Ngay từ lúc Trình Lê còn đứng cùng người phụ nữ kia, Nhậm Tây An đã nhìn thấy cô.
Người đi đường hoạt động xung quanh không nhiều, chiếc áo phao lông màu xanh quân đội của Trình Lê cũng khá nổi bật trong tuyết và bối cảnh ảm đạm.
Trình Lê thấy Nhậm Tây An nhìn về phía cô, thậm chí giơ cánh tay lên vẫy vẫy với Nhậm Tây An.
Trình Lê chào anh ở xa xa.
Sau khi nghiêm trang sờ đỉnh đầu anh vào sáng sớm.
Nhậm Tây An liếc nhìn trang phục của Trình Lê.
Đôi giày đi tuyết trên chân cô cũng rất sạch sẽ.
Chỉ có hai gò má bị gió thổi hơi ửng hồng.
Con ngươi đen, làn da trắng, môi đỏ mọng. Mái tóc đen bị gió thổi rối, có cảm giác diêm dúa.
Cô đứng ở đó thu hút không ít người nhìn sang.
Trước khi Trình Lê đến gần, Nhậm Tây An nhắc nhở: “Đứng đó đừng sang đây, bẩn lắm.”
Tay anh toàn là bùn và dầu nhớt, không tiện có bất kì tiếp xúc gì với người khác.
Phía trước lại là tuyết tan một nửa thành bùn, một cái hố đọng nước.
Trình Lê đâu quan tâm mấy thứ đó.
Cô vừa đi vừa móc một cái khăn tay sạch trong túi ra.
Cô chuẩn bị đi tới cầm tay Nhậm Tây An lên lau cho anh.
Nhậm Tây An thấy vậy thì nhíu mày.
Trình Lê nhìn nét mặt anh là biết ngay anh đang nghĩ gì.
Cô nheo mắt, lúc này mới nói: “Bẩn thì cùng lắm là tắm thôi, đâu có gì đâu?”
Nhậm Tây An bị cô làm nghẹn họng.
Trình Lê cũng dừng lại không định đụng vào anh nữa.
Cô ném khăn tay vào tay Nhậm Tây An: “Đón lấy.”
Nhậm Tây An giơ tay nhận lấy.
Một góc khăn tay thêu một chữ: An.
Chữ màu tím trên nền màu mơ chín rất nổi bật, Nhậm Tây An muốn không thấy cũng khó.
Anh cuộn khăn tay lại, gập góc có chữ “An” kia vào chỗ không nhìn thấy ở trong.
Người phụ nữ Trình Lê này cả đường đi theo anh vượt núi băng đèo, từng bước tiếp cận, quả thật là có khá nhiều đạo cụ.
Từ bức tượng gỗ khỏa thân gửi đến Sao Thiên Lang lúc ban đầu, đến tấm ảnh trong ví, cộng thêm cái khăn tay này…
Vừa vặn có thể tập hợp thành một vở tình cảm sâu đậm.
Một nước cờ cua gái truyền thống.
Giọng Trình Lê điềm tĩnh như tuyết rơi nhẹ nhàng xung quanh: “Cùng một chữ với chữ trong tên anh, anh không nhận lầm đâu.”
Chính là thêu tên anh.
Nhậm Tây An: “…”
Anh siết chặt khăn tay.
Anh là một người đàn ông, không phải là con gái.
Nếu không thì có lẽ cũng thật sự không chống đỡ được… Được người ta theo đuổi liên tục bày tỏ khua chiêng gióng trống như vậy.
Nhậm Tây An khẽ liếc Trình Lê một cái, rồi sau đó cụp mắt thờ ơ lau ngón tay.
Từng ngón tay thon dài ấy đan vào nhau trong tầm mắt Trình Lê.
Trình Lê đột nhiên nói: “Hôm ở trong túi ngủ em đã cảm thấy dài hơn một chút.”
Nhậm Tây An dừng lại động tác trên tay.
Trình Lê nói tiếp: “Tay anh dài hơn trước kia một chút.”
Đảo mấy cái là sâu đến tận cùng.
Nhậm Tây An: “…”
Anh ngước mắt, trái tim co rút, bàn tay khẽ run.
Không còn lời nào để nói.
Người phụ nữ Trình Lê này… không kiêng dè gì cả.
Nhậm Tây An tê cả da đầu, suy nghĩ xem dùng cách gì mới có thể bịt kín cái miệng trước mặt này lại.
Có thì cũng có.
Cắn cô là đàng hoàng ngay thôi.
Nhưng bên đường xe tới xe đi, tay anh vừa ướt vừa bẩn, không thích hợp.
Trình Lê cảm thấy ánh mắt Nhậm Tây An dần sâu thẳm.
Trình Lê đang nhìn, chờ anh phản ứng.
Cuối cùng Nhậm Tây An lên tiếng: “Em qua đây.”
Trình Lê rất nghe lời, đi sang: “Sang rồi đây.”
Sau khi Trình Lê đến gần, Nhậm Tây An đột nhiên giơ tay lên bóp gò má Trình Lê, rồi sau đó anh quệt hết dầu nhớt còn chưa lau sạch giữa ngón tay vào mặt cô.
Trình Lê đổi sắc mặt muốn tránh.
Cô vừa quay mặt đi, Nhậm Tây An liền đưa chân phải ra kẹp sau chân cô.
Anh nói: “Đứng yên đừng nhúc nhích, chưa lau xong.”
Trình Lê biết đây là lời cảnh cáo.
Nếu cô không đứng mặc cho Nhậm Tây An lau, anh sẽ gạt chân cô để cô ngã sấp xuống.
Cô không đọ lại anh.
Nhậm Tây An bảo cô đi tới là cô đi tới ngay.
Nhưng mẹ nó cô không biết kết quả cô sang đây là đưa tới cửa để cho anh trêu.
Nhậm Tây An mới nãy còn giúp người qua đường thay lốp xe bằng một vẻ thân thiện.
Bộ dạng bình thản làm việc xấu trên mặt Trình Lê của anh lúc này khiến Trình Lê dần nổi giận.
Trình Lê mang cái mặt đầy vết bẩn màu đen lạnh lùng hỏi: “Còn nhớ em là phụ nữ không?”
Nhậm Tây An ừm một tiếng trả lời: “Chưa quên.”
Khuôn mặt anh không chút gợn sóng, một đôi mắt đen kịt đến độ đè ép tầm mắt Trình Lê.
Trình Lê ha một tiếng: “Là đàn ông mà mẹ nó anh đối xử với phụ nữ như vậy à?”
Nhậm Tây An liếc nhìn khuôn mặt lem luốc của Trình Lê, và bàn tay đã sạch hơn khá nhiều của anh.
Trình Lê nổi cáu còn nhanh hơn anh tưởng tượng.
Một đôi mắt bùng cháy đang sáng quắc nhìn về phía anh, có phần sinh động.
Nhậm Tây An vội dời mắt đi trước khi nhịp tim tăng tốc.
Trình Lê đã châm mấy ngọn đuốc, cũng đã ăn mấy cân đậu hũ.
Anh đốt đèn quệt mặt cô lem luốc lại không được ư?
Cô thật đúng là nghiêm khắc với người khác, rộng rãi với bản thân mình.
Nhậm Tây An thu tay lại, buông cô ra hỏi: “Nổi cáu muốn đánh tôi à?”
Trình Lê cười, hỏi ngược lại: “Em là loại người như vậy ư?”
Nhậm Tây An không trả lời.
Trình Lê đưa tay chạm bùn trên mặt một cái: “Em bụng to có thể chứa được, lại phải theo đuổi anh nâng niu anh, yên tâm đi, em không truy cứu đâu.”
Nhậm Tây An: “…”
Cô nói câu này như thể là anh ỷ vào sự theo đuổi của cô mà tác oai tác oái vậy.
Nhậm Tây An lại mấp máy môi: “…”
Vẫn là không nói được gì cả.
Vẫn là không còn lời nào để nói.
**
Trình Lê lại lẳng lặng nhìn Nhậm Tây An một hồi.
Đương nhiên cô sẽ không bị quệt vô ích.
Sự sắc bén và mềm mại đan xen trong ánh mắt cô, phần sắc bén kia rõ ràng đang nói cô muốn xé xác người khác.
Trình Lê nhớ ánh mắt khi cô tạm biệt “Như lang như hổ” đi tới gần Nhậm Tây An rõ ràng mang theo sự mềm mại.
Nhưng lúc này lồng ngực cô lại bắt đầu bốc khói, là bị Nhậm Tây An chọc.
Nhậm Tây An nhận được tín hiệu của Trình Lê: Anh cẩn thận một chút.
Sự uy hiếp này lại khiến đầu mày anh giãn ra, anh quay đầu lấy áo khoác.
Thấy Trình Lê vẫn còn đứng tại chỗ, anh lại nhướng mày nói: “Đi về tắm.”
Bên ngoài đất trời lạnh lẽo, tốt nhất là cô ở trong phòng đừng ra ngoài.
Trình Lê không nhúc nhích.
Nhậm Tây An liếc nhìn mặt đất, hỏi: “Em muốn tắm ngay tại chỗ à?”
Trước mặt đúng là có mấy vũng nước… Không thể bẩn hơn được nữa, màu đen, còn có mấy thứ linh tinh vụn vặt.
Trình Lê: “…”
Cô lập tức xoay người đi xa.
Nhậm Tây An cười một cái, cũng đuổi theo.
***
Sau khi trở về phòng 308, Trình Lê liền làm ổ không ra ngoài nữa.
Mãi cho đến ngày hôm sau sân bay khôi phục hoạt động, một nhóm ba người lên đường trở về, Trình Lê đều không nói thêm một câu nào với Nhậm Tây An.
Cô không chủ động, ngược lại Nhậm Tây An cũng yên lặng y như vậy.
Phương Tôn đã nhận phương thức liên lạc của Trình Lê, hoàn thành nhiệm vụ mà bạn trai Đàm Khắc giao cho cô ấy.
Tâm trạng cô ấy vốn khá tốt.
Nhưng Trình Lê và Nhậm Tây An không nói chuyện, trong quá trình ba người làm thủ tục lên máy bay đến khi lên máy bay, Phương Tôn cũng không dám nói nhiều thêm gì nữa.
Bầu không khí thế này, người ở trong đó có thể cảm ứng được.
Cho dù Trình Lê không nói gì, thì Phương Tôn cũng cảm giác được Trình Lê và Nhậm Tây An đang cãi nhau.
Trình Lê luôn tỉnh bơ, Nhậm Tây An cũng không vội.
Mãi cho đến khi lấy hành lý ra khỏi nhà ga sân bay, Phương Tôn tạm biệt họ, hai người vẫn không mặt đối mặt nói một câu.
Người tới đón Phương Tôn không phải là Đàm Khắc, mà là một người bạn học của cô ấy.
Trước khi lên xe, Phương Tôn còn khập khiễng đi tới nói với Trình Lê: “Chị Lê, sau này chị có chỗ nào cần em thì cứ tìm em nhé.”
Cô ấy vuốt trán một cái: “Em đã gửi tin nhắn vào di động của chị đấy.”
Cô ấy được Trình Lê chăm sóc, cô ấy cảm thấy phải báo đáp.
Trình Lê không chú ý, cô vẫn chưa kiểm tra tin.
Phương Tôn lại nói với Trình Lê và Nhậm Tây An: “Vậy chị Lê anh Nhậm, em đi trước đây.”
Phương Tôn vừa đi, còn lại Trình Lê và Nhậm Tây An đứng chung một chỗ.
Nhậm Tây An đeo khẩu trang, Trình Lê không thấy hết vẻ mặt của anh.
Hai người cứ như vậy đứng trong đại sảnh nhà ga người qua kẻ lại giống hai chướng ngại vật trên đường.
Đã nhịn hơn mấy tiếng rồi.
Cuối cùng vẫn là Trình Lê thuộc loại theo đuổi người khác không có lợi về địa vị ho khan một tiếng mở miệng trước: “Sao còn không đi?”
Nhậm Tây An nhìn lại cô chằm chằm, đọc từng chữ ngắn gọn: “Chờ người.”
Trình Lê rất cảnh giác, hỏi dò: “Chu Kình ư?”
Nhậm Tây An nói: “Không phải.”
Trình Lê trầm mặc.
Thoáng một cái mấy năm, bên cạnh Nhậm Tây An có thêm rất nhiều người.
Đám người trước kia cô còn chưa quen hết gặp hết, hôm nay có thêm quá nhiều người và chuyện mà cô không biết.
Kiểu chênh lệch thời gian này, nhất thời thật đúng là khó bù đắp.
Trình Lê yên lặng tiếp tục đứng.
Khó bù đắp không phải là không thể bù đắp, cô ngược lại không sợ.
Nhậm Tây An chờ, Trình Lê cũng không vội, liền chờ cùng anh xem thử người anh phải chờ là người nào.
Mấy phút sau, Trình Lê nghe thấy di động của Nhậm Tây An reo.
Trình Lê nhìn anh, Nhậm Tây An nhận máy, nói vào ống nghe: “Ở cửa số hai.”
Lại qua hai phút, có người đi sang hướng họ đang đứng.
Trình Lê liếc nhìn, là một người đàn ông.
Không phải Chu Kình, người tới trông xấp xỉ bằng tuổi Nhậm Tây An, trẻ hơn Diệp Liên Thiệu lớn tuổi hơn Chu Kình.
Người đàn ông này còn đeo một chiếc mắt kính gọng vàng.
Gọng kính chống trên sống mũi anh ta, không trang điểm cho người đàn ông này vẻ nho nhã, mà là một dáng vẻ khôn khéo không hề dễ chọc.
Thương nhân, Trình Lê kết luận.
Thấy Nhậm Tây An, người đàn ông nói: “Mọi người cho cậu nghỉ là để cậu về Sao Thiên Lang nghỉ ngơi một chút chứ không phải là bảo cậu lao tới Tây Bắc.”
Nhậm Tây An nói: “Tạm thời quyết định đi thôi, không ngờ rời khỏi cái là nhiều ngày vậy.”
Người đàn ông cầm hành lý giúp Nhậm Tây An, sau đó anh ta lại nhìn lướt qua Trình Lê, quan sát một hồi.
Cuối cùng anh ta hỏi Nhậm Tây An: “Đi chung ư?”
Nhậm Tây An còn chưa giới thiệu, Trình Lê chọn ngay thời điểm này tạm biệt trước một bước.
Có mặt người ngoài thấy là không dễ xử lý như vậy, không tiện cho cô tiếp tục được voi đòi tiên, Trình Lê cảm thấy cô phải thấy đỡ thì thôi.
Trình Lê nói với Nhậm Tây An: “Có người tới đón anh, em yên tâm rồi.”
Cô nói câu này đứng ở lập trường vẫn rất giống mấy người theo đuổi người khác.
Sự quan tâm như hiệp sĩ ấy.
Anh có người đón rồi, anh không cần em nữa, vậy em sẽ đi khi nhiệm vụ hoàn thành.
Trình Lê lại bổ sung: “Hôm nay như vậy trước đi, em đi trước. Nhưng vẫn chưa xong đâu, em có tinh thần trách nhiệm.”
Nếu đã nói theo đuổi thì sẽ theo đuổi tiếp, theo đuổi đến cùng.
Nhậm Tây An đã soạn cho cô một lời cầu hôn, sớm hơn cô nghĩ một chút, nhưng nếu anh đã nói cân nhắc cho cô đáp án, như vậy thì cô cũng chờ.
Cô và anh chưa xong.
Cuối cùng Trình Lê nói: “Khó mà nói khi nào sẽ gặp lại.”
Chỉ cần có thời gian.
Nhậm Tây An khoanh tay tỉnh bơ nghe Trình Lê nói xong một cách mạch lạc.
Trình Lê dứt lời liền bắt đầu đi, lúc này Nhậm Tây An mới ra tay túm tay kéo vali của Trình Lê.
Trình Lê cảm nhận được lực cản ngoảnh đầu lại.
Nhậm Tây An khẽ nhíu mày hỏi cô: “Đi đâu đấy?”
Trình Lê buông tay kéo hành lý ra, trên khuôn mặt tuấn tú của anh có vẻ như bất đắc dĩ.
Nhậm Tây An hỏi lại: “Tôi nói em đây có thể đi lúc nào?”
Trình Lê nhướng mày, anh có thể hiện là giữ cô lại ư? Huống chi cô là người trưởng thành mà vẫn không có tự do đi lại?
Nhậm Tây An kéo hành lý của Trình Lê ra sau lưng anh, giới thiệu với người đàn ông đối diện: “Trình Lê, trái lê đó.”
Trình Lê không mấy hài lòng với lời giới thiệu liên quan đến tên cô này.
Sau đó Nhậm Tây An lại nói với Trình Lê: “Lý Thành Khê, đào lý bất ngôn hạ tự thành khê (1).”
(1) Đào mận không biết tự khoe mình, nhưng nếu nhiều người đến hái thì tự nhiên sẽ thành đường đi dưới gốc cây.
Lần này ánh mắt nhìn Nhậm Tây An của Lý Thành Khê mang theo chút nghiền ngẫm.
Thân là bạn hợp tác thân thiết nhất, từ lúc lập nghiệp đến nay họ dắt tay đi qua bao nhiêu ngày đêm, Nhậm Tây An chưa từng giới thiệu với anh ta bất kì cô gái nào kèm cả họ kèm cả tên.
Huống chi là… Nhậm Tây An vừa diễn một vở giữ người lại trước mặt anh ta.
Lý Thành Khê hiển nhiên biết điều này có ý nghĩa gì.
Lý Thành Khê đưa tay ra, như cười như không: “Chào cô.”
Trình Lê khẽ nắm lại.
***
Mãi cho đến khi xe lái vào khu biệt thự bên cạnh Ung Hòa Cung (2), Trình Lê thấy logo của Max trên một tòa nhà trong đó, mới nghiêng người nhìn Nhậm Tây An bên cạnh.
(2) Ung Hòa Cung: là một ngôi chùa và tu viện của trường Cách-lỗ phái thuộc Phật giáo Tây Tạng nằm ở Đông Thành, Bắc Kinh. Phong cách kiến trúc ngôi chùa là sự kết hợp giữa phong cách người Hán và phong cách người Tây Tạng. Đây vốn là phủ đệ của Hoàng Tử Dận Chân, tứ Hoàng Tử của Vua Khang Hy, được dựng năm 1694, sau khi lên Ngôi vua lấy hiệu là Ung Chính năm 1722 vị Hoàng Tử này đã cải biến dinh thự của mình thành một ngôi chùa Tây Tạng.
Nhậm Tây An xuống xe trước một bước theo Lý Thành Khê.
Trình Lê vẫn ở trên xe.
Một là bởi vì cô không rõ tình hình bây giờ.
Hai là vì lúc này di động yên lặng nhiều ngày của cô rung lên.
Trình Lê ở trên xe tìm di động xem, Nhậm Tây An và Lý Thành Khê cũng nói chuyện trong khu vườn của công ty.
Cách xa Trình Lê rồi, Lý Thành Khê hỏi: “Lai lịch thế nào?”
Nhậm Tây An không giấu anh ta: “Người phụ nữ theo đuổi tôi.”
Lý Thành Khê: “…”
Câu này… nghe đúng là rất muốn ăn đòn mà.
Lý Thành Khê tức giận khinh bỉ anh: “Có thể nói mấy câu mà tôi có thể hiểu được không?”
Nhậm Tây An tiếp tục giải thích: “Sau khi cân nhắc, có thể tôi sẽ cứ như vậy chấp nhận cô ấy.”
Lý Thành Khê nhớ tới vẻ mặt nghi hoặc của Trình Lê dọc đường, hỏi anh: “Vẫn chưa nói với người ta à?”
Nhậm Tây An nói: “Vẫn chưa có cơ hội.”
Ở Sao Thiên Lang, ở dãy núi Altun, mỗi lần vùng vẫy, lúc thì lạnh lúc thì nóng, bản thân anh gần như chưa nói chuyện đàng hoàng với cô.
Ở bên ngoài thì có thể càn rỡ.
Về rồi thì nên đối mặt với mọi thứ.
Lý Thành Khê hỏi tiếp theo lời Nhậm Tây An: “Cậu chuẩn bị chấp nhận, cho nên trước tiên dẫn cô ấy tới làm quen con trai của chúng ta?”
Nhậm Tây An tay không sờ sống mũi, coi như là thừa nhận.
Lý Thành Khê liếc anh.
Nhậm Tây An cười khẽ.
Sự nhận thức về anh của Trình Lê có lẽ vẫn còn giới hạn ở vận động viên nhiều năm trước, và ông chủ câu lạc bộ thể thao ngoài trời nhiều năm sau.
Nhưng thật ra câu lạc bộ như Sao Thiên Lang chỉ là một chốn anh dùng để ngủ, không phải là nghề chính của anh.
Chuyện anh muốn làm không chỉ có những chuyện này.
Lý Thành Khê vỗ vỗ vai Nhậm Tây An, về khu làm việc trước một bước.
**
Số gọi tới rất lạ, Trình Lê không nhận vội, cú điện thoại đầu tiên gọi tới, cô chọn nhấn tắt.
Sau đó Trình Lê cũng xuống xe, Nhậm Tây An đang đứng một mình chờ cô ở cách đó không xa.
Trình Lê nhìn nhìn tòa biệt thự hiện đại dùng để làm việc không lớn không nhỏ này, đặc biệt là logo Max kia.
Cô hơi nhíu mày.
Xe chạy thẳng vào đây, không thể nào là đi ngang qua.
Nhưng Nhậm Tây An và Max có quan hệ gì?
Max là một ứng dụng tập thể dục rất nổi tiếng mấy năm gần đây.
Hồi Trần Mặc vừa thất tình ngày nào cũng tập thể dục theo chương trình mà Max thiết lập riêng cho cô ấy.
Câu cửa miệng còn nói mỗi ngày Max một chút.
Thường ngày, bản thân Trình Lê cũng tiếp xúc nhiều với các môn thể thao, đương nhiên biết ứng dụng có mấy chục triệu người dùng này.
Trình Lê không đi sang, Nhậm Tây An thấy cô đứng yên tại chỗ thì đành phải đi lại.
Nhậm Tây An nói: “Còn nhớ trước đây tôi học cái gì không?”
Trình Lê nhớ, trước đây anh luôn tiếp tục chương trình đại học… là máy vi tính.
Nhậm Tây An biết cô không quên, lại nói: “Làm hơn mấy năm rồi, vừa có kết quả.”
Trình Lê không lên tiếng, mấy chục triệu người sử dụng coi như là vừa có kết quả, anh chỉ khiêm tốn mà thôi.
Trình Lê suy nghĩ một chút, hỏi: “Sao Thiên Lang là gì?”
Nhậm Tây An trả lời theo sự thật: “Chỗ ngủ.” Một trong.
Trình Lê đứng tại chỗ im lặng lần nữa.
Mấy năm nay cô chỉ là một thành viên bình thường của Cố Cung mới vào nghề coi như là cần cù chăm chỉ.
Nhậm Tây An đi nhanh hơn cô tưởng rất nhiều.
Cô luôn luôn rất hi vọng có thể sánh bước cùng anh…
Trình Lê im lặng, vô cùng đàng hoàng.
Bộ dạng này của cô, Nhậm Tây An không quen lắm.
Nhậm Tây An hỏi: “Không nói nữa… Sợ rồi à?”
Trình Lê ngẩng đầu lại: “Không có chữ này.”
Trong cuộc đời của cô không có chữ này.
Đi bao nhiêu cây số như vậy, mãi vẫn chưa nghiêm túc nhìn thẳng vào vấn đề giữa hai người.
Mấy lần đề cập duy nhất đều chấm dứt bằng việc nói lẫy.
Về rồi, vòng vo tiếp nữa đều không phải là chuyện tốt cho cả hai.
Giờ phút này, Nhậm Tây An nghiêm túc bắt đầu trình bày mục đích anh dẫn Trình Lê đến Max.
Trình Lê không nhìn anh.
Nhậm Tây An nói trước: “Nhìn tôi, đừng có nhìn cây.”
Trình Lê liếc anh.
Nhậm Tây An nói: “Mấy năm em là em anh là anh, chuyện xảy ra trên người anh mà em không biết chỉ có một chuyện lớn này thôi.”
Trình Lê đã mơ hồ có dự cảm, có cảm ứng trước với lời Nhậm Tây An sắp nói.
Nhậm Tây An bảo cô nhìn anh.
Trình Lê cảm thấy cô sắp không chịu nổi vẻ mặt sâu xa của Nhậm Tây An.
Nhậm Tây An nói: “Em biết anh muốn tình cảm như thế nào. Giống như trước đây, không thay đổi. Yêu cầu với vợ anh của anh rất đơn giản, trung thành và đáng tin cậy, thẳng thắn với anh, tín nhiệm anh. Anh sẽ trao cho cô ấy nhiều hơn những gì mà cô ấy bằng lòng trao cho anh.”
Giọng nói rất trầm thấp, lôi kéo tai phải có thể nghe thấy âm thanh của Trình Lê.
Trình Lê nhìn anh, đột nhiên nhớ tới ngày mà họ quyết định ở bên nhau năm ấy, những lời Nhậm Tây An nói.
Nhậm Tây An không cho cô thời gian nhớ lại năm xưa, anh nói tiếp: “Điều anh nên nói rõ chỉ có những thứ này. Em suy nghĩ xem em có lời nào muốn nói không, anh chờ.”
Trình Lê mấp máy môi, lên tiếng chầm chậm nhẹ nhàng: “Nhậm Tây An…”
Nhậm Tây An ừm một tiếng: “Hôm nay nghĩ không được thì ngày mai cũng được. Nếu em đã muốn anh lấy em, vậy thì hãy nghĩ kĩ xem những điều ở trên em còn thiếu cái gì. Em có thể có, anh cho em thời gian, anh chờ; em bất lực, vậy xin lỗi, từ nay về sau anh sẽ không tiếp tục chơi với em nữa.”