Vượt Núi Băng Đèo Anh Đến Với Em

Chương 41: Anh vượt núi băng đèo vì em (3)



Ngay sau đó Trình Lê nói: “Ngồi đi.”

Nhậm Tây An câm nín nhìn cô.

Trình Lê nói cô đã quên chìa khóa, anh không cách nào tin được.

Nhưng anh cũng không vội phá tung cửa ra, anh chờ xem sau khi khóa cửa thì Trình Lê muốn làm gì.

Trai đơn gái chiếc, người ở vị trí thế yếu không phải là anh.



Khuôn mặt Trình Lê vô cùng bình tĩnh, rồi cô chỉ cái ghế gỗ ở một bên: “Ngồi bên đó đi.”

Nhậm Tây An đứng yên, anh nhìn sang phía chiếc ghế gỗ mà Trình Lê chỉ một cái.

Chiếc ghế gỗ ở bên cạnh một cái bàn, có thể thấy một số món đồ nhỏ trưng bày ngay ngắn trên bàn.

Nương theo ánh sáng lờ mờ trong phòng, Nhậm Tây An không cách nào thấy rõ từng món đồ đó.

Nhưng đường nét mơ hồ ấy khiến anh nhớ đến bức tượng gỗ Trình Lê tặng anh.

Nhiều tượng gỗ như vậy, không phải khắc trong một sớm một chiều, Trình Lê chắc hẳn đã làm rất lâu.

Mấy thứ này chứng minh —— cô đang chuẩn bị, cho dù không có lần vô tình gặp gỡ ấy, thì cô cũng đang chuẩn bị tìm anh.

Con ngươi đen nhánh của Nhậm Tây An xoay một cái, điểm ánh sáng xao động.

Anh không biết rốt cuộc Trình Lê là vì để cho anh ngồi, hay là vì để anh thấy đống tượng gỗ đại diện cho việc cô nhớ mãi không quên anh.

Nhậm Tây An không ngồi, Trình Lê cũng không ép.

Thời gian Nhậm Tây An nhìn tượng gỗ mấy lần, Trình Lê lại cởi áo len, nửa người trên chỉ còn một chiếc áo may ô thể thao đứng trước người anh.

Khi Nhậm Tây An lại nhìn về phía cô, Trình Lê hỏi: “Muốn uống chút gì không?”

Chiếc áo may ô dính trên người cô, đường cong thân thể cô có vẻ đặc biệt rõ ràng.

Nhậm Tây An dời tầm mắt khỏi khuôn mặt bình tĩnh của cô.

Trình Lê cũng không gò ép: “Bỏ đi, cho dù anh có muốn uống gì thì em cũng không lấy ra được.”

Vắng nhà khá lâu rồi, ngay cả ngụm nước nóng cũng không có.

Lúc này di động của Nhậm Tây An xen vào, đột nhiên đổ chuông.

Trình Lê nhắc nhở anh: “Anh nhận đi kìa.”

Nhậm Tây An cụp mắt nhìn màn hình, là anh hai Nhậm Tịnh Du của anh.

Nhậm Tây An không nhận máy, chỉ kiên trì: “Khách sáo đủ rồi, mở cửa ra đi.”

Bây giờ anh phải đi, để cô ở một mình.

Tối nay mạnh ai nấy ngủ.

Anh đã đi một bước dài về phía trước ngả bài, cô cũng lấy nhiều thành ý hơn đi về phía trước, cô và anh mới có thể thật sự trở thành bọn họ.

Khi nói câu này, giọng anh có chút khàn khàn vô thức.

Trình Lê nhìn anh, hỏi: “Em khóa cửa, anh khẩn trương ư?”

Ánh mắt cô khiến người ta cảm thấy không chỗ nào có thể ẩn trốn được, thể xác và tinh thần gần như phơi bày hết trong mắt cô.

Yết hầu Nhậm Tây An lăn một vòng, anh quả thật cảm thấy cô có ý đồ bất chính. Sau khi khóa cửa anh cảm thấy sẽ không cách nào toàn thân trở ra được.

Nếu không phải là cô, bây giờ anh hoặc là đã ra tay, hoặc là đã chửi mắng rồi.

Trình Lê lại gần trước người anh: “Em khóa cửa chỉ là muốn nói chuyện đàng hoàng với anh một lúc thôi, không có suy nghĩ gì khác đâu. Lời ban nãy anh nói với em, em để tâm nghe. Trên đường về em cũng đã suy nghĩ, thứ anh muốn, sau này em đều có thể có.”

Những yêu cầu đối với người vợ của Nhậm Tây An mà anh nói, cô đều có thể có.

Chỉ là vấn đề hoặc sớm hoặc muộn.

Bây giờ cái cô thiếu là sự thẳng thắn, Trình Lê biết.

Trình Lê cầm bàn tay dày rộng của Nhậm Tây An lên, luồn tay cô vào tay anh, để mười ngón tay đan vào nhau.

Trình Lê cúi đầu, nói bằng giọng khẽ run: “Tây An, anh hãy cho em một ít thời gian.”

Hãy để cô suy nghĩ thật kĩ, làm thế nào cô để anh tiếp xúc với những chuyện đó, anh mới có thể không buồn đây.

Cô đã già gần ba mươi rồi, nhưng vẫn không chịu nổi việc người khác khóc.

Thấy khóe mắt người khác ướt cũng không được.

Tạm thời không nói tốt hơn là nhất thời không nói rõ được.

Con người Nhậm Tây An không phải không nóng nảy, Trình Lê biết.

Anh cũng không giống như cô, lương tâm lúc có lúc không.

Anh luôn luôn có.

Cô không nói, anh có thể ép một lần, dọa một lần.

Nếu nói thì… Trình Lê không thể nào tưởng tượng được.

Cô không thể nói cho anh biết, những ngày tháng chia tay anh, có một dạo cô có lẽ bị động kinh, suy nghĩ có phải cũng không cần ở trên thế giới này nữa hay không.

Cô từng muốn chết.

Chỉ là trong tích tắc mà thôi, không làm thật.

Cô không sợ hãi đến như vậy.

Cô vẫn đi qua quãng đường ấy, đi nhờ vào chính mình. Từng vấp ngã, tiếp tục đứng lên.

Tất cả những việc đó đều đã là quá khứ… Ngày sau nhắc lại chẳng qua là một câu chuyện xưa mà thôi, nhưng việc đó chỉ có thể nói cho người không liên quan nghe.

Người nhớ cô không nghe được.

Cô không muốn lừa anh, nếu nói thì chỉ có thể nói thật. Khó khăn có thể xem như truyện cười, nhưng chết thì sao? Phải mở miệng thế nào?

Có trách thì chỉ trách gặp lại quá đột ngột, ngày gặp nhau mặt đối mặt lần nữa đến hơi sớm, trước khi cô còn chưa lập kế hoạch xong sắp xếp xong làm thế nào để từng bước đến gần anh.

Trình Lê nói đầy chân thành, Nhậm Tây An để mặc cô nắm tay mình.

Hô hấp của anh cũng đang phập phồng từng chút một dữ dội theo giọng nói run rẩy của Trình Lê.

Trình Lê quật cường, dũng cảm đơn độc, lạnh nhạt, tàn khốc, tự tin ấy không hề đáng sợ… Trình Lê dè dặt, thất thần mới có lực sát thương nhất, đáng sợ nhất.

Trình Lê như vậy khiến Nhậm Tây An không nhúc nhích.

Nhậm Tây An chưa từng nghĩ việc nói rõ ràng ấy của anh đổi lấy một Trình Lê như vậy.

Một Trình Lê hiên ngang trong Sao Thiên Lang và một Trình Lê chững chạc có thể tự mình đảm đương một phần ở dãy núi Altun ấy, anh hiểu rõ nhất, cũng quen thuộc nhất.

Cô ưu sầu thế này… khiến anh cảm thấy nặng nề.

Ánh mắt Nhậm Tây An sâu thẫm, anh nghiêm túc hỏi cô: “Cần bao lâu?”

Trình Lê suy tư một chút: “Em rất khó xác định cụ thể là đến ngày nào.”

Cô nói tiếp: “Mấy năm nay anh đi rất nhanh, em chậm hơn không ít rồi. Công việc của anh có thể gọi là sự nghiệp, công việc của em là kiếm sống. Em tưởng Sao Thiên Lang là toàn bộ, thì ra anh còn có Max xuất sắc hơn. Nơi anh đứng thấy cao hơn em, xa hơn em; em đứng thấp hơn, tầm nhìn có hạn. Em chạy có lẽ cũng sẽ không nhanh hơn anh. Con đường chúng ta đi mấy năm nay rất khác nhau.”

Cô càng nói giọng càng nhỏ. Hơn nữa còn lạc đề.

Ý trong câu đều là hai người không hợp. Cô có lẽ là một phía tình nguyện.

Trong giọng nói khe khẽ của Trình Lê, Nhậm Tây An siết chặt nắm đấm, anh không hiểu: “Em nói những điều này là có ý gì?”

Lời nói của Trình Lê đột nhiên nặng nề.

Việc này khiến Nhậm Tây An có dự cảm rất tệ.

Trình Lê không nhìn vẻ mặt Nhậm Tây An, cô sợ tính sai, lần làm lung lay mà cô nghiền ngẫm ra sau khi anh ngả bài này vô dụng, không thể khiến anh lùi thêm một bước nữa.

Nhưng cô phải nói tiếp, tiếp tục lấy lui làm tiến: “Sau này em đều có thể có thứ mà anh muốn. Nhưng nếu anh không đợi được, em cũng hiểu cho anh. Ban đầu là em tổn thương anh trước, anh sợ giẫm lên vết xe đổ, anh sợ tiền án này của em, em cũng hiểu được. Max đi đến ngày hôm nay chắc chắn không dễ dàng gì, anh mệt rồi có thể muốn một chiếc áo bông mềm mại, chứ không phải là một cái khiên cứng ngắc lạnh lẽo. Em nợ anh một lời giải thích, nếu bây giờ không nghe được anh định chấm dứt tại đây, em có thể hiểu được. Kinh nghiệm yêu một người của em không nhiều, có lẽ em vẫn chưa hiểu làm thế nào để yêu một người. Nếu anh thật sự không muốn tiếp tục chơi với em nữa, nếu anh thật sự cảm thấy bây giờ em theo đuổi anh là đang chơi đùa, em có thể hiểu được, thật đấy. Nhưng em cảm thấy tương lai quan trọng hơn quá khứ, em luôn cảm thấy điều em cần nói với anh là tương lai.”

Cô càng nói càng giống như muốn tác thành cho anh tìm người khác dễ hợp dễ tan vậy.

Tác thành cho cái việc không chơi với cô nữa mà anh nói.

Rốt cuộc sự theo đuổi trước đây thì sao?

Da đầu Nhậm Tây An căng lên, nhiệt độ cơ thể anh cũng đang giảm từng chút một trong căn phòng lạnh lẽo này theo giọng nói trầm xuống của Trình Lê.

Anh chống lại lần chuyển ý trong câu của Trình Lê: “Còn muốn nói gì nữa… Chúc tôi hạnh phúc ư?”

Nhậm Tây An thậm chí khẽ cười một tiếng, mang theo chút châm biếm.

Trình Lê ừm một tiếng đầy thành kính: “Anh có thể như vậy, đương nhiên em vui thay cho anh, em thật sự là ——”

Nhậm Tây An nghe vậy lập tức ngắt lời cô: “Đủ rồi.”

Anh siết chặt nắm đấm nhìn cô.

Trình Lê mấp máy môi: “Em chỉ ——”

Giọng Nhậm Tây An khàn khàn: “Đủ rồi, tôi bảo em đừng nói nữa… Em câm miệng đi.”

Ngữ điệu của anh cũng rất thấp, không phải gào lên, anh cảm thấy thái dương co rút đau đớn vô cùng.

Anh cảm thấy Trình Lê này đúng là vô liêm sỉ.

Trình Lê nói bằng giọng êm dịu, Nhậm Tây An nhớ lại một đống chữ mà cô nói, nhìn con ngươi sóng sánh chút ánh sáng của cô, cổ họng không chịu được mà phát khô.

Bóng dáng Trình Lê khiến anh cảm thấy yếu ớt, có những thứ nặng trĩu không nói rõ được đè ép ngực anh.

Mấy ngày nay anh đã quen nhìn dáng vẻ không đứng đắn thậm chí phách lối của cô, cô nghiêm túc… anh không ngờ trước mắt anh biến thành một cái ngõ cụt.

Cô đang ép anh.

Trước khi đến tứ hợp viện này, rõ ràng là anh chiếm ưu thế chờ cô nói rõ…

Anh đang nắm quyền chủ động từ nay về sau.

Nhưng sao cô khóa cửa, mấy câu nói mấy biểu cảm của cô, mấy bức tượng gỗ bày trong phòng, anh liền mất hết tất cả.

Trình Lê đang nói cô có thể rút lui để anh tìm người khác một cách am hiểu lòng người.

Ngủ với anh rồi mà cô còn muốn đi?

Nhậm Tây An nhớ tới câu Vệ Uy Nhuy nói với anh, cô ấy nói: “Cậu cẩn thận dẫn Đát Kỷ về, mất cả Max đấy.”

Không mất Max được, chỉ mất đi thành trì mà anh tự cho là vô cùng kiên cố.

Anh đã nói chỉ cần cô có, anh có thể chờ, anh đã nhượng bộ nhiều như vậy, cô còn muốn như thế nào nữa?

Mỗi một câu của cô đều là hiểu cho anh có thể rời đi anh không chờ được, cô còn muốn bảo anh như thế nào nữa?

Chẳng lẽ bảo anh ôm chân cô giữ cô lại xin cô tiếp tục theo đuổi?

Khi nói ra câu “Không có bạn cũ, chỉ có người chết”, anh rõ ràng không từ bỏ việc đòi công bằng bị vứt bỏ cho mình.

Ánh mắt Nhậm Tây An hơi trầm xuống, anh nhắc nhở Trình Lê: “Là em tới vời tôi trước!”

Anh gằn từng chữ, từng chữ rõ ràng.

Trình Lê hơi ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt Nhậm Tây An, trong ánh mắt lại có chút day dứt.

Trái tim Nhậm Tây An bị ánh mắt của cô vặn xoắn đến độ không thể nào tự hô hấp, đôi mắt anh nhuốm tia máu nổi lên vì ngầm chịu đựng cực nhanh.

Nhậm Tây An nhìn Trình Lê chằm chằm, bàn tay bóp xương bả vai của Trình Lê: “Trình Lê… em đúng là đồ khốn.”

Trán anh nổi gân xanh.

Anh chỉ vào Trình Lê lặp lại: “Em vô liêm sỉ!”

Giọng anh rít từ trong kẽ răng: “Mẹ nó em đến vời tôi để tôi không thể không có em, sau đó em bảo tôi cút đi hạnh phúc một mình ư? Mẹ nó em đừng có giả vờ am hiểu lòng người nữa! Em chơi tôi à?”

Trình Lê không lên tiếng.

Nhậm Tây An hoàn toàn buông cô ra.

Vẻ mặt anh hơi ngổn ngang, sau đó anh gào lên một cách không cam lòng: “Tôi đã không thể không có em rồi, bây giờ em hài lòng chưa?”

Anh vừa dứt lời, xung quanh chỉ còn lại tiếng thở dốc dữ dội của anh.

Cái hang của Trình Lê, không mặc áo giáp khó cởi thì không vào được.

Vào rồi thì dễ té ngã.

Cú ngã này khiến Nhậm Tây An cảm thấy chật vật.

Anh giơ tay lên che khuất mắt mình.

Sau đó anh quay lưng đi, nắm đấm chống lên mặt tường bên cạnh.

Trình Lê khẽ run, sau đó cười đầy yếu ớt, như bóng đêm trong veo sau khi gạt đi sương mù dày đặc.

Cô đi tới ôm Nhậm Tây An từ phía sau.

Câu vừa rồi của anh êm tai hơn câu anh yêu em.

Sống lưng Nhậm Tây An vẫn đang khẽ run.

Có lẽ cô ép đến độ hơi tàn nhẫn.

Trình Lê nói: “Em là đồ khốn. Anh mắng đúng.”

Vẻ mặt và giọng nói của Trình Lê khiến người ta cảm thấy giống như một đầm nước ngầm. Sâu, nhưng tĩnh lặng.

Cô nói tiếp: “Em không muốn ép anh nói những điều này. Em không muốn để anh bày tỏ để ổn định mối quan hệ của chúng ta. Những câu em làm nền đó chỉ là muốn nói cho anh biết, em thật sự là một tên khốn, cho dù em có thể hiểu cho suy nghĩ tìm người khác của anh, cho dù em thật sự khác anh một trời một vực, cho dù lần này em không thể nói rõ với anh anh rời đi, em cũng không định đạo đức tốt để anh đi. Em sống thì người phụ nữ khác đừng hòng hi vọng. Chúng ta chưa xong. Anh hiểu sai rồi.”

Câu này không cần mặt mũi lắm.

Trình Lê thu chặt cánh tay, ôm chặt nửa người trên của Nhậm Tây An.

Nhậm Tây An cảm thấy sức lực mất hết cùng mấy câu gào lên vừa rồi.

Vấn đề anh muốn giải quyết chưa giải quyết, anh còn bị mấy câu của Trình Lê làm cho đền hết cả người cho cô.

Anh giãy một cái.

Trình Lê ôm anh gắt gao, không nhúc nhích: “Anh hãy cho em một chút thời gian, em nhất định cho anh một người vợ đủ điều kiện.”

Nhậm Tây An lại giãy một cái: “Buông tay ra.”

Trình Lê hỏi: “Còn đi nữa không?”

Lúc này Trình Lê thậm chí muốn sờ cơ bắp của Nhậm Tây An một cái.

Nhưng con người phải cần chút mặt mũi, Trình Lê nghĩ.

Đừng nói thẳng là muốn sờ.

**

Trình Lê bám sau lưng Nhậm Tây An, treo trên người anh.

Cô cố gắng nhích lên, hôn sau tai anh.

Nơi bị Trình Lê hôn qua nóng dần.

Trình Lê cứ hôn Nhậm Tây An, từ sau tai anh đến sau cổ anh.

Cô hôn chi chít, gần như nghiền qua làn da sau cổ anh một lần.

Ngay vào khoảnh khắc Trình Lê cảm thấy không bám được nữa muốn dừng lại, Nhậm Tây An chợt xoay người, kéo Trình Lê ra khỏi lưng anh.

Anh ôm Trình Lê chống cô lên tường, một tay đỡ sau gáy Trình Lê, tay kia ôm eo cô, hôn ập xuống.

Răng và môi Trình Lê bị Nhậm Tây An cạy ra, lưỡi anh tiến quân thần tốc quấn lấy cô, trong sự mút mát của anh, Trình Lê có cảm giác ngạt thở dần choáng váng.

Thân thể cô bắt đầu run rẩy, Nhậm Tây An kéo cô từ trên tường lên, ghì chặt hơn vào thân thể anh.

Cơn đau nhói truyền đến từ đầu lưỡi khiến Trình Lê muốn rên rỉ.

Bàn tay Trình Lê vô thức vuốt ve lưng Nhậm Tây An, khoảnh khắc kề sát thân thể anh, Trình Lê cảm nhận được nơi hừng hực ấy.

Anh động tình rất nhanh.

Bàn tay Nhậm Tây An đổi sang nâng gò má Trình Lê.

Xúc cảm mịn màng trên tay và hơi thở trong veo giữa răng môi khiến anh không ngừng lún sâu.

Giây phút Nhậm Tây An cho răng môi cô tự do, cổ họng Trình Lê lập tức có âm thanh nhỏ vụn truyền ra.

Cô vừa hít thở mấy giây, Nhậm Tây An bồng cô di chuyển mấy bước đặt cô lên chiếc giường xếp trong phòng, đồng thời nụ hôn của anh rơi xuống lần nữa, khiến bờ môi cô tiếp tục chấp nhận mài ép trong cơn mê say.

Nhậm Tây An đè lên người cô.

Bàn tay anh xé rách áo của Trình Lê, Trình Lê dằn cơn run rẩy nơi cánh tay và đầu ngón tay giúp anh cởi quần áo của anh.

Hô hấp dồn dập vang bên tai, nơi mềm mại trước người Trình Lê bị thân thể đè xuống của anh ép thành hình bầu dục.

Bàn tay cô lần tìm chạm vào nơi nóng rực của Nhậm Tây An.

Nhậm Tây An đột nhiên vùi đầu, hôn điểm đỏ trước ngực cô một cái.

Cả người Trình Lê run rẩy dữ dội, cả người bị anh ném lên bầu trời cao, chìm nổi trong đám mây, viền mắt dần ẩm ướt, đường nét của anh trong mắt cô đều mơ hồ.



Ý thức của cô đang chờ đợi anh để cho cô rơi xuống.

Nhậm Tây An khẽ cọ xát trong khu rừng của cô, mu bàn chân Trình Lê cong hết lên, luồng nhiệt nóng chảy ra dưới người, một tay siết chặt ra giường, cô khó khăn cố gắng nhúc nhích ưỡn người để anh vào tốt hơn.

Đầu ngón tay Nhậm Tây An vuốt khóe mắt Trình Lê một cái, sau đó anh nửa ôm Trình Lê nằm trên chiếc giường hẹp, nâng thân thể trơn bóng của cô lên.

Đầu Trình Lê mềm oặt cúi xuống.

Nhậm Tây An vỗ mông cô để cô sát vào người anh hơn.

Anh từ từ lướt qua nơi mềm mại của cô tiến vào trong, thủy triều nâng con thuyền nhỏ nổi lên trước mắt Trình Lê, từng đợt sóng xếp chồng trước mắt cô.

Cô run rẩy, cổ họng tràn ra tiếng nấc khẽ.

Khi anh hoàn toàn khảm nạm cô và anh cùng nhau, âm thanh nhỏ vụn trở thành tiếng “a” khó dằn nổi.

Đợt sóng trước mắt Trình Lê nổi lên, thân thể Nhậm Tây An cuồn cuộn nhấp nhô trong đợt sóng này, cả người cô bị hơi nóng mãnh liệt dồn đến độ mềm mại hơn ẩm ướt hơn.

Ngón tay Trình Lê vuốt ve luồn vào mái tóc ngắn của Nhậm Tây An.

Trong đợt sóng này, cả người cô được dâng lên đỉnh.

Kết hợp vô cùng triệt để, không có bất kì vật ngoài nào ngăn cản.

Giây phút kết thúc, Nhậm Tây An ôm Trình Lê hôn khóe môi cô.

Trình Lê nói: “Nếu có sinh thì theo họ anh.”

Nhậm Tây An ừm một tiếng. Đây là lời vô ích.

Ngay cả cô cũng phải theo họ anh.

Anh bị cô ép vào góc chết nói câu bền vững hơn câu anh yêu em, nhưng lại nghênh đón sinh mạng mới.

Lời cầu hôn đó, anh chấp nhận rồi.

Cả người Trình Lê rã rời, nhưng cô vẫn chưa yên tĩnh hoàn toàn, tay sờ từ hông Nhậm Tây An đến sống lưng anh.

Trình Lê nói: “Con người em…”

Cô chưa nói xong lại sửa từ: “Anh… sờ mềm lắm.”

Nhậm Tây An biết cô muốn nói gì.

Cô nói anh mềm lòng.

So sánh như vậy thì có vẻ như cô xấu, mưu mô bất lương.

Trình Lê lại nói tiếp: “Hôm ở Sao Thiên Lang, em hỏi anh, anh nói kết hôn rồi, nói chuyện không phân biệt lớn nhỏ, em nghe cảm thấy em còn có hi vọng lắm.”

Nếu là chuyện đã qua rồi, thì không cần phải nói nhảm.

Nhậm Tây An không lên tiếng.

Khi ấy nói mấy chữ đó, có lẽ là do biết chữ Hán có hạn… cho nên không cao siêu lắm.

Trình Lê lại nói: “Mấy năm nay anh không chọn được người tốt hơn.”

Sự tự tin của cô cũng không chết sạch.

Nghe câu này xong, Nhậm Tây An khẽ cười chế giễu.

Bàn tay anh che đôi mắt Trình Lê, anh nói: “Em ngủ trước đi, anh suy nghĩ xem món nợ này tính thế nào. Không ngủ được thì cũng đừng nói chuyện với anh, trong lòng tức giận, quay sang cắn em đấy.”

Trình Lê: “…”

Trình Lê phối hợp, nể mặt anh.

Cô đã thắng được cả đời anh rồi.

***

Bình thường không chìm vào giấc ngủ nhanh như vậy, làm một trận xong Trình Lê ngủ rất nhanh.

Bản thân đi đường bôn ba, lao tâm lao lực, rốt cuộc cũng không phải là người làm bằng sắt.

Chờ khi cô tỉnh lại, bên ngoài đã tối đen.

Chiếc đèn bàn sát sàn bên bàn làm việc trong phòng cô vẫn sáng.

Người Trình Lê vừa mềm vừa ấm, nhưng mặt hơi lạnh.

Thân thể được người ta làm sạch qua, rất sảng khoái.

Cô chui ra khỏi chăn, bàn chân lại hơi khác thường.

Trình Lê tìm được nguyên nhân gò má mình lạnh.

Căn phòng cô thuê có bốn cánh cửa sổ, lúc này một cánh xa giường nhất đã rời khỏi vị trí ban đầu, được người ta chống nghiêng trên sàn nhà.

Cánh cửa sổ đó bị người ta gỡ xuống.

Trình Lê nhướng mày.

Khoảng thời gian cô ngủ đã xảy ra chuyện gì thì cũng không khó đoán lắm.

Không thấy Nhậm Tây An đâu nữa.

Chìa khóa bị Trình Lê “quên ở bên ngoài” ở ngay trong túi cô.

Trình Lê sờ một cái còn có thể chạm vào đường viền của chìa khóa.

Nhậm Tây An ngủ với cô xong rồi đi, không đi bằng cửa, gỡ một cánh cửa sổ của cô.

Trình Lê yên lặng ngồi một hồi, rồi không nhịn được bật cười.

Cười thành tiếng.

Người đàn ông này… đúng là vẫn chưa mất tính trẻ con.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.