh của Phương Tôn.
Phương Tôn hỏi Trình Lê: “Chị Lê, món này là loại cũ hay đúng là đồ cổ vậy?”
Là một hộp sơn mài mạ vàng.
Trình Lê nói: “Đây không phải là ảnh gốc.”
Rất nhiều chi tiết đã bị sửa che đi.
Phương Tôn lại nói: “Bạn trai em gửi cho em đấy. Em nói với anh ấy lần này em đi gặp được chị, vừa hay chị là người chuyên nghiệp. Anh ấy muốn để em hỏi thử giúp anh ấy.”
Trình Lê cảm thấy cần phải nói rõ với Phương Tôn: “Cô hãy nhớ kĩ câu này, tôi không có hứng thú với việc để người khác nghe nói về tôi.”
Phương Tôn ờ một tiếng, nhưng vẫn muốn giúp bạn trai tranh thủ một chút: “Sau này em sẽ không làm nữa. Anh ấy là bạn trai em nên em mới nói… Anh ấy là người sưu tầm đồ cổ và tác phẩm nghệ thuật. Chị Lê, chị có thể cho em phương thức liên lạc được không? Có một số vấn đề, anh ấy hi vọng có thể trao đổi với chị một chút.”
Sau đó Phương Tôn lại bổ sung một cách chân thành: “Nếu phiền phức quá thì thôi… Em đã gây ra không ít rắc rối cho chị rồi.”
Trình Lê nhìn cô ấy.
Phương Tôn đang cúi đầu.
Trình Lê không thích dáng vẻ cúi đầu của người khác.
Trình Lê không trả lời câu hỏi này của Phương Tôn, chỉ nhíu mày hỏi: “Ăn sáng chưa?”
Phương Tôn ngước mắt, gật đầu: “Ăn rồi. Chị Lê, mấy bữa cơm này đều nhờ chị chăm sóc cho em, em cảm ơn chị.”
Trình Lê hơi không hiểu.
Sáng nay cô vẫn chưa kịp chú ý đến Phương Tôn.
Tầm mắt cô nhìn quanh trong phòng, thấy cái túi đựng giống với bữa sáng mà Nhậm Tây An mang về phòng 310.
Nhậm Tây An đã đến phòng 308 lấy quần áo của cô.
Chẳng mấy chốc Trình Lê hiểu là chuyện gì xảy ra.
Nhậm Tây An cũng tiện tay giải quyết bữa sáng của Phương Tôn, đồng thời nói với Phương Tôn đó là ý của cô.
Trình Lê cảm thấy cô đứng không yên trong căn phòng này nữa rồi.
Cô muốn ra ngoài ngay lập tức.
Phương Tôn vẫn đang nhìn cô.
Trình Lê nói: “Về cho cô.”
Phương Tôn nghi hoặc.
Trình Lê không giải thích.
Trước mặt Nhậm Tây An, gặp phải việc xin cô cho câu trả lời coi như là để tích đức cho bản thân cô. Tích đức để đi đến bên cạnh anh lần nữa.
Trình Lê quyết định cho Phương Tôn phương thức liên lạc mà cô ấy muốn.
Cho dù bẩm sinh, có lẽ cô sẽ không nhiệt tình đáp lại.
***
Ra khỏi nhà nghỉ, Trình Lê kéo cổ của chiếc áo len cao cổ lên, dùng để che kín mũi miệng.
Bắt đầu từ lúc cô đứng nhìn trên lầu, đến bây giờ cô xuống lầu tổng cộng không tới mấy phút.
Công việc thay lốp xe của Nhậm Tây An và người đàn ông kia vẫn đang tiếp tục.
Trình Lê không lại gần, nhìn từ khoảng cách mười mấy mét.
Nhìn một hồi, cô đột nhiên bị hai người từ trong nhà tắm bên cạnh đi ra thu hút sự chú ý.
Hai người đó đang lôi kéo nhau, hình như là xảy ra chuyện không vui.
Trình Lê chẳng hề thích vây quanh xem chuyện của người khác.
Cô nhìn sang là vì cô phát hiện trong hai người đang lôi kéo này, một người trong đó là người phụ nữ tối qua cô gọi một cú điện thoại tới.
“Như lang như hổ” đó.
Trình Lê ở gần hai người đó, cô cũng không trùm nón áo phao lông.
Dựa vào một tai cô cũng nghe rõ tiếng hai người đó nói chuyện.
Nội dung rất đơn giản:
Người đàn ông ăn bám người phụ nữ.
Người phụ nữ đưa tiền ít.
Người đàn ông cầm một xấp tiền mỏng tang thì không vui.
Ánh mắt hờ hững của Trình Lê quét nhìn khuôn mặt của cái gã ăn hại kia.
Cô không tiến lên, cô không thích xen vào chuyện của người khác.
Đột nhiên, gã kia đi mất.
Trước khi đi gã đẩy “Như lang như hổ” một cái, người phụ nữ vì vậy mà ngã ngồi xuống mặt tuyết.
Lần này Trình Lê hung hăng nhíu mày.
Người phụ nữ giơ tay lau mắt, ngồi trong tuyết không đứng lên.
Trình Lê đếm mười giây, cô ấy vẫn không nhúc nhích.
Trình Lê từ từ đi tới, đưa tay cho người phụ nữ đó.
Người phụ nữ ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Trình Lê.
Trình Lê kéo cái cổ cao của chiếc áo len xuống, để lộ mặt mình trong gió lạnh cho cô ấy thấy.
Trình Lê nói: “Đưa tay cho tôi, kéo cô đứng lên.”
Thấy mặt cô, đương nhiên người phụ nữ vẫn nhận ra cô.
Người phụ nữ đưa tay cho Trình Lê, mượn lực kéo cô ấy của Trình Lê đứng dậy.
Người phụ nữ phủi phủi tuyết trên quần áo, đứng trước mặt Trình Lê, có vẻ hơi xấu hổ.
Cô ấy nói với Trình Lê vẻ hơi có lỗi: “Cảm ơn cô.”
Trình Lê hỏi: “Người đàn ông của cô?”
Người phụ nữ ừm một tiếng: “Phải.”
Trình Lê lại hỏi: “Tạm hay là yêu vậy?”
Đặt vào ngày thường, theo giá trị quan của Trình Lê thì câu hỏi này hơi vô lễ, nhưng bây giờ cô đã hỏi.
Người phụ nữ chọn cách nói an toàn nhất: “Có tình cảm…”
Ngữ điệu của cô ấy vẻ sợ sệt, Trình Lê cảm thấy điều cô ấy muốn nói là yêu.
Trình Lê nói cho cô ấy biết: “Một người phụ nữ và một người đàn ông yêu nhau, cô chỉ có nghĩa vụ cho anh ta tình yêu. Vật chất tự anh ta có tay, vậy thì để anh ta tự kiếm.”
Người phụ nữ hơi ngẩn ra.
Trình Lê nói tiếp một cách nghiêm túc: “Nếu người đàn ông này yêu cô, thì anh ta sẽ vươn lên, sẽ không trông chờ dựa vào cô mà sống, dựa vào cô mà giàu có vô kể. Tình yêu là thứ rất tích cực, nó dựa vào cái gì khiến người ta mượn danh nghĩa của nó mà sa đọa?”
Người phụ nữ nói: “Anh ấy cũng có công việc, cũng kiếm chút tiền mà.”
Trình Lê hừ khẽ: “Cô hãy yêu thương bản thân mình trước đi.”
Trình Lê dứt lời chuyển tầm mắt, nhìn về phía Nhậm Tây An ở cách đó không xa lần nữa.
Nhậm Tây An đã đứng lên, hình như đã thay xong lốp xe.
Người phụ nữ nhìn theo tầm mắt Trình Lê, cũng nhận ra Nhậm Tây An.
Trình Lê không nói gì nữa, đi sang phía Nhậm Tây An.
Trên đường đi cô đang nghĩ, nếu Nhậm Tây An sa sút nghèo khổ, cô giàu có thì cô có tình nguyện cho không?
Đáp án là chắc chắn.
Họ không giống hai người kia.
Nhậm Tây An ở đây, cô liền có áo giáp, liền có thể sống, cô dựa vào cái này để yêu bản thân mình, và cũng để yêu anh.